Hakata Tonkotsu Ramens

hiệp thứ sáu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

❀ Đầu hiệp thứ sáu ❀

Yusuke Harada đã biến người phụ nữ trẻ mà họ mua từ bên môi giới người thành một cái xác vô dụng chỉ trong một đêm. Như thế này thì dù có bao nhiêu người phụ nữ trên thế giới đi chăng nữa cũng không đủ, Munakata tặc lưỡi.

‘Munakata-san, tôi làm xong rồi.’ Hắn nhận được cuộc gọi như vậy, và khi đến nơi ở của Yusuke thì người phụ nữ đã chết ở trên giường. Tay và chân cô ta bị trói lại. Cô ấy bị xâm hại xong rồi mới bị giết, hay bị giết trước rồi mới xâm hại? Hắn không biết, và cũng không muốn biết điều đó.Dù sao thì, chỉ cần thực hiện mong muốn được giết phụ nữ của câụ ta là được.

“Cậu hài lòng chứ?”

Khi hắn hỏi, Yusuke cười khúc khích. “Chà,cũng tạm được.”

Hơn ba giờ tối, hắn nhét thi thể của người phụ nữ vào một chiếc vali lớn rồi nhét vào cốp xe. Sau đó hắn đến khách sạn thương mại Tenjin. Reiko đang đợi hắn ở phòng 602. Tóc của cô ấy tạo ấn tượng như một nữ tiếp viên, và cô ấy đang mặc một cái váy ngắn cũn cỡn nhưng lại mắc tiền.

“Gã này là ai?”

“Không biết. Tôi bắt gặp hắn trong tình trạng say khướt ở Nakasu. Xem giấy tờ của hắn thì tên là Takuya Itou.”

Reiko đã tìm một gã đàn ông say rượu và mang hắn tới đây theo cách nào đó. Rồi cô đưa anh ta vào giấc ngủ. Cô ta luôn sử dụng cái loại thuốc gây mê một cách xuất sắc.

“Anh có mang theo thi thể của người phụ nữ đó không?”

“Ừ, ở đây.” Hắn mở vali. Đúng như những gì hắn nói với Reiko, trong đó là cơ thể người phụ nữ mà Yusuke đã chơi cùng.

Nhìn thấy cơ thể bị gấp khúc lại và cứng ngắc, Reiko cau có. “… Cậu ta là kẻ tồi tệ nhất trên đời.”

“Vậy chúng ta sẽ làm gì đây? Với cái xác này.”

“Chúng ta sẽ để nó yên nghỉ ở đây.” Reiko chỉ vào giường. “Chúng ta sẽ để hắn phải chịu mọi tội ác. Tất cả những vụ biến thái mà cậu con trai kia đã gây ra.”

❀ Cuối hiệp thứ sáu ❀

Đầu anh nặng trĩu. Nó cực kỳ nặng. Cảm giác như mô não của anh đã biến thành chì vậy.

Khi mở mắt ra, Saitou đang nằm trên cái giường lớn trong một khách sạn. Trên đồng hồ của anh hiển thị sáu giờ sáng. Anh chắc hẳn đã uống quá nhiều vào tối qua. Anh chẳng thể nhớ nổi bất cứ chi tiết nào cả. Cơ thể anh vẫn còn run rẩy; hình như anh chưa tỉnh táo.

Và đột nhiên một cái gì đó giống như hình dạng của một cánh ta người sượt qua tầm nhìn của anh. Nhìn luớt qua, một người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh anh. Không thể nào. Không không không. Không thể nào. Ngủ một đêm với một người phụ nữ mà anh chẳng hề hay biết; anh còn chẳng thể nào nhớ từng có chuyện như thế xảy ra.

Chỉ là người phụ nữ này là ai? Nhìn vào mắt cô ta, Saitou hét lên. Hai mắt cô ta mở to. Cô ta đã chết rồi.

“C-cái-“

Làm sao chuyện này lại có thể xảy ra? Người phụ nữ này là ai? Tại sao, tại sao cô ta lại chết? Anh không nhớ. Anh không thể nhớ ra. Anh hoàn toàn bối rối.

