Trương Dung làm sao có thể nhịn được.
Là một người cố vấn, anh phải lên tiếng.
Thân là một diễn viên phái thực lực anh không thể mở miệng khen màn biểu diễn vừa rồi được.
Quá không có lương tâm với nghề.
Trương Dung là một diễn viên chuyên nghiệp, diễn xuất là điều tự hào nhất của anh, cũng là
Niềm tin và ước mơ anh theo đuổi từ nhỏ.
Anh tuyệt đối không thể dung thứ cho kẻ nào dám xúc phạm sân khấu biểu diễn mà anh hằng ấp ủ.
Vì vậy, khi xem một màn biểu diễn thiếu chuyên nghiệp, anh không thể khoanh tay đứng nhìn được, thế mà lại bắt anh phải nói trái lương tâm, anh không làm được.
Anh không dám nhìn chị Hạ lúc này, anh biết, chị Hạ đang muốn bóp chết anh mà.
Nhưng lần này anh không tùy hứng làm bậy. Anh đang phê bình nghiêm túc.
Khi sự náo động ở hiện trường giảm dần, Trương Dung tiếp tục nói, "Diễn viên là gì? Hay, diễn xuất là gì? Tôi nghĩ cái gọi là diễn xuất là khả năng thực hiện chính xác một màn trình diễn và diễn xuất cụ thể của một nhân vật trong một thời gian và môi trường cụ thể. Khả năng của trạng thái tinh thần, và khả năng thực hiện điều này, đủ để được gọi là một diễn viên.
Nhưng thật đáng tiếc, trong màn biểu diễn vừa rồi, cả hai diễn viên đều không làm được điều đó, diễn xuất của Hạ Mộng Di đặc biệt kém.
Trong cốt truyện gốc, Như Yên là một nhân vật rất quyết đoán và táo bạo, có dũng khí theo đuổi tình yêu của mình nên kiên quyết chọn cách bỏ trốn cùng Lý thiếu gia.
Nhưng nàng không phải bộ dạng si tình mà là tuyệt vọng và bi thương.
Cô xuất thân thanh lâu, đã quá quen với việc nhìn thấy đủ loại đàn ông, quen với cảnh giường chiếu cho đến khi gặp Lý thiếu gia.
Cô thấy hắn rất đặc biệt, anh đối với cô một lòng say mê, từng thề non hẹn biển, cô tin vào tình yêu, nhưng cuối cùng Lý thiếu gia lại quyết định vứt bỏ nàng, giống tất cả loại đàn ông trên trần thế.
Chính Lý thiếu gia đã đốt cháy ngọn lửa tình yêu, nhưng cũng chính anh dập tắt nó.
Cô đã có thể chịu đựng bóng tối, nếu cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Vì vậy, cô ấy tự tử không phải vì Lý thiếu gia, mà là vì tuyệt vọng trong tình yêu và cuộc sống. Sự tuyệt vọng của cô ấy từ đầu đến cuối.."
Nghe anh giải thích, lúc đầu khán giả còn đang chờ kịch vui nhưng dần trở nên nghiêm túc, gật đầu tán thành.
Nói rất có lí!
Quả nhiên đúng như những lời anh nói.
Ba vị cố vấn kinh ngạc nhìn anh, như thể họ mới biết anh lần đầu vậy.
Anh ta chẳng phải tiểu thịt tươi sao? Thế nào lại phân tích như một đại sư vậy? Phân tích rất tốt á?
Đạo diễn quay sang nhìn nhau, kịch bản không phải như vậy mà?
Với sự nóng nảy của Trương Dung, chẳng phải hai bên sẽ xé xác nhau nổ đoàng phát,
Sao lại biến thành một lời phát biểu ngoạn mục thế này?
Hơn nữa hiệu quả không tệ, không thấy Trần Qua chuẩn bị tức đến ói máu sao?
Chị Hà thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn đập ù ù.
Cô kinh ngạc nhìn Trương Dung đưa ra lời nhận xét rất tự tin, trong lòng không khỏi vui mừng.
Cảm giác con trai nhà mình đã lớn thật rồi! Cuối cùng cũng trưởng thành.
Trên sân khấu Hạ Mộng Di sắc mặt trắng bệch, không nhịn được liếc về phía Trần Qua.
Khuôn mặt Trần Qua cũng tái nhợt, bị cô ta nhìn có chút mất tự nhiên, chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Thất vọng thu hồi ánh mắt, Hạ Mộng Di siết chặt nắm tay, cả người khẽ run.
