Hangyaku No Soul Eater (WN)

chương 06: câu chuyện về tổ đội cũ của tôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Này cậu kia, muốn gia nhập nhóm tôi không?”

Sau một tháng trở thành mạo hiểm giả ở thành phố Ishka, thì tôi được nghe một lời mời như vậy.

Những lời đó là của một chàng trai trẻ tên Larz, bằng tuổi tôi. Chán nản với cuộc sống nghèo túng, cậu ta chọn con đường trở thành một mạo hiểm giả giàu có và nổi tiếng.

“Chuyện thường tình mà đúng không?” Vì trông cậu ta có vẻ là một người cởi mở khi tươi cười nói điều đó với tôi, nên tôi đã từng có ấn tượng tốt với cậu ta.

“Này! Nói với người chưa quen biết mà dùng từ “CẬU KIA” là thô lỗ đó!”

Cô gái trẻ nói với Larz điều đó có tên Iria. Cổ là bạn thơ ấu của Larz, một chiến binh linh mục, được học cách chiến đấu trực diện lẫn phép hồi phục từ mẹ của cô ấy.

Danh tiếng và tiền tài chỉ là mục đích xếp thứ hai của Iria. Điều duy nhất cổ quan tâm là được ở bên Larz, người đột nhiên quyết định rời khỏi làng của mình.

Đôi mắt chan chứa sự quyết đoán và mái tóc dài màu đen buộc đuôi ngựa của cô ấy, làm tôi nhớ đến vị hôn thê cũ.

“Nếu nói về thô lỗ, chẳng phải còn thô lỗ hơn khi tự dưng cãi nhau trước mặt người chúng ta đang cố mời vào nhóm sao?”

Một chiếc mũ nhọn và một cây trượng. Tôi đã sững sờ trước sự xuất hiện của cô gái trẻ, mang dáng vẻ của một pháp sư này.

Cô gái có điểm nhấn là mái tóc đỏ thẫm có tên Miroslav.

Khi nhìn từ chiếc áo choàng lụa cô đang mặc cho đến viên đá ma thuật khổng lồ được đính trên đỉnh của cây trượng, trông cô ấy giống một người xuất thân giàu có. Những trang sức cô ấy mang theo như bông tai hay lắc tay cũng dường như rất đắt tiền.

“Mọi người, bình tĩnh lại nào. Các cậu đang gây phiền cho bạn ấy đó biết không?”

Người nói với ba thành viên đang dồn ép tôi, là một cô gái với đôi tai dài có tên Lunamaria.

Cô gái đó là một tộc elf.

Cô ấy không chỉ là một thợ săn có thể sử dụng tinh linh, mà còn là một thiên tài với giấy chứng nhận của một nhà hiền triết

5 năm trước, Larz và Iria 13 tuổi, Miroslav 14. Trong một nhóm mà toàn những thiếu niên như vậy, cô nàng elf trẻ tuổi đó trở thành trụ cột của cả nhóm theo nhiều phương diện – Tuy nhiên, về tuổi thực sự của cô ấy, mỗi lần được hỏi về điều đó, cô luôn chỉ trả lời “Đó là bí mật, hehe”.

Nhóm của họ có tên 『Falcon Sword』.

Một nhóm hạng G. Hay nói cách khác, đó là một tổ đội mới được thành lập, và dường như họ đang tuyển một ai đó có thể lấp vị trí tiên phong cho đội.

Sự thật là, ban đầu tôi đã định từ chối họ.

Mặc dù tôi rất vui vì được họ gửi lời mời, nhưng hồi đó tôi vẫn bị ám ảnh bởi hôn phu cũ và những người đã bỏ rơi tôi, nên tôi có cảm giác sợ hãi khi gần gũi và tiếp xúc với người khác.

Nhưng Larz đã rất nhiệt tình chèo kéo tôi vào đội.

