Hảo Mộc Vọng Thiên

chương 52

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quan binh cùng đám người giang hồ đánh cho hỗn loạn, giằng co hồi lâu trước đại môn, Nhạc Tại Vân cau mày nhìn vào bên trong. Mắt thấy quan binh đã sắp chống đỡ không được, Nhạc Tại Vân suy nghĩ xem biện pháp gì mới có thể tiếp tục kéo dài thời gian thêm nữa, lúc này, đột nhiên thấy bốn bóng người mặc váy hoa rơi xuống trước mặt hắn, tay cầm đao, rống to: “Chúng tiểu nhân, Nhạc gia tứ tỷ muội ở đây, ai dám gây rối!”

Đám người giang hồ vừa thấy bốn người nọ mặt mũi đã nhăn lại một chỗ, từ sau lần luận võ chọ rể bọn họ đều bị ám ảnh, không dám tùy tiện đi luận võ chọn rể nữa, lúc đó cũng may là bọn họ thấy được mặt tân nương, bằng không luận võ thành công rồi lấy về một người như thế, thật không biết phải chạy đi đâu khóc. Giáp Ất Bính Đinh cầm đao tiến lên ngăn trở đám võ lâm nhân sĩ đã phá tan quan binh, vừa đánh vừa quay đầu về hướng Nhạc Tại Vân nói: “Nhạc thiếu gia, đi vào tránh một chút, ở đây giao cho chúng ta!”

Nhạc Tại Vân biết bốn huynh đệ kia là sợ hắn bị thương, dù sao thì hiện tại một phần nội lực hắn cũng không dùng được, ngoại trừ phải ngăn người, hắn còn không thể để mình bị thương, nếu không chẳng khác nào gây thêm phiền phức cho Mộc Lăng. Nghĩ xong, Nhạc Tại Vân không thể làm gì hơn là quay về trong viện… Chỉ thấy Phùng Ngộ Thủy đang đứng trên mái phòng, lo lắng nhìn ra bên ngoài.

“Thế nào?” Thấy Nhạc Tại Vân quay lại, Phùng Ngộ Thủy hỏi.

“Giáp Ất Bính Đinh chặn, tạm thời chắc là không có vấn đề.” Nhạc Tại Vân nhìn vào trong phòng, chỉ thấy đèn vẫn sáng. Lúc này, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng động lớn, sau đó truyền đến một thanh âm quen thuộc: “Tróc nã Bán diện Tu La Tần Vọng Thiên! Lấy lại danh dự của Nhạc gia trại!”

Đang nói chuyện, thì có một đám người từ tường ngoài xông vào, là hai trại chủ của Nhạc gia trại, còn có mấy người của Vĩnh gia trại.

“Tung trại chủ, các ngươi…” Nhạc Tại Vân nhíu mày, thầm nghĩ đám quan binh này thật sự là vô dụng, đông như vậy mà không chống đỡ được mấy người.

“Tam thiếu gia!” Tung Bách Vạn bĩu môi, nói: “Ngươi vậy mà lại cấu kết với mã tặc Mạc Bắc, quả thực khiến Nhạc gia trại không còn mặt mũi! Hôm nay ta nhận lệnh của trại chủ, đến bắt ngươi trở về chịu gia pháp, còn phải bắt được mã tặc Mạc Bắc, xử tội tại chỗ!”

Nhạc Tại Vân nghe như thế thì chau mày, cười nhạt: “Tung Bách Vạn, ngươi phản rồi, từ bao giờ đến phiên ngươi nói chuyện với ta, cha ta chết rồi thì ngươi không để ta vào mắt sao, ngươi làm gia thần như vậy, nói ra không sợ bị người đời chê cười sao?!”

Tung Bách Vạn biến sắc, nhưng vẫn vung tay lên nói: “Lên cho ta! Tróc nã Nhạc Tại Vân, tróc nã Bán diện Tu La!”