Anh ngay lập tức trở nên tỉnh táo. Nhảy xuống giường, Saitou kiểm tra xung quanh. Anh đang mặc quần lót. Quần áo của anh thì rải rác khắp phòng. Anh lục trong túi áo của mình. Trong đó có ví và điện thoại di

động của anh. Bốn danh thiếp cũng nằm ở đó. Ba chiếc đến từ câu lạc bộ ở Nakasu, nhưng anh không thể nhớ lại bất cứ điều gì sau đó. Hãy nhớ, phải nhớ lại nó. Anh tuyệt vọng bắt bộ não đau nhức của mình làm việc.

Tối qua anh đã say. Anh không thể đi vững được, và đang lom khom trên đường phố. Dần dần những sự kiện của đêm hôm trước hiện lên. Sau đó anh cảm thấy mình bị ai đó gọi tên. “Cậu ổn chứ.” Cô ấy nói như vậy. Nhìn thoáng qua như một nữ tiếp viên. Cô ấy là một người phụ nữ thanh lịch và xinh đẹp. Cô ta bắt taxi vào khách sạn cùng với anh, rồi cô ta đưa anh vào phòng khách sạn. Sau đó anh hoàn toàn bất tỉnh. Chẳng lẽ do sự sa đà của mình mà anh đã đưa cô ta vào khách sạn. Và rồi mình đã giết cô ấy? Không, không thể nào, không thể? Anh sợ hãi.

Anh nhìn lướt qua khuôn mặt của người phụ nữ. Hả, Saitou nghiêng đầu. Không, không phải người phụ nữ này. Khuông mặt của cô ta khác hẳn khuôn mặt của người phụ nữ đã đưa anh đến đây. Có vẻ như đó không chỉ đơn giản là vấn đề về trang điểm. Cả hai đều là những người đẹp, nhưng đặc điểm của họ khác nhau. Người phụ nữ mà anh gặp tối qua có khuôn mặt dài, còn người phụ nữ naỳ lại có khuôn mặt tròn.

Hơn nữa, cô ta còn khá trẻ. Nhìn trông thì vẫn còn chưa đến tuổi đôi mươi. Còn người phụ nữ tối qua nhìn trông giống phụ nữ trưởng thành hơn. Vậy thì cô ta là ai? Cô ta đến từ đâu và tại sao cô ta lại chết ở đây? Saitou chỉ càng thêm bối rối. Anh như chết lặng. Nhưng bây giờ anh biết mình không thể nào ở lại chỗ này. Cứ với cái đà này, anh sẽ bị bắt với tội của một kẻ giết người. Anh phải rời khỏi chỗ này thật nhanh. Mặc vội quần áo, Saitou chạy ra khỏi khách sạn khi chiếc giày còn đang cầm trên tay.

Ngày hôm sau, trong khi nhìn vị sát thủ đang nằm cuộn mình ngủ như một con mèo trên chiếc ghế sô pha ở Văn phòng Thám tử Banba, Banba chỉ có thể nở một nụ cười cay đắng. Vệ sĩ kiểu gì đây? Cậu ta ngủ cũng thật ngon.

Nếu cậu ta tỉnh lại thì sẽ rất phiền phức. Cậu ta sẽ gặng hỏi xem anh đã đi đâu và sẽ đòi đi cùng với anh. Vì vậy, ngay khi có cơ hội, Banba ngay lập tức ra ngoài. Nơi mà anh hướng tới là quán cà phê internet mà Enokida đang ở.

Khi Banba tới thì Enokida vửa với xâm nhập vào trang chủ của Cơ quan Khí tượng. Cậu ta đang tự chơi đùa bằng cách thay đổi tất cả các báo cáo thời tiết ở Okinawa thành “tuyết” trong hẳn một tuần. Cậu ta có lẽ đang định nghỉ giải lao. Nhưng mọi chuyện sẽ trở nên thú vị hơn nếu có Banba.

“A, Banba-san.” Đưa mắt nhìn về phía Banba, Enokiada vui vẻ nói. “Anh vẫn còn sống à.”

“Bằng cách nào đó.” Anh thở dài. “Mặc dù, đã có một sát thủ ghé qua chỗ tôi.”

“Whoaa, ghê vậy. Thương vong là bao nhiêu thế?”

“Một đòn đau đớn giáng đã giáng vào chỗ lương thực của tôi.”

“Lương thực của anh? Là chiến thuật bỏ đói à?”

“Tôi chẳng còn chút nào nữa. Cậu ta rõ ràng là một kẻ ăn vạ mà. Hai bát mì và ba chén cơm. Tôi đã hết toàn bộ số mentaiko mà chúng tôi đã mua vào tối qua.”

