Hangyaku No Soul Eater (WN)

chương 04: bang hội trục xuất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Mạo hiểm giả hạng 10, Sora-sama. Tôi thực sự rất lấy làm tiếc, nhưng chứng chỉ mạo hiểm giả của ngài sẽ bị thu hồi vào hôm nay.”

“…Huh?”

Ba ngày trước khi bị Ruồi vương tấn công

Vào cái ngày đó, tôi được tiếp tân của bang hội thông báo rằng, hội mạo hiểm giả đã ra quyết định sa thải tôi không chút thương tiếc.

Tôi đã há hốc mồm.

Chẳng rõ chuyện gì vừa xảy ra nữa.

“….Cô đang đùa à?...”

“Không. Đó là quyết định chính thức được chủ bang phê duyệt. thư tín đây ạ”

Tôi cầm tờ giấy mà người tiếp tân lịch sự đó đưa với một đôi bàn tay run lẩy bẩy.

Quả đúng là nó tuyên bố trên đó rằng, mạo hiểm gia hạng 10- Sora bị trục xuất khỏi bang hội. Con dấu của chủ bang cũng có ở trên thư.

Lòng tôi đau nhói khi xác nhận điều đó. Không thể diễn tả thành lời.

Thế quái quỷ nào chuyện này lại xảy ra? Tôi tự thắc mắc với bản thân.

Sao mình lại bị đá khỏi bang như vậy?

Tôi vừa mới hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày về thu thập thảo mộc, cũng vừa mới bàn giao nó xong.

Nếu là do tôi đã không bàn giao đúng số lượng, thì cũng chẳng có lý do gì để bang hội kẹt xỉ đến mức phải làm như vậy.

Tôi cũng chưa từng sai phạm bất kỳ sai lầm nghiêm trọng nào, trong bất kỳ nhiệm vụ nào khác. Chưa kể, trong vòng vài tháng vừa qua, tôi chỉ làm mỗi cái nhiệm vụ thu thập thảo mộc này.

Vậy lý do tôi bị đuổi là gì?

Khi giữ suy nghĩ đó trong đầu, tôi bắt đầu nổi cáu trước vẻ mặt điềm tĩnh của nhân viên tiếp tân.

Người tiếp tân này có mái tóc bím tết phức tạp, ăn nói lịch sự, nhưng đôi mắt thì lạnh lẽo vô hồn. Cô ấy nhìn tôi cứ như nhìn mấy viên đá khô, cỏ dại mọc dưới đất vậy. Đôi mắt này làm tôi liên tưởng đến cha mình.

Mặc dù đã gia nhập vào bang được 5 năm nay, tôi vẫn đang ở mức hạng thấp nhất, mạo hiểm giả hạng 10. Nên việc bị xem thường là điều không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên, chỉ vì như vậy mà thu hồi chứng chỉ mạo hiểm giả thì quá đáng quá rồi.

Tôi mở miệng, định quát tháo cô ấy thôi cái trò cợt nhả này đi.

“…N-nhưng biết đâu có sai lầm gì đó thì sao?”

-Nhưng, những gì phát ra từ miệng tôi chỉ là thứ ngôn ngữ lịch sự khiến tôi phát ớn.

Cô tiếp tân trẻ tuổi nhìn trông không quá đôi mươi khẽ thở dài. Thứ hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy là sự ghê tởm khi phải lãng phí thời gian để tiếp lời tôi.

“Không có sai sót gì đâu. Nội quy của bang đã nêu rõ, mạo hiểm giả nào không vượt khỏi hạng 10 trong vòng ba năm sẽ bị mất chứng chỉ. Ba năm trước Sora-sama bị tụt hạng và ngài đã ở hạng 10 trong suốt khoảng thời gian vừa qua rồi đúng chứ? Vậy là đúng như quy định rồi.”

