“Như ngài đã biết, dùng phép màu đòi hỏi một số tiền đóng góp nhất định. Vì “Hiện giả” là một phép màu đức hạnh cấp cao, nó sẽ không xảy ra được nếu không có 10 hoặc 20 đồng bạc. Ngài có chi trả được không vậy, Sora-sama?.”
Cô tiếp tân đó nói vậy bèn liếc nhìn tôi.
Xin nhắc lại một lần nữa, đây là cùng một tiếp tân đã thông báo đuổi tôi khỏi bang hội. Cô ta biết tôi còn thậm chí không thể kiếm được 1 đồng bạc cho bài kiểm tra mà mình cần.
Để hỏi tôi chuyện đó vào lúc này, ý định của cô ta đã rõ như ban ngày.
Nên hoàn toàn là điều dễ hiểu khi tôi nghĩ về điều đó.
Từ quan điểm của bang hội, 『Falcon Sword』là một phần lực lượng chiến đấu của họ. Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của nhóm này rất cao và danh tiếng của họ với dân cư thành phố cũng nổi bật.
Nếu “người kia” của『Falcon Sword』bị vướng vào bê bối, thì người hứng chịu không chỉ có người bên liên quan, mà còn là cả bang hội và các mạo hiểm giả khác.
Một mạo hiểm giả cấp 10 bị trục xuất so với một nhóm hạng C, mức độ quan trọng giữa chúng tôi là quá chênh lệch.
Để đề phòng thiệt hại thì phải dùng tới biện pháp mạnh. Đó là nhiệm vụ của người tiếp tân đó khi ở đây.
“…Những thời điểm thế này bang hội đáng số phải chi trả chứ?”
“Nếu bang hội cảm thấy việc đó cần thiết, thì đúng là vậy. Nhưng việc này là do Sora-sama đề xuất nên nghĩa vụ chi trả thuộc về ngài.”
“Cô không nghĩ cần phép màu trong tình huống thế này sao?”
“Tôi hiểu những gì đã diễn ra rồi. Tuy nhiên, quan điểm của ngài về họ có ý đồ xấu và xem ra ngài còn bị ảnh hưởng bởi trải nghiệm trong quá khứ với họ.”
“Vậy ý cô là ta có ác cảm vì họ đã đuổi ta ra khỏi nhóm ư? Nếu là thế, thì chẳng phải chúng ta càng nên xem ai đúng ai sai bằng “Hiện giả” sao?”
“Như tôi đã nói, Nếu ngài muốn dùng bằng cách đó, thì ngài phải trả số tiền yêu cầu, tôi rất tiếc.”
Tôi tặc lưỡi rồi nói với nhóm kia một lần nữa.
“Oi, tiểu thư hội Sauzar, hay thủ lĩnh nhóm 『Falcon Sword』cũng được- cơ hội tốt để chứng tỏ mình trong sạch kìa. Mấy người không trả tiền cho nó sao?”
“Không cần thiết. Tôi tin Miro. Tôi không cần phép màu đó.”
“C-chỉ cần mình Larz tin ta là đủ. Ta không quan tâm loại người như ngươi nghĩ gì về ta hết!”
“…*Hầy-dà*. Vậy sao. Vậy ta đoán không còn cách nào khác rồi.”
“Được, vậy là ngài sẽ rút lại đề xuất của mình, thế thì-“
“Ta trả cho vậy.”
“…Eh?”
Tôi lấy trong phần ngực áo ra một đồng vàng rồi đặt nó lên bàn.
Cô tiếp tân đó há hốc mồm khi nhìn thấy nó.
Lần đầu tiên tôi được chứng kiến biểu cảm của cô ta chuyển sang khó chịu.
“Mặc dù cô có nói là phép màu sẽ không xảy ra khi không có 10 đến 20 đồng bạc, chính xác thì cần bao nhiêu? Một đồng vàng đã đủ chưa?”
“C-cái đó…”
“Thế một đồng nữa thì sao? Hay một đồng nữa? Nếu chưa đủ, đây, cầm thêm này. Nhiêu đây chắc đủ rồi chứ?”