“Không sao đâu! Tôi thấy cậu ở khu vực luyện tập của bang hội trước đó rồi, và cũng thấy cách cậu tập kiếm nữa! Cậu vung nó hàng giờ đồng hồ mà không ngừng nghỉ. Tôi nghĩ cậu rất tuyệt vời và dáng tập cậu cũng rất đẹp nữa!”

Tôi đã bị Larz dụ dỗ theo cách như vậy, cuối cùng cũng đành chịu thua.

Mà, đúng là trông tôi có vẻ đã bó tay, nhưng quả thực tôi đã rất vui khi cậu ta cố gắng nhiều như vậy để trở thành bạn cùng nhóm với tôi.

Những cuộc phiêu lưu của tôi và họ thực sự đã rất vui.

Nhưng, cuộc vui chỉ kéo dài có nửa năm.

Như tôi đã đề cập từ trước, tôi bị đuổi khỏi nhóm.

Miroslav gọi thẳng mặt tôi là một kẻ lừa phỉnh, Iria lên án tôi bằng những lời nói độc miệng.

Larz thì im lặng, nhưng khuôn mặt của cậu ta thì không thể che giấu sự thất vọng.

Duy chỉ có Lunamaria là không lên án hành động của tôi, nhưng sự thương hại và xót xa của cô ấy còn chọc ngoáy vào nỗi đau của tôi sâu hơn rất nhiều so với ba người kia.

Sau đó, 『Falcon Sword』bị trì trệ một khoảng thời gian. Và rồi, giống như họ bộc phát cơn giận dữ của mình, ngay lập tức, họ bắt đầu công cuộc thăng hạng. Đến hiện tại, họ đã ở hạng C sau 5 năm.

Những người bạn của tôi… họ đã tự lực và trở thành những mạo hiểm giả đẳng cấp -first class.

Vì căn cứ của chúng tôi ở cùng một thành phố, nên có vài lần tôi bắt gặp họ…

◆◆◆

“Cậu… Cậu làm gì ở đây?”

Ba ngày sau khi tôi bị đuổi khỏi bang.

Trong lúc đang thu thập thảo mộc trong rừng Thetis như mọi khi, thì có một giọng nói bất ngờ phát ra từ phía sau tôi.

Một cái giọng chứa đầy sự khinh rẻ và ghê tởm.

Khi tôi ngoảnh lại, thì đúng quả thực là người tôi đã nghĩ.

Theo bản năng, tôi cau mày lại với người đang chống tay lên hông và hất bộ ngực đầy tự hào đó ra.

“- Hmpf. Cái thái độ gì vậy? Nếu có gì muốn nói, sao không phun ra luôn đi? Tôi rất sẵn lòng nghe một kẻ ăn bám đạt tới giới hạn, rồi lừa dối chúng tôi trong vòng nửa năm nói đó.”

Giữ cây quyền trượng và đội một chiếc mũ nhọn, đúng là một nữ pháp sư rồi.

Với mái tóc đỏ như lửa xõa xuống từ chiếc mũ, cô ta trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt lóng lánh màu đá quý topaz - hoàng ngọc.

Miroslav, pháp sư của nhóm 『Falcon Sword』

Cô nàng từng một thời lo lắng với những vết tàn nhang trên khuôn mặt, nay đã trở thành một đóa hoa tuyệt sắc sau 5 năm vừa qua.

Tuy nhiên, dù có xinh đẹp đến đâu, bạn cũng không tài nào bị thu hút nổi, khi người ta nói chuyện kiểu khinh thường như thế với bạn.

Khi tôi đang bận nghĩ điều đó, Miroslav chế nhạo tôi.

“Vậy là không có gì để nói ư? Biết mà. Vì tất cả những gì tôi nói là sự thật chứ gì-“

Khi Miroslav còn định tiếp tục sỉ nhục tôi, một giọng nói chen ngang.

“Miro, bỏ đi.”

Đó là Larz, người xen vào.

Thủ lĩnh nhóm 『Falcon Sword』hạng C. Một thiên tài đã đạt đến mạo hiểm giả hạng 6 ở tuổi 18.

