Phùng Ngộ Thủy vội vàng nhảy tới trên giường, dùng nội lực đè lại hậu tâm Tần Vọng Thiên, ổn định gân mạch hắn, liền cảm nhận được chân khí trong cơ thể Tần Vọng Thiên đảo loạn, cả kinh: “Tẩu hỏa nhập ma?!”
Mộc Lăng vừa thi châm cho Tần Vọng Thiên, vừa cắn môi: “Đều tại ta khinh suất.”
Lúc này, Giáp Ất Bính Đinh cùng Nhạc Tại Vân cũng đã đi vào, kinh ngạc nhìn ba người trên giường, không ai dám tới gần, lo lắng nhìn.
Qua khoảng hai canh giờ, sắc mặt Tần Vọng Thiên rốt cuộc tốt lên được một chút, Mộc Lăng ngừng tay, đứng lên, ý bảo Phùng Ngộ Thủy có thể nghỉ rồi.
Phùng Ngộ Thủy cũng mệt đến choáng váng, lau mồ hôi đứng lên, hỏi Mộc Lăng: “Tại sao lại như vậy?”
Mộc Lăng khẽ thở dài, nói: “Ngày đó Âu Dương Ngọc cùng hai tên danh y kia đến muốn gạt ta, kì thực mục đích không đơn giản là ta, mà là muốn hại Vọng Vọng.”
“Cái gì?” Nhạc Tại Vân cũng đi tới.
“Sao bây giờ ta mới nhớ đến, lúc đó trong viện có không ít hoa, chỉ cần vẩy lên hoa chút Nghịch long hương, chỉ cần một chút, là có thể khiến Vọng Vọng trúng độc rồi.”
“Nghịch long hương?” Mọi người không giải thích được: “Là thứ gì a?”
“Nghịch long hương là một loại nội độc, đối với người bình thường căn bản vô hại, thế nhưng đối với người gân mạch ngược chiều luyện Thất tuyệt như Vọng Vọng là kịch độc, nếu như trong vòng ba ngày sau khi trúng độc, vẫn nghịch chiều gân mạch luyện công, sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì võ công toàn bộ phế, nặng thì mất mạng… ” Mộc Lăng hất tay lật đổ cả bàn: “Âu Dương Ngọc nhất định là đã thương lượng với Đoan Mộc Viêm, hạ độc Vọng Vọng được rồi sẽ đưa giải dược độc trên người nàng ta, cho nên nàng ta mới không tới. Hai ngày trước Lương Quảng Đức đột nhiên xuất hiện cũng chỉ là vì muốn xác định một việc.”
“Một việc?” Nhạc Tại Vân cùng Phùng Ngộ Thủy liếc mắt sang nhìn nhau, hai người đều thẳng tính, nghĩ không được là chuyện gì xảy ra. Giáp Ất Bính Đinh cũng vỗ đùi, Giáp nghiến răng mà nói: “Hắn là muốn xác định lão đại đã dùng Cổ vương trị mặt chưa, nếu đã trị, thì chứng minh lão đại đích xác đã trúng độc.”
“Không sai.” Mộc Lăng nhíu mày: “Cổ vương phóng độc rồi tuy rằng không độc, nhưng dù sao cũng là độc vương, trong thân nếu là không độc thì còn may, nếu là có, sẽ càng khiến độc tính tăng gấp bội, nếu như ta phát hiện Vọng Vọng trúng độc rồi, trong vòng ba ngày tuyệt đối sẽ không để hắn dùng Cổ vương.”
“Thế nhưng, bọn họ làm sao biết lão đại nghịch chiều gân mạch luyện công?!” Giáp Ất Bính Đinh xoay quanh tại chỗ: “Nham hiểm, sao lại nham hiểm như thế a!”
“Nhất định là ngày đó bị Đoan Mộc Viêm đánh lén, Vọng Vọng nghịch chiều gân mạch thúc đẩy nội lực bị hắn nhận được.” Mộc Lăng lắc đầu: “Tên gia hỏa này thật nham hiểm, tâm cơ còn nặng như vậy, hơn nữa còn một Nhạc Tại Đình… ta sao lại sơ sẩy như vậy.”
