Đàm phán với bang hội đã kết thúc.
Suýt thì mọi chuyện diễn ra theo hướng tôi nghĩ.
Tôi không ngạc nhiên khi những điều kiện mình đưa ra bị bác bỏ. Và ngay từ đầu, tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc chúng sẽ thành công.
Nếu có gì xảy ra, tôi thậm chí còn sẽ sốc nếu họ đồng ý những gì tôi đã nói ấy chứ.
…Dẫu vậy, tôi vẫn thất vọng với kết quả lần này.
Tôi có nói mọi chuyện suýt thì đi theo chiều hướng mình nghĩ. Nói theo cách khác, tôi đã có dù chỉ một chút hy vọng rằng lũ người đó sẽ thừa nhận những việc mà mình đã làm.
Tôi đã muốn nói với Larz một điều nếu có cơ hội, nhưng cuối cùng tôi đã không thể nói cho cậu ta biết.
Rằng “tôi cảm ơn”. Tôi đã rất biết ơn về việc cậu ta đã mời mình vào nhóm 5 năm về trước.
Cách chúng tôi tan rã thật cay nghiệt, nhưng ban đầu tôi thật sự đã rất vui.
Cùng nhau là những đồng đội cấp thấp, cùng nhau phiêu lưu khắp nơi, đôi khi thành công và đôi khi cũng thất bại. Những ngày tháng đó đem lại cho tôi những cảm xúc hân hoan, hài lòng mà trước đó ở đảo tôi chưa từng được cảm nhận.
Người đã đem tới cho tôi những ngày tháng đó là Larz.
Đó là vì sao, nếu cậu ta và những người còn lại thừa nhận lỗi lầm của mình… Thì lúc đó, tôi sẽ vì Larz mà tha thứ cho Miroslav. Chỉ cần một xin lỗi thôi, chỉ cần một mà thôi.
…Tuy nhiên, nó đã không xảy ra.
Đó hoàn toàn là điều không mong muốn. Người tôi biết ơn là Larz của 5 năm về trước và tôi đã xác nhận Larz đó hiện tại đã không còn như xưa. Với Miroslav thì thậm chí chẳng buồn nói tới cô ta làm gì.
Bang hội cũng vậy, họ chẳng là gì khác ngoài trở thành kẻ thù của tôi. Đó là điều quá hiển nhiên khi họ đứng về phía cô ta và cố gắng che đậy tội ác mà ả gây cả.
Nói theo chiều hướng tồi tệ hơn, không ngoại trừ khả năng “biện pháp thích hợp” mà họ nói tới sẽ còn gây nguy hiểm đến tính mạng của tôi nữa.
Nói thật, tôi cũng đã khá ghét họ kể từ lúc bản thân bị đuổi khỏi đó rồi, nhưng lý do tôi ghét họ hôm nay không hề liên quan gì đến cái việc tôi bị đuổi cả.
Bang hội mạo hiểm giả của Ishka đã dửng dưng trước yêu cầu chính đáng của tôi để che giấu thứ ngu ngốc của chúng. Như vậy là quá đủ lý do để tôi trả thù lũ người đó rồi.
tôi cong môi lên với suy nghĩ đó trong đầu.
Giờ câu hỏi tiếp theo đặt ra, tôi sẽ tính làm thế nào với chuyện đó?
Tôi có thể đi giết từng đứa một với ngự hồn…nhưng sau cùng cách đó cũng chẳng đi đến đâu.
Nếu tôi làm một chuyện như vậy, tôi sẽ chỉ cứ thế trở thành một thằng tội phạm tầm thường. Thay vào đó sẽ còn tự treo tiền thưởng cho cái đầu của mình nữa chứ.
Ngay từ đầu, đó vốn chẳng phải hướng đi hay.
Tôi đã đạt được ngự hồn và lên cấp, nên chắc chắn sẽ càng ngày càng mạnh hơn. Tuy nhiên, cái vị trí mạnh nhất thế giới vẫn còn xa vời lắm.
Nói theo cách đơn giản, tôi đang nói tới chủ bang hội, Elgart Quiss. Nếu tôi so tài với ông ta lúc này, chắc chắn tôi sẽ thua.
Với ngự hồn của mình, tôi có thể giết kẻ thù mạnh hơn mình ở một chừng mực nào đó, nhưng để đả thương một kẻ hơn tôi gần 30 cấp thì là điều không thể.
Không chỉ có Elgart. Larz và những người khác cũng thừa khả năng để được xếp vào danh sách đối thủ mạnh với tôi.
Trong khi tôi chỉ có đi lượm thảo mộc suốt vài năm vừa rồi, thì họ đã làm việc chăm chỉ và hoàn thành vài trăm nhiệm vụ.
Tôi không rõ cấp độ họ là bao nhiêu bởi khác với Elgart, cấp độ của những người đó không được công khai ra cộng đồng… nhưng vì Larz đang là mạo hiểm giả hạng 6, nên cấp độ của cậu ta không thể thấp hơn 10, chắc phải tầm 15 hoặc hơn gì đấy.
Iria và Miroslav cũng sẽ ở tầm đó. Lunamaria xem ra có thể cao hơn một chút, nhưng dù có thế nào đi nữa thì tôi vẫn chưa thể so đo cấp của mình với họ. Nên tôi không thể đánh giá thấp khả năng của nhóm đó được.
Nhưng tất nhiên, tôi cũng không hề có ý định thua bọn họ. Ngoài Elgart, tôi hoàn toàn có khả năng đánh bại Larz và những người khác bằng sức mạnh của ngự hồn. Tôi có thể cảm nhận rõ điều đó thông qua cuộc đối mặt trực tiếp ngày hôm nay.
