Người đàn ông trên giường đau đớn, những mũi kim vẫn đâm về phía chân anh. Mồ hôi chảy dài tư trán rơi xuống. Hai tay anh ta nắm chặt, tưởng như khớp tay có thể một giây bị gãy ngay. Khi mũi kim cuối cùng rút ra khỏi phần bắp chân của anh, thì đôi tay mới thả lỏng.
" Dây chằng bị ảnh hưởng nặng, sẽ phải điều trị lâu dài, xương bàn chân bị rạn khả năng đi lại của ngài sẽ rất khó khăn. Tầm khoảng hai đến ba năm mọi hoạt động chân của ngài mới có thể bình thường lại." Vu Trạch vứt đống kim vào thùng rác rồi quay người lại, lạnh nhạt thông báo tình hình sức khoẻ của người đang nằm trên giường. " Tôi vẫn theo dõi sức khoẻ của anh, chỉ cần có một biến động là sẽ tới ngay." Vu Trạch băng lại vết thương cho anh, soạn sửa rồi dặn dò.
Đôi mắt xanh nhuốm đầy mệt mỏi, anh gật đầu nhẹ. Tay giơ lên bóp chặt thái dương.
" Tội gì phải như thế chứ?" Bạch Niên Vũ ngồi xem cảnh chữa trị nãy giờ mà người cũng không nhịn được toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Hạ Thiên thở dài, " Anh không hiểu đâu."
Bạch Niên Vũ tay chống cằm, " Hiểu chứ. Năm xưa Mục Tử Kì bỏ đi với thằng cha Vearly, tôi đã bật dậy từ giường bệnh mà chạy tới sân bay, cuối cùng cũng chẳng đổi lại được gì. Đã thế còn rách vết mổ, nhiễm trùng máu. Anh nói xem, là tôi không hiểu hay anh cố chấp."
Thẩm Hạ Thiên lắc đầu cười nhẹ, " Ha, Tiểu Thần đã chứng kiến quá nhiều đau thương rồi."
" Cho nên anh không muốn để cô ấy biết anh về Trung Quốc, mỗi ngày phải chịu đựng ba mươi hai mũi kim đâm vào chân mình, và luôn luôn có khả năng chân trái của anh sẽ bị cắt luôn ư?"
" Đúng vậy."
" Anh thật cao thượng."
" Bạch Niên Vũ, chỉ cần sau này anh lại yêu thêm một người nữa, anh sẽ hiểu, việc đau lòng nhất trên đời này chính là để người mình yêu nhìn thấy mình đau đớn."
Bạch Niên Vũ bật cười, " Rồi sẽ lại có một người con gái khiến tôi yêu sao? Nhất định là có rồi. Nhưng tôi hi vọng, khoảnh khắc cô ấy xuất hiện trước mặt tôi, không phải là lúc tôi thảm hại nhất."
Thẩm Hạ Thiên cười nhẹ. Rất nhiều năm sau, trong một bữa tiệc rượu của mấy người, Thẩm Hạ Thiên nhắc lại chuyện này với Bạch Niên Vũ, lúc ấy anh ta cười lớn, " Lần ấy gặp nhau, một viên đạn chỉ cách tim tôi mấy centimet, cô ấy mang tôi về từ địa ngục." Nhưng mà lúc ấy, ngồi trên người của Bạch Niên Vũ đã là hai thằng nhóc bụ bẫm đang gào tay muốn trốn khỏi vòng ôm của ba.
Thẩm Hạ Thiên bỗng nhiên cảm thấy, nếu như Cung Ân Thần biết anh bị như thế này, thì cô sẽ như thế nào nhỉ? Justin nằm viện hai tháng cô đã lo sốt sắng, vậy anh ngồi xe lăn mấy năm liệu cô sẽ vì anh chứ?
" Thôi nghỉ đi." Bạch Niên Vũ đứng dậy, vuốt phẳng tà áo của mình, dặn dò Thẩm Hạ Thiên rồi ra khỏi phòng bệnh.
Thẩm Hạ Thiên vẫy tay, cửa phòng đóng lại, cuối cùng chỉ còn mình anh. Đôi mắt anh không tài nào mà ngủ được, anh cứ nhìn chằm chặp trên trần nhà. Tiếng điện thoại bất ngờ kéo anh khỏi suy nghĩ, anh với tay nghe máy." Thẩm Hạ Thiên." Người gọi đến là cô, âm thanh cô rất nhẹ nhưng lại nhuốm sự buồn.
" Có việc gì vậy?" Anh bình tĩnh trả lời cô.
" Anh bây giờ đang ở đâu? Làm gì?" Cô quan tâm thế này khiến anh có chút bất ngờ.
" Trung Quốc. Đang họp." Anh trả lời một cách nhát gừng.
" Thật ư?"
" Thật."