Thấy Mộc Lăng vẻ mặt đầy lo lắng, Phùng Ngộ Thủy hỏi: “Mộc đại ca, minh thương dịch đóa ám tiến nan phòng[đao kiếm chém thẳng dễ tránh, tên bắn lén khó phòng], trước tiên đừng tự trách nữa, nghĩ xem có thể chữa được không?”
Mộc Lăng suy nghĩ một chút, nói: “Ta thật ra có một biện pháp, bất quá… Phải mất ba ngày ba đêm, trong khoảng thời gian này không thể để cho bất kì kẻ nào tới quấy rầy.”
“Được!” Phùng Ngộ Thủy nói: “Mấy ngày này ta sẽ phòng thủ tại cửa, ai cũng không cho phép tiến vào!”
Mộc Lăng hơi gật đầu, nói: “Ba ngày này sợ là Nhạc Tại Đình sẽ gọi người xông vào, chỉ cần trụ được ba ngày, là ta có thể cứu được Vọng Vọng về!”
“Người yên tâm đi!” Giáp Ất Bính Đinh vỗ ngực: “Chúng ta chết cũng sẽ trụ hết ba ngày ba đêm!”
Nhạc Tại Vân cũng nói: “Yên tâm đi Mộc đại ca, ta dù gì cũng là Tam thiếu gia Nhạc gia trại, nếu là người của Nhạc gia trại đến, ta nhất định sẽ ngăn cản bọn họ!”
Mộc Lăng gật đầu: “Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức bắt đầu!”
“Hảo…” Phùng Ngộ Thủy cùng Nhạc Tại Vân mang theo Giáp Ất Bính Đinh đi ra ngoài, đóng cửa phòng canh giữ, hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, biến cố tới có chút đột ngột, không thể làm gì khác hơn là lo lắng chờ bên ngoài.
Mộc Lăng thấy mọi người đã đi, cởi ngoại bào, vén tay áo lên, cầm hòm thuốc, dùng dao nhỏ rạch một đường trên cổ tay, để máu nhỏ vào một chén trà, đỡ Tần Vọng Thiê uống.
Uống xong, hắn đặt chén trà qua một bên, bò lên giường, lấy ra bộ châm đã lâu không dùng đến.
Giơ châm, Mộc Lăng chăm chú nhìn Tần Vọng Thiên một hồi, lắc đầu, tay sờ vào mặt hắn: “Ta thật không biết có phải đời trước nợ ngươi không, đời này cả mệnh cũng đền cho ngươi… Ngươi phải chịu đựng, không thể chết được, có biết hay không.” Nói xong, thi châm.
Tần Vọng Thiên chỉ cảm thấy ý thức mông lung, trước mắt đen kịt toàn thân vô lực, giống như đang nằm mơ, chỉ là trong cảnh hỗn độn đó, cảm giác có một thanh âm quen thuộc truyền vào tai, không khỏi nghi hoặc… Thanh âm của Mộc Lăng, thì ra cũng có thể ôn nhu như thế.
Từ sau khi đóng cửa phòng, bên trong một chút tiếng động cũng không có, Nhạc Tại Vân cùng Phùng Ngộ Thủy, còn có Giáp Ất Bính Đinh canh gác ngoài cửa, không biết làm gì chỉ có thể lo lắng.
Trời tối rồi lại sáng, bên trong ngoại trừ đèn vẫn sáng thì một chút biến hóa cũng không có, chỉ chớp mắt, một ngày trôi qua.
“Có cần mang chút điểm tâm đến cho bọn họ không?” Nhạc Tại Vân hỏi Phùng Ngộ Thủy: “Mộc đại ca thích ăn như vậy, hắn có đói bụng không?”
Phùng Ngộ Thủy lắc đầu, nói: “Hắn nói trong vòng ba ngày tuyệt đối không được vào.”
“Sốt ruột chết đi được.” Nhạc Tại Vân ngồi xuống bậc thang, lúc này, Giáp Ất Bính Đinh ra ngoài thu thập tin tức đã trở về, chạy ào vào sân, hạ thấp giọng nói: “Có chuyện rồi.”
Phùng Ngộ Thủy cùng Nhạc Tại Vân chỉ sợ nghe phải hai chữ “có chuyện”, xoay mặt nhìn Giáp Ất Bính Đinh: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tối hôm qua, chưởng môn các danh môn chính phái không hiểu sao chết rất nhiều.” Giáp vẻ mặt lo lắng nói: “Đều đồn đãi là Bán diện Tu La làm, còn nói Bán diện Tu La là lão đại.”
