Vân Thủy Yên vô cùng kinh hỉ nhìn Tiêu Hùng, tựa hồ có chút khó có thể tin hỏi: "Ngươi... Muốn dẫn ta lên trời?".
Tiêu Hùng cười cười nói: "Đúng, ở trên trời phi hành cảm giác thật không tệ, ngươi có muốn đi cảm thụ một chút không?".
"Muốn, muốn!".
Mặc kệ Vân Thủy Yên quản lý bao nhiêu thương nghiệp, mặc kệ nàng bình thường nhìn qua thành thục cỡ nào nhưng thực chất nàng vẫn là một nữ hài tử, đối với chuyện cưỡi sư thứu lên trời bay lượn căn bản là không thể cưỡng lại, huống chi cùng tình nhân âu yếm trên đó, đây là chuyện ngọt ngào cỡ nào chứ.
Vân Thủy Yên chạy qua, Tiêu Hùng kéo tay Vân Thủy Yên đem nàng lên lưng sư thứu. để nàng ngồi ở phía trước mình, để nàng ôm cổ Tật Phong. Tật Phong nhìn trên lưng lại có thêm một người thì có chút không vui thầm kêu hai tiếng, Tiêu Hùng cười trấn an hai câu, sau khi thỏa thuận một chút chỗ tốt thì Tật Phong liền không hé răng nữa.
Tật Phong lần thứ hai bay lên, mang theo hai người cùng nhau bay lên tận trời, hơn nữa Vân Thủy Yên thể trọng không nặng lắm nên cũng không khổ cực lắm.
Vân Thủy Yên nhìn Tật Phong cấp tốc bay lên không thì sợ hãi nhắm hai mắt lại, may ở sau lưng có Tiêu Hùng ôm ấp nên trong lòng lúc này mới bình tĩnh lại, đợi khi Tật Phong lên tới đủ độ cao thì liền bình ổn hướng mà bay ra ngoài thành, đến lúc này Vân Thủy Yên mới dám mở mắt.
Tựa ở trong lòng Tiêu Hùng, cảm thụ được ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên trên mặt, trong lòng Vân Thủy Yên tràn ngập ngọt ngào. Ở chỗ này, không có người khác, chỉ có mình và Tiêu Hùng. Hai người hạnh phúc thế giới. Nếu như thời gian có thể dừng lại mãi mãi thì tốt rồi...
Sau một phiên du lịch, Vân Thủy Yên hài lòng vô cùng, đợi khi Tật Phong đưa hai người trờ về lại được rất nhiều người thấy, vô số người trong lòng ước ao đố kỵ, phương thức tán gái như vậy quả thực chính là tất sát kỹ. Có nữ hài tử nào không hy vọng có thể lên trời bay lượn chứ?
Giai nhân trong ngực, xa cách mặt đất, một nam một nữ một chỗ, hai tâm hồn gần gũi như vậy...
Tiêu Hùng đâu biết được qua động tác này lại gây ra động tĩnh lớn tại Lam Phong Thành, bất quá dù có biết được thì Tiêu Hùng cũng không quan tâm lắm, hắn đã nổi danh rồi, không quan tâm nổi danh thêm một chút.
Trong lòng Tiêu Hùng suy nghĩ mình có nên đi gặp Gia Cát gia chủ luôn hay không, thế nhưng sau khi hơi do dự một chút hắn quyết định nên chờ một chút. Hắn đang chờ khai giảng.
Gia Cát gia chủ khẳng định là phải gặp thế nhưng trước khi gặp hắn cần tạo cho mình danh đầu, trở nên cao hơn một chút. Trong tay hắn hiện chưa có đủ giá trị để cho Gia Cát gia chủ động tâm, muốn Gia Cát gia chủ nguyện ý xuất thủ vì mình thì cái hắn phải xuất ra cũng đủ khiến cho người ta coi trọng gì đó, chí ít cũng phải biểu hiện ra tiềm lực đủ cường đại.
Hắn đã vứt bỏ Tiêu gia, quan hệ giữa hắn và Tiêu gia càng ngày càng bế tắc mà quan hệ với Gia Cát gia thì càng ngày càng tốt, hơn nữa còn có quan hệ với Gia Cát Phong nên quan hệ với Gia Cát gia không tệ. Nếu như có thể khiên quan hệ tiến thêm một bước thì tự nhiên đối với Tiêu Hùng càng có lợi, cho dù là chỉ dựa thế thì cũng phi thường hữu dụng.
Tiêu Hùng đóng cửa không ra, mỗi ngày đều chìm đắm trong Hư Nghĩ Không Gian tu hành, lão sư của hắn là một vị khác: Dược tề đại sư Mục Nhĩ.
Nguyên bản Tiêu Hùng chuẩn bị chỉ học tập tri thức về dược tề để chế tác Tục Mạch Tái Tạo Đan thế nhưng Mục Nhĩ vô cùng đơn giản nói một câu khiến Tiêu Hùng phải học từ đầu.
