Phía bên kia, Hân và Lan cũng đã tạm xử lý xong đám xác sống biến dị, quay đầu đi về phía của Đức.
Mặc dù phía của Hân và Lan phải đối phó với số lượng xác sống đông đảo hơn nhiều, nhưng lại không có bao nhiêu nguy hiểm đáng nói, cấp cao nhất của bọn xác sống chỉ là cấp D. Có ba U Minh chiến sĩ cấp C, và hai U Minh chiến sĩ cấp D chiến đấu ở phía trước thì có thể coi như là bẻ gãy nghiền nát, thêm vào đó là kỹ năng bão lửa của Lan cực kỳ phù hợp đối với công kích số đông, quang tiễn bùng nổ của Hân thì mặc dù không có phạm vi bao trùm được như của Lan nhưng sức tấn công mạnh hơn, sát thương cũng rất khả quan.
Hai người cùng với năm U Minh chiến sĩ cũng không mất quá nhiều thời gian để dẹp tan bọn này, chỉ còn một số đám rải rác chạy trốn, Lan để U Minh chiến sĩ ở lại để dọn dẹp tàn cuộc, thực ra nếu ban đầu thì sẽ không thể làm thế, vì U Minh chiến sĩ cần có người ra lệnh mới có thể chiến đấu một cách tốt nhất, nhưng sau khi cắn nuốt xong Nightmare thì U Minh chiến sĩ đội trưởng đã có thể sản sinh một số ý thức tự thân, có thể tự chỉ huy điều động đám U minh chiến sĩ dưới quyền được rồi.
Lan để cho nó mang theo con nhện thu hoạch để thu thập xác của bọn chúng luôn rồi cùng với Hân cưỡi tiểu Quang gấp rút chạy qua phía bên kia.
Phía bên kia.
Đám xác sống biến dị đã bị thu thập gần hết, Toàn đang truy đuổi một số tên chạy trốn, Đức cho Huyết Tu la bay lên không tiêu diệt đám quạ đen biến dị, khiến bọn chúng sợ hãi dáo dác bỏ chạy tứ tán.
Đức dùng một số thuốc trị thương từ chiếc vòng giao dịch sơ cứu cho Cường và Danh. Danh thương thế nặng hơn, để giữ mạng cho cậu ta, Đức còn phải tốn hẳn một viên phục hoàn đan giá trị điểm giao dịch, tuy rằng không thân cũng chẳng quen, nhưng tinh thần chiến đấu của cậu ta cũng rất đáng phục, hắn cũng không muốn chỉ vì tiết kiệm điểm mà thấy chết không cứu.
Cường tuy rằng thương thế cũng cực kỳ nghiêm trọng nhưng với khả năng hồi phục của anh ta thì chỉ cần không chết, những thương thế này cũng có thể tự lành trong vòng một tuần, nên Đức chỉ xịt thuốc trị thương cầm máu và băng bó sơ qua thôi, không cần mua thuốc. Đằng nào thì Lan cũng có kỹ năng chữa thương, sẽ đỡ tốn điểm giao dịch hơn.
À, mà cả con chó Béc giê cũng may mắn không chết, nó bị sức nổ từ con xác sống cấp C tung chướng khí va đập văng ra ngoài nên chỉ rơi vào hôn mê, Đức cũng sẵn tiện xịt thuốc cầm máu và băng lại cho nó luôn.
Vừa nhắc đến thì Lan và Hân cũng đã xuất hiện từ phía xa, cả hai cưỡi tiểu Quang chạy về, tốc độ cực nhanh, Đức vẫy tay cho hai người yên tâm rồi bảo Lan dùng kỹ năng thánh quang thuật chữa trị cho Cường và Danh, xong xuôi thì còn quay sang chữa trị cho con chó Bẹc giê nữa, tinh thần lực của Lan sau khi U Minh chiến sĩ cắn nuốt Nightmare đã có cải thiện hơn rất nhiều, thêm nữa cũng được Đức sơ cứu một phần rồi nên chữa trị cũng không tỏ ra quá sức.
Lúc này, Toàn và Huyết Tu la cũng đã quay trở lại, trên tay Toàn còn dính đầy máu tươi, đám xác sống biến dị chạy trốn đã bị nó thanh lý gần hết, Huyết Tu la sau khi dạo một vòng trên không, giết hết một đám lớn quạ đen biến dị, thì đám còn lại đã sợ hãi kêu lên chạy ra tứ tán.
Mọi người cùng nhau tản ra thu thập lại toàn bộ xác của đám xác sống biến dị và quạ đen biến dị ở khu vực này, số lượng cũng rất khả quan.