“…..Ơ, có chuyện như vậy sao….? T-tôi không biết về chuyện đó. Um, giá như cô cảnh báo tôi sớm hơn thì đã…”

“Xin nhắc lại lần nữa, những gì tôi nói với ngài đều được nêu rõ ở nội quy bang hội. Không biết thì là do lỗi của ngài. Bang không có nghĩa vụ nhắc nhở ngài về điều đó.”

Cô tiếp tân nhìn thẳng vào mắt tôi khi đáp lại.

Chân tôi cứng đờ và theo bản năng, tôi lùi lại trước đôi mắt giận dữ đó.

“Thành phố Ishka cung cấp rất nhiều quyền lợi cho các mạo hiểm giả. Cũng bởi thành phố cần sự giúp đỡ của họ trước mối hiểm họa từ lũ quái vật. Bất kể là mạo hiểm giả hay nhân viên bang, miễn là một phần của bang hội, họ đều phải ghi nhớ rằng mình có nghĩa vụ làm việc cho thành phố Ishka.”

“Cái…đó thì, tôi biết…”

Tôi không nói xạo. mục đích tôi đến thành phố này là bởi nghe được về tình hình của thành phố.

Tôi tới để bảo vệ thành phố và người dân ở đây khỏi mối đe dọa từ quái vật. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng, tên tuổi của mình sẽ vang danh khi làm chuyện đó.

Tôi đã buông lời thề về những gì tôi không thể làm ở trên hòn đảo, thì tôi sẽ thực hiện nó ở thành phố này.

…Nhưng lời thề đó giờ như khoảng cách từ mặt trăng đến trái đất vậy.

Cô tiếp tân ấy găm cặp mắt lạnh ngắt khi thấy phản ứng của tôi.

“Ngài nhận thức được điều đó, nhưng vẫn không chịu lên hạng dù chỉ một cấp trong suốt ba năm đấy biết không? Việc lên hạng 9 vốn không hề khó. Đáng số ngài phải là người hiểu rõ điều đó nhất, khi mà chẳng phải ngài đã từng ở hạng chín 5 năm về trước sao?”

“N-nhưng…nó sẽ mất một chút tiền…”

“Lệ phí làm bài kiểm tra hạng chín chỉ có giá 1 đồng bạc. Ngài tính nói với tôi rằng mình không thể kiếm 1 đồng bạc trong ba năm trời ư? Trong khi đó, ngài chẳng phải được hưởng mọi đặc quyền của một mạo hiểm giả sao? Các đặc quyền chỉ được trao cho những ai hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi đó. Ngay cả một đứa trẻ cũng biết điều ấy.”

“Ughh…”

“Dù sao, luật là luật. Hình phạt vẫn sẽ có hiệu lực. Hơn nữa, sau khi nói chuyện với Sora-sama, xem ra quả đúng thật là ngài đã bỏ bê nghĩa vụ của một mạo hiểm giả trong ba năm vừa rồi.”

Cô nhân viên ấy nói không ngừng nghỉ.

Tôi chẳng thể nói lại bất cứ điều gì, khi mà miệng của bản thân chỉ biết khẽ lẩm bẩm, mở rồi lại đóng một cách vô nghĩa.

Tôi đoán khi nhìn thấy tôi như vậy, có lẽ cô ấy sẽ nghĩ, có nói thế nói nữa cũng chỉ làm tốn thời gian. Vì thế, cô ấy tiếp tục nói dứt khoát.

“Phần thưởng của ngài hôm nay đây. Chúc ngài may mắn trong tương lai- người tiếp theo ạ.”

“Chờ đ.”

Tôi định ngắt lời cô ấy để xin gượm lại một chút.

Nhưng cô tiếp tân đó không còn màng tới tôi nữa.

Những mạo hiểm giả, đang đứng chờ xếp hàng phía sau, thì bộc lộ thái độ như muốn nói tôi nhanh lên và nhếch đít ra khỏi đó.