“Không phải đã chứng minh Tần đại ca không phải Bán diện Tu La rồi sao?” Phùng Ngộ Thủy nhíu mày: “Bọn họ cứ không ngừng làm phiền như thế rốt cuộc là muốn thế nào!”
“Hiện tại đầu đường cuốii ngõ đều nói đại ca là Bán diện Tu La. Không biết là vì mục đích gì, ngay cả mặt của đại ca, bọn họ đều nói có thần y Mộc Lăng, đương nhiên là có thể trị khỏi.”
Ất có chút bất mãn nói: “Trong khi trước kia đã chết rất nhiều người mà không rõ nguyên nhân, hơn nữa đại ca lại đột nhiên xuất hiện ở đây, cho nên tất cả mọi người đều hoài nghi.”
Nhạc Tại Vân cũng nhíu mày gật đầu: “Đúng vậy, khi Mộc đại ca và Tần đại ca tới, tựa hồ cũng bắt đầu xảy ra chuyện… Bây giờ thời cơ lại vừa hảo… Hơn nữa bọn họ còn đang bận chữa thương, lại không thể nói rõ, đúng là càng nói càng thật.”
“Tên Lương Quảng Đức kia mang theo binh mã lục soát cả thành tìm Bán diện Tu La.” Bính lắc đầu nói: “Cũng sắp lục soát đến đây, có điều ta thấy bọn hắn lục soát chỉ là ngụy trang, mục tiêu thật sự là chỗ này.”
“Người nào?!” Đang nói, chợt nghe Phùng Ngộ Thủy ngẩng đầu hô một tiếng, mọi người ngửa mặt, chỉ thấy bóng người chợt lóe qua.
Phùng Ngộ Thủy phi thân lên, lập tức sửng sốt, chỉ thấy một người mặc hắc y đứng trên mái phòng, cách hắn không xa. Người nọ đưa lưng về phía hắn, không nói gì, Phùng Ngộ Thủy chỉ thấy được bóng lưng thanh tao gầy gầy của hắn, tóc đen dài trong gió nhẹ nhàng phiêu đãng.
Phùng Ngộ Thủy cau mày, võ công người này cao hơn hắn, khi nãy hắn cố tình để lộ khí tức để mình phát hiện.
“Ngươi là ai?” Phùng Ngộ Thủy đặt tay lên phá đao bên người, cảnh giác nhìn người nọ.
Người nọ chậm rãi quay đầu lại, liếc mắt nhìn Phùng Ngộ Thủy, tựa hồ là đang quan sát. Phùng Ngộ Thủy tỉ mỉ nhìn một chút, người nọ tuổi còn rất trẻ, hắn không nhận ra là ai, gương mặt thanh tú, cảm giác thanh khiết nhưng lạnh lùng, trên mặt không có biểu tình gì.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Phùng Ngộ Thủy cảm giác được công phu người nọ rất cao, trong đầu nghĩ phải đối địch thế nào, mới có thể ngăn trở không cho hắn vào phòng.
Người nọ nhìn dáng vẻ căng thẳng của Phùng Ngộ Thủy, hơi gật đầu, mở miệng: “Đừng lo lắng, ta là bằng hữu của Mộc Lăng.”
Phùng Ngộ Thủy sửng sốt, tâm cũng thả lỏng, cảm giác người trước mắt sẽ không nói dối.
“Cái này ngươi nhận lấy.” Người nọ nói, đưa tay ném vật gì đó cho Phùng Ngộ Thủy.
Phùng Ngộ Thủy giơ tay đón lấy, tiếp được đưa đến trước mặt nhìn, là một khối lệnh bài ánh vàng rực rỡ, bên trên khắc hình tường vân đằng long[rồng vờn mây], chính giữa có một chữ “Thịnh”[晟]. Phùng Ngộ Thủy thật ra không đọc được nhiều chữ lắm.
Chữ “Thịnh” này, vượt ra khỏi khả năng của hắn, một chữ nhật[日] một chữ thành[成], ghép lại một chỗ đọc là gì, hắn nhìn không hiểu. Nhìn chằm chằm ngọc bội một hồi, vẻ mặt không hiểu ngẩng lên nhìn người nọ: “Đây là cái gì?”