Nhạc Tại Vân chau mày, Phùng Ngộ Thủy lên chắn phía trước hắn, rút kiếm chặn lại đám người của Nhạc gia trại xông qua cửa. Phùng Ngộ Thủy lúc này cũng không còn khách khí, một người lên thì chém một người, qua mấy chiêu, tất cả đều bị khí thế như quỷ thần của hắn trấn áp, hai mặt nhìn nhau không dám đến gần. Nhạc Tại Vân ở phía sau không ngừng âm thầm khen ngợi, ngay lúc đó, đột nhiên từ bên trên truyền đến một tiếng cười nhạt: “Tân phó bang chủ của Hắc Vân Bảo, quả nhiên là danh bất hư truyền, bất quá… chỉ có một mình ngươi, có thể làm được gì?!” Nói đến đây, liền có bốn lão nhân nhảy xuống. Mỗi người trên tay đều cầm đao kiếm, đầu đầy tóc bạc, vẻ mặt hung ác, Phùng Ngộ Thủy chau mày, chợt nghe Nhạc Tại Vân ở phía sau hô nhỏ một tiếng: “Ma Sơn tứ quỷ!”

“Ha ha ha…” Bốn lão đầu nhìn Nhạc Tại Vân cười lạnh: “Tiểu oa nhi còn có chút kiến thức a!”

Nhạc Tại Vân nói khẽ với Phùng Ngộ Thủy: “Cẩn thận, bốn lão quỷ này rất lợi hại!”

Phùng Ngộ Thủy nheo mắt, hắn tuy rằng không biết nhiều lắm, thế nhưng Ma Sơn tứ quỷ cũng đã từng nghe nói qua, bốn người này là bại hoại nổi danh trên chốn giang hồ, chuyên trộm tuyệt học của người khác sau đó giết sạch cả nhà.

“Tung Bách Vạn!” Nhạc Tại Vân giận dữ không kềm được nói: “Nhạc gia trại ta lúc nào lại giao tế với thứ bại hoại giang hồ này, các ngươi như vậy không sợ làm cha ta thất vọng sao?!”

Tung Bách Vạn cũng không có biện pháp, không biết Nhạc Tại Đình từ đâu mời tới Ma Sơn tứ quỷ này, Nhạc Tại Vân có lẽ còn chưa biết, Nhạc Tại Đình đã để Ma Sơn tứ quỷ vào Nhạc gia trại, tiếp nhận chức vụ của Tiễn Hoa, hiện tại bốn người này cũng đã là phó trại chủ nhạc gia trại, ngoài ra vẫn còn mấy đại ma đầu trứ danh trên giang hồ.

“Ha ha ha… ” Lúc này, chợt nghe từ bên trên mái phòng vọng xuống tiếng người nào đó cười nhạt: “Không chỉ là Ma Sơn tứ quỷ, còn có mấy người chúng ta đây.”

Nhạc Tại Vân cùng Phùng Ngộ Thủy ngẩng đầu, chỉ thấy bên trên có sáu bảy người đứng, niên kỉ có lớn có nhỏ, giống nhau chính là vẻ mặt tà khí, đều là các ma đầu trứ danh giang hồ. Nhạc Tại Vân có chút không dám tin nhìn Tung Bách Vạn, chợt nghe một nữ nhân lẳng lơ cười nói: “Đây là oa oa[búp bê =.=] nhà ai a, sao lại khôi ngô như vậy a, làm đệ đệ kết nghĩa của tỷ tỷ đi.”

Nhạc Tại Vân nhịn không được nhíu mày, nữ nhân này nếu hắn đoán không sai, là Hoa nương nương xú danh vang xa, chuyên tập kích nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ trong võ lâm, Khổng Tam Trân, người này thủ đoạn độc ác, thế nhưng võ nghệ cực cao… Những người này đều là tà môn ma đạo người người phỉ nhổ, ngày hôm nay đều vào Nhạc gia trại, đáng tiếc cho danh tiếng mấy chục năm của Nhạc gia trại, đều bị hủy trong tay Nhạc Tại Đình.

Phùng Ngộ Thủy lại không có động tĩnh gì, chỉ là cầm đao chắn phía trước, lạnh lùng nói: “Xông vào địa phận của Hắc Vân Bảo, chết!”

“A…” Ma Sơn tứ quỷ cười cười: “Tiểu oa nhi nói khoác không biết ngượng, hôm nay ta cho ngươi biết lợi hại của lão nhân gia!” Nói xong, bốn người liền cùng công kích về phía Phùng Ngộ Thủy.

Phùng Ngộ Thủy giơ đao chống đỡ, mấy chiêu công phu Tư Đồ gần đây dạy hắn đều dùng tới, vừa giao thủ đã dọa bốn tên lão đầu. Cả bọn hai mặt nhìn nhau, tâm nói người này tuổi còn trẻ võ công sao lại cao cường như vậy?!