Cửa phòng đột nhiên mở ra, ngoài cửa, một người con gái mặc áo dạ màu xanh đậm, tay cầm điện thoại, hai mắt chìm trong nước mắt. Thẩm Hạ Thiên cứng người, quên cả hô hấp, thời khắc ấy, trong trái tim anh, từng mảnh trái tim tan vỡ cứ thế được gắn liền lại. Như một điều kì diệu, đôi môi anh bỗng dưng kéo lên một nụ cười, " Ngồi máy bay mệt không?"
Cung Ân Thần lắc đầu, " Không mệt."
Cô tiến vào phòng, đi tới ngồi bên cạnh anh, nhìn đôi chân trần băng bó cẩn thận của anh, cô cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹn.
" Lúc trị liệu, đau không?" Cô nắm lấy tay anh, mỉm cười hỏi.
" Không đau."
" Thật ư?"
" Giả đấy."
Cung Ân Thần cứ nhìn chằm chằm anh, sau hai tháng, anh gầy hơn, râu cằm cũng lún nhún nhưng chưa cạo, bộ dạng này chẳng giống với ấn tượng trước đây của anh đối với cô chút nào. " Anh nhìn thảm hại quá."
Thẩm Hạ Thiên biết bộ dạng của mình rất chật vật nhưng khi thấy nụ cười của cô, bỗng nhiên muốn giữ cái bộ dạng này. " Em không ghét là được."
Cung Ân Thần gật đầu,lấy mấy trái táo trên bàn, cẩn thận gọt vỏ rồi cắt, đưa tới bên miệng anh, " Ăn đi."
Thẩm Hạ Thiên cắn một miếng táo, vị ngọt ngọt thanh thanh lại có chút chua nhẹ này rất hợp với khẩu vị của anh. Cung Ân Thần thấy anh ăn ngon lành thì cũng cắn một miếng lên ăn. Đúng là thật ngon. Nhưng cô bị ánh mắt của Thẩm Hạ Thiên khiến cho hai gò má đỏ lên, " Chuyện gì vậy?"
" Không." Thẩm Hạ Thiên lắc đầu. Miếng táo cô vừa cắn là miếng anh đang ăn giở.
Cung Ân Thần vẫn nhiệt tình cắt táo cho Thẩm Hạ Thiên, còn anh thì cũng rất ngoan ngoãn bón miếng nào ăn miếng đấy. Cô dọn vỏ táo, định đem đi vứt thì tay đột nhiên bị giữ lại, Thẩm Hạ Thiên nắm chặt lấy cổ tay cô, " Có độ ấm. Là thật rồi."
Cung Ân Thần ngẩn người, hành động của anh khiến cô bối rối.
Như giải thích cho hành động bất thường của mình, Thẩm Hạ Thiên cười khổ, " Em chỉ xuất hiện trong giấc mơ của anh."
Cung Ân Thần cúi đầu, " Em đến thăm anh thật mà." Nói xong, bàn tay giữ tay cô chợt buông xuống. Cô cầm túi rác đi tới thùng rồi bỏ vào.
Khi cô quay người lại, ánh mắt của Thẩm Hạ Thiên vẫn nóng rực chiếu vào cô.
" Sao vậy?" Cô khó hiểu.
" Em tới thăm. Vậy bao giờ em về?" Giọng anh cất lên, lạnh lẽo, chứa đầy mất mát.
" Chừng nào anh khỏi."
" Nếu cả đời này anh không khỏi thì em cũng sẽ ở bên cạnh anh sao?" Thẩm Hạ Thiên đột nhiên lớn tiếng, ánh mắt xanh đầy vẻ đau đớn, " Cung Ân Thần, em tới đây vì tôi hay là vì điều gì khác?"
" Cung gia phá sản rồi." Cung Ân Thần nói, cái nhếch mép tẻ nhạt của cô khiến người vừa lớn tiếng kia thất thần.
Thẩm Hạ Thiên bật cười, anh cười nhưng sao mắt anh đong ánh lệ, " Cung Ân Thần, tội gì em phải hi sinh như vậy chứ?"
"..."
" Chỉ cần một tháng nữa thôi là em có được tự do, thoát khỏi tôi, thoát khỏi Cung gia. Nhưng sao em cứ phải... gồng mình vì một cái gia tộc giẻ rách ấy chứ?" Hai tay anh nắm chặt lại, cơn đau đớn từ chân truyền đến nhưng anh bỏ mặc, sự nứt vỡ từ trái tim vừa mới được hàn gắn lại một lần nữa khiến anh đau đớn. Giây phút ấy, anh thật sự muốn cầm một con dao mà đâm chết cô đi.
" Thẩm Hạ Thiên, Cung gia là do tôi huỷ hoại." Cung Ân Thần đau đớn nói với anh.
