Giờ Lunamaria đã ở trong tay tôi, mục tiêu kế tiếp là Iria- chiến binh linh mục Falcon Sword,
Có điều tôi cần thêm thời gian để chuẩn bị.
Tôi cần phải hủy hoại một mối quan hệ bền chặt được vun đắp qua nhiều năm trời. Tất nhiên, điều đó không thể là hoàn thành trong một sớm một chiều được.
Thực ra, nếu Larz phát dồ, phát dại đem Iria ra cá cược để thách đấu tôi trận so tài thứ hai, thì chuyện đó có thể xảy ra đấy.
Hắn mà làm thế lại chả được việc quá… nhưng xét đến việc Iria là kiểu người thế nào, thì cô ấy sẽ không để việc như vậy xảy ra đâu. Thế nên, cứ để Iria yên cho đến khi tôi sẵn sàng.
Vậy tôi nên làm gì trong lúc đó?
Điều tôi chợt nghĩ tới, là bắt đầu chơi xỏ bang hội.
Như vậy không có nghĩa là tôi sẽ gây mấy tội ác như ám sát chủ bang hoặc mấy cô tiếp tân của họ, hay gây gổ với đám mạo hiểm giả đâu.
Tôi sẽ thực hiện việc đó theo cách công bằng và thẳng thắn, một cách mà tôi có thể bắt đầu gây sự với bọn chúng trong khi vẫn có ích với mọi người trên thế giới.
Nói chính xác hơn, tôi sẽ dọn sạch các nhiệm vụ mà bang hội không thể làm.
Tôi không thể nhận số nhiệm vụ đó vì đã bị trục xuất, nhưng nếu là Lunamaria thì sẽ ổn thôi.
Tuân theo quy tắc mà nữ tiếp tân đó yêu thích, chẳng có dòng nào ghi “Nô lệ không được trở thành mạo hiểm giả” hay “Mạo hiểm giả bị đuổi ngay lập tức nếu thành nô lệ cả”
Lunamaria thành nô lệ của tôi nhưng vẫn là một mạo hiểm giả. Falcon Sword thì tôi để yên, nhưng bang hội thì không. Tôi sẽ nhận số nhiệm vụ đó từ quầy tiếp tân của bang.
Mục tiêu của tôi là các nhiệm vụ còn sót lại chưa được hoàn thành, những nhiệm vụ được gắn trạng thái “tồn đọng”.
Đó là tổng hợp của các nhiệm vụ với phần thưởng quá thấp, phần thưởng khá nhưng tốn nhiều thời gian và thưởng lớn nhưng cực kỳ nguy hiểm.
Có đủ mọi loại lý do để khiến một nhiệm vụ trở thành “tồn đọng”, nhưng số nhiệm vụ đó như một ung nhọt với bang hội. Các khách hàng đề xuất nhiệm vụ như vậy sẽ cố gắng yêu cầu bồi thường do chúng không bao giờ được hoàn thành, điều này thậm chí còn khiến các mạo hiểm giả phải đứng ra giữa hai bên để hòa giải.
Những nhiệm vụ kiểu như vậy phần lớn là hình phạt dành cho các mạo hiểm giả vi phạm luật lệ bang. Đôi khi chúng thậm chí còn dành cho các nhân viên bang, những người có khả năng phù hợp để làm một mạo hiểm giả.
Đó là vì sao các nhiệm vụ tồn đọng thường được giải quyết ở các thành phố hay thị trấn bình thường. Nhưng đây là Ishka- thành phố của mạo hiểm giả. Số lượng nhiệm vụ đổ về đây mỗi ngày lên tới hàng trăm, nên khả năng các nhiệm vụ bị rơi vào trạng thái tồn đọng khá là cao.
Nếu đợi một đến hai ngày, sẽ có nhiệm vụ mới ngay lập tức. Nên mọi người không cần thiết phải chấp nhận rắc rối với các nhiệm vụ bất lợi.
Tôi sẽ giải quyết số nhiệm vụ tồn đọng chất đống đó.
Từ góc nhìn của các khách hàng bang hội, trạng thái các nhiệm vụ mà họ đề đạt tới bang liên tục bị bỏ ngỏ như vậy, không phải là thứ để đem ra làm trò đùa. Nó làm rạn nứt lòng tin tưởng của họ dành cho bang hội.
Đó sẽ là chỗ tôi nhắm tới.
Tất nhiên, Lunamaria sẽ là người thay mặt tôi nhận những nhiệm vụ đó.
Có điều, nhìn tình trạng của Lunamaria bây giờ, ngay cả thằng ngu cũng biết có ai phía sau giật dây cô ấy.
