Hangyaku No Soul Eater (WN)

chương 03: 5 năm sau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“UGH…AHHHHHHHHH! AHH, UGH, AEAHHHHHH!”

Phía trong khu rừng tăm tối nơi ánh sáng ban ngày cũng chẳng thể lọt vào, tôi tuyệt vọng bước đi trong khi giữ chặt cánh tay phải gần như đã đứt lìa, tất cả là để giành giật cho cuộc sống yêu dấu của mình.

Do cơn đau quắt dữ dội từ vết thương, tôi cảm giác mình có thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

Nhưng nếu tôi ngất ở đây, đồng nghĩa tôi sẽ chết. Tôi sẽ bị giết.

Việc la hét giống như một câu niệm chú cần thiết để giữ tôi tỉnh táo.

“Đáng chết! Tại sao? Tại sao Ruồi vương lại ở một nơi như thế này chứ!?

Một con quái vật khổng lồ cao 3 mét đang rượt theo tôi. Từ vẻ bề ngoài, nó là một con quái vật được mệnh danh Vua ruồi

Chỉ riêng về sức mạnh, nó không thể sánh bằng với loài rồng, người khổng lồ, hay lũ quỷ. Nhưng, khi một con quái vật này được xác nhận đã xuất hiện, thì nó được xếp vào cấp độ thảm họa, và khi đó, ngay lập tức sẽ có một đội hiệp sĩ chính quy được điều động để ứng phó.

Dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, nó không phải thứ để một mạo hiểm gia hạng 10, hạng thấp nhất như tôi có thể đánh bại.

Máu, mồ hôi, nước mắt, đờm và cả nước tiểu. Tất cả những chất dịch đó tiết ra khỏi cơ thể tôi vì sợ hãi.

Nếu có thể tự mình nhìn thấy bản thân lúc này, chắc tôi trông nhục nhã lắm. Tôi biết điều đó, từ ngữ không đủ để diễn tả hết nỗi sợ hãi tôi đang mang, khi mà bị một con ruồi có thân hình đồ sộ như một ngọn đồi nhỏ rượt theo.

Nỗi sợ trước cái chết dễ dàng hủy diệt sự kiểm soát của bản thân. Tôi chỉ có thể khóc lóc như một đứa bé và cố gắng chạy trốn.

Đáng số mọi chuyện không xảy ra theo cách này.

Tôi di chuyển đôi chân bằng tất cả sức lực trong lúc nghĩ như vậy.

5 năm trước, tôi trở thành mạo hiểm giả sau khi bị trục xuất khỏi đảo quê hương.

Là một mạo hiểm giả, tôi đáng số phải có nghĩa vụ săn lùng quái vật, bảo vệ người dân, đánh bóng tên tuổi, rồi quay trở lại với cha và mọi người để có được sự công nhận của họ.

Hồi đó, tôi đã nghĩ rằng, một khi mình cứ tiếp tục rèn giũa bản thân cho đến khi lớn lên, thì giờ tôi đã có thể chiến đấu với một thứ như Ruồi vương bằng Ma kiếm kỹ.

Tuy nhiên, như mọi khi, thực tế bao giờ cũng khác với sự mong đợi.

- Không, tình hình lúc này còn tệ hơn nhiều.

“Lũ người đó!! lũ người đó dùng mình làm mồi nhử!!”

Một cảm xúc trái lệch với nỗi sợ hãi tôi cảm nhận từ con quái vật đang ngăm ngoi hiện lên từ sâu trong cổ họng.

Cánh tay phải của tôi đã bị xé nát, nhưng đó không phải do con thú vật đang rượt theo tấn công, mà là vết thương do ma thuật con người gây ra.

Kẻ bắn ma pháp [Xé gió] vào tôi đã cao chạy xa bay từ rất lâu rồi.

Tôi có hình dung ra một ngày nào đó mình sẽ hy sinh trong lúc chiến đấu với quái vật.

Nhưng chưa bao giờ mường tượng bản thân sẽ bị vứt bỏ rồi bị trừ khử theo cách thế này.

Tôi đã lựa chọn để trở thành một mạo hiểm giả để có thể một ngày nào đó được cha, cũng như mọi người công nhận, nhưng đó chẳng phải là lý do duy nhất.

Mà còn là bởi, tôi muốn đi theo chân lý của Ma kiếm, để bảo hộ thế giới và trở thành thanh kiếm bảo vệ người khác. Tôi đã nghĩ rằng, trở thành mạo hiểm giả là con đường phù hợp để thực hiện điều ấy. Đó là vì sao, tôi gõ cửa nhà bang hội mạo hiểm giả.

Tôi muốn cống hiến điều tốt đẹp cho thế giới. Tôi muốn trở thành người hộ vệ che chở cho mọi người. Giữ những suy nghĩ đó và tôi trở thành mạo hiểm giả.

Và kết quả nhận lại là thế này ư?

Thật sự quá sức tưởng tượng. Quá tàn nhẫn.

*Viiiiiiiiiii*- Trong khi nức nở, âm thanh cảnh báo sự nguy hiểm rung rinh trong không khí, mà tôi vốn đang không hề để ý.

