Ngày thứ hai của lễ hội văn hóa.
Hôm nay thì Câu lạc bộ Bóng rổ không dính phải rắc rối nào cả, nhưng mà tôi vẫn còn công việc phụ giúp cho hoạt động của lớp nữa, nên là khi đồng hồ điểm 1 giờ trưa thì tôi mới được nghỉ giải lao.
“Mệt quá đi thôi… bị bóc lột thấy gớm luôn.”
Tôi cứ thế lết đôi chân mình qua cái sân trường đông đúc này.
Mà cũng phải nói chứ, tính ra lượng việc của tôi ít hơn hẳn so với đám cùng lớp, nên cũng chẳng thể than trách gì được.
“Đói quá đi mất… chắc là qua sạp Takoyaki vậy.”
Tôi đảo mắt một vòng xung quanh rồi đột kích vào một sạp ở gần đây.
May là cũng chả có bao nhiêu khách, nên là cũng không cần xếp hàng lâu.
“Chào mừng quý… a, Yamato.”
Nghe ai đó gọi tên mình nên tôi ngước mặt lên, hóa ra là một Hina đang quay quần xoay xoay đám Takoyaki.
“Chào. Này là sạp của lớp Hina à.”
“Ừm. Yamato đến ăn trưa hả.”
Dù đang bận nói chuyện vậy mà cậu ta vẫn có thể khéo léo chọc lấy mấy cục Takoyaki lên rồi đóng gói lại.
“Ờ, nhớ khuyến mãi thêm chút nhé.”
“Được luôn. Để tui gói thêm mấy đôi đũa cho ông.”
“Sao lại đi cho mấy thứ không ai cần đó chứ. Một đôi là được rồi.”
Thấy tôi từ chối ngay tắp lự như vậy, Hina nghiêng đầu khó hiểu.
“Ể, nhưng mà ông ăn chung với Nanamine-san mà… à, không cần hả. Ừm, xin lỗi.”
“Này. Hình như bà mới nghĩ cái gì kì cục lắm đúng không. Giống kiểu “Định đút nhau ăn nên là chỉ cần một đôi đũa chứ gì” đúng không…”
“Ủa, không phải hả?”
“Không nhá. Nên là dẹp cái mặt ngây ngô đấy đi.”
Tôi cau có trả lời lại con nhỏ Hina chẳng hiểu chuyện này.
“Vậy á hả. Tại xung quanh ông như có cái hào quang như muốn hét lên rằng ông yêu Nanamine-san cực kì ấy, hóa ra là hai người cũng chưa thân mật nhiều như tui tưởng nhỉ.”
“Dừng ngay và luôn cái. Tôi làm quái gì có cái kiểu hào quang đó.”
Tôi phản bác lại cái câu nói không thể chấp nhận được mà Hina mới thở ra một cách vô cùng thản nhiên này.
“Nào nào, có mà. Cái lúc mà ông diễn thay ý, thật ra thì ông thừa biết Nanamine-san nhớ luôn cả lời thoại của bà tiên đỡ đầu rồi, vậy mà Yamato lại không nói gì cả, đúng không nè? Hơn nữa, ông nhận vai bà tiên là vì nghĩ cho cậu ấy mà nhỉ?”
“……...”
“A, im lặng rồi nè. Yamato dễ đọc vị thật đấy. Mà, cũng chả ai muốn thấy bạn trai mình đi diễn vai hoàng tử với một cô gái khác nhỉ. Nên là cái cậu Yamato sẵn lòng nhường lại vai diễn vì lo lắng người yêu mình sẽ ghen này, đang tỏa ra cái hào quang lớn lắm đó.”
Trước cái màn tra khảo này của Hina, tôi chỉ có thể nặn ra một biểu cảm nhăn nhó.
“Lắm chuyện quá. Toàn là bà nghĩ quá lên thôi.”
“Phư phư, vậy thôi, ông nói sao thì nó là thế. Rồi, đã xong một phần Takoyaki. Hết 500 yên nhé.”
Hina cứ thế lướt qua mấy lời phản bác của tôi mà đưa phần Takoyaki ra.
Thật sự thì cũng có hơi khó chịu, nhưng mà tôi sẽ nhịn và trả phần tiền của mình.
“Này nhé… tôi nói cho mà nghe nhé, tôi sẽ ăn cái này một mình thôi. Y chang như Hina ở lễ hội văn hóa hồi năm nhất cấp hai ấy.”
“Ông nói nhiều quá rồi đấy!”
Đòn phản công bằng cách gợi lại lịch sử tăm tối này đã đánh một cú chí mạng vào Hina.
Cười cợt vào cái bộ mặt đỏ chót của cậu ta như thế này khiến tôi bất giác nhớ ra một cái nhiệm vụ.
“À, đúng rồi Hina này, tôi muốn hỏi bà cái này xíu….”
Và rồi tôi đặt câu hỏi liên quan đến thứ đó. [note43666]
Tức thì, Hina gật gật đầu rồi chỉ tay về dãy nhà của trường.
“À à, vậy thì vừa hay ở chỗ năm ba có á.”
“Ừm, cảm ơn.”
Khi tôi vừa nói lời cảm ơn và định rời đi thì bắt gặp được ánh nhìn ấm áp của Hina.
“Thiệt tình, gì mà “chưa thân mật gì nhiều.” chứ. Cái hào quang nó đang tỏa ra rõ rệt kìa.”
“Im đê.”
Hina cười khúc khích trước bộ mặt nhăn nhó của tôi.
“Mà, cố gắng lên nhé.”
“… Ờ.”
Tôi khẽ gật đầu tạm biệt cậu ấy.
Tình bạn của ngày xưa như đã tan biến.
Hina cũng chẳng còn thần tượng tôi như xưa, tôi cũng chẳng còn cái cảm giác lúc nào cũng phải che chở cho Hina nữa.
Một mối quan hệ mới bắt đầu từ bối cảnh hoàn toàn mới.
Có lẽ kết cục hai người của hai người là sẽ trở thành người dưng, hoặc cũng có thể trở thành bạn bè.
Dẫu vậy thì cũng được thôi.
Khi đó, một Hina đã trở nên mạnh mẽ hơn, và một tôi đã trở nên thoải mái hơn, nhất định sẽ hạnh phúc hơn thôi.