Xác của những người đã chết thì Đức cũng cho thu thập lại luôn, dù rằng xác của họ đã tan nát chẳng còn được mấy điểm nhưng vẫn còn tốt hơn là để lại đây cho dã thú chà đạp, chỉ có xác của Diệu, Đạt và Ngọc là tương đối lành lặn, Đức bỏ trong kho trung gian nhưng chưa bán cho M.T.C.
Thương thế của Cường và Danh, cả con chó Bẹc giê đã hoàn toàn lành lại, nhưng trừ con chó Bẹc giê lập tức sinh long hoạt hổ bật dậy thì cả hai người kia vẫn chưa tỉnh lại.
Ở lại đây lâu cũng không an toàn, Đức lấy cái xe kéo của họ ra để Cường và Danh lên đó cho Toàn kéo đi, cả nhóm nhanh chóng rời khỏi nơi chiến trường đầy máu lửa và bi thảm này, con chó Bẹc giê lẽo đẽo theo sau.
…………………..
“Không ggg”
Cường hét lớn một tiếng, ngồi bật dậy, thở hồng hộc, khắp người toát ra mồ hôi lạnh. Anh ta vội vàng nhìn ra xung quanh, ánh mắt vẫn còn hơi mơ hồ, đầu óc vẫn còn đang chập chờn giữa ác mộng và hiện thực.
Lúc này đã là ban đêm, đang ở giữa đường nhựa, nhưng cây cối xung quanh rậm rạp bao phủ, một đống lửa được đốt lên lấy hơi ấm và ánh sáng, một nồi cháo thịt băm được bắc lên chính giữa đang tỏa mùi gạo thơm nức mũi.
Đức, Hân và Toàn đang ngồi cạnh bếp lửa, nghe tiếng hét của Cường thì quay lại, Danh nằm kế bên cũng rục rịch tỉnh dậy, khuôn mặt còn hơi ngơ ngác nhìn ra xung quanh.
“Bọn họ …” Cường mấp máy môi, nhìn về phía Đức lên tiếng hỏi, giọng nói đầy run rẩy, đầu óc đã từ trong mơ hồ tỉnh lại nhưng vẫn muốn có một hy vọng xa xôi, rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Đức lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi rất tiếc”
Chút ảo tưởng trong lòng tan nát như kiếng vỡ, Cường cảm thấy trước ngực một mảnh trầm trọng, khóe mắt cay xè, đỏ hoe, anh ta quay đầu, đứng dậy, giọng nói hơi nghèn ngẹn: “Xin lỗi, tôi muốn ở một mình một lát” rồi đứng dậy cất bước đi.
Đức không đuổi theo, ra hiệu cho mọi người tiếp tục dùng bữa, bảo Lan đưa cho Danh một chén cháo. Danh đưa tay cầm lấy, ánh mắt nhìn về phía Cường bước đi nhưng không đuổi theo, hai vai run run, hai dòng nước mắt chảy ra từ khóe mắt, khóc không thành tiếng. Lan ái ngại nhìn theo.
“Ăn đi nhóc, đây chính là loạn thế, hãy sống thay phần cho những người đã chết” Đức lên tiếng nói
Danh nhìn về phía Đức, cúi đầu húp cạn chén cháo, giọt nước mắt mặn đắng chảy vào trong chén. Hôm này là một ngày đả kích cực lớn với cậu ta, trong những trận chiến trước đây chết chóc không phải là chưa từng thấy qua, nhưng hôm nay là ngày khốc liệt nhất, trong nhóm của Cường có một đứa em trai của cậu, Diệu, Ngọc, Đạt càng là những người anh em cùng trải qua hoạn nạn, vừa rồi còn cùng nhau cười nói, nhưng giờ toàn bộ đã chết thảm cả rồi, thậm chí cả thi thể cũng không còn toàn vẹn.
Rất nhanh mọi người đã ăn xong, mọi người tản ra tự làm việc của mình, Hân thì vào trong lều tu luyện quang nguyên chi ấn, Lan thì tập trung minh tưởng, Toàn thì ngồi ở bên ngoài gần chỗ Danh, Danh vẫn cúi đầu ngồi đó.
Hướng về phía Cường vừa bỏ đi, Đức chậm rãi đi tới.
Cường đã chạy ra một quãng khá xa, nhưng với hắn thì không quá khó để tìm ra, âm thanh phát ra từ phía đó cũng không nhỏ chút nào, rất nhanh hắn đã thấy anh ta trong tầm mắt.
“Ầm” Một gốc cây to lớn như một ngọn dừa, đổ sập xuống đất. Nó trước đây chỉ là một cành cỏ dại, nhưng phát sinh biến dị trở nên to lớn và cực kỳ cứng chắc. Lúc này đã gãy ngang thân, dính chi chít dấu quyền ấn trên thân cây. Bên cạnh cũng có hai thân cây ngã rạp dưới đất cùng chung số phận.
