Vào buổi sáng ngày nọ, Lunamaria rời cổng thành Ishka tới một khu rừng gần đó.
Mùi cỏ ẩm ướt, vương vấn hạt sương ban mai bên rìa đường hòa lẫn vào bầu không khí.
Mùa xuân đã qua, khởi đầu sớm một mùa hạ.
Mặc dù mới là sáng sớm, sức nóng vẫn đủ để khiến Lunamaira đứng yên tại chỗ toát mồ hôi. Cô cảm thấy lo âu trước mùa hè nóng nực đang ùa về.
…Tuy nhiên, Lunamaria đâu chỉ đổ mồ hôi vì sức nóng của mặt trời.
Khi tản bộ trên con đường, cô khẽ chạm vào vùng ngực trên chiếc áo choàng hiền triết đang mặc.
Áo choàng xanh ngả tím, minh chứng cho nhân danh tốt nghiệp học viện hiền triết. Đó không những là một bộ áo giáp mà chỉ một hiền triết tài năng có thể mặc, đồng thời nó được phù phép các yếu tố “tăng phòng thủ”, “tăng thể lực”, và “tăng mana”.
Các sợi chỉ mithril dệt thành vải của tấm áo choàng, có khả năng cản tác động của thời tiết như nóng và lạnh. Tuy vậy, học viện vẫn thiết kế riêng hai phiên bản đông và hạ.
Do nữ hiệu trưởng cách đây nhiều thế hệ gọi đó là áo choàng “diêm dúa”, nên cuối cùng họ đã kết hợp thêm “khiếu thẩm mỹ” vào thiết kế.
Hiện tại, Lunamaria đang mặc phiên bản mùa đông che hết phần lớn làn da cô ấy. Mặc vậy tuy rất nóng, nhưng cô không còn cách nào khác.
Vì sao ư? Vì nếu cô không mặc thế, bộ đồ gợi cảm cô mặc phía dưới áo choàng sẽ bị lộ ra ngoài.
Ngay bây giờ, cô đang mặc trang phục Sora đã tặng vào ngày cô trở thành nô lệ của ngài.
Một bộ đồ để lộ vai với đùi của cô ấy, phần vải thì thênh thang lộ liễu bộ ngực với vòng ba. Đối với một elf siêu nhạy cảm như cô, mặc nó thà trần như nhộng cho xong.
Vì đôi chân, hai vai và ngực sẽ bị phơi ra táo bạo nếu mặc áo choàng mùa hạ khi đi đôi với bộ đồ này. Nên cô không còn sự lựa chọn nào khác, ngoài khoác trên mình phiên bản mùa đông.
Dù như vậy, cô vẫn đang đi lại xung quanh với phần thân dưới gần như trần trụi. Cô ấy chẳng còn cách nào khác ngoài cảm thấy thẹn thùng xấu hổ.
Lunamaria vốn là một nàng elf. Cộng thêm việc mang danh một nhà hiền triết, cô ấy là tâm điểm của sự chú ý.
Nếu cô đã là một mạo hiểm giả trong 5 năm trời, tất nhiên cô đã quen với những ánh mắt của người đời dòm ngó, nhưng kết hợp chúng với đủ loại áp lực khi bị ép ăn mặc kiểu này, khiến cô cảm thấy vô cùng tự ti.
Và việc chứng kiến cô xấu hổ đến nhường nào, cũng là cách để chủ nhân cô cười khoái chí.
Nghĩ tới điều đó mà mồ hôi cô toát ra đầm đìa.
-
Một lúc sau, Lunamaria đặt chân tới khu rừng mà mình định đến.
Không giống rừng Thetis, nơi lũ quái vật hay lảng vảng. Khu rừng này có những chú sóc tung tăng chạy dưới đất, những chú chim thi nhau ríu rít trên các cành cây; một nơi thư giãn lý tưởng cho Lunamaria.
Ở đó, cô cởi bỏ áo choàng của mình rồi thở dài.
…Trước đây, chẳng quan trọng có ai theo dõi cô hay không, vì cô ấy không bao giờ cởi áo choàng khi đi ra ngoài. Tuy nhiên, cho mãi đến gần đây, cô bắt đầu nghĩ rằng, không có ai nhìn thì cứ bỏ ra cũng được. Dẫu sao cô cũng đã làm quen với nhiều thứ rồi.
