Chương
Lê Hân Dư suốt đêm không ngủ nhưng nhìn Lăng Diệu dường như còn mệt hơn cô, anh cứ ôm chặt cô như vậy, ngay cả quần áo cũng không kịp thay ra đã ngủ thiếp đi.
Lê Hân Dư càng cảm thấy Lăng Diệu giống như một đứa bé.
Cô đẩy khuôn mặt của anh đang dựa vào vai cô ra, cố gắng đỡ người anh nằm thẳng, sau đó cởi quần áo của anh ra, muốn để anh ngủ thoải mái một chút.
Nhưng cơ thể của anh quá cao to, cô thực sự tổn hết công sức mới giúp anh nằm xuống được.
Cô nửa quỳ bên người anh, nghiêng người cởi nút áo của anh, muốn cởi áo sơ mi của anh ra.
Nhưng lúc cô cầm tay anh lại phát hiện chỗ động mạch của anh hình như có một lỗ kim.
Lê Hân Dư đưa áo sơ mi của anh lên chóp mũi ngửi thử, hình như cũng có mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
Anh ấy lại đi bệnh viện?
Nhưng bác sĩ điều trị đã nói cơ thể anh ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, chẳng lẽ anh ấy lại nói gạt mình?
Lê Hân Dư không yên tâm, cô nhíu chặt lông mày, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của anh.
Tuy anh đang nhắm nghiền mắt nhưng thật ra lúc cô rời khỏi người mình là anh đã tỉnh rồi.
Thấy đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng cởi nút áo trên người cho nên anh mới không chịu tỉnh.
Thấy cô đột nhiên dừng lại, anh liền vươn tay kéo cô vào lòng: “Ngủ với anh một lát.” “Được.”
Cô áp một bên má vào ngực anh, trên tay cô đang cầm chiếc sơ mi có mùi thuốc khử trùng của anh.
Chắc chắn tối qua Lăng Diệu đã ở trong bệnh viện, nếu không thì trên người sẽ không có mùi thuốc khử trùng nồng nặc như vậy.
Lê Hân Dư dựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh nhưng cô vẫn không ngủ được.
Lăng Diệu ngủ đến trưa thì thức dậy rửa mặt chuẩn bị đi làm, Lê Hân Dư nói muốn đi với anh nhưng anh bất giác từ chối.
Lăng Diệu chăm chú nhìn cô, lại ôm cô vào lòng nói “cùng đi”.
Lê Hân Dư sửa lại quần áo cho anh, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Em không làm phiền anh làm việc, cũng không muốn anh mất tập trung, anh đi một mình đi, buổi tối về sớm một chút là được.
“Được." Lăng Diệu kh người hôn lên trán cô: “Tối nay chắc chắn anh sẽ ở bên em
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, nhưng một giây sau anh lại giở trò lưu manh: “Không cổ gắng thêm mấy đêm nữa thì làm sao chúng ta có cục cưng được?”
Anh muốn một đứa con.
Đứa con thuộc về họ.
Hách Ảnh cũng muốn bọn họ sinh một đứa con để có thể ghép tủy cho Lăng Niệm Sơ.
Nhưng anh muốn dùng đứa bé này để giữ Lê Hân Dư, để cô không bỏ rơi anh sau khi biết được sự tồn tại của Lăng Niệm Sơ.
Anh muốn cho Lê Hân Dư biết, đứa con mà Lăng Diệu anh thừa nhận sẽ chỉ là đứa bé do cô sinh ra.
Lê Hân Dư ôm đầu anh, ngón tay luồn vào tóc anh, không phủ nhận xem như là ngầm đồng ý.
Đối với chuyện con cái, Lê Hân Dư vẫn luôn mâu thuẫn.
Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Cô vừa muốn lại vừa không muốn.
Lúc ban đầu là sợ đứa bé đến không đúng lúc, sẽ khiến nó chịu ấm ức.
Nhưng bây giờ thái độ của Hách Ánh lại thay đổi như vậy, cô vừa muốn một đứa con để xoa dịu mối quan hệ giữa cô và Hách Ánh, lại sợ cho dù sinh con thì Hách Ánh cũng sẽ không thích nó.
Nhưng nếu Lăng Diệu muốn thì người khác có thích hay không cũng không quan trọng.
chỉ cần ba người nhà bọn họ sống vui vẻ là được, bất cứ ai cũng không quan trọng nữa.
Lăng Diệu tới công ty.
Lê Hân Dư vẫn không yên tâm, cô vẫn đến bệnh viện một chuyến nữa.
Nhưng bác sĩ vẫn nói giống hệt lần trước, Lăng Diệu không có vấn đề gì, hơn nữa anh cũng không đến bệnh viện kiểm tra.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ít nhất sức khỏe của Lăng Diệu không có vấn đề gì.
Nhưng nếu đã không có chuyện gì thì anh ấy lại tới bệnh viện làm gì?
Tại sao anh ấy không thể nói thẳng với mình là đến bệnh viện thăm người khác mà lại nói đến công ty chứ?
Lúc đi qua phòng bệnh VIP mà Lăng Diệu từng ở, Lê Hân Dư không khỏi dừng bước nhìn vào bên trong.
Lại có một người mới được chuyển vào, hình như là một đứa bé, cô loáng thoảng nghe được tiếng khóc truyền tới ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, chắc chắn bệnh tình của đứa trẻ sẽ không quá nhẹ.
Y tá đang bận ghim kim, người nhà của đứa bé thì kiên nhẫn dỗ dành..