Đến khi nhận ra, con Ruồi vương bốn cánh đã vỗ huỳnh huỵch ngay trước mặt. Trông có vẻ như nó đã rất giận dữ, khi phải đuổi theo con mồi băng qua khu rừng suốt khoảng thời gian dài.

Sẽ chẳng ai nghĩ con quái vật với thân hình đồ sộ như vậy, lại có thể bay bằng bốn cánh như thế cả, cho đến khi nó thật sự đang trôi nổi trước đôi mắt tôi.

Trong bầu trời trong xanh, trống trải, con quái vật lao tới như một viên đại bác.

Khi nghĩ rằng bản thân có thể tránh thì cũng đã là quá muộn màng.

Bay đi từ lực đẩy thô bạo, rồi cơ thể này của tôi văng lên trong không trung như một mảnh rác rưởi.

Không còn cảm thấy sợ hãi hay đau đớn nữa. Tôi chỉ cảm thấy mông lung và nỗi cô đơn kinh khủng kéo dài dường như bất tận.

Cảm giác đó cứ thế, tiếp tục cho đến khi tôi chạm vào nền đất.

“AHHHHHHHHHHH?!”

Sau khi ngất đi một lúc, cơ thể tôi tràn đầy những cơn đau nhói dữ dội ngoài sức tưởng tượng.

Tôi quằn quại trên mảnh đất khô cằn của khu rừng như một kẻ điên dại.

Chỉ là, cơn đau này sẽ còn xót tới mức nào nữa đây? Bao lâu thì cơn đau giày vò này sẽ chấm dứt?

Khi tôi gượng lên, một lượng lớn đất bùn đang nhồi ở trong miệng của tôi.

“…..Arghhhh! Bl è! Blrghhhh!! Aghhh!!”

Tôi khạc nhổ số bùn đất rồi cố gắng đứng dậy.

Có điều, tôi lập tức đánh mất thăng bằng rồi ngã xuống do cơn đau từ cánh tay phải.

Quanh đi quẩn lại, tôi lại rơi vào số bùn đất vừa nhổ ra ngoài.

Và rồi, cảm thấy nhớp nháp và khó chịu trên má, tôi ngửi thấy mùi hôi thối của chính nước dãi mình trong khoang mũi.

“AHHHHH! Cái quái quỷ gì thế này? Tại sao-oo? Mẹ kiếp-pp!”

Chuyện này sẽ xảy đến với tôi biết bao nhiêu lần nữa? Tôi chửi rủa loạn xạ trong khi mặc xác tất cả mọi thứ, cũng như mặc xác những gì đang diễn ra xung quanh mình.

Thì vào khoảnh khắc đó, tôi quay lại phía sau, khi tự dưng cảm thấy ớn lạnh ở lưng.

…Con Ruồi vương đã ở ngay sát gần tôi. Tôi không biết nó tính làm gì, khi mà nó cứ ở đó, nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt của loài côn trùng.

Tôi thật sự thấy kinh hãi.

Tiếp đến, nó đánh tôi. Con quái vật này không chỉ đuổi theo con mồi, mà nó còn đùa nghịch với chúng nữa. Nếu nó tính giết tôi ngay từ đầu, thì chắc tôi đã thành đống thịt băm bầy nhầy từ lâu rồi.

Con Ruồi vương không làm thế, vì nó đang chờ con mồi của mình yếu dần đi.

Bỗng dưng, tôi nhớ về tài liệu mà mình đã từng đọc trong quá khứ về đặc tính của con quái vật này.

Ruồi vương có sở thích bắt cóc con người và thú vật cỡ lớn về để nuôi ấu trùng.

Lý do khiến loài quái vật này được xếp vào cấp độ thảm họa, là bởi khả năng sinh sản đến phi thường của chúng.

Khi một con Ruồi vương trưởng thành bị bỏ lại, nó sẽ tạo ra vô vàn những ấu trùng khác và phá hủy hệ sinh xung quanh đó trong chốc lát.

Hệ sinh thái được nói tới ở đây, bao gồm cả loài người. Khi mà tôi nhớ trong quá khứ, đã từng có vụ một quốc gia bị tận diệt bởi loài quái vật như thế này.

Nếu bị Ruồi vương bắt thế này, thì sớm muộn gì tôi cũng thành bữa thịt tươi cho lũ ấu trùng của nó.

“Uuuuuughhh…!”

Tôi muốn tránh ra xa…. Nhưng khi có con quái vật đứng nhìn lù lù như vậy, thì đôi chân này không còn lắng nghe tôi nữa.

Giờ tôi cứ như một ếch, bị một con rắn trừng trừng ngăm nghe xơi tái vậy

Thì đột nhiên, có vẻ nó đã xác nhận tôi đã đủ yếu, nên nó bắt đầu lại sát gần tôi hơn.

*Hiiiiii!!*, tôi thét lên trong cổ họng.

Tiếp đến, Ruồi vương đâm vào hai bên tôi bằng chiếc đuôi nhọn hoắt.

Cặp mắt tôi trợn ngược rồi ngã xuống.

-Làm thế nào… làm thế nào mà mọi thứ lại thành ra như vậy chứ?

Một câu hỏi như vậy hiện hữu trong tâm trí tôi, ngay trước khi bản thân đánh mất ý thức một lần nữa.

Truyện Chữ Hay