Hạt Giống Tiến Hóa

chương 99: hy vọng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tảng sáng, ánh mặt trời đầu tiên đã chiếu xuống mang lại sinh khí cho mặt đất, bầu trời một màu đỏ thẫm. Đã gần hai tháng trời, những người sống sót đều đã dần quen với cái ánh sáng màu đỏ rực này. Hai tháng, nhưng có cảm giác đã quá dài, mỗi ngày đều là một cuộc vật lộn với sống chết, bầu trời xanh ngày xưa chắc chỉ còn trong hoài niệm.

Ánh hừng đông chiếu sáng hiện ra một thân ảnh đang không ngừng di chuyển trong rừng, thân ảnh cao tốc di động, mồ hôi chảy khắp người, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị trầm ổn đang không ngừng vung kiếm.

Đức đang tập kiếm ở gần đó, hắn không ngừng xoay động, kiếm ảnh loang loáng, kiếm phong thậm chí sắc bén đến nỗi những cành cây ngọn cỏ ở gần đó đều bị chém đứt.

Hắn toàn lực nhảy lên vung kiếm chém xuống, “xoẹt” một tiếng, gốc cây trước mặt lập tức bị chẻ làm đôi, đường kiếm ngọt xớt khiến thân gỗ như bị cưa qua bởi máy cưa sắc bén nhất, chia làm hai phần bằng nhau, rơi xuống đất.

Thu Lạc phong kiếm vào trong vỏ, Đức buông lỏng hai tay ra phía trước, thở ra một hơi dài.

Nhờ không cần phải ngủ, hắn có nhiều thời gian hơn để tu luyện P.S.I và rèn luyện kỹ năng, cũng như thể năng của mình. Thông thường hắn chỉ cần ba tiếng buổi tối để dùng ngũ hành nguyên lực trận pháp tu luyện, thời gian sau đó sẽ là lúc hắn rèn luyện cơ thể và kỹ năng của mình.

Hấp thu nguyên lực giúp dòng kim khí trong lõi trance – burst – rise trong cơ thể hắn trở nên cô đọng và dồi dào hơn, các kỹ năng của Đức khi sử dụng đều đỏi hỏi tiêu hao năng lượng rất lớn, tăng trưởng dự trữ năng lượng là điều cần làm, đó cũng là một nhân tố để có thể tăng lên cấp B, hiện tại hắn vẫn còn cách bình cảnh khá xa.

Sau khi hấp thu nguyên lực xong, thì cần rèn luyện thể năng, thể lực dồi dào sẽ giúp chiến đấu bền bỉ hơn trong thời gian dài. Trước giờ các loại quái vật theo đàn hắn đã gặp không ít, cho dù một kẻ có sức mạnh lớn thế nào, nhưng thiếu đi khả năng chiến đấu lâu dài cũng sẽ bị tụi nó mài đến chết.

Kỹ năng cũng cần được tập luyện và nắm giữ một cách thuần thục để khi chiến đấu có thể phát huy ra uy lực lớn nhất với tiêu hao nhỏ nhất. Kỹ năng khiên ma pháp Đức đã nắm giữ rất tốt và sử dụng cực kỳ thuận tay rồi, chỉ có kỹ năng thương sấm sét là còn hơi khó nắm giữ.

Nhắm mắt lại, hít thở hồi khí, và bình phục lại hơi thở gấp gáp của mình, Đức bắt đầu vận dụng kỹ năng thương sấm sét.

Lần này nó không hiện ra thành hình một ngọn giáo mà chỉ như một ngọn roi, tia lửa điện lẹt xẹt từ hai tay nhìn như những đợt sáng trắng lấp lóe. Đột ngột, tia lửa điện bùng phát ngoài tầm kiểm soát của Đức như một ngọn roi quất mạnh, bắn trúng ngực hắn khiến hắn bay hẳn ra sau.

Ho khan hai cái, Đức chống tay đứng dậy. Điều khiển sét khi nó không hình thành giáo, khó khăn hơn hắn nghĩ rất nhiều, kể cả là lúc hình thành ngọn giáo bằng sét, hắn cũng không thể giữ trên tay lâu được, mà phải tiến hành ném ra, nếu thu hồi lại cũng sẽ bị phản phệ. Kỹ năng thương sấm sét rất mạnh mẽ nhưng chính vì thế nguồn năng lượng từ sấm sét cũng cuồng bạo và khó kiểm soát hơn các loại công kích năng lượng khác nhiều lắm.

Đây cũng không phải lần đầu thử nghiệm, hắn đã thử rất nhiều lần rồi, ít ra thì lần này có tiến bộ hơn là hắn đã bắt đầu có thể điều khiển hình dạng của nó. Dù kết cục không được đẹp mắt cho lắm.

P.S.I là dạng tu luyện năng lượng thuần chất nhất, nó không có thuộc tính, hay nói đúng hơn, nó là nguồn năng lượng nguyên chất có thể diễn hóa ra đủ mọi thuộc tính khác nhau, giống như nguyên tử cấu thành vật chất vậy, do đó về mặt lý thuyết nó có thể thi triển đủ các dạng công kích năng lượng khác nhau, lửa, băng, lôi, điện đủ cả, có thể thi triển chiêu thức dùng nguyên lực, có thể sử dụng dị năng, có thể sử dụng ma thuật của ma pháp sư miễn là học tập phương pháp vận dụng kỹ năng phù hợp.