Người nọ dường như hơi kinh hãi, sau đó thì nhẹ nhàng cười một chút, nói: “Nếu có quan binh tìm các ngươi gây phiền phức, đưa lệnh bài này cho bọn họ nhìn, ngươi bảo cút, bọn họ sẽ cút rất xa, quan lại địa phương hoàng thân quốc thích, thấy lệnh bài này đều sẽ nghe lời các ngươi… Sau đó, nhớ kĩ đưa cho Mộc Lăng.” Nói xong, xoay người nhảy xuống, không còn thấy bóng.
Lúc Phùng Ngộ Thủy hiểu ra, đã không còn người kia đâu, hiện tại ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn là… khi vừa thấy người nọ, cảm giác chỉ là thanh tú thường gặp, thế nhưng vừa cười lên, thật là đẹp a.
Gãi gãi đầu, cầm ngọc bội nhảy xuống.
Nhạc Tại Vân ở bên dưới chờ sốt ruột, vừa lo lắng cho an nguy của Phùng Ngộ Thủy, vừa lo là kế điệu hổ ly sơn, thấy hắn hoàn hảo không tổn hao gì trở về, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, đi đến hỏi: “Không có việc gì chứ?”
“Không, gặp một quái nhân.” Phùng Ngộ Thủy đưa lệnh bài ra cho Nhạc Tại Vân xem.
Vừa nhận lệnh bài nhìn một cái, Nhạc Tại Vân cùng Giáp Ất Bính Đinh đều hít vào một hơi, mở to hai mắt nhìn Phùng Ngộ Thủy: “Thứ này ai đưa cho ngươi a?”
Phùng Ngộ Thủy suy nghĩ một chút nói: “Một người trẻ tuổi rất đẹp mắt, võ công cũng tốt.” Thấy ai cũng như hóa đá, liền hỏi: “Lệnh bài kia là sao vậy?”
“Ngươi không biết chữ “Thịnh” này có ý nghĩa gì a?” Nhạc Tại Vân giật mình nhìn Phùng Ngộ Thủy: “Lệnh bài này là của Hoàng đế đương triều! Đừng nói chỉ một Lương Quảng Đức, họ dù là Tuần phủ Thái úy, thấy cái này đều phải quỳ.”
“Thực sao?” Phùng Ngộ Thủy sờ sờ đầu: “Lẽ nào người ta vừa gặp là hoàng đế? Hoàng đế công phu tốt vậy sao?”
“Người nọ bộ dáng thế nào?” Giáp hỏi: “Sao hắn lại cho ngươi khối lệnh bài này?”
“Hắn nói hắn là bằng hữu của Mộc Lăng.” Phùng Ngộ Thủy nói: “Ân, bộ dáng sao, ban đầu cũng không mấy ấn tượng, bất quá càng nhìn càng đẹp.”
Giáp Ất Bính Đinh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mơ hồ đoán ra người nọ là ai, nhưng cũng không biểu tình gì, nói với Phùng Ngộ Thủy: “Xem ra là chúng ta có cao nhân tương trợ, nếu như có thể tránh xung đột với quan phủ thì tốt quá rồi.”
Phùng Ngộ Thủy gật đầu, cất lệnh bài, tiếp tục ngồi trước cửa đợi, ngày dần dần tối. Giáp Ất Bính Đinh thay phiên nghỉ ngơi, Nhạc Tại Vân muốn thay cho Phùng Ngộ Thủy, hắn gác đêm, để Phùng Ngộ Thủy nghỉ ngơi một chút nhưng bị cự tuyệt. Phùng Ngộ Thủy nói: “Thân thể ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, ngoan ngoãn đi ngủ, ta canh là được, dù sao khi còn ở Hắc Vân Bảo cũng phụ trách thủ vệ, đã quen rồi, đừng lo.”
Nhạc Tại Vân không lay chuyển được Phùng Ngộ Thủy, nhưng hắn cũng là một người kiên cường, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên có ân với hắn, không có hai người họ, mình đã sớm chết rồi, nếu không phải vì giúp Nhạc gia trại, hai người cũng sẽ không bị người hại, an vị trước cửa, cùng Phùng Ngộ Thủy canh gác.