Là một mạo hiểm gia nổi tiếng và có triển vọng. Chỉ trong 5 năm, cậu ta đạt được một thứ, mà mạo hiểm giả bình thường phải mất hơn mười năm mới có thể hoàn thành, trước tuổi 20.

…Ngay cả khi chúng tôi trở thành mạo hiểm giả ở cùng một độ tuổi và cùng một lúc, khoảng cách giữa chúng tôi đã nới rộng trước khi kịp nhận ra.

Larz nhìn tôi, không còn với nụ cười giống như hồi đó nữa, rồi hắn mở miệng.

“Sora, vậy là cậu bị đuổi khỏi bang rồi hả?”

“….Ừ…”

“Cấp cậu vẫn không đổi đúng chứ? Vì vẫn còn ở đây, nên tôi đoán cậu vẫn muốn trở thành mạo hiểm giả nhỉ… nhưng tôi nghĩ cậu nên từ bỏ đi thì hơn. Sẽ quá trễ nếu có chuyện gì xảy ra đấy.”

“…Cảm ơn nhiều về lời khuyên.”

Tôi đáp lại cậu ta với giọng nói đầy mỉa mai và mặc xác cái gọi là lời khuyên của hắn.

Rồi, một cô nàng xinh đẹp tóc đen đứng cạnh Larz cau có mở miệng.

“Dừng lại! Larz ra mặt để cho cậu lời khuyên. Vậy mà thái độ của cậu như thế đấy à?!”

Cô gái với chiếc áo choàng trắng là Iria. Ban đầu vốn đã là một cô gái ưa nhìn, nhưng cũng giống Miroslav, sau 5 năm cô ấy cũng trở nên xinh đẹp đến ngỡ ngàng. Và vẫn hoàn toàn chết mê chết mệt Larz như 5 năm về trước.

“…Xin lỗi”

“…*Chi*… vẫn là một cái thằng nhát cáy. Vậy mà, tôi đã nghĩ cậu phải khá lên một chút kể từ lần gặp cuối cơ.”

“Được rồi, Iria. Cậu ta không còn can hệ gì với chúng ta nữa rồi. Cậu ta có chết thì cũng là do bản thân cậu ta không nghe lời khuyên của tớ.”

“Larz nói đúng đấy. Mặc xác cái tên này đi rồi nhanh chóng vào rừng thôi. Không biết có phải chỉ có tớ cảm thấy không, chứ xung quanh đây có mùi của gã ăn mày 3 ngày không tắm đấy.”

“Chờ đã nào, Miro, cậu là người bắt chuyện với hắn trước mà.”

Nói ba lăng nhăng theo ý mình thích xong, họ biến mất vào trong khu rừng.

Chỉ duy nhất còn người tộc elf, Lunamaria, ở lại với tôi.

“Thật tốt vì thấy Sora vẫn khoẻ.”

Cô ấy hơi cúi đầu để chào tôi. Vẫn nụ cười dịu dàng, trìu mến ngày xưa ấy, cô mỉm cười với tôi.

Không chỉ là một người có chủng tộc khác biệt, Lunamaria còn là một trụ cột của nhóm. Nhiều khi Miroslav và Iria cãi nhau vì Larz, cô ấy là người đóng vai trung gian để hòa giải, lúc thì dịu dàng, lúc thì nghiêm khắc.

Hồi còn ở tổ đội, tôi thực sự bị thu hút bởi cô ấy qua những lần cùng nhau tiến hành chuẩn bị và trao đổi về nhóm.

Tuy nhiên, tôi nhận thấy ánh mắt của cô ấy dành cho Larz cũng giống như hai cô gái kia, vì vậy, tôi che giấu cảm xúc của mình dành cho cô ấy.

Mặc cho tôi không bao giờ lên cấp và trở thành gánh nặng cho đội, thái độ của cô ấy đối với tôi vẫn không thay đổi. Hồi đó, tôi thực sự biết ơn cô.

Tuy nhiên, cái cảm xúc biết ơn đó tôi dành cho cô đã hết từ lâu rồi.