Tôi không ngần ngại xếp những đồng vàng lên khi nói.
Ngay lúc này, không chỉ cô tiếp tân, mà cả Larz và những người khác cũng mở to mắt.
Chắc hẳn họ không bao giờ nghĩ một kẻ bị đuổi ra khỏi bang hội, lại có thể lấy ra những đồng tiền vàng như thế.
…Mà sau sự cố ngày hôm qua, đó là tất cả những gì còn lại mà tôi có. Ban đầu tôi đáng số còn 10 đồng vàng cơ nhưng…chuyện gì qua rồi cho qua đi.
“Oi, mấy người đang chờ đợi gì thế? Ta có tiền rồi. Nhanh gọi một linh mục đến đây đi.”
“Đ-được…nhưng ngài lấy đâu ra số tiền đó?”
“Bộ có lý do gì ta phải trả lời câu hỏi đó sao?”
“Vì đó là một số tiền lớn, nên nó cần được xác minh chúng từ đâu mà ra…”
“Ý cô nói số tiền này ta kiếm được là tiền bẩn ư?! Thôi giỡn mặt nhau đi!!”
Tôi đá cái bàn phía trước mặt trong lúc quát lên giận dữ.
Đống tiền vàng trên bàn văng tứ tung sau vụ tác động.
Tư thế hung dữ của tôi khiến ả tiếp tân đó co rúm lại với âm thanh *hiiiii*
“Ta đoán cô đã không ngờ một thằng kiết xác bị đuổi khỏi bang hội lại có thể kiếm được từng nấy tiền đúng không? Thật đáng tiếc! Nhìn đi, chừng này là thừa rồi đó, nhanh chóng đi gọi một linh mục từ đền thờ công lý đến đây! Ta sẽ dùng hết số vàng này để xác minh lời khai của cô ta, như vậy là ổn thỏa rồi chứ? Làm việc của mình đi! Tiếp tân!”
Cô nàng tiếp tân đó sợ hãi khi chứng kiến lập trường hung hăng của tôi.
Có rất nhiều tiếp tân của bang hội có vẻ ngoài rất chi là xinh đẹp, nhưng bên trong họ là những người rất cứng rắn khi có thể đối phó với mấy loại mạo hiểm giả ồn ào mà ngày nào cũng diễn kịch. Vài trong số họ thậm chí còn làm cho những mạo hiểm giả phải cảm thấy nhục mặt.
Cô tiếp tân này cũng là một trong số họ.
Nếu tôi cố gắng đe dọa cô ta mà không có lý do chính đáng, thì không có gì ngạc nhiên khi cô ta giở bộ mặt lạnh như tờ tiền mọi ngày.
Tuy nhiên, cô ta biết ai là người sai trong vụ này. Lý do đó đã khiến cô ta e ngại và làm cho cô ta không còn cái đầu lạnh như mọi khi nữa.
Khi con người có cảm giác biết mình sai, họ sẽ có xu hướng hành xử không còn giống với thường ngày. Nếu họ vốn là người nghiêm túc, thì xu hướng đó sẽ càng đúng.
…Cơ mà biết đâu cũng có thể do không có khả năng phản biện kể trên của một tiếp tân, nên cô ta mới bị lung lay trước cơn giận dữ của tôi theo cách như thế.
Dù sao thì tôi cũng đã cấp 6 rồi!
Tôi đã tận hưởng được niềm vui báo thù trỗi dậy trong người, cũng chỉ cần bởi những suy nghĩ nhỏ nhặt như vậy.
Cô nàng tiếp tân vẫn luôn coi thường tôi đó rõ ràng là đang rất sợ tôi.
Cảm giác ấy vui thật.
Họ là người sai. Nên dọa họ thêm một chút xíu nữa cũng chả chết ai.
Khi tôi định tiếp tục mở miệng nói tiếp với suy nghĩ đó trong đầu-
“Đừng bắt nạt nhân viên ở đây quá đáng như thế.”
Một người đàn ông bước vào trong phòng với giọng nói đó.
