Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hứa Mễ Nặc ngẩng đầu lên, ánh mắt ầng ậng nước nhìn Viên Diệp Đình, đúng kiểu nếu như anh không nói xin lỗi, tôi sẽ chết trước mặt anh!
Hừ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Coi như bây giờ cô chịu thiệt trong tay Viên Diệp Đình nhưng chỉ cần người này cho cô ra ngoài thì sau này cô sẽ tìm cơ hội trả thù.
Nghe Hứa Mễ Nặc nói vậy, mấy giây sau Viên Diệp Đình mới hiểu được ý cô, trán hơi giật giật, vẻ mặt đầy chê cười nhìn Hứa Mễ Nặc: “Điều kiện của cô như vậy, thiếu gia tôi không thể ra tay nổi. Coi như cô hi vọng trở thành người phụ nữ của tôi như thế nào đi nữa thì trên thực tế không có cơ hội kia!”
Chuyện này là thế nào chứ? Ý là tối qua cô không bị anh ta làm thịt sao?
Hứa Mễ Nặc cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, cô cùng đi bắn pháo hoa với Viên Diệp Đình, uống không ít rượu, không những vậy hình như Viên Diệp Đình cũng thế.
Không đúng, cuối cùng anh ta ngủ mất. Mà sau đó, cô cũng mơ mơ màng màng ngủ mất. Điều quan trọng là hai người họ không đi tới bước kia. Mà lúc cô tỉnh lại cảm thấy cả người bủn rủn, đoán chừng là do uống rượu quá nhiều đi.
Hứa Mễ Nặc kích động đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống, dập đầu ba cái với trời xanh.
“Vây, những bức ảnh này...”
“Sáng nay, lúc tôi còn chưa tỉnh, ông cụ đi vào chụp. Lúc tôi tỉnh lại thì ông cụ đưa mấy tấm ảnh này buộc tôi phải chịu trách nhiệm với cô, cho cô một danh phận!”
Nghi tới việc này, Viên Diệp Đình không nhịn được mà cau mày. Vốn chỉ nghĩ rằng ông cụ có suy nghĩ như vậy nhưng không ngờ ông cụ lại hành đông nhanh như thế, vừa rồi đã ép hai người lấy giấy đăng kí luôn.
“Không ngờ ông cụ còn giỏi như vậy. Được, ngày mai nhất định phải nhờ ông chỉ dạy một chút, lần sau cũng chụp được như vậy!”
Rõ ràng bức ảnh này quá nghệ thuật, quá chuyên nghiệm. Đây có thể coi là phí chia tay!
Thấy sự chú ý của Hứa Mễ Nặc lại chuyên tâm tán thưởng phong cách chụp ảnh, Viên Diệp Đình không nhịn được mà ho nhẹ, lại đưa hợp đồng kia tới trước mặt cô.
“Bên trên nỏi rất rõ, tôi và và cô chỉ kết hôn theo hợp đồng. Chỉ cần đến lúc thích hợp sẽ hủy bỏ. Còn cô, trong khoảng thời gian này chỉ cần phối hợp diễn với tôi là được. Mà sau chuyện này, tôi sẽ trả cho cô một khoản thù lao...”
“Bất kể bao nhiêu?”
“Bất kể bao nhiêu!”
“Đồng ý!”
Hứa Mễ Nặc rất thiếu tiền, cực kỳ cần tiên. Ngay vừa rồi nhìn thấy hợp đồng cô đã hiểu. Nếu Viên Diệp Đình đã đưa tiền tới trước mặt cô, cô không thể từ chối, cũng chỉ làm đám cưới giả mà thôi.
“Tôi còn có một điều kiện!”
Nhớ lại chuyện tối qua, Hứa Mễ Nặc cảm thấy rất thua thiệt, coi như không thật sự xả ra chuyện gì nhưng lại bị chụp ảnh ngủ chung với đàn ông, vẫn có thiệt thòi.
Viên Diệp Đình nhíu mày, chậm rãi mở miệng: “Nói thử xem nào!”
Hứa Mễ Nặc đi về phía trước hai bước: “Anh đồng ý thì tôi mới nói!”
“Cô có thể im lặng cả đời!” Viên Diệp Đình làm bộ như muốn đứng dậy. Hứa Mễ Nặc rất sợ anh đột nhiên rời đi, cô vội vàng chạy về phía trước, giơ tay chặn đường anh.