Lại thêm một bữa tiệc của người nổi tiếng.
Bữa tiệc này được tổ chức không lâu sau hôn lễ của Sở Khinh Dương và Tưởng Hàm, Tưởng Gia cùng Sở Gia đồng tổ chức. Vì là lần đầu công khai quan hệ thông gia của bọn họ.
Mặc Mặc và Vân Phong tất nhiên cũng phải tham gia.
Mặc Mặc đứng trước gương, đưa tay cài vòng cổ, nhưng làm thế nào cũng không cài được ở phía sau, cô có phần không biết phải làm sao “Sao em luôn không làm tốt việc này chứ?”
Vân Phong nhẹ nhàng đi tới “Để anh giúp em nhớ?”
“Cũng được.”
Anh cầm lấy vòng cổ ngọc bích, gạt mái tóc phía sai cổ cô, ngón tay thon dài nhạ nhàng cài lên cho cô, sau khi xác định đã khoá kỹ, anh ôn nhu giúp cô bó lại tóc dài, để mái tóc dài hiền thục đen nhánh của cô rủ trên vai.
“Hôm nay em khôg búi tóc lên đi.” Hơi thở ấm áp theo tiếng nói nhỏ của anh phả lên da tai cô.
“Em lập tức liền búi lên “ Cô vội vàng búi tóc lên, cảm giác bên tai dường như bị hơ nóng.
“Thả cũng nhìn đẹp mà.” Anh đề nghị.
“Không được, để thả nhìn rất tuỳ tiện, hôm nay là ngày rất quan trọng.”
Anh xoay người lại, đi đến trước mặt cô, đánh giá đôi mắt đen thâm thuý giống như đang nói của cô …. anh thích dáng vẻ cô thả tóc xuống vai hơn.
Mặc Mặc cúi đầu xuống, hai má ửng đỏ.
Tới hiện trừờng bữa tiệc, Sở Khinh Dương và Tưởng Hàm làm chủ, đã tới từ lâu.
Mặc Mặc gặp Tưởng Hàm thì rất vui vẻ “Chị”
“Ừm, các em đã tới, mau vào trước đi.”
“Được, chúng em đi vào trước, có thời gian thì nói chuyện tiếp.”
Vân Phong liếc mắt nhìn Sở Dương khinh “Lát nữa gặp”
“Ừm.” Sở Khinh Dương hình như cũng có chuyện muốn nói với anh.
Vân Phong và Mặc Mặc đi vào bữa tiệc, Vân Phong nhìn đồng hồ “Mặc Mặc, thời gian còn sớm, chúng ta ăn trước một chút gì đi?”
“Được.”
“Em ngồi xuống đi , anh đi lấy đồ ăn cho em.”
“Ừm”
Mặc Mặc nhìn bóng lưng của anh, đi qua sau sân khấu, anh cẩn thận chọn đồ ăn cho cô, khoé miệng cô bất giác mỉm cười.
Từ trước tới giờ, Vân Phong đều đối đãi cô như vậy, rất ôn nhu, rất săn sóc, chỉ là mấy ngày nay, cô cảm thấy anh không giống như trước kia, đây là yêu sao?
Vân Phong bưng đồ ăn đến trước mặt cô, thúc giục “Mặc Mặc, nhanh ăn đi, ở đây còn có canh bí đỏ em thích nhất nữa”
Tưởng Mặc gật đầu, cầm thìa lên, múc một thìa canh bí đó nóng hổi, cảm thấy trái tim cũng ngọt ngào ấm áp giống như thìa canh bí đỏ này.
Ánh mắt của anh quá mạnh mẽ, Mặc Mặc nghi hoặc ngẩng đầu “Anh nhìn em xong chưa? Anh không ăn một chút gì sao?”
Vân Phong xấu hổ”Anh nhìn em ăn là được rồi”
Mặc Mặc cười khẽ, lúm đồng tiên như hoa “Đừng ngốc vậy, em không thích Vân Phong đần như thế.”
““Vậy em thích anh như thế nào?” Vân Phong buột miệng hỏi.
Vừa dứt lời,anh ý thức được sự thẳng thắn của mình, sợ hãi nhìn Mặc Mặc, nhưng anh thật không ngờ, Mặc Mặc lại nhìn anh cười một tiếng “Em thích Vân Phong chân thật.”