“… Sát thủ đó đến để làm gì thế?”

“Cậu ta được yêu cầu đến giết tôi, nhưng có vẻ như cậu ta đã tranh chấp với chủ của mình về tiền bạc nên cậu ta đến để bảo vệ tôi. Cậu ta hiện tại đang ngủ ở chỗ tôi.”

“Đang ngủ? Chứ không phải là anh đưa cậu ta vào giấc ngủ?”

“Tự cậu ta ngủ.”

“Cậu ta là ai vậy?”

“Tôi đang định nhờ cậu kiểm tra đấy.”

“À, tôi hiểu rồi. Ra là vậy. Cậu ta là người thế nào?”

“Cậu ta vẫn còn trẻ. Tuy là nam nhưng lại thích mặc đồ nữ.”

“À,” Enokida lớn giọng như thể cậu ta vừa nhớ ra điều gì đó. “Tôi nghĩ mình biết cậu ta đấy.”

Như mọng đợi. Cậu ấy là kiểu người biết được bất cứ điều gì, anh luôn ngưỡng mộ điều đó.

“Phải cậu ta đây không?” Enokida lấy ra dữ liệu liên quan đến sát thủ đó. “Tên cậu ta là Xianming Lin và sở thích của cậu ta là mặc quần áo nữ giới.”

“Noriaki Hayashi?”[note38001]

“Xianming Lin. Trong các tài liệu chính thức, cậu ta là người Đài Loan, nhưng có vẻ như cậu ta được sinh ra ở một ngôi làng nông quê tại Trung Quốc. Có một gã cũng tìm kiếm cậu ta chỉ một lúc trước. Tôi vừa với tra cứu về cậu ta.”

Thật ra sát thủ đó có nói rằng cậu ta đã bị một gã tấn công khi trên đường mua mentaiko về nhà.

“Cậu biết nhiều thật đấy. Ngay cả cái vụ mặc đồ nữ nữa.”

“Đó là vì trong ví của cậu ta có biên lai trang điểm. Như son môi hay mi giả đó.”

“Vậy còn ông chủ của cậu ta?”

“Ai biết. Tôi không điều tra đến nó. Vậy giờ tôi sẽ tìm hiểu nó nhỉ?”

“Không. Tôi sẽ tự hỏi cậu ta vậy.”

Trả tiền cho cậu ta, Banba rời đi.

“Chào mừng về nhà.”

Một giọng nói cất lên với anh. Lin vẫn ở chỗ này.

“Tôi đã về.”

“Có khách đến thăm đấy.”

“Một vị khách?” Có phải là một khách hàng có công việc chăng?

“Ở đằng kia.” Lin hất cằm. Ở phía bên kia vách ngăn là một gã mặc quần áo đen. Tay và chân của gã đều bị trói bởi một sợi dây dài, và máu mũi đang chảy ra. Có khả năng gã này là sat thủ được thuê đến để giết Banba và bị đánh bởi Lin. Anh có thể dễ dàng hình dung nó.

“Cảm ơn cậu vì lòng hiếu khách nhé.”

“Tôi có nên mang trà nữa không?”

Lin bật cười.

“Nói xem, chúng ta nên làm gì với gã này đây? Giết? Hay là ta nên chặt đầu hắn rồi gửi cho chủ nhân của hắn? Dịch vụ chuyển phát hàng điện lạnh cũng được.”

Tên sát thủ sợ hãi. Hắn chắc hẳn không qua quen thuộc với loại công việc này.

“Để hắn đi đi.”

Khi Banba nói vậy vẻ mặt của Lin như thể một đứa trẻ bị lấy mất đồ chơi. Cậu miễn cưỡng tháo dây buộc quanh chân của hắn. Sau đó cậu đến gần khuôn mặt của tên sát thủ và đe dọa. “Nói với ông ta. Làm điều này chỉ tốn công vô ích thôi. Nhanh lên và trả tiền đi.”

Với ông ta, có lẽ đó là chủ của Lin. Dường như họ thực sự có tranh chấp về tiền bạc.

Sau khi tên sát thủ bỏ chạy, Banba đi thẳng vào chủ đề. “Nhân tiện thì, Xianming Lin-kun.”