Thẩm Hạ Thiên cầm lấy cốc nước bên cạnh bàn của mình, ném mạnh xuống sàn, từng tia máu hằn lên trong con mắt của anh, anh hét lên, " Vậy còn tôi thì sao? Trái tim của tôi, em phá nát. Sao em không đền bù? Tôi vốn từ trước đâu phải như vậy, tôi như ngày hôm nay là do em huỷ hoại." Vải băng trên chân nhiễm sắc đỏ, nhưng anh vẫn mặc kệ, " Cung Ân Thần, em huỷ hoại tôi, sao em không xin lỗi, không bù đắp?" Thanh âm cứ nhỏ dần, cuối cùng chỉ hoá thành tiếng nói thầm thì đầy đau khổ.
Cung Ân Thần chết lặng. Trái tim cô đang kêu gào, Thẩm Hạ Thiên, xin lỗi. Hận em đi.
Cửa phòng lại bị mở ra, Vu Trạch hớt hải đi vào, " Báo cáo sức khoẻ của anh đột nhiên xuất hiện sự bất ổn tâm lí, anh lại sao nữa." Nhưng rồi anh ta chợt im bặt, nhìn khắp sàn nhà toàn mảnh thuỷ tinh và nước, từ bao giờ lại xuất hiện thêm một người nữa. Anh lắc đầu, mệt mỏi quá. Chân vừa thay băng đã lại đầy máu, tên điên này đúng là...
" Tiểu thư, cô nếu không có phận sự thì mời ra ngoài giúp." Vu Trạch ngán ngẩm nhìn không khí lạnh ngắt trong phòng giữa hai người, anh cố gặng nặn ra một nụ cười thật tươi, hướng về cô gái kia.
Thẩm Hạ Thiên phát hoả, " Cung Ân Thần, em cút ra khỏi đây cho tôi."
Vu Trạch đơ người lại, tầng tầng da gà đã nổi lên người. Vị mỹ nhân trước mặt anh nhanh chóng ra khỏi phòng. Mọi chuyện đã được giải quyết êm xuôi, hoặc là do anh nghĩ thế. Anh lại phải một lần nữa thay băng cho Thẩm Hạ Thiên. Vừa làm, anh vừa "nhiệt tình" khuyên nhủ, " Thẩm gia này, có chuyện gì cũng phải từ từ. Dù sao cô ấy cũng là con gái. Hơn nữa, tôi biết cô gái này, hai hôm nay, cô ấy lúc nào cũng ngồi trước ghế đá đối diện với toà nhà này, từ đêm tới sáng. Người ta đã có lòng như vậy, tội gì anh cứ phải cứng rắn thế nhở. Thà là anh "cứng" lúc đêm xuống chứ, ban ngày ban mặt, hét toáng trước mặt con gái nhà người ta....chậc chậc."
Thẩm Hạ Thiên trừng mắt nhìn anh, " Bình thường anh đâu có lắm chuyện thế?"
" Tôi chỉ là thấy thương cho cái vẻ mặt cố tỏ ra ghét bỏ nhưng trong lòng đang kêu gào xin người ta ở lại." Vu Trạch cuối cùng cũng băng lại xong, thản nhiên nói.
"..."
" Anh đang sợ điều gì vậy? Anh sợ bị bỏ rơi, sợ mất đi tình yêu hay là cả hai?" Vu Trạch nói câu cuối cùng rồi rất bình tĩnh rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Hạ Thiên cúi đầu. Vu Trạch nói đúng, anh sợ bị bỏ rơi, sợ mất cô. Lúc cô xuất hiện, anh đã vui tới như nào. Nhưng cô lại không vì anh, cô vì Cung gia nên mới phải tới đây chăm sóc một kẻ như anh. Anh giận cô, vì cớ gì, không nói dối, lại cứ thật thà như thế. Cô nói gì. Anh cũng tin. Anh chỉ là hi vọng, cô tới đây vì thương anh. Nhưng anh quên mất.... cô vốn là người có tình với tất cả nhưng lại vô tình đối với anh.
Cửa mở, đôi mắt anh ánh lên tia hi vọng nhưng rồi lại vụt tắt, hoá ra là y tá vào dọn phòng. Anh bật cười, anh lại quá đơn giản. Cô y tá cuối cùng cũng dọn xong, " Thẩm tiên sinh, anh có cần giúp gì không?"
" Không cần, cảm ơn cô." Anh lắc đầu.
Cửa phòng đóng lại. Anh buồn chán nằm trên giường, chân cố gắng cử động, nhưng đau quá. Anh kéo chiếc xe lăn lại rồi khó khăn từ giường ngồi xuống, anh tự đẩy tới chỗ cửa sổ, ngoài trời bắt đầu đổ tuyết, trắng xoá rơi khắp mọi nơi. Ánh mắt anh ngưng đọng nơi một bóng hình. Ngồi giữa ghế đá, là cô.