Hakata Tonkotsu Ramens

hiệp thứ bảy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

❀ Đầu hiệp thứ bảy ❀

Khoảng ba mươi phút trước, điện thoại của Ivanov nhận được cuộc gọi đến từ Zhang. Lệnh của Zhang là, “ngay bây giờ một tên sát thủ tên Lin đang đến văn phòng, vậy nên hãy đến giết cậu ta.” Đối thủ dường như đã hoàn toàn sập bẫy của Zhang. Cậu ta tỏ vẻ bản thân không hề quan tâm việc gì khi đến lãnh thổ của kẻ thù – một kẻ nông cạn. Từ cách mà ông ta dễ dàng khiêu khích, thì có lẽ cậu ta là một kẻ hấp tấp và nóng tính. Những đặc điểm của cậu ta hoàn toàn không thích hợp để trở thành sát thủ.

Khi Ivanov đến văn phòng của Tập đoàn Kakyuu, bên trong đã là một mớ hỗn độn. Như thể cậu ta vung một cái bàn chải sơn màu đỏ, những vết máu loang lổ trên tường và sàn nhà. Tên sát thủ kia đang ở trong căn phòng kế bên. Bước qua những xác chết, Ivanov bước vào căn phòng bên cạnh.

Tên sát thủ Lin vẫn còn là một đứa trẻ. Mặc dù gã được nghe miêu tả cậu ta là đàn ông, nhưng cậu ta lại ăn mặc chẳng khác nào một người phụ nữ. Dáng người mảnh khảnh, và trông thật bất lực làm sao. Thật dễ dàng vặn cổ cậu ta.

Cố gắng bóp cổ cậu ta, gã thêm lực vào những ngón tay của mình. Ngón cái thì đặt lên khí quản còn các ngón trỏ và ngón giữa đặt lên động mạch cảnh và tĩnh mạnh cảnh. Lin cử động cơ miệng của mình như một con cá vàng, cố gắng đớp lấy không khí. Khuông mặt của cậu ta càng trở nên nhợt nhạt hơn và đôi mắt cũng dần trũng sâu xuống.

Chỉ còn một chút nữa thôi, lúc đó gã đã nghĩ vậy. Ivanov nhận ra điều gì đó. Miệng của Lin đang lặp lại những chuyển động có hệ thống.

Không thể nào. Cậu ta đang nói gì đó? Trong trường này? Ivanov quan sát thật ký chuyển động đôi môi của Lin. Gã có khả năng đọc khẩu hình rất tốt. Lúc đầu đôi môi mở tròn. Đó là “oh”. Tiếp theo, lưỡi cậu ta hơi thè ra một chút. Đó là “reh”? Sau đó, cằm của cậu ta hạ xuống một chút. Đó là “wah”. Cậu ta ngậm miệng lại, rồi mấp máy môi để bật ra. “Poo”. Lưỡi hơi cong thè ra ngoài một chút; nó trông giống như là “roh”. Cuối cùng, nó mở rộng ra. Đó là “dah”.

O-re wa pu-ro-da. Tôi là người chuyên nghiệp. Chắc chắn đó là những gì mà cậu ta nói. Đó là cách mà môi cậu ta di chuyển. Vô số lần, lặp đi lặp lại như thể một chiếc máy.

Môi Lin mím chặt vào nhau. Ngay khi gã nghĩ rằng cậu ta đã chết, Lin đã chịu đựng được nỗi đau và thể hiện nỗ lực vượt cạn cuối cùng cùng. Cậu ta lấy ra một con dao khác từ đâu đó và đâm nó vào cánh tay mà Ivanov đang siết lấy cổ của cậu. Một con dao có hình dạng kỳ lạ với tay cầm có hình trụ tròn.

“Tôi đã nói là nó vô dụng rồi.”

Do gã luôn bồi dưỡng cơ thể của mình, đau đớn như thế này chẳng nhằm nhò gì. Gã đã nói điều này rồi. Cậu ta quả là một kẻ giết người không biết tiếp thu.

Ngay lúc đó, mép môi của Lin nhếch lên. Ivanov không thể tin vào mắt mình. Cậu ta mỉm cười. Cậu ta mỉm cười ngay khi đang đứng trên bờ vực của cái chết. Cậu ta cứ như là kẻ điên vậy.