…
Không nói đến người bên ngoài sốt ruột thế nào, trong phòng, Mộc Lăng vẫn hết sức chăm chú thi châm cho Tần Vọng Thiên. Tần Vọng Thiên rất không chịu thua kém, không biết dạo qua trước cửa Quỷ môn quan bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn qua được, Mộc Lăng vừa thi châm cho hắn vừa không ngừng thúc nội lực qua cho, ổn định tâm mạch cho hắn.
Mộc Lăng thi châm cho Tần Vọng Thiên, chính là Phi Vân thập nhị châm đã thất truyền từ lâu. Bộ châm pháp này cực kì hao tổn nội lực, cho nên gọi là Phi Vân thập nhị châm, kì thực mỗi lần thi châm, là một lần dùng nội lực thúc đẩy chân khí trong người đối phương, đẩy độc tố trong cơ thể ra, cứ như vậy làm mười hai lần, mới có thể hoàn toàn thanh trừ độc tố trong cơ thể người trúng độc, có điều người thi châm phải có nội lực đủ cao, dù vậy, cũng sẽ hao tổn hơn phân nửa nội lực, cũng tổn hại thân thể tương đương như vậy. Mộc Lăng thi châm, đến lần thứ ba, liền mơ hồ cảm thấy hông dưới sinh đau, khẽ cắn môi, chịu đựng tiếp tục.
Mà trong lúc đó, biến hóa chân khí trong cơ thể Tần Vọng Thiên cũng cho Mộc Lăng chút kinh hỉ, mạch của Tần Vọng Thiên rất kì quái, mặc dù có tình trạng hỗn loạn của tẩu hỏa nhập ma, nhưng là vẫn có một quy luật nhất định, hơn nữa khi mạnh khi yếu, cảm giác như có một luồng nội lực rất lớn đang phá kén ra.
Mộc Lăng vừa trị liệu vừa nghĩ, thảo nào thế nhân không ai luyện đến được tầng thứ bảy, thì ra là có chuyện thế này. Hắn nảy ra một ý nghĩ lớn gan, nói không chừng lần này đối với Tần Vọng Thiên, là vì họa được phúc.
Đến đêm ngày thứ hai, bọn người Phùng Ngộ Thủy càng lúc càng nóng lòng, bởi vì chỉ cần qua mấy canh giờ nữa, Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng có thể ra ngoài rồi, thế nhưng hiện tại, tình thế trong Lạc Hà thành cũng càng ngày càng hỗn loạn.
Giáp Ất Bính Đinh càng không ngừng ra ngoài thu thập tin tức, nói chưởng môn các đại phái đã chết rất nhiều, hiện tại võ lâm nhân sĩ đều tụ tập trong Nhạc gia trại, nói muốn tìm Bán diện Tu La đòi công đạo.
“Không biết Mộc đại ca bọn họ thế nào rồi.” Nhạc Tại Vân đứng lê lại ngồi xuống, đang lo lắng, liền thấy Tô Trường Phong vội vàng chạy vào nói: “Khó lường rồi, không chỉ người giang hồ, còn có rất nhiều nhân mã triều đình đang đến đây.”
Phùng Ngộ Thủy cùng Nhạc Tại Vân đều chau mày, Phùng Ngộ Thủy nói với Tô Trường Phong: “Chưởng quỹ, ngươi cùng bọn tiểu nhị tránh đi một chút, đỡ phải làm các ngươi thụ thương.”
“Không được!” Tô Trường Phong đem hết đám đao kiếm lâu năm không dùng đến ra, vỗ ngực nói: “Mộc đương gia là người của Hắc Vân Bảo, ta chịu không ít ân huệ của Hắc Vân Bảo a, làm sao có thể bỏ mặc Mộc đương gia, đừng nói là một Tô Trường Phong ta, dù là phải mất mạng toàn gia, ta cũng không tiếc. Các huynh đệ cũng đều nghĩ như vậy, ai dám đụng đến người của Hắc Vân Bảo, chúng ta liều mạng với người đó.”
Vừa nói xong, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, còn nghe tiếng la: “Quan binh tra án, mau mở cửa.”
Nhạc Tại Vân chau mày, nhìn Giáp Ất Bính Đinh: “Các ngươi đừng ra, bọn họ nhận ra các ngươi, đi ra chẳng khác nào nói cho bọn hắn biết Tần đại ca là Bán diện Tu La.”
