“….Đây, Là đâu…?”
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm ở một nơi vô định.
Hy vọng được cứu sống nay đang tràn đầy trong lồng ngực, vì tôi đã tưởng mình sẽ không bao giờ còn tỉnh lại nữa.
Mặc dù xung quanh đen kịt, nhưng ít nhất, không có dấu hiệu của Ruồi vương gần đó.
Cảm thấy nhẹ nhõm từ thực tế ấy, tôi cố gắng gượng dậy.
Nhưng-
“…Huh?”
Cơ thể tôi bất động. Cảm giác tứ chi đang bị tê liệt hoàn toàn.
Tôi hầu như không thể nhúc nhích cổ của mình, mặt khác, thậm chí đến một ngón tay cũng không cử động nổi.
Tôi hốt hoảng bởi cái cảm giác chưa từng trải qua này.
Nhắc đến sự hãi hùng, những âm thanh mà tôi nghe được từ nãy đến giờ là gì?
Một tiếng kêu rột rột của thứ gì đó cưng cứng bị nghiền nát.
Tiếng hời hợt nhai tóp tép mọng nước
Âm thanh uống xì xụp nhếch nhác
Vì lý do nào đó, những âm thanh này khiến tôi rợn tóc gáy.
Tôi chẳng thể nhìn thấy gì đang diễn ra, nhưng nỗi sợ thì cứ thế bắt đầu bủa vây.
Tôi đã cố gắng trong tuyệt vọng, để thoát khỏi nơi âm thanh phát ra, nhưng cơ thể tê liệt này không chịu nhúc nhích.
Rồi vào thời điểm đó-
Một luồng ánh sáng lọt vào tầm nhìn bị bao phủ trong bóng tối đen tuyền.
Đó là ánh trăng chiếu sáng từ trên cao.
Được ánh trăng soi rọi, nơi xung quanh tôi hiện ra rõ ràng.
Không gian tôi ở bên trong bằng với kích thước với một ngôi nhà lớn. Những tảng đá gồ ghề xung quanh, không giống với bất kỳ kiến trúc nào mà tôi biết, nên tôi đã cho rằng mình đang ở một hang động nào đó.
Có điều, tuy tôi nói đây là một cái hang, nhưng tôi không thể thấy bất kỳ khe hở nào giống một cái lối ra cả.
Nếu muốn thoát khỏi nơi này, cách duy nhất là thoát ra từ cái lỗ ở phía trên.
Nhưng cái lỗ đó ở rất cao so với mặt đất, muốn thoát thì chỉ có cách mọc cánh mà bay thôi.
Nếu nói theo khía cạnh khác, bất kể ai sử dụng cái nơi này đều sẽ phải biết bay thì mới có thể đi vào và ra khỏi cái lỗ khổng lồ đó.
Có nghĩa là…
“…Tổ của Ruồi vương”
Tôi lẩm bẩm như đang rên rỉ.
Bất kỳ số hy vọng nào về việc mình được cứu, đều bục ra khỏi lồng ngực tôi, như cách cát bục khỏi vỏ bao.
Không, điều đáng quan trọng hơn, nếu đây là tổ của ruồi vương… thì số âm thanh tôi nghe được là…
Tôi chậm rãi quay cổ lại nhìn trong sợ hãi…
Biết rằng sẽ phải hối hận nếu nhìn, nhưng tôi không thể không nhìn.
Rồi, ngay lập tức hối hận như đã dự định.
“…..*Hiiiii*”
Một mạo hiểm giả khác đang ở đây. Từ những gì Lunamaria đã nói, anh ta có lẽ là một trong những mạo hiểm giả đã mất tích.
Trông bộ dạng anh ta thật khủng khiếp.
Mất hết hai tay cho đến tận gần hết bả vai.
Phần chân cũng đã biến mất và kéo dài đến phần đùi.
Vô số những con giòi đang thi nhau lúc nhúc trên cơ thể người đàn ông đó. Xương và thịt đỏ lòi hết ra ngoài.
Những con giòi to bằng cỡ nắm tay, đang mở một cuộc thi ngấu nghiến trên những tấc xương của nhà mạo hiểm giả, nhai thịt và uống máu của anh ấy.
“…*Hiii*?!”
Sự kinh dị vẫn chưa dừng lại. Những con giòi bằng kích thước hạt gạo cũng đang trào ra từ mũi, miệng và tai của nhà mạo hiểm giả.
Chỉ còn đôi mắt là lành lặn. Đó là khi tôi vừa nghĩ vậy-
Mắt chúng tôi gặp nhau.
Trông anh ấy dường như sắp phát điên bởi nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng, nhưng tôi biết chắc chắn ở khoảnh khắc đó, chúng tôi đã nhận ra sự tồn tại của nhau.
Bằng chứng là khi anh ấy nhìn thấy tôi, mắt anh mở to và miệng đang cố nói điều gì đó.
…Nhưng chẳng thể phát ra tiếng nói nào, khi ở đó chỉ toàn là giòi.
“*AHHHH*!!”
Người đàn ông đó vẫn sống. Anh vẫn còn giữ tỉnh táo mặc cho tứ chi, mũi, miệng và cả tai đã bị hành hạ.
Ruồi vương bắt con mồi còn sống và đưa chúng về tổ để nuôi ấu trùng.
Sau đó ấu trùng dần dần ăn tươi nuốt sống con mồi, để chúng chết dần chết mòn.
Thông tin tôi từng được học trong đống tài liệu đó là chính xác.
Cảnh tượng kinh hoàng này mà tôi được chứng kiến, sẽ là định mệnh của tôi trong tương lai gần.
Khi tôi nhận ra sự thật phũ phàng đó-
“KHÔNGGGGGGGG!!!”
Tôi hét lên như bản thân đã không tài nào chịu đựng được nữa.
Giống như những con giòi xung quanh lấy đó làm tín hiệu, cả bọn tổng công lực lao đến tôi cùng một lúc.