Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

chương 34: tầng tầng bí mật, kẻ ác thật sự

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cung Ân Thần kéo tay Cung Bích Đồng chạy, nhưng bên tai cô vẫn vang lên âm thanh của súng đạn, chẳng hiểu sao nước mắt cô cứ chảy dài. Đột nhiên cô dừng lại, John Markin tay cầm một khẩu súng đang hướng thẳng về phía cô và Cung Bích Đồng.

" Hôm nay, chúng ta ai cũng phải chết." Ánh mắt đầy tia tàn độc, John đứng trên thành bồn hoa nhìn hai người.

Đoàng...

Cung Ân Thần hai mắt nhắm chặt, không hề có cơn đau như cô tưởng. Khoảnh khắc cô mở mắt ra, John Markin ngã xuống, tay ôm lấy bên sườn bụng vừa bị bắn. Phía sau lưng, một người tay cầm súng, dáng người thẳng tắp, " Xin chào!"

" Kay." Cung Ân Thần kêu lên.

Kay đứng dưới ánh trăng, khuôn mặt điển trai hiện lên vẻ tàn khốc. Cứ từng bước từng bước đi tới, chân Cung Ân Thần lùi lại phía sau, đến khi anh ta chỉ cách cô ba bước. Cô dâng lên một nỗi sợ hãi với anh ta, bởi vì nụ cười trên môi kia rất đỗi kì bí.

Cung Bích Đồng đứng sau lưng cô đột nhiên nắm chặt tay cô, " Chính là hắn."

Cô ngạc nhiên.

" Hắn chính là người bấy lâu nay vẫn luôn giao dịch với John Markin."

Đôi mắt Cung Ân Thần hiện lên vẻ kinh hoàng.

" Cung Bích Đồng, đưa tôi con chip." Kay đứng thẳng lưng, tay giơ lên phía trước, ý chỉ muốn lấy đồ.

" Con chip đó không còn nữa." Cung Bích Đồng run run.

" Nói dối." Kay lạnh giọng, anh ta cầm súng lên, gằn giọng, " Đưa con chip ra đây."

Một viên đạn đột nhiên bắn xẹt qua, Kay cảnh giác, tránh được. Anh ta đưa tay lên vết đạn lướt trên mặt, đường tơ máu chảy xuống.

Thẩm Hạ Thiên từ phía sau đi tới, chắn trước mặt Cung Ân Thần. Cô nhìn thấy anh, trái tim vốn treo lơ lửng bây giờ đã dịu xuống.

" Kay, chúng ta hạ màn được chưa?" Thẩm Hạ Thiên giọng nói đầy lạnh lùng.

Kay chỉ cười nhạt, " Sao anh biết được?"

Đôi mắt màu xanh của Thẩm Hạ Thiên hằn lên tơ máu, giọng đã không còn giữ được bình tĩnh, " Tại sao lại giết Thera?"

Nụ cười của Kay không còn giữ được nữa, thay vào đó là một đường thẳng đầy lạnh lùng.

" Mẹ kiếp! Anh cố tình để Cung Tử Dương tới bên cạnh Thera để thăm dò, rồi còn cố ý tiết lộ chuyện anh còn sống cho em ấy. Anh đã đặt một cái bẫy, hết thảy toàn bộ. Anh điều khiển John Markin, lừa dối Thera, còn giết ba mẹ tôi." Thẩm Hạ Thiên hét lên.

Cung Ân Thần kinh ngạc, người trước mắt cô, sao lại ác độc tới như thế. Cô chợt nhớ tới Thera, bị người mình yêu tính kế, cô ta vẫn cam chịu sao?

" Đúng là không thể gạt anh mà, Thiên." Kay cười, vuốt mái tóc của mình, " Tôi thừa nhận, tất thảy mọi việc ngày hôm nay đều là do tôi."

Thẩm Hạ Thiên nắm chặt bàn tay, anh vẫn nhớ tới khoảnh khắc cuối cùng của Thera ở trong lòng anh, " Kẻ đứng sau... tất cả mọi chuyện...này chính là....Kay." Lúc ấy, tất cả mọi cảm xúc của anh đều ngưng đọng, anh không thể ngờ được, người anh cả mà anh luôn ngưỡng mộ lại là kẻ đứng sau mọi bi kịch. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy vết hằn của Thera, anh mới thấy bao nhiêu đau đớn. Thera nắm chặt tay anh, hấp hối nhưng đôi mắt của cô không tràn đầy thù hận mà chỉ là... giống như thở dài, bất lực. Bao nhiêu ngày nay, anh vẫn không sao quên được ánh mắt lúc ấy của Thera, mỗi lần gặp lại Kay, đôi mắt ấy lại hiện về, khiến anh muốn ngay dứt khoát giết chết Kay.

" Nhưng bây giờ, mọi chuyện rõ rồi, đêm nay, xem ai mới là kẻ nắm được hệ thống ngầm của Mafia Ý." Kay dửng dưng.

Đoàng....