Lin không dừng lại động tác của mình. Khi cậu rút con dao ra, cậu ta vung nó, chĩa thẳng vào Ivanov. Mũi dao nhắm thẳng về phía gã. Đó là một tư thế kỳ lạ khi cánh tay cậu ta vươn ra và chĩa con dao vào Ivanov. Thật không thể hiểu được cậu ta đang làm gì.

Vậy mà Lin vẫn cười. Và rôi đôi môi cậu ta lại mấp máy. Lần này những chuyển động hoàn toàn khác trước. Ivanov đọc chuyển động đôi môi của cậu ta lần nữa. Tất cả là mười ký tự. A-ta-ma wa, ki-ta-e-ru, ka – Đầu mày dựng ngược lên à?

Đầu mình dựng ngược? Cái đầu?Dựng ngược? Điều đó có nghĩa là gì?

Lin nắm chặt phần bao của con dao bằng ngón trỏ. Nó giống như tư thế vung súng. Không thể nào, gã đã nghĩ vậy. Khi gã nhận ra thì đã quá ngọn, Lin đã kéo còi.

Tiếng súng vụt tắt.

Một viên đạn từ đâu bay ra và trúng ngay giữa trán Ivanov. Cả hai tay gã buông xuống khỏi cổ Lin, và cơ thể gã ngã về đằng sau. Cơ thể khổng lồ của gã va vào sàn vang lên một tiếng đập mạnh.

Lin gọi gã trong cơn ho dữ dội. “… Có vẻ như đầu mày không cứng lắm nhỉ.”

Điều gì đã xảy ra vậy?

Gã nhìn thấy một viên đạn đột ngột được bắn ra khỏi con dao. Đó không phải là ảo giác của gã. Gã có được biết vũ khí chuyên dụng của Lin là dao. Nhưng đó không phải là một con dao bình thương ư?

Gã nghe thấy giọng Lin trong ý thức mơ hồ. “Ahh, cái này sao? Mày không biết à? Đó là loại dao dúng Trung Quốc kiểu 82-2.”

Một con dao súng? Điều đó có nghĩa là một khẩu súng trong hình dạng một con dao?

Tình thế đảo ngược, Lin mỉm cười đắc thắng. “Nếu như mày là một sát thủ chuyên nghiệp, thì mày ít nhất cũng phải biết được đặc điểm các loại vũ khí trên thế giới chứ.”

Munakata đang đọc báo trong xe hơi. Đó là một tờ báo địa phương của miền Tây Nhật Bản, và tại đó hắn nhận thấy một bài báo về một vụ án quen thuộc.

‘Sáng nay thi thể của một người phụ nữ đã được tìm thấy ở khách sạn thành phố Fukuoka. Cảnh sát đang điều tra tung tích của gã đàn ông ở cùng phòng. Họ đang nghiên cứu xem những vụ án trước đây có liên quan đến gã hung thủ này không.’ Đó là nội dung của nó.

Nếu họ bắt được gã đó thì toàn bộ vụ án trong quá khứ sẽ được giải quyết. Sau đó, sẽ không còn phải đề phòng liệu phương tiện thông tin đại chúng có để mắt đến con trai thị trưởng hay không. Gã cảm thấy thật nhẹ nhõm khi một vấn đề được giải quyết.

Munakata nhìn đồng hồ trên tay. Đã đến giờ gặp Reiki và Shinohara. Ivanov đang phải giải quyết một vụ tại Tập đoàn Kakyuu, nhưng hiện đã hơn ba mươi phút rồi. Gã nên hoàn thành công việc của mình ngay bây giờ. Hắn quyết định thử liên lạc.

Hắn đã cố gọi, nhưng Ivanov hoàn toàn không bắt máy. Âm báo quay số vẫn tiếp tục. Khi gã quết định từ bỏ ý định, rốt cuộc cũng bắt máy.

Munakata nở một nụ cười nhạt. “Thế nào rồi? Cậu ta chết chưa?”

❀ Cuối hiệp thứ bảy ❀

Suýt nữa thì.

