Nhờ thờ lớn Milan, là nhà thờ có phong thái nhất thế giới.
Nó bắt đầu được dựng lên năm , chính thức xây xong vào năm , kiến trúc của giáo đường trải qua thế kỷ. Là công trình Gothic lớn nhất Italy, thiết kế và trang trí gần như tinh tế, cực kỳ đặc sắc.
Ngày hôm nay ở trong nhà thờ này, Sở Khinh Dương và Tưởng Hàm chính là nhân vật chính.
Đức cha trang nghiêm hỏi “Sở Khinh Dương tiên sinh, anh có bằng lòng cưới Tưởng Hàm tiểu thư làm vợ không? Dù nghèo khổ, giàu sang, ốm đau, bệnh tật hay không vẫn một lòng một dạ yêu thương cả đời.”
Sở Khinh Dương không suy nghĩ nhiều, không có chút do dự nói “Tôi đồng ý.”
Đức cha gật đầu mỉm cười, nhìn về phía Tưởng Hàm “Tưởng Hàm tiểu thư, cô có bằng lòng gả cho Sở Khinh Dương tiên sinh không? Dù nghèo khổ, giàu sang, ốm đau, bệnh tật hay không vẫn một lòng một dạ yêu thương cả đời.”
“Tôi đồng ý.”
Đợi khi lời thề của hai người được giáo đường thiên liêng này cho phép, vận mệnh của Sở Gia và Tưởng Gia cùng buộc lại với nhau.
Mặc Mặc đứng cùng Vân Phong, xúc động rất nhiều.
Cô nhìn Tưởng Hàm xinh đẹp, khoé miệng của chị đang cười, nhưng chị ấy thực sự hạnh phúc sao? Mặc Mặc nhẹ giọng hỏi Vân Phong “Chị sẽ hạnh phúc, đúng không?”
Vân Phong không biết trả lời thế nào, bọn họ đều rõ đằng sau cuộc hôn nhân này có mục đích phức tạp như thế nào, Vân Phong đành phải nói như vậy “Thông minh như Tưởng Hàm, sáng suốt như Sở Khinh Dương, bọn họ đều biết mình đang làm gì, chúng ta chỉ có thể chúc phúc.”
Mặc Mặc ngước mắt nhìn vào đắy mắt Vân Phong “Lúc chúng ta kết hôn tâm tình của anh như thế nào?”
Biểu tình của Vân Phong cứng đờ “Mặc Mặc…”
“Em không phải trách anh, chỉ là muốn biết lúc anh đang đứng nói “tôi đồng ý”, có một chút chân thành nào hay không?”
Vân Phong nhắm mắt lại “Anh cũng không biết, anh chỉ cảm thấy cả đời này của anh, đều sẽ nâng em ở trong lòng bàn tay, từ khoảng khắc đấy trở đi, em chính là người thân cận nhất trong sinh mệnh của anh.”
Mặc Mặc cười nhạt “Thật tốt. Cho dù không phải người yêu nhất, cũng là người thân cận nhất, không tồi.”
Ý cười trên môi cô khiến Vân Phong áy náy, ánh mắt của anh bình tĩnh “Hiện tại, em đã là như vậy rồi.”
Mặc Mặc không nói tiếp, cô biết anh nói gì, cô cúi đầu, hai má lại không tự giác đỏ ửng lên.
Chờ đến khi đại lễ kết thúc, Tưởng Hàm đã đi tới, cô đi đến trước mặt Mặc Mặc, tâm tình của hai chị em rất khác biệt.
Mặc Mặc kéo tay Tưởng Hàm “Chị, đáp ứng em, chị phải hạnh phúc!”
Tưởng Hàm kiên định gật đầu “Chị sẽ vậy. Chị không chỉ biết làm cho mình hạnh phúc, còn có thể làm cho mỗi người trong tưởng Gia vui vẻ.”
Nước mắt của Mặc Mặc ào ào chảy xuống, Tưởng Hàm nhẹ nhàng lau cho cô “Đứa ngốc, đừng để người khác chê cười…”
Sau đó Tưởng Hàm quay lại, khoác cánh tay Sở Khinh Dương, hai người giống như do trời đất tạo nên cho nhau.
Một hôn lễ, dẫn dắt hồi ức của Vân Phong và Mặc Mặc cùng lo lắng đối với tương lai,dường như sự tình càng lúc càng phức tạp, càng lúc càng khó quay đầu lại.