Tiếng súng vang lên, một người lại ngã xuống. Cung Ân Thần chỉ thấy máu bắn lên mặt mình nóng hổi. Người kia ngã xuống ngay trước mặt cô.

" Mẹ!!!" Đó là tiếng mẹ đầu tiên và cũng là cuối cùng.

Cung Bích Đồng cố giữ chặt vết thương nơi bụng, miệng không ngừng trào máu.

Cung Ân Thần nhìn người vừa ra tay, " Justin, đó là mẹ của chúng ta."

Justin hạ súng xuống, " Bà ta không phải mẹ của chúng ta."

Cung Ân Thần nhìn người đang nằm trên đất, sao lại thế này. Justin đi tới, đưa tay lên mặt của người kia, lột tấm mặt nạ ra. Một khuôn mặt quen thuộc dần lộ diện. Cung Ân Thần run run, " Kika?"

Kika bật cười, máu cứ thế chảy ròng ròng, " Em đã nói chị sẽ phải hối hận rồi mà." Cô ta từ trong tay vứt ra một con dao nhỏ, mũi dao rất sắc, chỉ cần một đường đã đủ róc tận xương. Lúc nãy, cô đã định dùng nó để đâm Thẩm Hạ Thiên nhưng nào ngờ, lại bị kẻ đến muộn phía sau bắn một phát đạn.

Thẩm Hạ Thiên kéo Cung Ân Thần dậy, " Tiểu Thần, bình tĩnh."

Cung Ân Thần chết lặng, tại sao cứ toàn là lừa dối, ác độc bủa vây xung quanh. Tại sao những người này cứ hết lần này tới lần khác đeo lên mặt những tấm mặt nạ khác nhau vậy?

Justin nhìn Kay, " The end."

Kay vẻ mặt đầy khiêu khích, " Rồi xong. Xem nào, chúng ta ai lên trước."

Justin nhìn Cung Ân Thần, " Đây chính là lúc mà câu hỏi của anh cần em trả lời."

Thẩm Hạ Thiên đẩy Cung Ân Thần ra sau lưng mình, súng dương lên trước, từng viên đạn cứ thế bắn về Kay. Justin cũng nã đạn về phía Kay. Kay rơi vào tình thế khó, buộc phải chạy trốn phía sau bức tượng lớn giữa vườn. Anh ta đã bị một viên đạn bắn về phía cánh tay mình. Kay và Justin đúng lúc đó lại hết đạn, mọi thứ xung quanh bỗng nhiên im lặng hẳn.

Cung Ân Thần nhìn vườn hồng lúc trước vẫn còn đẹp, bây giờ tan hoang, vì đạn, lòng chùng xuống. Hoá ra, trên đời này, những gì hoàn mỹ nhất rồi cũng sẽ bị phá bỏ. Cô lau vết máu trên mặt, ánh mắt vẫn nhìn về người đang đứng chắn cho mình. Nơi tay của anh đang chảy máu, từng giọt từng giọt rơi xuống nhưng bóng lưng anh vẫn thẳng tắp.

Cô đứng dậy, tựa lưng vào thân cây, " Thẩm Hạ Thiên, đáng lẽ từ đầu em không nên thích anh."

Thẩm Hạ Thiên quay lại nhìn cô, miệng nói gì đó.

Nhưng một cơn rung chấn dữ dội xuất hiện, mặt đất nứt toác ra, Thẩm Hạ Thiên chạy vội tới ôm lấy cô.

Bùm...

Căn biệt thự to lớn khi đã bị nổ tanh bành. Đất đá bắt đầu văng tung toé, bụi phun trắng lên.

Thẩm Hạ Thiên ôm trong lòng Cung Ân Thần, chịu đựng mọi đá văng tới chỗ hai người.

Mọi thứ dần yên tĩnh lại.

" Chết...hết...đi." Người cầm kíp nổ kia trút hơi thở cuối cùng.

Thẩm Hạ Thiên cẩn thận đỡ cô dậy.

Khung cảnh xung quanh chỉ còn là đống hoang tàn.

Justin bị một khối đá lớn đè trên người mình, khuôn mặt cũng lấm lem bụi.

Cung Ân Thần hai tai vẫn còn ù vì dư chấn lúc nãy.

Thẩm Hạ Thiên đặt cô ngồi trên một tảng đá rồi anh cà nhắc di chuyển tới chỗ của Justin. Tảng đá ấy rất lớn, chắn tới tận phần bụng của anh.

" Justin, cố chịu, anh cứu cậu." Thẩm Hạ Thiên dùng hết sức nhấc lên nhưng chỉ vừa lên được một chút thì Justin ở phía dưới đã bị đá đè cho đau đớn hét lên.

" Thiên, anh không cứu được tôi đâu." Justin vừa nén đau vừa nói.

" Nhất định anh sẽ cứu được."

Justin bật cười rồi nhổ một ngụm máu, " Anh nghĩ thứ đè lên tôi chỉ là một tảng đá thôi sao?"