Trong khi giải quyết hơi thở không ổn định của mình, Lin lau mồ hôi lạnh trên trán. Tên khốn đó đã định nghiền nát mình bằng sức mạnh ngu ngốc đó. Cậu trừng mắt nhìn xác xết của gã đàn ông to lớn. Cảm giác của những ngón tay siết chặt vẫn còn ở trên cổ, Lin xoa xoa cổ mình nhiều lần.

Chính lúc đó. Điện thoại của gã bắt đầu đổ chuông. Âm thanh từ trong tuí của gã đàn ông to lớn. Cậu đi lên phía trước và lấy nó trong khi nhìn vào màn hình. Người gọi mà M. Vậy đây là cách mà họ bảo vệ thông tin của mình trên mấy cái phương tiện thông tin à, Lin ngưỡng mộ.

Lin bắt máy.

‘Thế nào rồi? Cậu ta chết chưa?’ Cậu nghe được giọng của một gã đàn ông.

Có lẽ hắn nghĩ gã kia là mình, Lin ngay lập tức quan sát. Cậu quyết định nói chuyện với hắn. Có thể hắn sẽ có một số thông tin.

“Phải,” tôi chưa chết, đồ khốn. “Tôi đã giết cậu ta.”

‘Cậu mất hơi nhiều thời gian đây, phải không?’

“Cậu ta mạnh hơn tôi mong đợi.”

Lúc đó người đàn ông im lặng. Một lúc sau hắn nói. ‘Nói đi, Suzuki.’

“Là sao?”

‘Cậu là ai?’

“Ai,” tim cậu đập nhanh hơn. “Ý anh là sao?”

‘Người đang sở hữu chiếc điện thoại này không phải là Suzuki.’

À chính là thế đấy.

“Ừ, đúng rồi đấy.” Cậu thành thật xác nhận. Chẳng có ích gì khi giả vờ thêm. “Tên khốn Zhang thuê mấy người giết tao phải không?”

Người đàn ông không khăng định cũng không phủ nhận. ‘Điều gì đã xảy đến với chủ nhân chiếc điện thoại này?’

“Ai biết.”

Giọng gã đàn ông trở nên gắt gỏng. ‘Trả lời tao.’

Người đàn ông trong điện thoại kia có thể là chủ của cái gã to lớn này? Từ cách mà hắn quan tâm đến tình trạng của gã to lớn, có thể hắn coi gã là người thân thiết với mình. Vậy nên, họ có lẽ là bạn bè.

‘Mày đang ở đâu?’

“Làm như tao sẽ nói cho mày biết vậy.” Ai mà ngu ngốc làm thế chứ?

‘Mày biết không, không, tao chẳng cần nó. Tao đã hoàn thành việc định vị cuộc gọi. Có vẻ như mày vẫn đang ở văn phòng của Tập đoàn Kakyuu nhỉ?’

“Chết tiệt,” Lin tặc lưỡi. “Vậy nên, mày kéo dài thời gian bằng cách nói chuyện?”

‘Vậy là, mày thực sự ở văn phòng.’

“Cái-“

Gã lại nói thêm. Gã đã nắm được mình. Gã đang dắt mũi mình.

‘Giọng mày khá là khàn. Mày khó thở. Mày bị thương sao? Vậy thì không thể chạy xa được đâu nhỉ.’ Gã là một kẻ sắc sảo. Giọng hắn hoàn toàn bình tĩnh. ‘Tao sẽ đến gặp mày ngay. Coi chừng phía sau. Tao đang đến chỗ mày đấy.’

“Chết tiệt.”

Cuộc gọi đã bị ngắt. Cậu phải anh chóng rời khỏi đây. Vậy nên, cậu nghĩ, nhưng con dao đã đâm một vết khá sâu. Khi cậu cố gắng bước đi, một cơn đau dữ dội chạy khắp cơ thể, và cậu loạng choạng. Điều này không tốt chút nào. Mình phải rời khỏi chỗ này nhanh nhất có thể. Gã đó đang đến đây. Mình phải mau trốn đi. Tuy nhiên, cậu ta chẳng thể đi lại.

Chính lúc đó. Đột nhiên cửa văn phòng mở ra.

Lin lập tức cảnh giác. Vậy là, kẻ theo đuổi đã đến. Cậu tái mặt, nhưng cậu đã nhầm.

Người xuất hiện lại là một người hoàn toàn không thể ngờ tới.