Đám ngườitrên mái thấy Phùng Ngộ Thủy khó đối phó, liền nhảy vào viện, cùng tứ quỷ quần chiến Phùng Ngộ Thủy.

Nhạc Tại Vân lo lắng lại không giúp được gì, chỉ có thể nói: “Các ngươi cũng dám sưng là tiền bối giang hồ sao? Nhiều người như vậy đánh một người?!”

Ma Sơn tứ quỷ điềm nhiên trả lời: “Ngươi cũng đã nói chúng ta là võ lâm bại hoại rồi, bại hoại làm sao nghe ngươi nói đạo lý được?!” Nói xong, nhắc nhở Tung Bách Vạn đang đứng một bên: “Tung trại chủ, ngươi đứng nhìn làm gì? Mau tróc nã Nhạc Tại Vân a, rồi vào phòng nhìn thử xem Tần Vọng Thiên có trong đó không!”

Tung Bách Vạn như vừa tỉnh mộng, vội vàng dẫn theo thủ hạ xông vào bên trong, Nhạc Tại Vân hạ quyết tâm, dù mất mạng cũng không thể để Tung Bách Vạn xông vào, rút kiếm ra muốn đánh tới, không ngờ Phùng Ngộ Thủy một cước đá văng một tên ma đầu, từ trong đám người giết mà ra, giơ tay chém xuống… Chợt nghe Tung Bách Vạn kêu thảm một tiếng, cánh tay bị Phùng Ngộ Thủy chém đứt, đám ma đầu cũng đều bị thương, nhìn lại Phùng Ngộ Thủy, trên người cũng đã có không ít nơi chảy máu. Nhạc Tại Vân nhìn có chút lo lắng, Phùng Ngộ Thủy kéo hắn đến phía sau: “Mộc Lăng thật vất vả mới cứu sống ngươi, đừng gây thêm phiền cho hắn nữa!”

Nhạc Tại Vân có lẽ cả đời lần đầu tiên mới cảm thấy mình vô dụng như vậy, cắn răng đứng sau Phùng Ngộ Thủy.

Phùng Ngộ Thủy bên ngoài đánh đến khó phân thắng bại, bên trong Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên cũng là sống chết trước mắt. Phương pháp Mộc Lăng túng quá hóa liều dùng đến chết trước sinh sau tựa hồ là có hiệu quả không nhỏ.

Mắt thấy Tần Vọng Thiên đã qua được năm tầng, tầng thứ sáu đã ở ngay trước mắt rồi, Mộc Lăng lại định dùng nội lực thúc đẩy chân khí trong người hắn, lại đột nhiên cảm thấy ngực một trận đau đớn, hé miệng phun ra một búng máu.

Mộc Lăng trong lòng biết không tốt, vén vạt áo nhìn hông dưới một chút, chỉ thấy khối hắc ấn nguyên bản chỉ lớn bằng lòng bàn tay đã lan rộng gần gấp ba.

Có chút bi thương cười cười, Mộc Lăng cúi đầu nhìn Tần Vọng Thiên còn đang mơ mơ màng màng, lắc đầu: “Không trị tốt cho ngươi, nói không chừng lại bị nói là lang băm, có phải ? Ta không muốn làm lang băm.” Nói xong, vận công điều tức một lúc, tập hợp nội lực, tập trung tinh thần, cắn răng chịu đựng đau đớn giúp Tần Vọng Thiên thúc đẩy chân khí trong cơ thể, giúp hắn vượt qua cửa ải thứ sáu…

Tiếng đao kiếm bên ngoài hết thảy đều truyền đến trong tai Mộc Lăng, hắn biết Nhạc Tại Đình mời rất nhiều người đến hỗ trợ, tâm tư đám người giang hồ này cũng khác nhau, một phần là bị mê hoặc, muốn báo thù cho chưởng môn, cùng lúc cũng muốn nịnh bợ Nhạc Tại Đình, mặt khác, kỳ thực cũng là Hắc Vân bảo thụ đại chiêu phong[cây to chắn gió], rất nhiều người muốn nhân cơ hội này làm suy yếu thực lực của Hắc Vân Bảo.

Hơn nữa hiện tại hắn có chút lo lắng Phùng Ngộ Thủy cùng Nhạc Tại Vân, hai tiểu hài tử đều thẳng tính, nếu cứ lấy một chọi mười, chết cũng sẽ không nhượng bộ, đừng xảy ra chuyện gì a.

