Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Oh my lady cạp cạp! Không biết có phải là do anh ta bị ung thư phổi gì đó, nên mới phá hủy sự trong sạch của mình, sau đó muốn kéo mình cùng chết?
Vừa nghĩ tới đây, Hứa Mễ Nặc lại nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú vừa mới hóa đen của Viên Diệp Đình, càng khẳng định gật đầu.
Không sai! Nhất định là giống như suy nghĩ của mình!
Lúc này, ánh mắt Hứa Mễ Nặc nhìn Viên Diệp Đình giống như đang nhìn một con nai con sắp chết vậy, tràn đầy cảm thông, vẻ mặt tràn đầy bi thương, giống như người mắc bệnh nan y giai đoạn cuối là mình vậy.
“Á! Phi! Mình sẽ không mắc bệnh nan y giai đoạn cuối đâu!”
Hứa Mễ Nặc lắc đầu liên tục, hai tay cũng lay động theo động tác lắc đầu, nhưng không biết có phải là do động tác lắc quá mạnh, drap trải giường vốn đang bọc kín lấy người cô dần trượt xuống...
Nhưng thân là người trong cuộc, Hứa Mễ Nặc còn chưa chú ý tới chi tiết nhỏ này, cô lập tức ngồi thẳng người làm ra vẻ chuyên gia có kinh nghiệm nghiêm túc nhìn Viên Diệp Đình: “Diệp thiếu, tôi biết anh gặp chuyện như vậy, chắc chắn trong lòng anh sẽ rất khó chịu. Nhưng tôi chỉ khuyên anh một câu, anh có bệnh phải chữa, tuyệt đối không thể kéo những cô gái vô tội khác cùng anh...”
“Cho em mười phút thay quần áo chải đầu, tôi ở dưới tầng chờ em!”
Viên Diệp Đình cảm thấy, nếu mình cứ tiếp tục đứng chung với người phụ nữ chập mạch này, chỉ số thông minh của mình sẽ bị cô ta kéo xuống mức thấp nhất, trực tiếp cắt dứt lời còn chưa nói hết của Hứa Mễ Nặc, anh xoay người bước nhanh ra ngoài.
Đáng chết, chắc chắn là đầu anh ta đã bị cửa kẹp, nên mới có thể suy nghĩ đi lên gọi người phụ nữ này thức dậy!
Nhìn bóng lưng rời đi của Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc nặng nề thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Giấu bệnh sợ bác sỹ, giấu bệnh sợ bác sỹ!”
Không thể tưởng tượng được, Viên Diệp Đình chân trước mới vừa đi, chân sau đã lập tức có một đoàn người mặc trang phục của người giúp việc đi vào, trên tay ai cũng bưng đồ, “Xoạt xoạt xoạt” đi tới trước mặt Hứa Mễ Nặc xếp thành một hàng.
“Hứa tiểu thư, mời cô thay quần áo, thiếu gia đã ở dưới tầng chờ cô.”
Nữ giúp việc đi đầu mỉm cười nói xong, gật đầu ra hiệu cho đồng nghiệp bên cạnh, một đám người trực tiếp vây lại, vây Hứa Mễ Nặc vào giữa.
“Các, các cô muốn làm gì! Đừng tới đây!”
Giọng nói của Hứa Mễ Nặc dần bị chìm nghỉm, mà không quan tâm cô phản kháng như thế nào đi nữa, hay là mười mấy cái tay của mấy người giúp việc này khiến cô không phản kháng nổi, nên cô cũng chỉ có thể nhanh chóng nộp vũ khí đầu hàng.
Mười phút sau.
“Viên Diệp Đình, anh nhớ đấy cho tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu!!”
Đi đôi giày cao gót nhỏ cao chừng mười hai centimét, trên người mặc một chiếc váy bó sát người giống như chỉ cần dùng sức hô hấp là có thể làm váy nổ tung bất cứ lúc nào, trên đầu cài chiếc vương miện bằng vàng k có thể làm sáng mù mắt mình! Hứa Mễ Nặc gian nan cất bước vịn tường đi tới đầu cầu thang, trong lòng đã mắng Viên Diệp Đình không dưới một trăm lần!