Cho dù để cô mặc thế này, hay để cô và ngài cùng nhau làm những sinh hoạt về đêm, Sora vẫn sẽ liên tục chọc ghẹo làm cô xấu hổ. Nếu một người trải qua điều đó trong gần một tháng, ngay cả tiên nữ của khu rừng cũng quen dần với cảm giác hổ thẹn.
Còn về Sora, sau khi khuấy đảo sự xấu hổ bên trong Lunamaria, và đẩy cô ấy đến cực hạn[note22938], ngài bắt đầu “hút lấy” cô.
Chuyện quái quỷ đó là sao? Cô vẫn chưa tìm ra lời lý giải cho câu hỏi ấy.
Cô có cảm giác như thể lực, mana, hay thứ gì đó bị hút khỏi mình.
Khi nhớ về cảm giác ấy, thân thể Lunamaria tự động run lên nhộn nhịp. Nó giống như cô cảm thấy sợ hãi. Giống như cô đang yêu.
Đó là một cảm giác khó quên. Tương tự như khoái cảm khi làm chuyện ấy, sự ngọt ngào tê dại. Một cảm giác an toàn khiến cô muốn giao phó toàn bộ cơ thể và trái tim của mình đi – và thậm chí là cả linh hồn cho sự hiện diện của sức mạnh này.
Mỗi lần được ghì chặt trong vòng tay Sora, cảm giác đó lại in hằn vào bên trong cô.
Cô ấy sẽ chấp nhận mọi thứ Sora muốn làm. Đó là thứ cô đã quyết định khi dứt áo trở thành nô lệ của ngài.
Không, không chỉ chấp nhận thôi đâu. Nếu cô chỉ dằn vặt chịu đựng, thì nó đã chẳng thể nào gọi là chuộc lỗi. Thay vì chấp nhận điều bên đối phương làm với mình, bản thân cô ấy tự buộc mình có trách nhiệm phải làm mọi thứ để bù đắp cho ngài.
Dành mọi thứ cho chủ nhân của cô. Đó là những gì Lunamaria nghĩ tới, về việc trở thành một nô lệ.
…Nó đáng số là như thế. Nhưng dạo gần đây, cô không thấy mình đang phải chịu đựng điều gì cả, mà cô ấy thực sự hứng thú với thứ đã xảy ra với mình. Nếu đúng ra, một phần trong cô thậm chí còn thèm muốn thứ ấy...
Nghĩ tới đó, Lunamaria lắc đầu liên hồi.
Mái tóc vàng của cô đong đưa trong không khí.
Cô trở thành nô lệ là để chuộc lỗi thôi. Ngay cả khi hai người có ngủ cùng nhau hầu như hằng đêm. Thì cô cũng không nên nảy sinh thứ tình cảm đặc biệt ấy với ngài, trong vỏn vẹn chưa đầy một tháng như vậy.
Sau khi hít một hơi sâu, để bình tâm trở lại, Lunamaria nhảy lên chộp vào một nhánh cây gần đó, rồi nhẹ nhàng dãn cơ.
Hôm nay Sora tới rừng Thetis do có nhiệm vụ khẩn, ngài ra lệnh cho Lunamaria với Ciel nghỉ ngơi. Có lẽ ngài quan tâm tới hai người họ, khi đã phải làm việc tích cực để thúc đẩy danh tiếng cho băng nhóm gần đây.
Rồi Lunamaria đến khu rừng này. Vì cô muốn xác nhận một thứ.
Với cô, cánh rừng này là nơi dùng để luyện tập giữ cho cơ thể dẻo dai, không bị ỳ trệ. Là nhà hiền triết, tinh linh sư đồng thời là một thợ săn, Lunamaria tới đây bất cứ lúc nào cô thấy thoải mái, để giữ dáng cho hình thể và cố gắng trau giồi bản thân.