Đang nghĩ ngợi, Mộc Lăng đột nhiên nhấc mắt, cảm giác được một luồng khí tức quen thuộc cuồn cuộn bốc lên, một trận mừng rỡ. Mộc Lăng thở dài một hơi, đưa tay nâng Tần Vọng Thiên đã dần có chút ý thức dậy, ghé vào tai hắn nói: “Vọng Vọng, không có việc gì nữa, tập trung tinh lực, chỉ còn một cửa cuối cùng! Cố lên, đã sắp luyện thành Thất tuyệt rồi!”

Tần Vọng Thiên trong cơn mơ hồ, vẫn là hơi gật đầu một cái, cau mày, đầu đầy mồ hôi, nhìn ra được hắn là đang liều mạng đấu tranh.

Mộc Lăng đến chút nội lực cuối cùng cũng đã dùng đến rồi, hiện tại hắn chỉ có thể bảo vệ gân mạch Tần Vọng Thiên, những thứ khác, đều phải do hắn tự vượt qua, qua được thì sống, không được thì chết…

Bên ngoài, Phùng Ngộ Thủy đẫm máu mà chiến, không chút nhượng bộ, ma đầu ở đó đều chấn kinh không nhẹ, ai cũng không ngờ tới thanh niên này lại lợi hại như vậy, thế nhưng cũng có thể thấy, Phùng Ngộ Thủy đã dần dần chống đỡ không nổi nữa. Mặt khác còn có nhiều người giang hồ đã chạy đến, muốn trước sau giáp kích, chính lúc này, đột nhiên có một nhân ảnh rơi xuống bên cạnh Phùng Ngộ Thủy, đưa tay túm lấy áo Phùng Ngộ Thủy, trở tay một cái, ném hắn đến chỗ Nhạc Tại Vân. Nhạc Tại Vân vội vàng vươn tay ra đỡ, vừa cúi đầu nhìn, lúc này Phùng Ngộ Thủy đã toàn thân thụ thương, nhưng hai mắt vẫn tỉnh táo, nhìn chằm chằm người đang thay chỗnghênh tiếp đám đại ma đầu, nói: “Chính là hắn… Hắn cho ta lệnh bài…”

“Ngươi bây giờ đừng nói gì hết.” Nhạc Tại Vân cũng không hiểu rõ tình trạng lắm, chỉ là nghĩ hình dạng Phùng Ngộ Thủy huyết tinh đầy người thật quá kinh khủng.

Ngươi nọ thay thế Phùng Ngộ Thủy nghênh chiến mọi người, công phu của hắn hiển nhiên là cao hơn Phùng Ngộ Thủy, hơn nữa ra chiêu cũng rất thẳng tay, đám ma đầu giật nảy mình, vội vàng nhảy ra khỏi vòng chiến. Giương mắt nhìn kĩ, chỉ thấy đó là một hắc y nhân tuổi còn trẻ, đều hai mặt nhìn nhau, Ma Sơn tứ quỷ hỏi: “Người trẻ tuổi, ngươi là ai, sao lại đến đây tranh lợi?”

Người nọ không trả lời, chỉ là đứng tại chỗ quét mắt nhìn qua một lượt, lạnh lùng nói: “Địa phận của Hắc Vân Bảo không phải nơi có thể tùy tiện vào, người của Hắc Vân Bảo cũng không phải có thể tùy tiện gây tổn thương, ngày hôm nay các ngươi làm những gì với Hắc Vân Bảo, ngày mai Hắc Vân Bảo sẽ trả lại các ngươi gấp mười, tự bản thân các ngươi cũng đã hiểu rõ.”

Đám ma đầu bị người trước mắt làm cho kinh sợ, liếc mắt nhìn nhau, đều đoán không ra thân phận của hắn, thế nhưng người này võ công thật tốt, cách nói, nghe như là người của Hắc Vân Bảo.

“A… Người trẻ tuổi bớt ngông cuồng đi.” Ma Sơn tứ quỷ bĩu môi, cười lạnh nói: “Ngươi dù lợi hại hơn nữa cũng chỉ có một mình không phải sao? Đối chọi với chúng ta nhiều người như vậy, có thể làm gì?”

“Ai nha…” Đang khi nói chuyện, mọi người chỉ thấy từ ngoài viện đột nhiên có bốn người bay vào. Bốn người này nói là bay vào, thật ra phải nói là bị ném vào, té đập mông xuống đất xong, bốn người đau đến kêu “ai ai”, xoa cái mông kêu lên: “Nương a, thật là lợi hại a.”