Trông ông ta tầm 40 tuổi. Trong khi bộ lông mày trông hung tợn tạo cho ông ta một ấn tượng là một người mạnh mẽ, thì ánh mắt hiền lành mà ông ta sở hữu lại thể hiện một hình ảnh sâu lắng và điềm tĩnh.
Với mái tóc bạc vuốt ngược về sau và hơi thoang thoảng mùi nước hoa xạ hương, ông ta quả thực giống một người đàn ông lịch lãm.
Cấp 35. Mạo hiểm giả hạng 1 duy nhất trong thành phố Ishka và là một trong số ba mạo hiểm giả hạng 1 mà toàn vương quốc Canaria này có.
Elgart Quiss.
“Bang chủ?! Ngài đã trở lại rồi sao?”
“Ờ, cuộc họp kết thúc sớm hơn ta dự tính. Làm phiền cô rồi, Lidelle-kun.”
“Không, tôi không có ý nói là mình bị làm phiền…Chỉ là, um…”
“À, ta có nghe sơ qua ý chính của vụ việc từ Parfait-kun rồi. Mà thực ra, ta cũng nghe được vài đoạn hội thoại trước khi bước vào. Ta sẽ đảm nhận từ đây.”
“V-vâng thưa ngài, xin giao cho ngài ạ.”
Nói xong, cô tiếp tân tên Lidelle đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi
Thay vào chỗ của cô là chủ bang hội mạo hiểm giả Ishka. Tôi tưởng tiếp tân đó sẽ rời khỏi phòng, nhưng cô ta chỉ đứng ra đằng sau Elgart giống như một thư ký của ổng.
Rồi trở lại với vẻ mặt mà cô ta vẫn thường nhìn tôi. Cứ giống như sự xuất hiện của Elgart đã thổi bay đi điểm yếu của cô tiếp tân đó vậy.
“Được rồi, chào hỏi với hai chúng ta là không cần thiết. Nên nhanh chóng vào việc chính luôn thôi.”
Cứ như vậy, Elgart nhìn tôi rồi đưa ra quyết định.
“Yêu cầu của cậu cho cái “hiện giả” bị từ chối. Đó là quyết định của tôi với tư cách là chủ bang.”
“…”
“Hừm, trông cậu có vẻ muốn nói gì đó thì phải. Tất nhiên, đó chưa phải tất cả. 『Falcon Sword』sẽ chịu trách nhiệm cho sự cố lần này và sẽ có hình phạt thích đáng được đưa ra. Thông thường thì nó sẽ bao gồm cả khoản đền bù cho bên nạn nhân. À, tôi nghĩ mình không cần phải nói, nhưng những thứ nguy hiểm như giết ai đó thì không có trong khoản bồi thường đâu nhé. Bọn ta không đủ khả năng để mất nhân tài theo cái cách như vậy được đâu. Ta tin chắc cả hai bên sẽ thấy bất mãn ở chỗ nào đó, nhưng ta mong các cậu chịu khó nể ta một chút. Cậu thấy sao, Larz?”
“Tôi sẽ theo phán quyết của ngài, bang chủ.
Tuy nhiên, nếu có điểm bất hợp lý thì nó sẽ là một câu chuyện khác. Giả sử hình phạt là chặt tay hay móc mắt cô ấy, thì tôi sẽ đứng ra đấu tranh cho cô ấy.”
“Tất nhiên rồi”
Elgart gật đầu một lần rồi nhìn tôi.
“Cậu nữa, Sora. Falcon Sword bị trừng phạt là đủ với cậu rồi chứ? Không cần tới mức phải hãm hại cô gái đó đâu.”
“Chính xác thì hình phạt thích đáng mà ông nói tới là gì? Nhẹ nhất là phải thông báo với toàn dân về việc họ tấn công thường dân và sử dụng người đó làm mồi nhử chứ đúng không?”
“Không được, ta không thể làm thế được. Danh tiếng của họ không chỉ ảnh hưởng tới Falcon Sword, mà còn cả bang hội nữa. Trước tình hình hiện tại của thành phố Ishka, bọn ta phải làm mọi cách để không gây mất đoàn kết giữa mạo hiểm giả với thường dân.”