Giáp Ất Bính Đinh gấp đến đứng không yên, Giáp đột nhiên vỗ đầu nói: “Giáp Ất Bính Đinh là mã tặc, Nhạc gia tứ tỷ muội thì không phải a! Đi các huynh đệ! Đi hóa trang!” Nói xong, bốn người chạy vội vào phòng, đi mặc váy.
“Đi ra sân ngoài nói.” Nhạc Tại Vân trong thời khắc mấu chốt, đầu óc linh hoạt hơn Phùng Ngộ Thủy, nói với Phùng Ngộ Thủy: “Nói chuyện phải trái ta đi là được, ta là người của Nhạc gia trại, bọn họ không dám đả thương ta, ngươi tử thủ trước cửa, Giáp Ất Bính Đinh vây quanh phòng, chết cũng không được để ai vào!”
Phùng Ngộ Thủy nhìn chăm chú vào ánh mắt Nhạc Tại Vân tựa hồ là có chút hoảng hốt, gật đầu, đưa lệnh bài cho Nhạc Tại Vân, nói: “Nếu như lần này cứu được Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên, xem như ta nợ ngươi một lần.”
Nhạc Tại Vân cười cười, nhận lấy lệnh bài, nói: “Đây là tự ngươi nói, sau này không được lật lọng!” Nói xong, quay sang Tô Trường Phong: “Đốt đuốc! Chúng ta ra sân ngoài nói chuyện.”
“Được!” Tô Trường Phong ưỡn ngực, theo Nhạc Tại Vân ra ngoài, ra lệnh cho thủ hạ mở đại môn.
Thủ hạ mở cửa ra, chỉ thấy đầu tiên là Lương Quảng Đức mang theo rất nhiều quan binh tiếng đến, miệng ồn ào: “Gọi Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên ra đây, có chỉ thị Tuần phủ đại nhân tự tay phê, tróc nã Tần Vọng Thiên trở về thẩm vấn!”
Đi tới cửa viện, chỉ thấy Nhạc Tại Vân đang đứng, Lương Quảng Đức bĩu môi, nói: “Thế nào a, Nhạc gia tam công tử, Nhạc gia trại ngươi là chí sĩ chính nghĩa, sao lại có thể bao che thứ mã tặc giết người không chớp mắt này? Mau ngoan ngoãn giao người ra đây!”
Nhạc Tại Vân cũng không nói gì, nhìn hắn hồi lâu, lúc này, không ít người giang hồ ngoài cửa cũng bước lên, đều kêu la: “Hắc Vân Bảo các ngươi cho chúng ta một cái công đạo, rốt cuộc Tần Vọng Thiên có phải là Bán diện Tu La không a? Còn có, chưởng môn của chúng ta có phải đã bị hắn giết không!”
Mắt thấy đám người nhiệt huyết bừng bừng, tiếng hô rung trời, Nhạc Tại Vân sợ quấy rầy đến Mộc Lăng, liền nói: “Đừng ồn ào nữa!”
Giang hồ quần hùng hai mặt nhìn nhau, có chút không rõ vì sao Nhạc Tại Vân lại ở nơi này, ngay khi đó, chỉ thấy Nhạc Tại Vân lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài, giơ ra cho Lương Quảng Đức nhìn, nói: “Lương đại nhân, ngươi nhìn cái này, nhận ra không?!”
Lương Quảng Đức nhếch miệng, dáng vẻ không coi ai ra gì, trên tay cầm chỉ thị được Tuần phủ đại nhân đích thân phê, nghe Nhạc Tại Vân nói, chỉ là liếc mắt nhìn thứ trong tay hắn một cái. Một cái nhìn này, khiến Lương Quảng Đức cảm giác dưới chân soạt một tiếng, sau đó tê dại lan đến tận đỉnh đầu, chân đã có chút mềm nhũn, đi đến nhìn kĩ lại, hít một hơi.
Nhạc Tại Vân cười nhạt một tiếng, hỏi: “Lương Quảng Đức, ngươi không quỳ sao?”
“Ách… Quỳ, quỳ!” Hai chân Lương Quảng Đức mềm nhũn, “Bịch” một tiếng quỳ xuống, còn quay lại tướng sĩ phía sau, rống: “Đều mù a! Quỳ xuống! Mau quỳ xuống!” Sau đó, mấy nghìn tinh binh đều quỳ xuống, theo Lương Quảng Đức dập đầu ba cái, sơn hô vạn tuế.