"Tục Mạch Tái Tạo Đan sử dụng tri thức về dược tề mà lại là thủ đoạn hàng đầu, ngươi nếu như ngay cả cơ sở cũng không làm được thì làm sao có thể có được thủ đoạn chế tác dược tề hàng đầu, ngươi có thể chính xác phối trí hai loại dung dịch không, ngươi có thể chính xác hoả hầu của dung môi không?".
"Được rồi, ta học, lão sư ngươi dạy cái gì, ta học cái đó”.
Nhìn Tiêu Hùng lão lão thật thật, khuôn mặt Mục Nhĩ toát ra vài phần tươi cười nói: "Nghe nói ngươi theo Lai Ân học tập dược thiện, đã làm cho Dược Thiện Công Hội hưng thịnh trở lại, thậm chí còn vượt qua cả Dược Tề Công Hội, ta muốn hỏi ngươi một chút, đối với dược thiện và dược tề, ngươi thấy thế nào?".
Tiêu Hùng nhìn Mục Nhĩ, trong lòng vòng vo mấy cái ý niệm, Dược Tề Công Hội và Dược Thiện Công Hội luôn là đối thủ cạnh tranh, Mục Nhĩ hỏi như vậy là có ý tứ gì?
Suy nghĩ một chút, Tiêu Hùng nghĩ mình cũng không cần kiêng ky cái gì, lão lão thật thật hồi đáp: "Ta nghĩ có sở trường và có sở đoản, Dược Tề Công Hội và Dược Thiện Công Hội tuy rằng là quan hệ cạnh tranh thế nhưng ngoài một ít lĩnh vực cạnh tranh ra thì có dược tề dược thiện vô pháp thay thế được, có dược thiện dược tề vô pháp đạt đến hiệu quả tương đương. Dược Tề Công Hội và Dược Thiện Công Hội kỳ thực có thể cùng tồn tại và phát triển, trước kia Dược Thiện Công Hội xuống dốc là bởi vì rất nhiều phương tử dược thiện thất truyền, bây giờ dược thiện phương tử được bù đắp nên tự nhiên là hưng thịnh trở lại”.
Mục Nhĩ thoả màn gật đầu, trên mặt toát ra vài phần tươi cười nói: "Ta còn tưởng rằng trước đây ngươi theo Lai Ân học tập dược thiện là có thể phủ định tác dụng của dược tề, ngươi trả lời rất khách quan, ta rất thoả màn, ta tin tưởng sẽ dạy dỗ ngươi, tin tưởng ngươi có thể trở thành một nhà bào chế thuốc xuất sắc, không, Dược tề đại sư!
Tiêu Hùng cười khổ nói: "Ta chỉ muốn chế tác Tục Mạch Tái Tạo Đan mà thôi”.
Mục Nhĩ nhẹ nhàng cười nói: "Tục Mạch Tái Tạo Đan là một loại đặc thù đan dược, thân phảikiêm cả dược tề và dược thiện, hai loại sở trường thì mới có thể chế tạo ra. Lai Ân nói dược thiện ngươi đã học không sai biệt lắm, nếu ngươi muốn theo ta học dược tề thì nếu như chỉ cần học tập để chế tác Tục Mạch Tái Tạo Đan chẳng phải là có lỗi với ta sao?".
Tiêu Hùng không nói gì chỉ lão lão thật thật gật đầu, lần thứ hai xác nhận nói: "Ta nhất định có thể theo lão sư dạy dỗ học tập”.
"Được rồi, ngày hôm nay chúng ta bắt đầu khóa cơ bản”.
Ngay khi Mục Nhĩ chuẩn bị bắt đầu bài giảng thì Lai Ân xuất hiện ở cửa nhàn nhạt nói: "Mục Nhĩ, ngươi muốn dạy hắn trở thành một gã Dược tề đại sư, cái này là quyền của ngươi thế nhưng ta chỉ có thể nói cho ngươi, ngươi mỗi ngày chỉ có ba giờ”.
Mục Nhĩ sửng sốt kêu lên: "Sao lại ngắn như thế?”.
Lai Ân nhàn nhạt nói: "Hắn còn theo ta học tập Trù Thần cửu đao, còn theo Tiễn Si luyện tập Nguyệt Thần Tiễn, thỉnh thoảng còn muốn chế tác dược thiện, ngươi nghĩ hắn còn có thể còn lại bao nhiêu thời gian”.
Mặt Mục Nhĩ nhất thời có dài ra, thần sắc trở nên có chút khổ nào nói: "Ba giờ thì thực sự quá ngắn, không dài hơn được một chút sao?".
Lai Ân nhíu nhíu mày đầu nhìn mặt Mục Nhỉ dài ra thì hơi do dự một chút nói: "Ngươi có tranh thủ lúc Tiêu Hùng nghỉ ngơi sau khi tu luyện đi”.
Mục Nhĩ sắc mặt thoáng cái chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, lão hài lòng gật đầu nói: "Như vậy thì tốt, Lai Ân, ngươi quả nhiên là hảo bằng hữu của ta”.