“Giáp Ất Bính Đinh…” Nhạc Tại Vân không giải thích được nhìn bọn hắn, tâm nói hay là lại có cao thủ ma đầu nào đến rồi.

Mà lúc này, hắc y nhân đang giằng co cùng đám ma đầu kia cũng sửng sốt một chút, lui về phía sau một bước, đứng vào bên cạnh bọn Phùng Ngộ Thủy, không hề lên tiếng.M

Cả đám ma đầu đều không hiểu ra sao, đột nhiên cảm giác được có dị dạng, bên ngoài mới khi nãy vẫn còn tiếng hò hét rung trời cùng âm thanh binh khí giao chiến, sao chỉ trong chốc lát đã an tĩnh đến một chút thanh âm cũng không còn?

Đang buồn bực, đột nhiên nghe từ bên trên truyền đến tiếng cười nhạt, lộ ra một tia tàn bạo, thanh âm chậm rãi: “Ai dám khi dễ người của Hắc Vân Bảo?”

Chúng ma đầu đều cả kinh, quay đầu lại, chỉ thấy bóng đen chợt lóe, một người dùng tốc độ cực nhanh từ trên tường viện biến mất, còn đang suy nghĩ, liền cảm giác có một tia sát ý lạnh băng xuất hiện phía sau, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy trước mặt bọn họ, hạ xuống không phải một mà là hai người.

Hai người xuất hiện khiến chúng ma đầu đều phải hít vào một hơi, hai người đều mặc hắc y, ưng mâu chuẩn mục[chuẩn là chim cắt, mâu và mục đều là mắt], một thân khí phách, người kia thì thanh tú tuấn nhã, thoạt nhìn là một thiếu niên văn nhã.

“Bang chủ…” Phùng Ngộ Thủy vừa mừng vừa sợ kêu một tiếng, những người khác cũng sửng sốt, đều há to miệng nói không ra lời, là Hắc Vân Bảo bảo chủ Tư Đồ sao… Thấy được người thật rồi, đám ma đầu đều lạnh cả người, cảm giác mình cách ngày chết không xa nữa rồi.

Người tới, chính là Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng, bởi vì Tiểu Hoàng tính ra những ngày này Mộc Lăng có nạn, bởi vậy hai người trước tiên đến Nam Hải, xong việc thì vội vàng chạy đến Lạc Hà Thành.

Tiểu Hoàng hoàn toàn không để ý đến đám người giang hồ kia, mà là vội vã chạy đến bên cạnh Phùng Ngộ Thủy, giúp hắn bắt mạch.

“Hoàng tiên sinh… ” Phùng Ngộ Thủy có chút lo lắng nói: “Mộc Lăng hắn…”

“Đừng lo lắng.” Tiểu Hoàng lấy băng vải cùng Kim Sang Dược trong bao hành lý ra giúp Phùng Ngộ Thủy xử lý vết thương, ngẩng đầu, hướng về phía hắc y nhân đứng sau Tư Đồ gọi: “Tương Thanh, lại giúp một chút.”

Hắc y nhân kia, chính là Tương Thanh, hắn cũng là nhận được thư của Tiểu Hoàng gửi đến, nói Mộc Lăng gặp nạn, liền đến hỗ trợ. Nghe Tiểu Hoàng gọi hắn, Tương Thanh liền chạy đến bên cạnh, giúp Tiểu Hoàng nâng Phùng Ngộ Thủy dậy. Nhạc Tại Vân cả kinh nói không ra lời, trước mắt đều là ai a, đang đối địch là Tư Đồ, cho lệnh bài là Tương Thanh, mà thiếu niên giống như trích tiên[tiên giáng trần, tiên mắc đọa] trước mắt đây chính là Hoàng Bán Tiên trong truyền thuyết.

Tiểu Hoàng cùng Tương Thanh giúp Phùng Ngộ Thủy xử lý vết thương, đám người giang hồ thấy Tư Đồ xuất hiện, cũng biết sự tình nghiêm trọng, bọn họ cơ bản vẫn biết tự lượng sức mình. Chỉ là vì trước đó Nhạc Tại Đình nói cho bọn họ, rằng Mộc Lăng đang trị thương cho Tần Vọng Thiên, không có cách nào phản kháng, có thể dễ dàng giết Tần Vọng Thiên. Chúng ma đầu là cho rằng có lợi nên mới đến, không ai nghĩ tới nửa đường lại xuất hiện Tư Đồ.