Rồi Elgart khoanh tay suy nghĩ.
“Về hình phạt, hmm… Đó sẽ là một thông báo nhiệm vụ bắt buộc họ phải làm. Nhiệm vụ là dọn sạch lũ quái trong rừng Thetis trong vòng một tháng. Trong quá trình này, mọi nguyên liệu và phần thưởng Falcon Sword kiếm được sẽ là của cậu tất. Dựa trên khả năng của họ thì sẽ là số tiền đáng kể đấy. Ngoài ra, cũng giảm bớt rủi ro cho cậu khi vào đó hái thảo dược nữa.”
“Hay nói cách khác, ông sẽ giữ kín sự cố lần này và chỉ bắt họ làm thế thôi á?”
“Haha, đừng nói nó thẳng tuột ra như vậy. Vậy thì thứ để hòa giải các cậu và bang hội đây. Nhận lấy”
Elgart lấy ra một huy hiệu bạc của hội mạo hiểm giả - một thẻ căn cước.
Có một cái tên quen thuộc được khắc trên đó.
“Cái này…”
“Phải, thẻ căn cước của cậu đó. Hội mạo hiểm giả thành phố Ishka mừng cậu trở lại với tư cách là một mạo hiểm giả hạng chín, Sora. Cậu cũng sẽ được miễn trả các khoản chi phí hàng tháng cho bang hội trong vòng 3 năm. Thấy sao? Cậu sẽ chấp nhận thỏa thận này chứ?”
Chủ bang hội giao tấm thẻ căn cước lại cho tôi với một nụ cười tươi roi rói.
Tất nhiên, nụ cười của ông ta không chỉ với thiện chí. Mà đó là một nụ cười quyền lực và nó dường như muốn ám chỉ rằng “Mày mà từ chối thì mày biết chuyện gì sẽ xảy ra không?”
Khi tôi nhận thẻ căn cước từ ông ấy, bang chủ gật đầu hài lòng.
“Tuyệt vời, nhờ điều này mà bang hội của chúng ta sẽ càng ngày lớn mạnh”
Trong lúc Elgart đang mải mê nói gì đó, tôi quẳng cái thẻ căn cước từ trong tay mình đi.
Với một tiếng “pưng”, thẻ căn cước rơi vào trong thùng rác ở góc phòng mà tôi thậm chí còn chẳng nhắm tới.
Elgart lườm tôi khi thấy việc đó.
“…Đó là cách để cậu từ chối lời đề nghị của ta ư?”
Tôi cười nhếch mép gật đầu.
Vì dù sao ông ta cũng là bang chủ, nên ít nhất tôi sẽ bỏ cái giọng điệu mỉa mai của mình đi.
“Ông nghĩ tôi vẫn còn đếm xỉa đến cái mảnh rác đó vào thời điểm này ư? Ông nói suốt từ nãy đến giờ, nhưng cuối cùng vẫn từ chối đề nghị của tôi và làm những thứ có lợi cho lũ Falcon Sword. Chẳng có công bằng nào ở đây hết. Nếu tôi sai, thì đầu tiên cứ gọi một linh mục từ đền thần công lý ra đây rồi cho người đó dùng “hiện giả””
“…Ta tưởng mình đã nói với cậu rằng sẽ không có chuyện đó rồi cơ mà?”
“Quyết định của bang chủ đúng không? Vậy, Tại sao một kẻ không dính dáng gì tới bang hội như tôi, lại phải nghe lời quyết định của chủ bang?