Cô ấy giữ tay lên cành cây, lợi dụng đó làm đòn bẩy, vung người lên và thực hiện động tác lộn ngược. Tiếp đến, mắt cô giữ tập trung, rồi nhảy khỏi đó. Từ cành này sang cành khác, hết cây này đến cái cây khác. Thỉnh thoảng lại đu cơ thể qua lại như quả lắc đồng hồ, như loài khỉ đánh đu cây thường xuân băng băng qua khu rừng rậm rạp. Thay vì sử dụng ma thuật hay dựa vào các tinh linh, cô ấy di chuyển bằng chính sức mạnh của mình.
Mặc dù nơi đây gọi là rừng, nhưng kích thước thì không thể sánh với Thetis. Sau khi làm một vòng quanh khu rừng trong chưa đầy canh giờ, hơi thở của cô thậm chí còn không bị gián đoạn.
Từ đó, Lunamaria đã có thể chắc chắn. Mặc dù là một elf nhanh nhẹn, nhưng không đời nào cô có thể rượt qua khu rừng với tốc độ tối đa mà không cần dừng lại lấy hơi.
“Mình biết mà, sức lực thể chất của mình đã gia tăng. Không, không chỉ mặt thể chất, mana của mình cũng thế, thậm chí là cả khả năng cảm nhận tinh linh nữa.”
Cô nhận ra điều này hồi ở trong thành phố, nhưng sau khi chạy vòng quanh khu rừng, giờ cô mới thực sự bị thuyết phục. Cô cảm nhận được quyền năng tinh linh của mình đang căng tràn sức mạnh nhất từ trước đến nay. Nếu giải phóng ma thuật tinh linh ra ngay lúc này, nó có thể là đòn phép tinh linh mạnh nhất mà cô từng tạo ra.
Sức mạnh đột ngột gia tăng. Bình thường, để nghi ngờ về chuyện gì đã gây ra việc đó, chỉ có thể là do cô ấy đã lên cấp. Nhưng, cấp độ cô hiện tại vẫn như cũ.
Thế mà toàn bộ sức mạnh cô đều tự dưng tăng lên.
Nói trắng ra, sau khi trở thành nô lệ của ngài, Lunamaria cảm thấy ngày nào mình cũng tràn trề năng lượng. Hay nói cách khác, cô lúc nào cũng trong trạng thái tối ưu nhất.
Ban đầu cô còn tưởng đó là cú sốc tạm thời do thay đổi môi trường sống, nhưng nó cứ tiếp tục trong ba ngày, năm ngày, rồi đến mười ngày thì đó không thể còn là “tạm thời” nữa.
Chắc chắn phải có lý do cho việc đó, cô thầm nghĩ.
Và rồi, nhà hiền triết Lunamaria, chợt nảy ra một ý tưởng sơ qua về lý do tại sao.
“Như người ta vẫn nói, không có gì của rồng là lãng phí, humm….”
Vảy rồng làm áo giáp, máu rồng là thuốc, móng vuốt là vũ khí. Nhãn cầu cho đến xương cốt, và thậm chí là một sợi lông của chúng đều là vật liệu quý giá. Đó là điều hình thành nên một con rồng.
Không giống các lòai họ rồng khác như wyvern sinh ra từ trứng, một Chân long – con rồng thực sự, không có kỳ sinh sản đẻ trứng. Chúng vốn không có cha mẹ.
Giống như sấm sét. Giống như lốc xoáy. Cũng như động đất. Hay một đợt núi lửa phun trào.
Một hiện tượng xảy ra khi thế giới đáp ứng đủ mọi điều kiện. Một thảm họa giả tưởng sinh ra từ trong máu và thịt.
Đó là thứ được gọi là rồng.
Do đó, cơ thể chúng được tạo thành từ những khối mana dày đặc. Nên sẽ là phí của trời nếu bạn vứt đi dù chỉ một mảnh xương, hay cọng lông của chúng.
Uống máu rồng sẽ trị bách bệnh, ăn một con rồng có thể trẻ mãi không già – ngay cả những lời đồn như vậy còn có khả năng đúng.
Nếu là thế…
Giả sử một con rồng bằng cách nào đó mang hình dạng loài người.
Và một người giao hợp với con rồng đó rồi tiếp nhận năng lượng của nó.[note22937]
Điều gì sẽ xảy ra khi cơ thể người đó tiếp nhận một lượng lớn sức mạnh như vậy?