Một mạo hiểm giả bị đuổi, dọn dẹp đống nhiệm vụ tàn dư mà bang hội đã bó tay. Bất cứ ai cũng hiểu ý đồ đằng sau là gì.
Nếu chúng là các nhiệm vụ thông thường, bất kể chúng về cái gì đi nữa, bang hội đều có thể từ chối Lunamaria. Nhưng vì chúng đang ở tình trạng “tồn đọng”, nên họ bắt buộc phải chấp nhận khoanh tay đứng nhìn.
Ngay cả bọn chúng có từ chối cô ấy, tôi chỉ cần lẳng lặng mách lẻo cho các khách hàng biết. “Bang hội không cho chúng tôi làm những nhiệm vụ đã xếp vào dạng tồn đọng”.
Nếu làm việc đó, các khách hàng sẽ nổi cáu và khiến danh tiếng của bang hội gặp chấn động lớn. Cách nào đối với tôi cũng ổn thôi, vì chúng tôi có thể nhận nhiệm vụ ngay tại chỗ mà không phải thông qua bang.
Và đó là kế hoạch của tôi, “Tiến hành chơi xỏ bang hội trong hòa bình”
◆◆◆
Tôi đã lên xong kế hoạch trước mắt, nhưng vấn đề là tính sao với cô bé thú nhân, Ciel Alous đây?
Với tôi, vai trò của em ấy đã kết thúc sau trận đấu với Larz.
Nếu cô bé muốn, tôi sẵn lòng thả tự do cho em ấy và để cô bé trở về nhà. Hơn nữa, tôi cũng đã tính làm như thế từ đầu.
Mặc dù mất 30 đồng vàng để có được em ấy, nhưng tôi chưa từng phải làm việc cực nhọc để có được số tiền đó. Cũng chẳng phải mất mát gì to lớn nếu tôi chỉ coi đó là số tiền phù du.
Tuy nhiên, người bảo tôi không giải phóng cô bé, lại chính là bản thân Ciel.
Dựa theo lời cô nhóc, dù có trở về nhà em ấy cũng sẽ không thể trả được thuế và sẽ lại phải bán thân đi tiếp.
Không có gì đảm bảo chủ nhân tiếp theo của cô bé sẽ tốt hơn tôi. Em ấy cúi đầu rồi cầu xin tôi tùy ý dùng em ấy thế nào cũng được.
“…Um, từ nay trở đi, em cũng sẽ làm hết sức để phục vụ ngài vào ban đêm ạ…”
Trước khi thấy khuôn mặt Ciel đỏ bừng bừng, tôi nhận ra má của Lunamaria còn đỏ rực hơn cả của Ciel nữa.
Đúng vậy, tối qua tôi đã làm tới bến. Để nói ý của câu đó là gì, thì cứ cho là tôi với Lunamaria đã làm Ciel ở phòng kế bên mất ngủ cả đêm đi.
Cứ cho là linh hồn của Lunamaria ngọt ngào và béo ngậy như loại rượu vang tuyệt hảo nhất ấy. Tuy rằng tôi chỉ phát biểu cảm nghĩ theo trí tưởng tượng của mình thôi, vì bản thân cũng chưa từng nếm qua vị rượu vang hảo hạng nhất bao giờ.
Thôi quay lại chủ đề, nói chung sẽ là ngớ ngẩn khi thả Ciel mặc dù em ấy không muốn.
Cho dù cô bé có phục vụ tôi hay không, thì dù sao từ nay chúng tôi sẽ làm các nhiệm vụ “tồn đọng”, nên càng nhiều nhân lực càng tốt.
Nếu có gì thì cơ thể nhẹ gọn, mắt tinh, khứu giác bén của cô bé chắc chắn sẽ hữu ích.
Tôi nói lại với Ciel rằng mình sẽ bỏ kế hoạch thả cô bé đi và thay vào đó là kế hoạch khác để ngược đãi em ấy – một trò đùa thôi, nghe xong đầu cô bé đổ xuống với khuôn mặt tái mét. Đổ thấp tới mức gần chạm cả vào sàn nhà.
…Phải, dù sao tôi và em cũng là chủ nhân và nô lệ. Mặc dù tôi chỉ đùa một chút, nhưng với bên nô lệ thì điều đó không có gì vui vẻ cả.
Tôi thực sự nắm trong tay quyền để giết cô bé.
Hành xử quá gần gũi với em ấy kiểu như vậy sẽ phản tác dụng và khiến cô bé cảm thấy áp lực. Nên từ bây giờ tôi sẽ ghi nhớ điều này.
Sau đó, tôi để Lunamaria tới bang hội như kế hoạch và ngừng gây sự với Falcon Sword.