Tư Đồ thấy trên mặt ai cũng có vẻ sợ hãi, cười lạnh một tiếng, tay áo run lên, Hắc Kim Hầu rơi xuống trong tay: “Đừng tưởng rằng cứ thế quên đi, các ngươi ngày hôm nay một người cũng sống không được!”

Vừa nói đến đây, dám người giang hồ đã biết việc lớn không tốt, vội vàng chạy tứ tán, trèo qua tường chạy, Tư Đồ nhún người nhảy lên, xoay người liền xuất hiện trước mặt bọn họ, vung tay đánh ra một chưởng, đánh cho cả đám người văng lại trong viện. Đúng lúc này, đột nhiên từ trong phòng truyền ra một tiếng vang lớn, một luồng nội lực rất mạnh đánh ra.

Tư Đồ sửng sốt, vội vàng phi thân tới chắn bên người bọn Tiểu Hoàng, vận nội lực ngăn luồng kình phong quỷ dị kia lại, mà chúng giang hồ quần hùng cùng ma đầu, đều bị trận nội lực đó đánh trúng, miệng phun máu, té ngã đầy đất.

Luồng nội lực bắn ra từ trong phòng mang theo một loại tà khí, Tư Đồ chau mày, có chút giống nội lực của Hạc Lai Tịch khi luyện thành Thập tuyệt trước đây, thế nhưng không tà đến mức này, bởi vì nội lực của Hạc Lai Tịch là đi đường tắt, cũng không phải là Thập tuyệt thuần túy. Không khác lắm so với bộ bí kíp võ thuật của Thất tuyệt lão nhân, bất quá nội lực trong đó thua xa cái này… Mộc Lăng ở bên trong làm cái quỷ gì?

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên, cửa phòng “rầm” một tiếng mở tung, từ trong phòng một người chậm rãi đi ra, tóc xõa rối, hai mắt đỏ bừng, cả con ngươi cũng là đỏ, là Tần Vọng Thiên, hắn lúc này hoàn toàn không có dấu hiện thụ thương nào, chỉ là biểu tình có chút đáng sợ. Trên tay ôm một người, cẩn thận dùng chăn bao lại, thoạt nhìn cực kì gầy yếu, tựa vào khủy tay hắn nhắm mắt lại, sắc mặt rất trắng, là Mộc Lăng.

“Mộc Lăng…” Tiểu Hoàng muốn chạy đến nhìn, lại bị Tư Đồ ngăn lại, chỉ thấy Tần Vọng Thiên chậm rãi quay đầu, nhìn bọn Tiểu Hoàng cùng Tư Đồ, mờ mịt hỏi: “Các ngươi ai biết y thuật? Mộc Lăng làm sao vậy?”

“Ta biết y thuật.” Tiểu Hoàng nói: “Ngươi mau để Mộc Lăng xuống, hắn xem ra không tốt.”

“Đại ca!” Giáp Ất Bính Đinh cũng cảm thấy tình trạng Tần Vọng Thiên có chút quái lạ, liền la lớn: “Mau để Hoàng tiên sinh xem đại phu đi.”

Tần Vọng Thiên nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng một lúc lâu, nói: “Nếu không có nhiều người ồn ào như vậy, Mộc Lăng có phải sẽ không cần khổ cực như vậy không? Hắn vừa mới nôn ra rất nhiều máu.”

Tiểu Hoàng nghe xong có chút khổ sở, nói: “Mau để ta xem Mộc Lăng.” Nói, Tư Đồ đã vươn tay qua đón. Tần Vọng Thiên có chút không muốn thả Mộc Lăng lên tay Tư Đồ, thấy Tư Đồ ôm Mộc Lăng cùng Tiểu Hoàng vào phòng, mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn đám người trong viện, mặt không biểu tình hỏi: “Ai cho các ngươi tới? Mộc Lăng chữa bệnh cho ta, các ngươi ở bên ngoài ồn ào như vậy, là có ý gì? Muốn ta và hắn tẩu hỏa nhập ma? Hay muốn nhân cơ hội giết chúng ta? Chúng ta chưa từng hại các ngươi, các ngươi sao phải đuổi tận giết tuyệt?”