“… Ba-Banba?”

Đó là thám tử, Zenji Banba.

Banba nhìn quanh và nở nụ cười nhợt nhạt. “Whoaa, cậu thực sự tới chỗ này.”

“Anh, tại sao anh lại ở đây-“

Banba không trả lời. “Cậu có thể đưa tôi cái điện thoại đó không?”

“Hở?”

“Điện thoại di động. Chúng có thể có GPS hoặc thứ gì đó.”

Anh ta giật lấy chiếc điện thoại của cái gã to lớn từ tay Lin và tắt nó đi. Sau đó anh bỏ nó vào túi của mình.

“Làm sao anh biết tôi ở đây? Anh theo dõi tôi?”

“Đó là nhện lưng đỏ đấy.”

“Ha?”

“Chỉ là một con vật có khả năng quan sát thôi,” Banba chạm vào cổ áo của Lin. Anh nhặt ra một thiết bị nghe nhỏ có hình con nhện. Cậu còn chẳng nhận ra anh ta làm điều đó khi nào.

“Chính xác thì anh đã làm cái này khi nào?”

“Khi cậu đang nằm ngủ trong hạnh phúc đấy.”

Banba gắn thiệt bị nghe vào cổ áo của gã to lớn.

Lin rời khỏi văn phòng của Zhang cùng với Banba.

Tron thang máy, Banba ngỏ lời với cậu. “Cậu ổn chứ?”

“Không có vấn đề gì.”

Thành thật mà nói, thậm chí rất khó để đứng vững. Khi cậu vừa đi vừa loạng choạng, Banba quay lại và hỏi. “Cậu chậm quá. Nếu cậu không thể đi bộ, vậy để tôi bế cậu nhé?”

“Câm miệng. Tôi không cần.”

Một chiếc ô tô đã đậu trước tòa nhà. Đó là một chiếc Mini màu trắng của Nhật Bản và trên thân có màu đỏ. Có vẻ như đó là xe của Banba. Banba nói khi mở cửa ghế sau. “Vào đi. Giờ chúng ta đi thôi.”

Lin ngập ngừng. Người đàn ông này đang nghĩ gì vậy? Tại sao anh ta lại giúp mình? Có điều gì đang ẩn sau sự lịch sự này? Cậu đã nghĩ quá nhiều về nó. Nó làm cậu thấy tởm khi nghĩ anh ta đã tử tế như thế nào.

“Tại sao anh lại giúp tôi?”

Cậu hỏi với với biểu hiện cảnh giác vô cùng rõ ràng, Banba nở một nụ cười. “Người Hakata luôn thích giúp đỡ mà.”

Anh ta đang nghĩ gì vậy? Lin hoàn toàn không thể đọc được thông tin về người đàn ông này.

Trong trường hợp ở lại chỗ này sẽ chỉ kết thúc bằng việc bị bắt bởi cái gã M trong điện thoại kia. Cậu quyết định leo lên xe một cách trung thực. Nằm nghiêng trên ghế, hơi thở của cậu lại trở nên gấp gáp.

Bị chiếc xe làm cho rung lắc, cậu ấy nghĩ đi nghĩ lại về điều đó. Mình đang làm cái gì vậy? Em gái mình đã bị giết, còn mình thì bị lừa bởi tổ chức. Cuối cùng, Zhang lại có thể chạy trốn. Và đến cuối cùng thì mình cũng không thể nắm được manh mối của thủ phạm đã giêts em gái mình. Thật là thảm hại. Tự dưng nước mắt trào ra.

Trong khi chờ đợi đèn đường, cậu bắt gặp ánh mắt của Banba trong gương chiếu hậu. Banba nheo mắt. “Đừng khóc lúc này.”

“Tôi không có khóc,” cậu đáp lại bằng tất cả sức lực của mình.

Saitou nhớ lại những ký ức rời rạc của mình, nhưng không chắc bản thân nên làm gì, anh đi lại lang thang trong thành phố. Khi anh đang trú ẩn trong một cửa hàng điện tử, anh nghe thấy một giọng nói, ‘nghi phạm là nhân viên cảnh sát Takuya Itou,’ từ phía sau. Đột ngột bị gọi bằng tên giả, Saitou quay lại ngay lập tức. Khuôn mặt của anh đang bị hiển thị trên vô số màn hình TV lớn xếp cạnh nhau. Cảm giác như bản thân bị nhiều người chỉ điểm, Saitou vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng. Rõ ràng thi thể của người phụ nữ được phát hiện tại khách sạn và anh đang bị coi là nghi phạm.