Nhìn Trương Dung bình tĩnh nói chuyện, sắc mặt càng trở nên khó coi, cả người có chút đứng ngồi không yên.
Hắn làm sao có thể chứ?
Quá choáng váng!
Bị phong sát một năm, lại có thể trở mình sao?
Chết tiệt!
Gắt gao nhìn Trương Dung, Trần Qua vô cùng tức giận.
Ta tha cho ngươi một mạng.
Không muốn đuổi tận giết tuyệt, ngươi lại còn chủ động dâng tới miệng cọp, đúng là muốn chết.
Tốt! Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
Sau khi Trương Dung dứt lời, Trần Qua bất ngờ vỗ tay.
Tiếng vỗ tay của hắn thu hút sự chú ý, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
"Không ngờ cố vấn Trương Dung lại có nhận xét sắc như vậy, hẳn là tốn không ít công sức"
Trần Qua cố tình nhấn mạnh "Cố vấn" kèm theo nụ cười biểu tình, người sáng suốt đều nhìn ra sự chế nhạo của hắn ta.
Hắn nói Trương Dung 'tốn không ít công sức', hiển nhiên nói rằng Trương Dung cố tình nghiên cứu kịch bản, để khiến anh ta ê mặt, mục đích là trả thù anh ta.
Biết rõ Hạ Mộng Di là người hắn mang đến, còn dùng những lời sắc nhọn để công kích cô, chỉ thẳng cô ta là một diễn viên trình độ bết bát, chẳng phải đang đánh vào mặt anh ta trước mặt mọi người sao?
Nhìn chằm chằm Trương Dung, hắn tận lực khen "Cố vấn Trương Dung quả là một diễn viên tài năng. Nhìn từ bên ngoài có thể thấy, chúng ta trong vòng 'Cảm tạ đồ ăn của Chúa'. Khuôn mặt này đã vượt qua % diễn viên ở đây rồi"
Lão già này mồm mép thật, là muốn giết ta?
Trương Dung nhìn hắn, cơ hồ đoán ra tâm địa
Quả nhiên, sau khi phóng đại Trương Dung lên tận trời xanh, Trần Qua lại tiếp tục "Sở dĩ, tôi nghĩ rằng vì diễn viên thử thách đến đây rồi, muốn học tập từ cố vấn đây. Tôi đề nghị cố vấn Trương Dung có thể lên sân khấu. Tự mình hướng dẫn diễn viên trẻ này. Có được không?"
"Thế nào!"
Khán giả quá kích thích, vỗ tay ào ào, nhìn Trương Dung nhiệt tình chờ đợi sự đáp trả của anh.
Trần Qua nhìn Trương Dung, trong lòng cười nhạt.
Ngươi chẳng phải thích giả vờ sao? Lên sân khấu mờ giả vờ.
Không biết tự lượng sức mình, diễn như mèo ba chân, cũng không biết xấu hổ mà nói người ta diễn kém? Giỏi thì thử lên sân khấu mà diễn?
Nhìn thấy sự im lặng của Trương Dung, hắn ta lại châm thêm một ngọn lửa "Cố vấn Trương Dung có chút xấu hổ à? Haha. Đến đây! Mọi người hãy vỗ tay động viên cố vấn Trương Dung nào"
Hắn vỗ tay đầu tiên, cùng sự ủng hộ của khán giả ép Trương Dung lên sân khấu.
Trương Dung thật sâu liếc hắn một cái, trong lòng thầm rủa.
Thằng cáo già này, bảo ta diễn nữ nhân?
Anh muốn cự tuyệt nhưng lại bị đóng khung ở đây rồi, nếu từ chối lời nhận xét vừa rồi không có ý nghĩa gì hết, khá giả như chỉ coi đó là trò hề.
Ngươi nói diễn viên của ta diễn không tốt, vậy thì chính ngươi diễn đi?
Nghe thấy tiếng hò hét của khán giả phía sau, mắt Trương Dung nheo lại.
Chẳng phải là diễn thôi sao? Tôi đã chẳng còn sợ điều gì! Tôi diễn.
Sửa sang lại quần áo, anh trực tiếp đứng dậy.
Chà!
Hiện trường hô hào.
"Quay cận cảnh"
Đạo diễn hét vào micro phấn khích.
Tiểu tử này lại thực sự dám lên.
Cũng quá bạo đi?