Đám ma đầu cũng không phải nhát gan, thế nhưng hôm nay không biết vì sao, Tần Vọng Thiên nhàn nhạt nói mấy câu, lại cảm thấy đáng sợ dị thường? Quỷ dị nhất là, cả người hắn phát ra nội lực quái dị, cùng với khí tức có chút yêu dị.

Tâm tình Tần Vọng Thiên tựa hồ là rất bình lặng, chỉ là khí thế bức người, đột nhiên hắn nở nụ cười, nói: “Có phải là Nhạc Tại Đình bảo các ngươi tới không? Trước nay những thứ hắn cướp đi đều là trân quý nhất của ta, các ngươi là đồng lõa của hắn sao? Vừa lúc!” Tiếng nói vừa dứt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bóng người lóe lên, cùng lúc đó nghe được một trận tiếng kêu la thảm thiết. Mọi người đảo mắt, chỉ thấy trên cổ của hai trong Ma Sơn tứ quỷ xuất hiện một lỗ thủng lớn, máu tươi bắn ra, khung cảnh cực kì kinh khủng.

“Ai muốn tuyệt thế võ công chứ?” Tần Vọng Thiên cười đến lộ vẻ sầu thảm: “Ta căn bản là không quan tâm!” Nói, trở tay nắm lấy một gã nhân sĩ giang hồ muốn đánh lén, đưa tay nắm lấy đầu hắn kéo một cái, đầu người nọ liền toàn bộ bị dứt xuống.

Cả đám người giang hồ đều sợ choáng váng, đều muốn đào tẩu.

Tần Vọng Thiên cười nhạt: “Muốn chạy… Ai cũng không được đi, đều để mạng lại cho ta!” Nói xong liền lao ra, suốt một đường gặp người giang hồ là giết, đi đến hướng Nhạc gia trại.

“Đại ca.” Giáp Ất Bính Đinh thấy dáng vẻ của Tần Vọng Thiên, muốn đuổi theo, lại bị Tương Thanh ngăn lại: “Hiện tại đừng tới gần hắn, để hắn phát tiết một chút đi.” Nói, quay đầu lại nhìn tình trạng trong phòng: “Các ngươi đi cùng hắn, có lẽ hắn muốn đến Nhạc gia trại tìm Nhạc Tại Đình, nếu như có Nhạc Tại Đình ở đó, người này tâm thuật bất chính, công phu tà dị, giết cũng đáng.”

“Nhạc Tại Đình đó rất gian xảo.” Giáp nhịn không được nói: “Nhiều người như vậy bán mạng cho hắn, chính hắn có khi đã sớm chạy mất dạng.”

“Nếu như không tìm được Nhạc Tại Đình, Tần đại ca có khi nào sẽ lạm sát người vô tội không a?” Nhạc Tại Vân lo lắng.

Các ngươi đi theo.” Tương Thanh nói với Giáp Ất Bính Đinh: “Nếu hắn không tìm được Nhạc Tại Đình, bắt đầu đả thương người vô tội, thì nói với hắn ‘Mộc Lăng tỉnh, muốn gặp hắn’ ” Tương Thanh thở dài: “Hẳn là có thể ngăn hắn lại.” Nói xong, cùng Nhạc Tại Vân đỡ Phùng Ngộ Thủy, đi vào trong phòng.

Giáp Ất Bính Đinh liếc mắt nhìn nhau, phi thân đuổi theo Tần Vọng Thiên đã giống như phát điên liên tục tàn sát người giang hồ.

Tần Vọng Thiên một đường chạy đến Nhạc gia trại,ao vừa đi vừa giết, trong đầu ngập đầy hình ảnh khi vừa tỉnh lại, Mộc Lăng miệng nôn ra máu ngã xuống bên cạnh hắn, trong ngực từng trận từng trận đau đớn. Trước đây mẫu thân bệnh chết, Chu Phóng phản bội, cả nhà Mộ Dung Liệt chết thảm, những tưởng bao nhiêu đau đớn đều đã trải qua, nhưng cũng không đau như lúc này, hắn hận Nhạc Tại Đình, nhưng trước đây vì Mộc Lăng mà giảm bớt, hiện tại lại bởi vì Mộc Lăng mà một lần nữa bừng lên, hắn chưa từng hận như bây giờ, trong đầu chợt hiện lên gương mặt Mộc Lăng, tâm lại đau đến tột cùng, cừu hận bao trùm lấy hắn, hắn muốn tự tay xé nát Nhạc Tại Đình.

Truyện Chữ Hay