Sau khi mua mặt nạ và kính ở cửa hàng 100 yên và giấu mặt, anh trốn vào một cửa hàng bán thức ăn nhanh. Tim anh đập mạnh không ngừng.

Mình nên làm gì? Saitou mất phương hướng. Sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến khi mình bị bắt. Nếu mình nói rằng mình vô tội với cảnh sát, liệu có người tin tưởng mình? Nếu mình bị bắt, sẽ là dấu chấm hết cho mình. Cho cuộc đời của mình.

Ai đó hãy giúp tôi. Anh lục lọi danh bạ trên điện thoại di dộng, bám vào những dòng suy nghĩ đó. Mình nên liên hệ với ai? Bố mẹ? Không, mình không thể. Mình không thể để họ lo lắng. Bạn? Không, không thể. Không có một ai mà mình có thể nói chuyện này ra được.

Đột nhiên một dãy số đập vào mắt anh. Đó là số điện thoại của Bar Babylon. Đúng vậy. Mình phải tìm ra được kẻ đầu xỏ. Nếu là họ, họ có thể sẽ làm được điều gì đó. Anh lấy ra một vài tấm danh thiếp từ túi sau của mình. Họ là những người từ các cơ sở mà anh đến thăm vào đêm hôm trước. Sau chúng là thứ mà anh nhận được từ kẻ báo thù Jiro. Trên danh thiếp có ghi địa chỉ của Bar Babylon. Nó nằm trong khu một của Nakasu. Nó gần đây.

Hãy ghé qua. Mặc dù dến đó không có nghĩa là tất cả mọi thứ sẽ đều ổn thỏa. Rốt cuộc thì anh là một người bị truy nã. Tuy nhiên, nếu là họ thì có lẽ họ đã quen với loại tình huống bất thường này. Họ có thể giải quyết tốt vấn đề này.

Quán bar của Jiro nằm ở cuối tầng hai của tòa nhà Marugen. Tấm biển trên cửa ghi đóng cửa, nhưng cửa lại không khóa. Sau khi gõ của, Saitou mở cửa.

Bên trong không được rộng rãi cho lắm và có một bầu không khí ấm cúng. Có năm chỗ ngồi tại quầy và hai gian hàng. Đó là một cửa hàng mà anh sẽ tận hưởng sự bình yên như một khách hàng quen thuộc. Trên quầy, một con mèo đen đang lau mặt. Jiro đang ở bên cạnh nó và làm việc với một cái máy tính, có lẽ đang tính toán danh số bán hàng.

“Tôi xin lỗi. Tôi đang bận

chút việc.” Nhận thấy có khách, Jiro ngước lên. Hắn hơi ngạc nhiên khi đó là Saitou. “Ôi trời, là Saitou-chan thân yêu phải không?”

“Jiro-san, giúp tôi với!” Saitou nói với giọng đầy nước mắt.

“Ôi trời, có chuyện gì vậy? Cậu ổn chứ?”

“Sự tình là-“

Saitou giải thích tình hình của mình. Jiro rót hai ly trà ô long và đưa một ly cho Saitou. “Đó là một mớ hỗn độn.”

“Tôi không thể nhớ bât cứ chuyện gì sau đó, và khi tôi tỉnh dậy, tôi đã ở trong phòng khách sạn của mình.”

“Và vậy nên xác người phụ nữ đó đã được đặt cạnh cậu, phải không?”

“Chính xác là vậy.”

Jiro cau mày. “Cậu đã bị đặt bẫy. Không khó để nghĩ.”

“Tôi bị đặt bẫy?”

“Kẻ nào đó đã phạm tội hiếp dâm và giết người. Họ đã gài cậu để cậu phạm tội thay họ. Người thực hiện vụ giết người là gã khác, và người phụ nữ mà cậu gặp có lẽ đang bao che cho gã đó.”