Nhưng cũng chính là vì như vậy, nên Đức càng cần nhiều thời gian để có thể thật sự nắm giữ và vận dụng kỹ năng hơn so với những người thuần một năng lực. Chẳng hạn như đối với người có kỹ năng lôi hệ hoặc nguyên lực lôi thuộc tính, họ sẽ quen thuộc dễ hơn với dạng năng lượng này nhiều, đồng thời kháng tính với lôi điện của họ rất cao nên trừ khi là công kích lớn hơn nhiều cấp mới có thể khiến họ tổn thương, còn như bị đòn đánh của chính mình làm te tua như Đức là chuyện rất khó có thể xảy ra.

Đây không biết đã là lần thất bại thứ bao nhiêu của hắn rồi. Không bỏ cuộc, Đức tiếp tục đứng dậy, lôi điện tiếp tục bộc phát từ hai tay. Đức nhắm mắt nội thị cơ thể mình, để có thể điều khiển được lôi điện, hắn cần nắm được nguyên lý vận hành của nó ra sao.

Kỹ năng thương sấm sét nó như một phần mềm vi tính được lập trình sẵn, cần năng lượng bao nhiêu để ổn định, cần sử dụng tinh thần lực như thế nào để định hình và ném ra, tất cả đều đã được định trước và vận hành rất trơn tru, vấn đề là, nó trơn tru quá mức để có thể tiến hành can thiệp.

Đầu tiên, kỹ năng này huy động năng lượng từ lõi Burst đến hai tay và từ đó chuyển hóa thành lôi điện trong quá trình đó tinh thần lực sẽ là thứ định hình cho nó và giữ cho nó ổn định.

Việc Đức đang làm lúc này, là điều động tinh thần lực của mình, dùng ý lực cố gắng để điều khiển những tia điện ấy theo ý muốn. Điều đó không dễ dàng chút nào cả, giống như bẻ lái một con tàu đang phóng với tốc độ cao tốc vậy.

Mồ hôi trên trán của hắn nhỏ ra như hạt đậu, những tia lửa điện lúc co lại lúc bùng ra, vang lên những âm thanh lẹt xẹt, thỉnh thoảng lưỡi sét lại bị quá khích bật vào tay hắn, làm Đức cảm thấy đau đớn tê dại, nhưng hắn không thèm để ý, đôi mắt vẫn nhắm nghiền tập trung điều khiển những tia sét khó thuần đi theo ý muốn của mình.

“Ngưng” Đức hô lên một tiếng. Những tia sét chợt tập trung lại thành một điểm sáng nhỏ chính giữa hai lòng bàn tay, xoay tròn ở đó như một quả cầu, không, cũng không được bằng quả cầu, phải nói nó rất nhỏ chỉ bằng lóng tay mà thôi, Đức vung tay đẩy ra, tia sét va đập vào một cành cây gần đó, bắn ra một tia lửa điện, cành cây bị cháy đen một khoảng nhỏ.

Uy lực tuyệt đối là yếu hơn rất nhiều so với khi tung kỹ năng thương sấm sét bản hoàn chỉnh, nhưng Đức cảm thấy rất vui vẻ, sau bao ngày mày mò luyện tập, hắn đã có thể ban đầu điều chỉnh tia sét theo ý muốn của mình rồi.

Kỹ năng thương sấm sét này nếu chỉ sử dụng để phóng ra tấn công kẻ địch sẽ khá là lãng phí, vì đối với một số sinh vật có tốc độ di chuyển cao thì rất khó ném trúng, tiêu hao năng lượng cũng lớn.

Đức đang tìm cách để vận dụng nó một cách hiệu quả hơn, chẳng hạn như gia trì nó vào nắm đấm trong tích tắc sẽ tạo ra phiên bản nâng cấp của “phá quyền” cộng thêm uy lực của sét, đòn đánh chắc chắn sẽ có sức tàn phá mạnh hơn rất nhiều, và còn kèm theo khả năng gây tê liệt. Hắn cũng có thể gia trì nó trên Lạc phong kiếm, gia tăng uy lực, hoặc chém ra như kiếm khí khiến kẻ địch khó lòng phòng bị.

Ngoài ra, nếu có thể vận dụng cao cấp hơn, hắn có thể kết hợp nó với khiên ma pháp, biến kỹ năng dùng để phòng thủ này thành một kỹ năng công kích bao trùm tầm gần cực kỳ hữu hiệu.

Đương nhiên, đây vẫn chỉ là dự tính mà thôi, hắn còn cách mục tiêu khá xa, nhưng ít ra, cũng đã đặt được một số bước chân đầu tiên.

Đức ngẩng đầu nhìn vào vầng thái dương đang mọc ra phía chân trời, ánh mắt trầm ngâm suy nghĩ.

