Không ngờ chỗ trầy xước của thằng bé chảy máu không ngừng, tuy vết thương không lớn lắm nhưng mãi không cầm máu được.
Chờ lúc Lâm Dĩ Thuần nhớ tới chuyện đi tìm bác sĩ thì đã muộn.
Đứa bé mắc bệnh ung thư máu vốn dĩ đã yếu ớt hơn người bình thường, cộng thêm viết thương bị nhiễm trùng, một khi bị sốt sẽ rất khó giảm.
Lúc này cô ta mới hoảng hốt gọi điện cho Hách Ánh.
Đã vậy Lăng Niệm Sơ còn bị Hướng Lập Hiên tát một cái, dáng vẻ tội nghiệp của thằng bé đúng là khiến người khác đau lòng.
Quả nhiên Hách Ánh vừa nhìn đã không chịu nổi, lập tức gọi điện thoại kêu Lăng Diệu tới.
Ban đầu Lâm Dĩ Thuần lo lắng chuyện đứa bé bị sốt sẽ liên lụy đến cô ta, cũng không nói ra chuyện của Lê Hân Dư, nhưng lúc này bị Lăng Diệu truy hỏi mới dứt khoát nói ra, đổ mọi tội lỗi lên đầu Lê Hân Dư.
Hách Ảnh nghe xong lại càng hiểu lầm Lê Hân Dư sâu hơn.
Làm sao lại có một người phụ nữ độc ác như vậy, lại có thể ra tay với một đứa bé?
Bây giờ Lê Hân Dư có thể ra tay với đứa bé này, chắc chắn sẽ không chấp nhận thằng bé chứ đừng nói chi đến việc đối xử tốt với nó.
Xem ra cuộc hôn nhân này phải kết thúc thôi.
Mà Lăng Diệu nghe vậy liền túm lấy cổ áo Lâm Dĩ Thuần, giận dữ nhìn cô ta như muốn bóp chết cô ta: “Cô ấy đã đến bệnh viện gặp đứa bé này?"
Sự chú ý của anh chỉ tập trung vào Lê Hàn Du.
Nếu Lê Hân Dư biết sự tồn tại của đứa bé đó, cô ấy còn có thể đồng ý ở lại bên cạnh mình nữa không?
Nếu Lê Hân Dư biết chuyện của đứa bé thì tại sao hôm nay biểu hiện của cô lại thản nhiên vậy?.
Trong lòng Lăng Diệu thấp thỏm, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn hiện một tia hoảng hốt.
Anh hung tợn bóp cổ Lâm Dĩ Thuần: “Ai bảo cô dẫn đứa bé chạy lung tung, cô cố ý để cho cô ấy nhìn thấy đứa bé đó phải không?” “Không, không phải vậy...!Tôi đang đưa Niệm Sơ đi dạo trong vườn hoa thì cô Lê đột nhiên xuất hiện.” Lâm Dĩ Thuần ứa nước mắt: “Tôi không cố ý dẫn Niệm Sơ đến trước mặt cô ấy, tôi cũng không nói ra chuyện của đứa bé, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến hôn nhân của hai người.
Tôi chỉ hy vọng có thể thay chị gái mình chăm sóc cho thằng bé thật tốt mà thôi.
Tôi chỉ hy vọng thằng bé có thể sống tiếp.
Lăng Diệu không bị lay động, cười khẩy nói: “Nếu cô đã nghĩ như vậy, nếu tìm được tủy thích hợp với thằng bé, cô hãy mang nó cút khỏi thành phố A này, trở về quê của cô mà sống
Lâm Dĩ Thuần run lên, dáng vẻ đáng thương nhìn Hách Ánh.
“Cái gì mà đứa bé này, đứa bé kia chứ? Lăng Niệm Sơ nó là con trai của con!” Hách Ảnh vừa nghe đã nổi nóng, có người bố nào như vậy không? ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Lăng Diệu nhìn dáng vẻ sợ hãi Lâm Dĩ Thuần mà phiền lòng.
Lăng Diệu vô thức siết chặt cổ Lâm Dĩ Thuần thêm khiến khuôn mặt cô ta càng đỏ hơn, giống như sắp nghẹn thở.
Hách Ánh kéo tay Lăng Diệu xuống, tức giận mắng: “Con mau buông tay ra, lẽ nào con muốn bóp chết Dĩ Thuần sao?”
Lâm Dĩ Thuần ôm chặt cổ mình, cúi đầu thật thấp: "Không sao đâu, chỉ cần Niệm Sơ không sao, cháu như thế nào cũng được.
Chị gái cháu đã không còn rồi, cháu nhất định phải giúp chị ấy chăm sóc Niệm Sơ thật tốt.” “Hơn nữa Niệm Sơ muốn có mẹ, bây giờ thắng bé đã gọi cháu là mẹ rồi nên bất kể thế nào cháu cũng không thể từ bỏ đứa bé này.” Lâm Dĩ Thuần nói chậm lại, dường như có ý riêng.
Hách Ánh nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng thương của Lâm Dĩ Thuần, không khỏi động lòng trắc ẩn.
Thời đại này thật sự quá ít phụ nữ muốn làm mẹ kế của người khác.
Trừ Lâm Dĩ Thuần ra thì có người nào đối xử thật lòng với Lăng Niệm Sơ chứ?
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ mặc đồ cách ly bước ra với vẻ mặt mệt mỏi, Hách Ảnh và Lâm Dĩ Thuần vội vàng bước tới hỏi: “Bác sĩ, thế nào rồi?”.