Mình nên làm gì? Saitou ôm đầu. Thực tế, tại sao ngay từ đầu nó lại kết thúc như thế này. Từ lúc mình tới Fukuoka. Thực ra, không phải, mọi chuyện đã sai kể từ khi làm việc cho công ty đó. Chờ đã, ngay cả trước đó không phải mình đã sai khi trả lời bài kiểm tra đó của công tu. Từ lúc có cuộc phỏng vấn đó. Đáng lẽ ra mình phải trả lời là “Tôi không biết.” cho câu hỏi “Bạn sẽ giết một ai đó bằng cách nào?” Lẽ ra mình phải trả lời rằng, “Tôi không thể giết ai cả.” Đó là lỗi của mình, mình đã cố gắng đưa ra một câu trả lơì khác với những người khác. Mình không nên nói, “Tôi không có đủ can đảm hay kỹ năng để làm việc đó, vì vậy trong trường hợp

có ai đó mà tôi muốn giết, mọi thứ mà tôi nghĩ đến là trả tiền cho người khác và để người đó thực hiện vụ ám sát.”

…Không, đợi một chú.

Saitou đang ôm đầu thì đột nhiên ngẩng đầy lên.’

Tôi không có đủ can đảm hay kỹ năng để làm việc đó, vì vậy trong trường hợp

có ai đó mà tôi muốn giết, mọi thứ mà tôi nghĩ đến là trả tiền cho người khác và để người đó thực hiện vụ ám sát.

Tôi không có đủ can đảm hay kỹ năng để làm việc đó, vì vậy trong trường hợp

có ai đó mà tôi muốn giết, mọi thứ mà tôi nghĩ đến là trả tiền cho người khác-

Chính là nó, anh nghĩ. Điều đó đã xả đến với anh. Vì với, đã có phương pháp đó. Saitou đập tay vào quầy.

“…Jiro-san. Tôi cầu xin anh.”

“Hả? Là chuyện gì?”

“Hãy trả thù cho vụ này.”

Nếu anh không thể làm chuyện gì, anh có thể yêu cầu người khác làm việc đó. Và trả tiền.

Jiro trong mắt. “Ý cậu là gì, Saitou-chan?”

“Jiro-san, anh là người báo thù, đúng chứ? Vậy thì, hãy trả thù cho chuyện này. Xin hãy đổ lỗi cho thủ phamj gây tội cho tôi. Không vấn đề gì cả. Nếu anh cần tiền, tôi có. Tôi vừa nhận được tiền thanh toán từ công ty.”

Trạng thái đã trở nên cân bằng.

“Tôi hiểu rồi. Vậy là vụ này. Thôi được. Tôi sẽ nhận yêu cầu của cậu.” Jiro sẵn sàng đồng ý. Trong ngành công nghiệp này, tiền là tất cả.

“Vì cậu hiện không có bất cứ nơi nào để đi trong khoảng thời gian này, cậu có thể ở đây một lúc.”

“Có thật không!?”

“Đúng vậy. Cảnh sát sẽ không đến thăm cửa hàng của chúng tôi đâu.”

“Cảnh sát không đến sao?”

“Tôi có mối quan hệ rất tốt với một thám tử. Vì vậy, đừng lo lắng.”

“Ahh, cảm ơn anh rất nhiều, Jiro-san.” Okama đã mờ ám khẳng định với cậu. Jiro sau đó nghiêng đầu đầy kinh ngạc. “Nhân tiện, tại sao một người bình thường như cậu lại làm việc cho Murder Inc.”

Khi anh bắt đầu giải thích về cú ném được kể đến trong buổi phỏng vấn xin việc, các mà anh đến Fukuoka, và tất cả các chi tiết đó khiến Jiro nở một nụ cười nhạt, “thật là một thảm họa.” Đúng như anh ta nói, thực sự là một thảm họa.

“Ngay cả khi vậy, đối với cậu, cậu đã là một tay ném bóng cho một ngôi trường kỳ cựu, nổi tiếng đó.” Jiro vô cùng ngạc nhiên. Nó thực sự là điều đáng kinh ngạc như vậy? Mặc dù với tình hình hiện tại của anh đúng là khó có thể ngờ.

“Vậy thì tại sao anh lại làm công việc này?” Lần này là Saitou hỏi.