Ban đầu, cô tiếp tân nói chỉ cần tôi trả chi phí là được. Tôi cũng chấp nhận đem tiền ra trả. Cũng vào lúc đó, chủ bang bước ra và nói nó bị từ chối? Làm sao tôi chấp nhận cái kiểu đấy được. Ông sẽ đi gọi linh mục ra đây, hay ông sẽ tự đích thân kết tội cô gái này vì đã dùng quái vật để giết tôi? Chỉ chọn một trong hai thôi”
“Sora, cậu cẩn thận những gì mình nói đấy. Sẽ không có một mạo hiểm giả nào ở Ishka dám làm điều đó đâu. Trường hợp của cậu rất là phức tạp. Ta đồng cảm những gì mà cậu đã trải qua, nhưng nếu cứ khăng khăng giữ quan điểm liều lĩnh của mình, ta e mình sẽ phải dùng biện pháp thích hợp đó, cậu biết không?”
“Biện pháp thích hợp! Ối tôi sợ quá đi. Nếu thế thì để tôi rút lui trước khi những biện pháp đó được thi hành vậy. Tôi biết nói chuyện với bang hội là vô dụng mà, nhưng nhờ vậy mà tôi cũng rút ra được bài học.”
Khi tôi đứng dậy, Elgart giơ tay lên ngăn tôi lại.
“Chờ đã, chúng ta chưa nói chuyện xong mà.”
“Ông thậm chí còn chẳng nghe tôi nói, vậy mà ông đòi tôi nghe ông ư? Ích kỷ thế.”
Khi tôi lờ ông ta rồi đi đến cánh cửa, Cô tiếp tân đó đứng ra phía trước.
“Bang chủ bảo ngài chờ đã. Mời trở về chỗ ngồi của mình cho.”
“Tránh ra. Nếu cô không tránh, ta cũng sẽ có biện pháp thích hợp đấy biết chưa?”
Sau khi tôi bắt chước cách ăn nói của Elgart, má của cô tiếp tân ửng đỏ.
“!!...Tôi đã nghĩ từ lúc nghe ngài nói trước đó, ngài thô lỗ cùng một vừa hai phải thôi! Nếu ngài đã từng sống trong thành phố Ishka thì bản thân ngài phải rõ bang chủ đã làm việc vất vả thế nào cho thành phố này chứ! Chưa kể, chẳng phải chính ngài đã làm việc cho bang hội 5 năm rồi sao?!”
“Hmm…Vậy giả sử cô làm việc vất vả cho thành phố, là cô được quyền thả tự do cho lũ giết người ư? Làm bang chủ quả nhiên sướng nhỉ.”
“…Ngài!”
Cô tiếp tân đó tiến lên một bước với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
Rồi cô ta lại sát gần tôi, chủ bang hội đặt tay lên vai để ngăn cổ lại.
“Lidelle-kun, thôi đi.”
“Nhưng, bang chủ.!”
“Cô không cần can thiệp đâu- Còn Sora, sẽ thật tốt nếu cậu chỉ cứ thế chấp nhận hòa giải. Tuy nhiên, bang hội không cần phải đứng ra làm gì cả với một người không chấp nhận điều khoản của bang. Bây giờ, ta sẽ rút lại hết toàn bộ điều kiện mà mình đã đề cập tới."
“Cứ làm theo ý ông. Tôi không quan tâm số điều kiện hèn hạ đó.”
“Vậy đây là lời cảnh báo. Nếu cậu có ý định làm hại bất kỳ thành viên nào trong bang hội…”
“Haha! “Cậu sẽ nhận những biện pháp thích hợp” chứ gì? Cứ làm đi!! Chắc ông sẽ lan truyền tin đồn rằng tôi bị trục xuất khỏi bang nên tìm cách trả thù đúng không? Đó sẽ là những lời của một bang chủ đi so bì với những lời của một mạo hiểm giả hạng 10 bị đuổi đó. Thế giới này chắc chắn sẽ tin lời của ông hơn tôi thôi. Falcon Sword sẽ từ đó mà thoát tội. Sau đó họ sẽ mang ơn bang hội. Thật tuyệt vời. Các người có thể ăn mừng sau đó rồi.”
Dứt lời, tôi ẩn người tiếp tân ra rồi mở cửa.
Cuối cùng, tôi quay lại liếc nhìn vào những người bên trong căn phòng này.
“Tạm biệt… mãi mãi”
Tôi rời khỏi đó sau khi bỏ lại những lời lẽ tựa một lời nguyền.