Nhưng điều đó chỉ xảy ra trong trường hợp 1 chọi 1 mà thôi. Nếu chiến đấu với cả nhóm đó hợp sức, thì tôi chắc chắn sẽ phải rất chật vật.
“Điều này đồng nghĩa mình sẽ phải hạ từng đứa một.”
Ám sát…sẽ là hành động tự treo thưởng cho cái đầu mình và tôi không nghĩ lão bang chủ đó sẽ rời mắt khỏi tôi đâu. Chắc chắn tôi sẽ chịu dưới sự theo dõi khi ở trong thành phố.
Ngay cả khi thành công cắt đuôi chúng, tôi vẫn sẽ tự động trở thành tình nghi nếu có gì xảy đến với thành viên của Falcon Sword vào thời điểm này.
…Nghĩ lại thì, đáng số sẽ có lợi hơn nếu tôi cứ thế giả chết sau sự cố với Ruồi vương.
Không ai lại có thể đi nghi ngờ một thằng đã chết cả, bất kể là ai bị giết đi chăng nữa.
Nhưng nếu chỉ làm theo cách đấy, tôi sẽ không thể biết mình được công khai đền bù những gì từ cuộc gặp mặt vừa xong, nên đó là một tình huống rất khó xử.
Vậy sau khi xem xét tất cả những khả năng trên.
“Cứ dùng chỗ đó đi vậy”
Tôi quyết định đưa ý tưởng thành hành động.
Tổ Ruồi vương nằm tít sâu trong cánh rừng Thetis – Tôi sẽ tận dụng nơi đó.
Cụ thể, tôi sẽ đem Miroslav đến đó.
Bang hội sẽ không có tai mắt nào ở đấy. Ngay cả khi họ có cử một nhóm tìm kiếm đi, tôi không nghĩ họ có thể tìm ra một nơi ẩn sâu bên trong như vậy.
Đó là một nơi lý tưởng cho việc giam cầm.
Trước khi nói chuyện với Falcon Sword, vài nhân viên của họ tình cờ nghe được chuyện tôi bị Ruồi vương bắt.
Họ đã hỏi tôi những câu như, bên trong tổ đó có gì và làm cách nào tôi thoát được ra và mấy thứ liên quan.
Tôi đã chỉ trả lời họ bằng những câu cho có như “ Tôi không biết”, “tôi không nhớ rõ nữa.”
Bởi vì tôi vốn đã lên kế hoạch để tận dụng cái tổ đấy rồi.
Hiện tại, người duy nhất trên thế gian này ngoài tôi ra, biết được vị trí của cái tổ đó là cô bé tộc kijin.
“Vì đã quyết định xong, bước chuẩn bị kế tiếp. Thức ăn, nước uống và quần áo… À, có cần chuẩn bị quần áo giữ ấm không nhỉ?”
Sẽ mất tầm 4 ngày để đi từ đây đến chỗ cái tổ đó nếu tôi chạy hết tốc lực với năng lượng kei, nên việc chuẩn bị sẽ mất chút ít thời gian.
Hmm. Tôi khoanh tay suy nghĩ.
Bang hội và Falcon Sword đằng nào cũng sẽ cảnh giác trong vòng 1 tháng, nên theo cách nào đó, giai đoạn chuẩn bị thứ thiết yếu có thể còn để làm giảm cảnh giác của chúng.
Con người không thể giữ trạng thái căng thẳng hay cảnh giác trong vòng quá 1 tháng. Tỷ lệ thành công của kế hoạch cũng sẽ cao hơn nếu tôi đánh vào thời điểm bọn chúng bị lơ đễnh do liên tục cảnh giác trong khoảng thời gian dài.
Dành cho kế hoạch trên, tôi sẽ cần sửa sang lại cái hang cho giống một nơi mà con người có thể sống bên trong.
Vì thế tôi sẽ cần mua một lượng lớn vật dụng. Nhưng bang hội sẽ biết nếu tôi mua chúng ở trong thành phố này.
Tôi không nghĩ họ sẽ nhìn ra kế hoạch của mình chỉ bằng cách nhìn những thứ tôi mua, nhưng cũng không cần thiết phải cho chúng biết bất kỳ manh mối nào.
Tôi có nên rời thành phố ngay bây giờ không?
Có thể mua vật dụng ở những thị trấn khác và làng mạc gần rừng Thetis rồi cứ thế tích trữ chúng. Cũng may là tôi vẫn còn khá nhiều tiền…
“…Ah, ahhh?!”
Bất giác đặt tay lên đầu như nhận ra gì đó.
Bỏ mịa, mình bỏ lại hết số vàng ở bang hội rồi còn đâu!
Tôi sẽ quay trở lại đó ngay lập tức để lấy lại chúng – hoặc không. Làm thế nào quay lại đó khi đã tuyên bố trở thành kẻ thù của nhau được chứ?
*Hahhh*, tôi thở dài rười rượi.
Chẳng còn cách nào khác. Hiện tại thì tôi vẫn còn sót lại một đồng bạc và cũng còn vài món trang bị trong tổ có thể đổi lấy tiền.
Nó sẽ kéo dài thời gian chuẩn bị một chút, nhưng cũng không hề có giới hạn thời gian. Mất nửa năm cũng được mà thậm chí một năm luôn nếu cần thiết. Chà…dù sao tôi nghĩ cũng chẳng mất tới từng nấy thời gian đâu.
Với suy nghĩ đó, tôi quay trở lại hiện tại và bắt đầu tản bộ trên đường phố Ishka.
Thì vào lúc đó…
“…………..Sora-san”
Tôi nghe thấy giọng nói từ phía sau.
Khi ngoảnh lại với lông mày cau có, tôi thấy cô nàng elf Lunamaria ở đấy. Khuôn mặt cô ta trông tái mét như thể có thể gục ra tại đây bất cứ lúc nào.