Ngày thứ hai của lễ hội văn hóa đã đi đến hồi kết.
Trái ngược với ngày đầu tiên đầy biến động thì ngày thứ hai lại chẳng xảy ra rắc rối gì và còn vô cùng bình yên. Sau khi đã hoàn thành công việc trên lớp thì tôi và Yuzu cùng nhau tận hưởng các hoạt động khác của lễ hội như bình thường và đi xem buổi diễn Lọ Lem với dàn diễn viên chính gốc của nó.
“Ôi cha, vui thiệt chứ nhỉ.”
Ánh hoàng hôn đã dần buông xuống, ở một góc sân trường nơi khách thăm quan đã về hết và thưa thớt người, tôi và Yuzu cứ đứng thơ thẩn cùng nhau.
“Đúng ha. Mà cứ nghĩ đến ngày mai là mọi thứ sẽ lại quay về guồng xoay của cuộc sống đời thường khiến tớ chán nản lắm luôn.”
Yuzu trả lời trong khi vẫn còn chăm chăm nhìn vào khu lửa trại dành cho đêm tiệc sau lễ hội đang được chuẩn bị. Tức thì, nhỏ lại liếc ngang sang tôi.
“Không cần nói thì cậu cũng phải biết vừa rồi là một lời mời chứ. Yamato-kun chẳng có tí tinh tế gì cả.”
“Xin thứ lỗi ạ, tôi chỉ là một đứa u ám không biết đọc tình huống thôi.”
Ngay cả khi tôi đã nhún vai xin lỗi như vậy rồi nhưng trông Yuzu như có vẻ không thích kiểu thái độ này lắm, nhỏ cứ đánh bốp bốp vào phía bên mạn sườn tôi, tỏ vẻ bất mãn.
“Lễ hội vẫn chưa kết thúc cơ mà, nên là phải tận hưởng đến tận giây cuối chứ.”
“Phải nhỉ.”
Có lẽ đây là tác động ngược từ cái lễ hội văn hóa đầy biến động này, nhưng mà đâu đó giữa tôi và Yuzu như có một bầu không khí thật thoải mái. Nhờ nó mà tôi bỗng sực nhớ ra lời hứa hồi trước.
“Đúng rồi Yuzu. Tặng cô này.”
Tôi lấy ra từ trong túi thứ mà bản thân đã chuẩn bị trong lễ hội văn hóa.
Đó là một chiếc hộp được gói giấy quà đẹp đẽ.
“Cái gì vậy. Tớ mở ra được không.”
“Ừa.”
Dù cái biểu cảm đầy sự tò mò, nhưng Yuzu vẫn cẩn thận mở gói quà một cách chậm rãi.
“Oa… Gì vậy chứ? Cái này.”
Yuzu tròn xoe mắt đầy ngạc nhiên, có vẻ món quà đã vượt xa mong đợi của nhỏ.
Ở trong chiếc hộp là một mặt dây chuyền có hình cỏ bốn lá.
“Vì tôi mua ở trong sạp hàng ở lễ hội nên là chắc nó không được đẹp lắm đâu ha. Cơ mà đây là nhiệm vụ cô giao cho tôi hồi trước mà nhỉ?”
“Tớ muốn cậu lúc nào đó sẽ tặng tớ một món quà tuyệt hảo. Đây là nhiệm vụ của một người bạn trai đó.”
Dù gì cũng là cơ hội hiếm có, nên là tôi đã đi đến quầy trang sức của anh chị năm ba mà Hina chỉ cho để chuẩn bị cái dây chuyền này.
“… Cậu vẫn còn nhớ à.”
Giọng nói Yuzu có mang chút hí hửng ở trong đó, nhưng nhỏ khẽ cúi đầu xuống, như đang cố gắng giấu đi biểu cảm của mình vậy.
“Mà thôi. Vậy là tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi đúng không?”
Như cảm thấy an tâm trước điệu bộ này của tôi, Yuzu gật đầu.
Tức thì, nhỏ đưa chiếc dây chuyền cho tôi.
“Nè, Yamato-kun đeo lên cho tớ đi.”
“Tôi á hả?”
“Ừm, mấy khi được dịp như thế này chứ.”
Dù có phần hơi ngạc nhiên trước cái đề xuất đột ngột này, nhưng tôi vẫn nhận lấy chiếc dây chuyền.
“Phiền thì không có phiền, nhưng mà tôi vụng lắm đấy.”
“Được rồi mà. Tớ muốn được Yamato-kun đeo cho cơ.”
Nhỏ đã nói đến vậy thì chắc cũng chẳng còn cách nào khác.
Tôi đứng đối diện trước mặt Yuzu và vòng tay ra sau cổ của nhỏ.