Cường cúi đầu thở dốc, tâm trạng vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, đau đớn, hối hận, tự trách khiến anh ta cảm giác muốn điên cuồng phát tiết ra ngoài.
Đức chậm rãi bước qua, ánh mắt bình thản, không có một tia thương cảm hay thương hại, đối với những người đàn ông chân chính, hay ít nhất là đối với Đức mà nói, ánh mắt như vậy từ một kẻ khác chính là một sự sỉ nhục.
Cường quay đầu nhìn lại, Đức thò tay vào trong áo, lấy ra một chai rượu Bầu đá. Đây là chai Đức vô tình lấy được từ hồi đầu loạn thế, khi đi dạo quanh nhà để tìm kiếm vật tư, chai này lấy được từ nhà một đại gia khu đó chuyên sưu tập rượu ngon, Tây ta đủ cả, một chai rượu Bầu đá nguyên gốc thế này rất khó kiếm, Đức cất vào nhưng trước nay chưa có dịp gì để dùng.
Đức bước lại gốc cây bị Cường đấm gãy, rút kiếm chém một nhát, phía trên đã phẳng lỳ như bàn, chặt thêm hai gốc nữa để làm đòn ngồi, Đức chỉ vào chiếc bàn ngồi xuống, lấy ra hai cái ly hột mít dùng để uống rượu đặt lên bàn, lấy chai rượu ra rót đầy hai ly, đưa một ly cho Cường, đặt chai rượu ở giữa bàn.
“Lại đây uống một ly đi” Đức vẫy tay nói với Cường
Cường ngồi xuống, cầm lấy ly rượu, ngửa cổ uống cạn, hơi rượu cay nồng nơi cổ họng. Nâng chén tiêu sầu thật sự có hết sầu không, chắc chỉ người trong cuộc mới rõ ràng. Men rượu cay làm dịu đi những bức bối trong lồng ngực, Cường rót tiếp một ly, ly nữa. Chai rượu rất nhanh đã gần tới đáy, Đức vẫn ngồi đó im lặng, không hề nói câu nào, khẽ nhấp ly rượu của mình.
“Tôi thật ngu ngốc” Đặt ly rượu xuống bàn, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn không rơi lệ, giọng nói anh ta đã ngè ngẹn.
“Diệu, Cô ấy … luôn quan tâm đến tôi … lo lắng cho tôi … yêu tôi, tôi đã luôn biết điều đó nhưng không bao giờ đáp lại, đến khi cô ấy mất đi, tôi mới biết được rằng mình đã ngu ngốc đến thế nào”
Hai người gặp nhau rất sớm, Cường là người đã ra tay cứu Diệu khỏi đàn xác sống, hai người trải qua nhiều hoạn nạn, cùng chạy trốn khỏi xác sống, cùng tìm kiếm người sống sót, cùng chia nhau một ổ bánh mì, tình cảm của cô Cường đã sớm biết, nhưng anh ta vẫn cảm thấy rất áy náy với người vợ và con gái quá cố của mình, họ chỉ vừa chết cách đó không lâu, nên vẫn chần chừ không đáp lại.
Diệu hiểu, cô không đòi hỏi gì cả, chỉ im lặng ở bên cạnh hắn, quan tâm chăm sóc hắn, lo lắng cho hắn, chỉ mong một lúc nào đó hắn sẽ nhận ra, chỉ mong thời gian sẽ xóa nhòa khoảng cách. Cường hắn nhận ra chứ, sao có thể không nhận ra đây, nhưng hắn vẫn chần chừ, hắn cho rằng mình vẫn còn thời gian, hắn cho rằng mình có thể chờ cho gợn sóng trong lòng ngủ yên và chấp nhận cô là một phần hạnh phúc của đời hắn, hắn cho rằng hắn đã rất mạnh mẽ, rằng hắn có thể bảo vệ cho cô. Nhưng không, cuộc sống vô thường, thời thế loạn lạc càng khiến cho sự sống trở nên nhỏ bé mỏng manh, những thứ tưởng như sẽ có trong tay, chẳng biết lúc nào sẽ đánh mất.
Và hắn mất cô ấy, mãi mãi, khi cô cận kề cái chết hắn mới nhận ra mình đã yêu cô như thế nào, nhưng hắn vẫn chưa kịp nói với cô ấy tình cảm của hắn, hắn không kịp nói hắn đã yêu cô thế nào, tất cả giờ đã trở nên quá đỗi muộn màng. Có những thứ vĩnh viễn mất đi rồi mới khiến chúng ta hối tiếc. Cường uống cạn chén rượu, gục đầu xuống bàn, hai vai run run.
Đức đứng dậy, thở dài một hơi, vỗ nhẹ vai Cường, những lời nói của anh ta làm lòng hắn gợn sóng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía ánh lửa phía xa, nơi những người hắn yêu thương nhất đang ở đó.