Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Có cần tôi giúp không?”
“Không cần không cần, tự tôi có thể làm được, nhưng sao cái chân này nhức vậy...”
Chờ đã! Cái thanh âm này! Cái cảm giác tồn tại vừa chân thực lại vừa quen thuộc mà mình không nguyện ý muốn thừa nhận này! Hơn nữa giọng nói còn cực kỳ giống giọng nói của Viên Diệp Đình!
Viên Diệp Đình ôm hai tay trước ngực đứng ở mép giường, nhìn Hứa Mễ Nặc đang trở nên cứng ngắt cả người ở trước mặt, lại bồi thêm một câu: “Tối hôm qua em không kêu mệt mỏi, bây giờ cho em ngủ đến ba giờ chiều, còn không tỉnh lại?”
Nghĩ đến cảnh tượng đốt pháo hoa tối hôm qua, sắc mặt của Viên Diệp Đình lại thư thái đi không ít. Thậm chí ánh mắt nhìn Hứa Mễ Nặc cũng bắt đầu trở nên nhu hòa hơn!
Tối hôm qua? Kêu mệt mỏi?
Hứa Mễ Nặc bỗng nhiên ý thức được một cái vấn đề rất nghiêm trọng! Mình chỉ nhớ tối hôm qua mình leo lên giường lớn của Viên Diệp Đình rồi nằm ỳ tại chỗ không đi, sau đó, sau đó...
Hình như có cái gì đó đi từ cổ hạ từng tấc từng tấc một, lúc nhìn thấy trên người mình trần truồng, rốt cuộc Hứa Mễ Nặc cũng không nhịn được bộc phát ra một tiếng thét chói tai giống như heo bị chọc tiết vậy!
“A!!”
Thật khó nghe!
Viên Diệp Đình nhíu mày lại, đồng thời lui về phía sau hai bước, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai vừa mới bị Hứa Mễ Nặc oanh tạc, vẻ mặt đầy khó chịu.
Hứa Mễ Nặc hơi ngẩng đầu lên nhìn, trong nháy mắt, cô đã hóa thân trở thành nữ nhân vật chính trong truyện bi tình của Quỳnh Dao, cô lấy hai tay ôm ga trải giường che kín ngực, không biết đã di chuyển đến đầu giường dựa vào thành giường từ lúc nào, dùng đôi mắt ngậm đầy nước mắt nhìn về phía Viên Diệp Đình.
“Tôi, tôi phải báo cảnh! Anh dám cường bạo thiếu nữ trưởng thành ngây thơ ngốc nghếch đơn thuần vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ, anh! Anh! Anh là người xấu!”
Trong sạch cô đã giữ gìn mười mấy năm! Mình vẫn luôn ảo tưởng về lần đầu tiên tuyệt vời như thế nào! Kết quả lại bị Viên Diệp Đình lấy mất trong lúc mình không ý thức được gì!
Ặc, tuy nhiên dường như, người chiếm tiện nghi hình như là cô?
Phi phi phi! Hứa Mễ Nặc sao mày lại có thể có suy nghĩ như vậy được! Sao mày có thể lấy người khác ra để tiêu diệt uy phong của mình!
“Á, tôi có thể mang thai hay không? Trời ạ! Có phải làm mẹ khi chưa lập gia đình rất khổ cực hay không? Không, sao mình có thể nghĩ như vậy được! Mình phải làm một thiếu nữ có khát vọng hoài bão trong thời đại mới, mình phải không ngừng mạnh mẽ lên!”
Viên Diệp Đình im lặng nhìn Hứa Mễ Nặc biểu diễn đủ các vẻ mặt, từ vai chính trong truyện tình yêu bi thảm của Quỳnh Dao đến thiếu nữ thời đại mới đoạn tuyệt không muốn tham sống sợ, rồi đến vẻ mặt sao cũng được trong meme biểu cảm...
“Khụ.”
Cảm giác được dường như mình hoàn toàn bị bỏ qua, Viên Diệp Đình bày tỏ cảm giác hơi bi thương, lần đầu tiên, có người phụ nữ không để ý đến sự tồn tại của anh đang lẩm bẩm tự biên tự diễn các loại biểu tình!
Nhưng Hứa Mễ Nặc hồn nhiên không cảm giác được! Cô đang đắm chìm trong ảo tưởng của mình, bất thình lình nghe thấy tiếng ho khan của Viên Diệp Đình, qua mấy giây mới hoàn hồn lại, hơi sửng sốt, rồi nhìn Viên Diệp Đình: “Có… có phải anh mắc bệnh hen giai đoạn cuối hay không?”
- -----------