“Lúc đầu, tôi đã tìm một công việc phù hợp. Tôi muốn làm một chuyên viên thời trang.”

Anh có thể tin rằng anh ta là một chuyên viên thời trang thực thụ. Hắn chắc chắn là một người tinh tế và có khí chất.

“Sáu năm trước, người yêu của tôi đã bị giết chết.” Vẻ mặt của Jiro trở nên mờ mịt. Khi anh ta nói đó là người, vậy người đó có phải là nam hay không? Anh có chút quan tâm, nhưng anh không hỏi về điều đó.

“Thủ phạm đó là một tên giết người. Người yêu của tôi đã bị tấn công bằng một con dao với nhiều vết chém. Tôi nghĩ, tôi muốn haứn phải chết. Vậy nên, tôi cũng đã thuê một sát thủ để để hắn giết kẻ đó. Chẳng phải họ thường nói rằng chẳng có ý nghĩa gì đối với việc trả thù hay điều đó sẽ chỉ khiến cho những người mà ta yêu thương phải chịu hình phạt trên thiên đường? Tôi nghĩ đó là một lời nói dối. Khi gã đó chết tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Nó không phải vì lợi ích của người yêu tôi; mà đó là vì lợi ích của bản thân tôi. Tôi cảm thấy hài lòng.”

Anh cũng có thể hiểu được cảm xúc đó. Nếu ở trong hoàn cảnh tương tự có lẽ anh sẽ hận đến muốn giết kẻ đã giết người yêu của mình.

“Trên đời này có những tội ác phải bị trừng phạt, đúng chứ? Tôi nghĩ chắc chắn cũng có người thắc mắc về điều naỳ.”

Và thế là tôi bắt đầu công việc này, Jiro mỉm cười.

“Thế còn cô bé đó thì sao?” Cô bé tiểu học ở cùng Jiro. Tại sao cô bé đó lại giúp đỡ công việc của một người báo thù?

“Ahh, ý cậu là Misaki? Vào khoảng thời gian tôi bắt đầu trở thành một người báo thù, tôi được thông báo rằng ai đó muốn đánh và giết chết một người đàn ông nào đó. Và rồi tôi đến nhà gã đó và hoàn thành công việc. Khi đó từ trong tủ áo, cô bé đó nhìn chằm chằm về phía tôi. Cô bé có vẻ như bị lạm dụng bởi gã đó. Trên người cô bé toàn là những vết bầm tím, người gầy gò và tiều tụy. Tôi đã bối rối không biết phải làm gì. Tôi đã bị chứng kiến lại toàn bộ qúa trình thực hiện tội ác, vậy nên tốt hơn hết tôi nên giết cô bé, nhưng sau đó cô bé ấy lại nói với tôi.”

“Cô bé ấy đã nói gì?”

“Cảm ơn vì đã giết cha tôi.” Jiro nhún vai. “Sau khi dọn dẹp, tôi đưa cô bé ấy quay lại, mang cô bé vào bồn tắm rửa và cho cô bé ấy ăn.”

“Vậy nên, điều đó đã xảy ra với cô ấy…”

Jiro cười một cách tàn nhẫn. Đó là biểu hiện của sự tự trách bản thân. “Đó là một đứa trẻ thông minh, nên cô bé ấy hiểu tất cả. Một khi cô bé ấy nhìn thấy thế giới này, cô bé sẽ không thể nào trở lại thế giới bình thường được nữa.”

Một khi cô bé ấy nhìn thấy thế giới này, cô bé sẽ không thể nào trở lại thế giới bình thường được nữa. Những lời nói của Jiro như đè nặng vào tim. Anh ta cũng như thế sao? Liệu anh ta còn có thể trở lại cuộc sống bình thường một lần nữa được không? Càng nghĩ về điều đó, tuong lai của anh chỉ thêm tối tăm.

“Cô bé đang tuyệt vọng và cố gắng không cản trở công việc của tôi. Nếu trở thành chướng ngại vật, cô bé âý nghĩ mình sẽ bị vứt bỏ và giết chết. Đó là lý do tại sao cô bé ấy giúp tôi. Thật khủng khiếp khi để một đứa trẻ giúp đỡ công việc như thế này.”

Saitou không thể gật đầu với những điều mà Jiro nói.

Truyện Chữ Hay