Đột nhiên bị gọi tên, Lin tròn mắt. “Tại sao anh lại biết tên tôi?”

“Tôi đã điều tra nó.”

“Đừng nói là anh chạy đi đâu đó và điều tra cái thứ vô nghĩ đó chứ?”

“Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi cậu, nhưng cậu sẽ thành thật trả lời chứ?”

“Còn tùy thuộc vào câu hỏi.” Lin thẳng thừng trả lời.

Banba không quan tâm mà bắt đầu đặt câu hỏi. “Tại sao cậu lại trở thành sát thủ?”

“Đó là vì tiền. Tiền bạc. Tất nhiên là tiền rồi.”

“Tiền hả…” Với tình trạng đói đến thế kia của cậu ta tối qua, anh cũng không nghĩ cậu ta có một cuộc sống xa hoa. “Cậu có nợ sao?”

“Chà, đại loại vậy.”

Như vậy, điều này sẽ làm mọi thứ nhanh chóng.

“Nếu như tôi nói tôi sẽ trả món nợ kia của cậu, cậu sẽ làm gì?”

Vẻ mặt Lin trở nên nghiêm túc. “Ý anh là gì?”

“Hãy giao dịch với tôi.”

“Một giao dịch?”

“Tôi sẽ trả giá cho những thông tin mà cậu có.”

Nó như thế nào? Anh hỏi. Lin im lặng. Có thể cậu ta đang tính toán thiệt lợi trong trong đầu. Một lúc sau cậu ta nói. “Nếu tôi có 5.000.000 thì tôi sẽ được tự do.”

“5.000.000. Tiền mặt có được không?” Banba mở chiêcs két sắt ở góc phòng và lấy ra năm xấp hóa đơn. Đó là số tiền mà anh nhận được từ Shigematsu. Anh đặt 5.000.000 yên thành chồng trước mặt Lin. Sau khi xác nhận toàn bộ, Lin gật đầu. Các cuộc đàm phán được phép tiếp diễn.

“Đầu tiên, cậu có thể tự giới thiệu về bản thân mình không?”

Lin khịt mũi. “Anh biết rồi mà. Chẳng phải anh đã điều tra sao.”

“Tuổi của cậu?”

“Mười chín.”

“Cậu đang làm việc ở đâu?”

“Bang Kakyuu.”

“Bang Kah-kew?” Một tổ chức ban đảng à? Đó là cái tên mà anh chưa từng được nghe thấy.

“Đó là một nhóm Yakuza đã rời khỏi bên mafia Trung Quốc. Đó là cái được gọi mà mafia đa quốc gia.”

“Nguồn thu nhaạp chính của tập đoàn Kakyuu là gì? Vũ khí? Ma túy?”

“Con người.”

“Tôi hiểu rồi; buôn người, đúng không?”

“Tôi không có liên quan đến vụ đó nên tôi khong biết chi tiết cụ thể. Tôi chỉ nhận yêu cầu và giết người. Chỉ lặp đi lại lại như vậy thì tôi mới được nhận tiền.”

Anh chuyển sang câu hỏi tiếp theo. “Cậu thành sát thủ từ khi nào?”

“Tôi được Tập đoàn Kakyuu thuê hai năm trước. Tôi được đào tạo từ khi mới chín tuổi.”

“Đào tạo?”

“Mục tiêu của bon buôn người không chỉ đơn thuần là cơ quan nội tạng. Chúng thu mua rất nhiều trẻ em, kỷ luật và nuôi dạy chúng thành lính hoặc là sát thủ.”

“Điều đó có nghĩ là cậu cũng từng trải qua như thế?”

“Đúng rồi. Tập đoàn Kakyuu kiếm tiền từ những sát thủ của tổ chức của bọn họ.”

“Tiếng Nhật của cậu có vẻ tốt. Cậu đã tìm hiểu nó?”

“Tôi buộc phải học nó. Tôi đã tham gia các lớp đào tạo tiếng Nhật và tiếng Anh. Tôi cũng đã sống ở Nhật Bản trong hai năm và sử dụng tiếng Nhật không chỉ ở trong bang hội.”

“Vậy là, cậu có trò chuyện với những người trong bang?”

“Người người trong bộ phận của bang. Tôi trước đây hay phải vào văn phòng.”

“Câu hỏi cuối cùng.” Anh lấy bức ảnh từ trong bàn ra. “Cậu có biết gã đàn ông này là ai không?”