“Nếu là do mình nghĩ nhiều quá, thì chắc sẽ không sao đâu, nhưng…”
Tuy nhiên, khả năng do cô nghĩ quá nhiều là rất thấp, Lunamaria kết luận được điều đó.
Tại sao ư? Bởi còn một trường hợp khác ngoài cô ấy.
Nhân thú, Ciel.
Sức mạnh của cô bé cũng có dấu hiệu cải thiện rõ rệt, từ sau khi Sora bắt đầu gọi em ấy tới vào buổi đêm.
Lunamaria được giao phó giáo dục Ciel, vì vậy cô có thể nhận ra sự khác biệt trước và sau khi Ciel bắt đầu được Sora gọi tới. Bản thân Ciel có lẽ cũng cảm nhận được sự khác biệt đó.
Nếu giá trị máu và da thịt của Sora bị lộ ra ngoài, mọi thứ sẽ trở thành hệ trọng.
Để tránh tình cảnh đó…
“Cần phải bàn chuyện này với ngài”
Cho đến tận bây giờ, Lunamaria vẫn tránh nói chuyện với Sora về con rồng bên trong ngài ấy.
Cô trở thành nô lệ của ngài để chuộc lại lỗi lầm, chứ không phải tìm hiểu về bí mật ngài. Hơn nữa, cô biết Sora sẽ không thích khi bị cô hỏi về chuyện đó.
Tuy nhiên, nếu biểu hiện đã xuất hiện rõ mồn một như vậy, sẽ là vấn đề nếu tiếp tục giữ im lặng.
Để Sora có thể đưa ra đánh giá về những đặc tính riêng biệt của ngài ấy, và đưa ra quyết định cách sử dụng chúng ra sao, thì đầu tiên ngài phải nhận thức được về nó đã. Nếu không, sẽ thật khủng khiếp nếu ngài tự dưng nổi hứng đến nhà thổ, để rồi làm lộ chuyện đó cho một ả gái điếm ở đấy.
Sau khi nghĩ tới chuyện đó, Lunamaria quyết định sẽ nói chuyện với Sora khi ngài trở về từ rừng Thetis.
Cô vỗ nhẹ vào má mình, và lại vung người lên một chiếc cây. Nhân tiện đang ở đây, cô sẽ nhân cơ hội này để tìm hiểu xem giới hạn chịu đựng của mình, và tiếp tục theo dõi nó, Cô nghĩ vậy.
*bịch* *bịch* *bịch*, nàng elf biến mất vào khu rừng, bỏ lại đằng sau những âm thanh mờ nhạt.
==================================
Trans note:
Note này dành cho những bạn nào không hiểu: (nên đọc đi cho biết)
Câu hỏi: Vì sao Luna với Ciel lại mạnh lên mà không bị yếu đi như cô gái điếm?
Có hai trường hợp:
TH1: Do Seieki ~ (semen). Main đã cấy giống vào Luna và Ciel, như đã nói thì không gì của rồng là lãng phí, trong đó bao gồm cả “sữa chua” của main.
-Còn vì sao gái điếm yếu đi, đơn giản hôm đó thằng main k giao cấu với nó, hoặc không bắn sữa vào trong.
-Còn về phần Miro, mạnh lên hay k cũng k rõ, vì nó nếu có bị rape thì cũng có một lần bị cướp mất trinh tiết, hết.
TH2: Trong quá trình ‘hấp tinh đại pháp’(ăn linh hồn), môi chạm môi, trao đổi nước bọt, nếu cả hai bên cùng đồng lòng đồng ý, tự nguyện. Không có cảm giác giận dữ, kinh tởm hay khinh bỉ như Miro hay gái điếm, thì người bị hút linh hồn nhận nước bọt của main cũng sẽ mạnh lên.
Cả hai trường hợp trên đều có thể xảy ra, tùy theo tác giả muốn hướng câu truyện theo kiểu gì. TH1 sẽ là R-18 trá hình, còn TH2 sẽ chỉ là R-15.
-Nói thế thôi, ban đầu tác giả để bộ truyện này là R-18, nhưng muốn nhiều người đón đọc nên xóa hết cảnh nóng để xuống R-15. Nên t khá chắc 90% là TH1, còn mọi người thích tưởng tượng sao cũng được. Ai thích trong sáng thì TH2 :v
Thank you vì đã đọc. ^^