Thẩm Hạ Thiên nhìn thấy dưới chân mình đã bắt đầu có một dòng máu chảy. Anh kinh hoàng nhìn.

" Thiên, đừng cố nữa."

Mặc kệ lời của Justin, anh vẫn gắng sức mình, lúc ấy, một bên đã có người tới giúp. Lôi Nặc với một bàn tay đầy vết cắt hỗ trợ anh đẩy tảng đá lên, cuối cùng cũng mang được Justin ra.

Cung Ân Thần dần qua cơn choáng váng, chạy tới chỗ bọn họ. Nơi bụng của Justin bị đâm thủng, máu cứ ồ ạt chảy ra. Cô cố gắng hết sức cầm máu cho anh.

" Lãnh Phong, cho người tới đây nhanh." Thẩm Hạ Thiên bật đồng hồ của mình lên rồi phát đi tín hiệu.

Cung Ân Thần đặt Justin nằm thẳng, xé mảnh váy ép trực tiếp lên vết thương và giữ chặt để cầm máu.

" Tiểu Thần này, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh." Justin mặc dù người đã tím tái, vã mồ hôi vì mất máu nhưng vẫn mỉm cười hỏi cô.

Cung Ân Thần nhìn anh, " Đừng nói gì cả."

Justin làm gì có chuyện nghe lời cô, anh vẫn thao thao, " Thực ra đêm tuyết của mấy năm trước, người cứu em là Thiên chứ không phải anh. Anh chỉ là mang em về một đoạn."

Cô gật đầu, " Em biết rồi, anh im lặng đi."

" Tiểu Thần, anh thực sự...rất muốn ôm em."

" Chờ anh khoẻ thì sẽ cho anh ôm."

" Thật không?"

" Thật."

Ngày hôm ấy, có ba xác chết được tìm thấy, một là kẻ cầm kíp nổ John Markin, hai là Kika và ba là Cung Bích Đồng ở trong biệt thự đã sớm chết vì bị rút ống thở. Còn Cung Tử Dương và Kay đều không tìm được. Căn biệt thự mộng mơ ấy đã bị phá vỡ, gây chú ý rất mạnh nhưng kết luận cuối cùng chính là do rò rỉ khí gas dẫn đến phát nổ. Không ai biết có một cuộc chiến đã xảy ra ở đó, không ai biết tầng tầng bí mật đã bị bóc trần.

————

Hai tháng sau...

Justin sau sáu mươi ngày nằm trên giường cuối cùng cũng được xuất viện. Những ngày nằm trên giường, anh ta được Cung Ân Thần chăm sóc tận tình. Lôi Nặc chữa thương ở tay khỏi thì rời đi, lấy lí do là trả xong được thù rồi và bây giờ anh ta muốn đi tới một đất nước khác. Còn Thẩm Hạ Thiên, anh cũng chỉ tới thăm Justin đúng ba lần rồi không xuất hiện nữa. Vệ sĩ luôn được sắp xếp bảo vệ nghiêm ngặt.

" Tiểu Thần, bây giờ có thể ôm chưa?" Justin vừa được đẩy lên xe thì đã giở chứng.

Cung Ân Thần liếc xéo anh, cự tuyệt.

" Tại sao Thiên không tới nhỉ?" Justin nghiêm túc ngồi lại, tự nhiên hỏi.

Lãnh Phong lái xe quay đầu lại trả lời, " Cậu chủ phải về Trung Quốc họp."

" Thật ư?" Justin ánh mắt rất kì lạ.

"..."

Khi xe tới nơi thì trước mặt đã là một căn biệt thự khác.

" Nhà kia sao không tới?" Justin nhìn ngôi biệt thự mới xây vẫn còn mùi sơn mới, nhíu mày hỏi.

" Đốt rồi." Lãnh Phong trả lời.

Cung Ân Thần nhìn nội thất bên trong nơi này, hoàn toàn khác với căn biệt thự trước.

" Phu nhân, mọi đồ đạc của cô vẫn được cậu chủ bảo vệ, nó nằm ở trên lầu." Lãnh Phong lãnh đạm nói với cô.

" Ừ."

Cung Ân Thần đi tới căn phòng mà Lãnh Phong chỉ cho cô. Kì lạ, căn phòng này vẫn y hệt như lúc trước, mọi đồ đạc cũng giữ nguyên như vậy. Cô đi tới chiếc bàn trang điểm, mở ngăn kéo ra, trong đó vẫn còn hộp nhung đỏ. Cô cẩn thận mở, hai chiếc dây chuyền hình mỏ neo và chiếc nhẫn mẫu đơn nằm lặng lẽ trong hộp. Đáy mắt cô chợt ửng đỏ.

Cốc...cốc...cốc...

Cô lau vệt nước mắt, giọng thoải mái, " Vào đi."

Justin mở cửa, di chuyển xe lăn vào.

" Tiểu Thần, có chuyện muốn nói với em."

" Chuyện gì?"

" Chuyện về những rắc rối chúng ta sắp gặp phải."

Truyện Chữ Hay