Dù cái tư thế từ phía trước này trông cứ như là đang ôm ấp nhau, thêm cả cái cự li gần đến tuyệt vời khiến tim đập thình thịch này nữa, nhưng mà tôi vẫn cố gắng tập trung vào việc đeo vòng cổ lên cho Yuzu.
“Ề rồi, cái này… xong, được rồi đó.”
Dù có tốn kha khá công sức, nhưng mà tôi đã có thể hoàn thành được việc đeo vòng cổ chỉ với cảm nhận bằng bàn tay.
Khi tôi đã thấy yên tâm hài lòng và định bụng cách xa Yuzu một tí thì.
“Cảm ơn nhé, Yamato-kun.”
Trong tai tôi như mới nghe thoang thoảng một tiếng thì thầm, rồi tức thì, Yuzu choàng tay qua lưng tôi và kéo tôi về phía nhỏ.
“Ể….”
Trên gò má cơ cứng này, tôi cảm nhận được cái chạm từ bờ môi của Yuzu.Cái chạm ấy chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc vô cùng nhỏ, nhưng mà cứ như cả một thế kỉ sau, Yuzu mới rời ra khỏi người tôi.
“Nè…. ể, này… cô.”
Tôi vô thức đưa tay lên má trong trạng thái thất thần.
Má của tôi như mới được chạm vào vật gì đó rất mềm, ể, có phải là do tôi mới tưởng tượng ra không? Đâu phải đâu phải, là hiện thực mà!?
Bất chợt, tôi hướng ánh mắt về phía Yuzu đang cười khì với cái gương mặt đỏ ửng.
“Do tớ vui quá thôi, cậu thấy sao, cái quà đáp lễ ấy, thấy thích không?”
“Quà đáp lễ gì chứ, cái con nhỏ này….”
Trước đòn tấn công bất ngờ ấy, tim tôi bắt đầu đập liên hồi.
“Ahaha, quả nhiên là xấu hổ thiệt nhỉ.”
… Trong lúc tôi còn đang hối hận thì…
Nhìn Yuzu như thế làm tôi bất giác nghĩ rằng nhỏ cũng dễ thương đấy chứ.
Có ý nghĩ như vậy thì chắc là tôi đã thua rồi nhỉ.
“A, hình như người ta bắt đầu lửa trại rồi đó.”
Tôi hướng mắt ra trung tâm sân trường theo lời của Yuzu, ở đó là khung gỗ khổng lồ đang cháy sáng.
Một ngọn lửa ấm áp chiếu sáng màn đêm tối tăm.
Cả hai người cứ thẫn thờ nhìn chăm chăm vào nó, chiếc loa phóng thanh cũng bắt đầu ngân nga bài nhạc Turkey in De Straw.
Đã đến màn múa dân vũ rồi à.
“… Đi không? Yuzu.”
Ngay khi tôi vừa đưa tay ra, nhỏ nở lấy một nụ cười mãn nguyện.
“Ừm!”
Và rồi, cả hai chúng tôi đi về phía lửa trại.
Hai đứa đi vào vòng tròn rồi bắt đầu điệu nhảy mà tôi còn chẳng nắm rõ động tác.
“Ahaha, Yamato-kun này. Cậu dở thiệt đấy.”
“Im đê, dân hướng nội hắc ám như tôi này thì làm sao quen được chứ.”
“Đừng có mà giẫm vào chân tớ đấy.”
Quả là một điệu dân vũ khó coi.
Bỗng dưng, tôi chợt nhớ ra rằng vẫn còn một thứ mà tôi chưa nói.
“Yuzu.”
“Gì vậy?”
“Cái vòng cổ đấy hợp với cô lắm. Dễ thương lắm đó.”
“Hả…?”
Ngay lúc đó, Yuzu giẫm vào chân tôi.
“Đau!? Này, tính ra cô mới dặn tôi đấy nhé.”
“Xin, xin lỗi! Ơ nhưng mà, vừa rồi là lỗi của Yamato-kun chứ!”
Một màu đỏ ửng lan khắp da đến tận cổ Yuzu, không rõ là do ánh sáng từ lửa trại rọi vào hay là nhỏ đang ngại ngùng thật nữa.
“Vậy hả. Thôi tôi rút lại lời vừa rồi nhé.”
“Cũng đâu cần rút lại đâu! Sự dễ thương của tớ không phải là thứ có thể rút lại được đâu nhé!”
“Nhưng mà cái thái độ ái kỷ đó thì nhất định phải rút lại giùm tôi đi.”
Điệu dân vũ vẫn cứ tiếp tục cùng với màn cãi nhau nhảm nhí giữa hai chúng tôi.
Tôi ước rằng khoảng thời gian này có thể cứ thế kéo dài mãi...
----HẾT----