Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hứa Mễ Nặc hoàn hồn, nước mắt như mưa, đứng dậy đuổi theo. Chẳng qua, cô vừa đứng dậy thì mấy nhân viên kia như được bôi dầu dưới chân, nhanh chóng lỉnh mất.
“Ông nội, con muốn nói chút chuyện với Tiểu Nặc...” Lời này của Viên Diệp Đình đầy ý ám thị mà Viên lão gia cũng gật đầu liên tục rồi để lại không gian riêng cho hai người họ.
Đến khi trong phòng sách chỉ còn lại hai người, Hứa Mễ Nặc bộc phát.
Tay vén vay cao chuẩn bị tư thế chiến đấu, hai chân hất vứt bỏ giày sang một bên, tay chống nạnh trợn mắt nhìn Viên Diệp Đình. Vì chiều cao chênh lệch quá nhiều nên không thể không ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh ta.
Mà Viên Diệp Đình lại cực kỳ coi thương dáng vẻ này của cô, xoay người bỏ giấy đăng ký kết hôn vào két an toàn, đi đến trước mặt Hứa Mễ Nặc, cúi đầu nhìn cô.
“Tôi nói cho anh biết, trên đó không phải chữ ký của tôi cho nên nó vô hiệu. Tôi và anh chẳng có liên quan tới nhau chút nào cả. Anh cũng mau trả lại máy ảnh cho tôi coi như bồi thường chuyện tối qua!”
Nói một lúc nhiều lời như vậy, hơn nữa là với người có hơi thở áp bức mãnh liệt như Viên Diệp Đình mà bản thân lại chẳng có chút mất bình tĩnh nào, Hứa Mễ Nặc không nhịn được mà khen ngợi bản thân một vạn lần!
“Cho cô hai phút, sang phòng thay đồ chọn một bộ đồ rồi đi ra ngoài với tôi!”
Một tập tài liệu màu trắng như ảo thuật xuất hiện trên tay Viên Diệp Đình. Sau khi lặng lẽ đưa cho Hứa Mễ Nặc, Viên Diệp Đình nhàn nhã ngồi xuống ghê, thản nhiên tựa vào ghế salon nhìn Hứa Mễ Nặc.
Hứa Mễ Nặc cúi đầu nhanh chóng nhìn nội dung phía trên, sắc mặt từ đỏ thành trắng, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Viên Diệp Đình: “Hợp đồng hôn nhân?”
Viên Diệp Đình không trả lời thẳng thắn, mà để một tập ảnh tới trước mặt Hứa Mễ Nặc.
“Đây là cái gì?” Hứa Mễ Nặc cúi đầu nhìn, khi thấy bức ảnh, cô kinh ngạc mở miệng, dường như có thể nhét được hai cánh bánh bao.
Chỉ thấy trên ảnh có một đôi nam nữ gần như không mặc gì ôm nhau ngủ. Cho dù bộ phận quan trọng đã được chăn che kín nhưng càng mập mờ khiến người ta suy nghĩ linh tinh.
Mà tấm ảnh này phải nói về góc chụp, ánh sáng hay cái gì khác đều có thể coi là cực phẩm, vừa có thể chụp rõ mặt nhưng vẫn có cảm giác nghệ thuật.
Đây không phải là điểm chính. Điều quan trọng là người trên bức ảnh là cô và Viên Diệp Đình. Mà bối cảnh lại là trong phòng của Viên Diệp Đình.
“Tối qua, cô và tôi ngủ cùng nhau trong căn phòng. Ông cụ cũng xác nhận chúng ta đã xảy ra quan hệ, cái này là bằng chứng!”
“Đợi đã, ý anh nói những bức ảnh này là ông cụ chụp?”
Trong lòng Hứa Mễ Nặc kêu gào, thật không thể chấp nhận nổi! Hai ông cháu nhà này đúng là người nhà. Một người không hiểu tại sao lại ăn mình, còn người kia lại chụp ảnh. Hai người này chính là hợp mưu ép mình gả cho Viên Diệp Đình mà.
“Hu hu! Diệp thiếu gia, chuyện tối qua quả thực tôi không nhớ. Hơn nữa, cho dù nói thế nào tôi cũng là người chịu thiệt. Hai người không thể ăn hiếp người quá đáng!”
“Cô coi thiếu gia tôi là chăn ấm đắp cả buổi tối, rốt cuộc là ai chịu thiệt chứ?”
Nhớ tới lúc sáng khi tỉnh lại đã hắt xì hơi mấy cái mà Viên Diệp Đình rất buồn bực. Lúc trước anh đứng năm tiếng trong núi tuyết mà chỉ mặc một bộ đồ mỏng cũng không hề bị cảm mà hôm nay đã bị hắt xì hơi mấy cái.
“Nhưng mười mấy năm trong sạch của tôi đã bị heo lấy... À không, là bị Diệp thiếu gia lấy mất, tôi mới chịu thiệt!”