Nhạc Tại Vân hất cằm một cái, nói: “Lương Quảng Đức, ta lệnh cho ngươi dẫn tinh binh tử thủ ở Hắc Vân tiễn trang, những người không liên quan toàn bộ đuổi ra, lưu lại một, ta giết cả nhà ngươi tịch thu tài sản!”
Lương Quảng Đức không ngừng kêu khổ, tâm nói Nhạc Tại Vân này từ khi nào đã thành quý nhân, làm sao ngay cả khối kim bài độc nhất của Hoàng đế cũng có thể thu vào tay a?!
Nhưng bất đắc dĩ, thấy kim bài không khác nào thấy Hoàng đế, Lương Quảng Đức dù là ăn gan hùm mật gấu cũng không dám cãi lời, vội vàng mang quân sĩ đứng lên, nói: “Đến a, toàn bộ người giang hồ đều đuổi ra, tử thủ Hắc Vân tiễn trang, ai cũng không được phép vào!”
Đám người giang hồ phía sau đều ngây ngẩn, hai mặt nhìn nhau, nhìn quân binh đang vây quanh Hắc Vân tiễn trang, không nắm bắt được tình huống, không phải lúc trước đã thương lượng rồi sao, sao bỗng nhiên lại phản chiến.
Song phương bắt đầu khẩu chiến, sau đó đám người giang hồ bất mãn còn đánh vào quan binh.
Lương Quảng Đức chỉ có thể dẫn đầu quan binh đánh với người giang hồ, quân lính dù sao cũng chỉ được huấn luyện để chiến tranh, làm sao đánh thắng được người giang hồ a, Nhạc Tại Vân chính là nghĩ có thể trì hoãn bao nhiêu thì cứ trì hoãn, hiện tại quan trọng nhất là kéo dài thời gian! Liền nói với Lương Quảng Đức: “Lương Quảng Đức, dám để một người vào, ô sa của ngươi không giữ được, tính mệnh cũng không đảm bảo!”
Lương Quảng Đức đã sắp khóc, tâm nói mình cứ hảo hảo ở biên quan thật tốt a, chạy tới nơi này chịu phiền phức làm gì a. Không thể làm gì khác hơn là mang theo tướng sĩ liều mạng ngăn cản, bên ngoài trong nháy mắt đã đánh đến náo nhiệt.
Bên ngoài rối loạn, Mộc Lăng trong phòng đương nhiên là nghe thấy, hắn căn bản đã bất chấp, bởi vì đây là thời điểm trọng yếu nhất.
Mộc Lăng phát hiện Tần Vọng Thiên đã mấy lần tuyệt khí, thế nhưng trì hoãn một hồi, lại sống đến hiện tại, hơn nữa mỗi lần như vậy, độc tố trong cơ thể hắn sẽ thanh trừ một ít, mà quan trọng nhất, là nội lực của hắn sẽ mạnh hơn gần gấp đôi. Thế nhưng, thời gian mỗi lần Tần Vọng Thiên chết đi rồi tỉnh lại càng lúc càng dài.
Bây giờ là lần thứ tư, Tần Vọng Thiên đã không còn thở, Mộc Lăng liều mạng dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của hắn, mà Tần Vọng Thiên tựa hồ cũng đang tự chiến đấu với bản thân, song song khi tranh khí trong cơ thể náo loạn, đột nhiên ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu đen, khôi phục hô hấp, bắt đầu chậm rãi thở dốc.
Mộc Lăng bắt mạch cho hắn, một trận mừng rỡ, độc đã sắp thanh trừ hoàn toàn rồi, mà lúc này Mộc Lăng cũng đã minh bạch, cái gọi là Thất tuyệt, chính là phải bảy lần tuyệt khí rồi sống lại, mới có thể luyện tới cảnh giới cao nhất.
“Vọng Vọng.” Mộc Lăng nắm lấy tay Tần Vọng Thiên, thi châm cho hắn, nói: “Ngươi kiên trì một lúc nữa, còn có ba lần!”
Tần Vọng Thiên lúc này ý thức mơ hồ, chỉ là bản năng nắm chặt tay Mộc Lăng, miệng nói mê bao nhiêu lần cũng chỉ không ngừng lặp lại một chữ — Lăng. . .