Cũng bởi đoạn hội thoại mà tôi vô tình nghe lén được ở quán bar sau khi bị đuổi khỏi nhóm.

Chính con elf này là người đầu tiên nhắc đến tôi bằng cái từ ngữ kinh tởm “ký sinh trùng” đó.

Sau khi đáp lại ngắn gọn “Cả cô nữa đấy”, tôi quay lưng khỏi Lunamaria tỏ ra giống như không muốn tiếp chuyện.

Tôi có thể cảm nhận được sự bối rối của cô ấy phía sau lưng, nhưng tôi cóc quan tâm.

Tôi không cần một cuộc hội thoại nhảm nhỉ về đạo lý cảm thông và trách nghiệm. Thôi tỏ ra lo lắng về chuyện “ký sinh trùng”, và nhanh chóng bám theo đít thằng Larz mà cô thích đi – tôi thực sự mong muốn điều đó đấy.

Tuy nhiên, dường như phía bên còn lại không hiểu ý tôi, nên giọng nói của cô ta cất lên run rẩy như một chiếc chuông từ phía sau.

“Dạo gần đây có rất nhiều người mất tích trong rừng Thetis. Xin hãy cẩn thận nhé, Sora-san…”

“…Mất tích?”

Tôi vô thức nhìn lại vì nội dung bất ngờ mà cô ta đề cập.

Rồi Lunamaria khẽ gật đầu.

Rừng Thetis là một khu rừng rất lớn, với kích thước đủ để bao trùm cả một quốc gia. Hơn nữa, có tin đồn nói rằng ở phần sâu nhất của khu rừng này, có những sinh vật thần thoại đang sinh sống.

Vì là một nơi như vậy, nên chẳng lấy làm lạ nếu có mạo hiểm giả một đi không trở về.

Có điều, ngay cả đó là sự thật đi chăng nữa, thì số lượng người bị mất tích trong vài ngày vừa qua quả thực bất thường.

Trên hết, trong số những người mất tích, có cả một nhóm hạng C giống 『Falcon Sword』, nên bang hội đã ra quyết định cử một số nhóm có thứ hạng cao để đi điều tra làm rõ.

Và『Falcon Sword』xem ra là nhóm đảm nhận công việc đó.

“Khu rừng đang rất nguy hiểm, nên hãy cẩn thận” – Lunamaria cảnh báo tôi như vậy.

…Tôi thật sự muốn nói lời cảnh báo của cổ là không cần thiết, nhưng nói thế thì hèn hạ quá.

Vì thế tôi đáp lại ngắn gọn.

“…Hiểu rồi, cảm ơn vì lời cảnh báo.”

“Không có gì đâu. Vậy, tớ phải đi đây.”

Dứt lời, Lunamaria đuổi theo nhóm bạn của mình và biến mất vào sâu trong khu rừng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vì cuộc gặp mặt không hề mong muốn với nhóm bạn cũ cuối cùng cũng kết thúc, và có thể tiếp tục công việc hái thảo dược của mình.

Mặc dù tôi có chút quan tâm về những người mất tích mà Lunamaria đã nói, nhưng tôi nghĩ cũng chẳng quan trọng khi mà nếu tôi dự định đi sâu vào trong cánh rừng đó từ đầu, tôi cũng đã phải để phòng mọi thứ xung quanh mình rồi.

Nếu có gì xảy ra, chẳng phải giá của các loại thảo mộc sẽ tăng, khi mà số lượng mạo hiểm giả bén mảng đến khu rừng này sẽ giảm đi vì sự cố này sao? Hy vọng đó hiện lên trong tâm trí tôi. Ngoài chuyện đó ra, thì mọi thứ khác đều cóc phải việc của tôi.

-Và, tôi không bao giờ có thể ngờ rằng, con Ruồi vương mà Larz cùng đồng bọn tấn công, lại bay tới chỗ tôi theo cái cách như vậy.

Truyện Chữ Hay