Tiếng loạt xoạt vang lên ở phía sau lưng, không cần quay đầu lại hắn cũng biết là ai, Đức mỉm cười quay lại, Hân đã tiến lại gần. Cô rút ra một chiếc khăn vải nhỏ sạch sẽ lau mồ hôi cho hắn, nhìn hắn đầy dịu dàng và có một chút đau lòng.

Hân biết. Khi tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ say thì hắn vẫn liên tục kiên trì tập luyện, không ngừng nâng cao sức mạnh của mình, hắn muốn bản thân đủ mạnh để có thể bảo vệ tất cả. Chính vì vậy, cô cũng muốn mình càng trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể giúp hắn, không làm vướng bận đôi chân của hắn.

Đức nhẹ nhàng cầm lấy tay của Hân, áp vào má, tay còn lại khẽ vuốt những lọn tóc của cô qua một bên để lộ ra gương mặt xinh đẹp. Hân vốn đã rất xinh đẹp, môi đỏ mọng, răng trắng, làn da trắng hồng, nhẵn mịn như bạch ngọc, giọng nói trong trẻo dễ nghe đúng chất giọng của người miền Tây. Đã thế từ khi tu luyện quang nguyên chi ấn, hấp thu quang nguyên lực thì cô càng trở nên xinh đẹp hơn, vẻ đẹp trong sáng và thanh khiết như một thiên sứ. Hắn say mê ngắm nhìn cô.

Tình yêu là một cảm xúc thật kỳ lạ. Đôi khi nó cần thời gian như rượu ủ càng nồng càng say, đôi khi nó cuộn trào mãnh liệt như sóng biển, lại đôi khi dịu dàng như gió thoảng. Đôi khi nó lại chỉ cần một cái chớp mắt, một nhịp đập đồng điệu của hai trái tim, đưa hai con người xa lạ đến với nhau.

Đức vốn không phải là một người dễ yêu ai, đối với hắn tình yêu nam nữ là một thứ rất đỗi xa lạ, đôi khi hắn nghĩ rằng nó vốn không có thật giữa cái xã hội đầy toan tính vụ lợi này. Danh vọng, vật chất mới là thứ mà mọi người vất vả đeo đuổi, thậm chí đánh đổi rất nhiều thứ để giành lấy.

Hắn không trách những suy nghĩ kiểu đó, càng chẳng hề trách những cô gái bỏ chàng bạn trai nghèo khó để đổi lấy một anh chàng giàu có hơn, ít ra thì chuyện cổ tích một gian nhà tranh hai trái tim vàng, theo hắn nghĩ thì còn không có thực hơn, chuyện như vậy, hắn đã chứng kiến quá nhiều. Nhưng chính vì vậy, hắn càng chẳng có hứng thú gì với tình yêu, nếu nó tầm thường đến như vậy thì thực sự có đáng giá để đeo đuổi không.

Cho nên, khi gặp Hân, dù hắn có rung động, hắn vẫn không hề do dự bỏ đi, không một tia luyến tiếc. Chỉ đến khi, Hân nhắm mắt xuôi tay trong vòng tay của hắn, khi cô đánh đổi sinh mạng của mình để đổi lấy cho hắn một đường sinh cơ, giây phút đó, hắn mới biết được rằng trong trái tim cứng đầu của mình đã có hình ảnh của một cô gái, rằng hắn sẽ yêu cô gái ấy đến trọn cuộc đời.

Hắn may mắn hơn Cường nhiều, hắn có một cơ hội thứ hai để giữ lấy hạnh phúc trong tay mình và hắn sẽ không bao giờ buông tay.

Đức vòng tay qua ôm chặt Hân trong vòng tay, cảm nhận cơ thể mềm mại và mùi hương quen thuộc dễ chịu, trong lòng chợt cảm giác thật bình yên.

Hân vòng tay ôm lấy hắn, khẽ hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Đức nhẹ nhàng trả lời: “Tương lai”

Hân gối đầu lên ngực hắn, hỏi nhỏ: “Tương lai, như thế nào?”

Đức mỉm cười, buông Hân ra, vòng tay qua chiếc eo thon của cô, hướng về phía mặt trời, khẽ nắm tay lại, nói: “Về Bình Định tìm bố mẹ của thằng Dũng xong, anh muốn xây dựng nên một thành phố, hoàn toàn mới trong loạn thế này, thành phố của riêng chúng ta”

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc và tràn đầy tin tưởng của hắn, ánh mắt kiên định nhìn về phía mặt trời, Hân chợt cảm thấy hắn tràn ngập một sức hút kỳ lạ. Cô nhón chân hôn nhẹ vào má của hắn. Đức quay đầu lại, mặt Hân đỏ bừng, hai mắt hắn tràn lửa nóng, ôm chặt lấy Hân, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.

Không ai biết rằng, đây chính là giây phút đầu tiên ý tưởng về thành phố “Hy vọng” xuất hiện, thành phố mang đến hy vọng cho hàng triệu con người, cũng là cơn ác mộng ám ảnh làm khiếp sợ biết bao kẻ địch hùng mạnh trong tương lai.

Truyện Chữ Hay