Khi một nụ cười giả tạo hiện diện trên khuôn mặt tôi, từ tận đáy lòng, tôi thấy thương hại cho chính bản thân mình.

Nụ cười đó, như là cách tự vệ cuối cùng của con chồn hôi xì hơi vào đối thủ.

Tôi đã nghĩ đến việc, ít nhất phải nói vài câu không hay với người tiếp tân đó… nhưng nghĩ đến việc, người phụ nữ trẻ tuổi này khá nổi tiếng trong đám mạo hiểm giả, nên thôi.

Nếu tôi chửi rủa cổ, chẳng ngạc nhiên khi lũ mạo hiểm giả xung quanh sẽ nhảy bổ vào.

Cuối cùng, tôi chỉ biết ngậm ngùi rời khỏi chỗ tiếp tân.

Bình thường, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ đến quán ăn của bang để lấy một cốc bia, nhưng giờ tôi chẳng còn tâm trạng cho thứ đó vào lúc này.

À mà, trước đó-

“Cô không định trả vật minh chứng của bang cho tôi đấy à…? Thật đấy à?”

Con dấu bạc là thứ bạn phải giao nộp khi nhận nhiệm vụ

- họ đã không trả lại cho tôi cái đó.

Vật minh chứng của bang không chỉ xác nhận danh tính của mạo hiểm giả, nó còn là thứ bạn cần để nhận các quyền lợi của một mạo hiểm giả.

Nói theo cách đơn giản, không có con dấu, không được giảm giá.

Thành phố Ishka, còn được mệnh danh là thành phố tự do, hay thành phố phiêu lưu, và nó luôn trong trạng thái bị đe dọa bởi quái vật.

Thông thường, các hiệp sĩ và binh lính phục vụ tổ quốc cũng sẽ bảo vệ thành phố, nhưng vì phần lớn nhân lực chiến đấu của Ishka phụ thuộc vào các mạo hiểm giả, nên chính sách ưu đãi dành cho các nhà phiêu lưu đó đã được thực thi.

Mọi thứ ở đây, đúng như lời người tiếp tân đó nói.

Quyền lợi của việc trở thành một mạo hiểm giả, đến từ việc được giảm giá vũ khí, trang bị cho đến những thứ thiết yếu cho cuộc sống, như thuê trọ với giá rẻ. Nếu không có vật minh chứng của bang, thì giá cả sẽ bị đội lên khoảng 30%.

Con dấu bình thường sẽ phải nộp lại khi nhận nhiệm vụ, và sau đó sẽ được trao trả cùng với phần thưởng.

Sự thật là nó chưa được đưa lại cho tôi, nên đồng nghĩa đó không phải một trò chơi khăm hay một trò chọc giận từ phía người tiếp tân đó.

Lúc này, tôi mới thực sự hiểu mình đã bị tống cổ khỏi bang hội. Bất giác sống lưng tôi run rẩy.

Không có việc làm thì đồng nghĩa không có thu nhập. Tiền tiết kiệm tôi cũng chẳng có bao nhiêu.

Giờ lại còn bị cắt giảm ngân sách từ việc dùng quán ăn của bang và giảm giá ở nhà trọ.

Tôi vốn gần như đã chẳng có được một cuộc sống trọn vẹn như vậy, và bắt đầu từ ngày mai, cũng chẳng có cơ hội được sống như thế.

Tôi thẫn thờ rời khỏi bang mạo hiểm giả trong cơn choáng váng.

Đây đã từng là tổ chức tôi thuộc về trong 5 năm vừa qua. Ngay cả là ngày cuối được ở đây, cũng chẳng có một ai ngăn cản tôi ra đi hay sẽ nhớ đến tôi cả.

Giống như lịch sử 5 năm trước lặp lại.

Trong vô thức, một nụ cười vô nghĩa hiện lên từ khóe miệng tôi.

Tất cả những gì có thể làm, là cười… và cười mà thôi.

Truyện Chữ Hay