Tiếp đến, cô ấy theo ý tôi lập danh sách các nhiệm vụ “tồn đọng” mà chúng tôi có thể làm. Lunamaria là mạo hiểm giả hạng 6 giống Larz, nên cô ấy có thể đảm nhận bất kỳ nhiệm vụ nào miễn là chúng không quá khó.
Trong danh sách Lunamaria thiết lập, có một thứ đập vào tầm mắt tôi.
“…Diệt trừ Điểu sư?”
“Ah, đó là nhiệm vụ tiêu diệt một con điểu sư trên núi Skim. Vị khách đề xuất nhiệm vụ này hình như đã mất cả con trai và cháu trai bởi con điểu sư đó…”
“Đó không phải một con ma thú có thể gặp ngẫu nhiên trên đường đâu. Họ là thợ săn kho báu đúng không?”
Điểu sư được biết đến là vua của các loài chim thú. Chúng là ma thú mạnh mẽ với đầu và cánh của loài đại bàng, thân mình và móng vuốt của sư tử.
Chúng thường cư trú trên những đỉnh núi cao, nơi con người không thể chạm tới. Nghe đồn rằng trong tổ, chúng tích trữ rất nhiều vàng bạc châu báu. Muôn vàn những mẩu chuyện về các mạo hiểm giả tìm cách làm giàu bằng việc thách thức lũ Điểu sư này.
“Vâng. Vì là mạo hiểm giả nên họ muốn trả thù cho gia đình của mình, nhưng sẽ rắc rối để chiến đấu với Điểu sư dưới những điều kiện khắc nghiệt của ngọn núi hiểm trở. Hơn nữa, khác với goblin hay orc, nếu không động vào chúng thì chúng chỉ là loài vô hại. Dựa theo những gì tiếp tân đưa cho em, họ đã cố nhờ các mạo hiểm giả kỳ cựu để làm nhiệm vụ này nhiều lần, nhưng các mạo hiểm giả chỉ gọi họ là những kẻ ngốc tham lam đáng chết.”
“Vậy ra đó là lý do khiến nó thành nhiệm vụ ‘tồn đọng’ ư? Mặc dù phần thưởng là…không hề tệ, đó là số tiền đủ lớn để khiến người ta liều mạng chến đấu với Điểu sư”
Nếu muốn chiến đấu với Điểu sư, điều đầu tiên phải làm là chuẩn bị đồ thiết yếu để leo lên ngọn núi đó. Thành ra phần lớn số tiền thưởng sẽ bị đổ vào các khoản chi phí. Như vậy là đủ lý do để mọi người không nhận nhiệm vụ này.
Tuy nhiên, đấy lại chính là lý do vì sao nó phù hợp làm công việc đầu tiên cho tôi.
“Một mạo hiểm giả coi trọng cảm xúc của khách hàng hơn việc lời hay lỗ- một khẩu hiệu lôi cuốn đấy chứ.”
“Vậy ngài định nhận nhiệm vụ này ạ?”
“Phải. May mắn là ta biết đường đưa chúng mình đến đó. Núi Skim cách không xa lắm đâu, nên nó là nơi hoàn hảo để luyện tập.”
“…V-vậy ạ…”
Lunamaria và Ciel đều nhìn tôi kiểu “ngài ấy đang nói gì vậy nhỉ?”
Câu hỏi đó của họ cũng hợp lý thôi, nhưng tôi sẽ không nói cho họ biết về con indigo wyvern [note22739] ấy đâu.
Chưa kể, nếu ra vẻ ta đây nói cho họ biết… song, đến lúc quay lại tổ Ruồi vương thì chẳng thấy bóng dáng chú wyvern đâu, như thế sẽ xấu hổ lắm.
Nếu mà thế thật, tôi sẽ phải cực nhọc dùng kei để leo lên ngọn núi đó.
Dù thế nào thì cũng không thể mang Ciel hay thậm chí là cả Lunamaria theo cùng. Tôi sẽ phải giao cho hai người họ làm việc khác trong lúc đó.
“Ta sẽ đi vắng một thời gian. Hai em tìm nhiệm vụ nào phù hợp với mình mà làm. Còn nữa, Lunamaria, em dạy Ciel luật lệ của mạo hiểm giả nhé. Ta sẽ để em tự mình quyết định chuyện đó.”
“Em hiểu rồi, chủ nhân”
“E-em cũng sẽ cố hết sức mình ạ! Um, xin hãy cẩn thận nhé chủ nhân.”
Tôi rời khỏi phòng, phía sau là hai cô gái xinh đẹp với vòng cổ nô lệ tiễn tôi đi.
Sau khi boa cho con gái chủ trọ một đồng bạc trên đường đi ra, tôi chợt suy nghĩ khi đi trên phố.
Giờ dây cương với yên ngồi của hiệp sĩ rồng lấy ở đâu nhỉ?