Đó là bức ảnh của thị trưởng Harada mà anh nhận được từ Shigematsu. Anh chỉ vào người đàn ông đầu trọc xuất hiện từ phía sau.

“Gã này,” Lin mở to mắt. Tiếp đến, cậu ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh như thể cậu ta đang nhìn một sinh vật gây hại. “Đó là Zhang.”

“Zhang?” Vậy là, người quen sao.

“Đó là ông chủ của tôi. Ông ta là cấp dưới của Tập đoàn Kakyuu. Ông ta luôn mặc mấy bộ com-lê đau mắt, nhỉ? Ông ta luôn như thế.”

“Cậu có nhầm lẫn gì không, đã đó?”

“Không, không nhầm lẫn gì cả. Vì tôi luôn muốn một ngày nào đó sẽ đâm một nhát dao vào sau đầu ông ta như thế.”

Mình hiểu rồi, Banba ậm ừ. Hiển nhiên anh sẽ bị giết nếu năm giữ bức ảnh về cuộc họp bí mật giữa thị trưởng và mafia. Với việc này, anh đã nắm được rất nhiều thông tin.

Lin đang trong một trạng thái tuyệt vời, cậu đã kiếm được tiền thông qua cái cách mà bản thân không thể tưởng tượng được. Bây giờ cậu chẳng cần phải quan tâm mệnh lệnh của Zhang nữa. Đồng nghĩa với việc này chính là cậu không cần phải nhận tiền từ Zhang nữa, và cũng không còn lý do để bảo vệ tên thám tử Banba kỳ lạ này. Sau đó, tất cả những gì cậu cần làm là trả nợ ngay lập tức và trở về đất nước của mình. Gia đình đang đợi cậu ở đó.

Khi cậu rời khỏi văn phòng.

“Nếu có bất kỳ rắc rối nào, cậu luôn có thể gọi điện. Tôi sẽ giúp đỡ.”

Banba nói với cậu, và đưa cho cậu danh thiếp của mình. Đó là tấm thiếp có ghi ‘Đại diện Văn phòng Thám tử Banba, Zenji Banba.’ Nó giống hệt như cái mà cậu nhận được từ Zhang.

“Không cần.” Lin không lấy nó. Cậu đã có danh thiếp đó và ngay cả khi cậu không có thì cậu cũng không cần.

“Đừng do dự như vậy và cứ nhận thôi.”

“Tôi không do dự. Ý tôi chính là tôi sẽ chẳng thể nào được cứu rỗi bởi anh đâu.”

“Tôi không hiểu cậu.” Không nói gì ngoài những câu cảm thán, Banba dang rộng hai ray. “Cậu nghĩ điều mà sát thủ cần là gì?”

“Haa?” Một sát thủ cần gì sao? Không phải quá rõ rồi ư. “Tất nhiên là sức mạnh.”

“Không, không phải vậy.” Banba nhún vai. “Đây là một gợi ý. Điều này cũng rất cần thiết trong bóng chày.”

“Tôi không hiểu ý anh là gì.” Lin nói rồi quay lưng lại với Banba. Cậu ghét những câu đó.

Cậu quyết định trở về nhà và thay một bộ vets để đến văn phòng của Zhang. Cậu lên chuyến tàu của tuyến chính Kagoshima hướng đến Kokura từ ga Hakata, và vừa xuống ga Kashii thì cậu nhận được một cuộc gọi. Là từ Zhang.

‘Cậu đã giết tên thám tử đó chưa?’

“Không.” Lin không nén được tiếng cười. “Tôi sẽ không nhận thêm bất cứ mệnh lệnh nào từ ông nữa.”

‘Nghĩa là sao? Cậu đang có tâm trạng tốt nhỉ.’

“Tôi đã có 5.000.000. Khoản nợ sẽ được trả hoàn toàn. Bây giờ thì tôi hoàn toàn tự do.”

‘Hả, phải không?’ Phản ứng của Zhang ít hơn cậu mong đợi. ‘Với thái độ của cậu, xem ra chưa xem tin tức gì nhỉ?’

“Tin tức?” Ông ta đang nói gì vậy? “Ý ông là sao, tin tức gì cơ?”

‘Sao cũng được. Cậu sẽ hạnh phúc hơn khi không biết đấy.’

Cuộc gọi bị ngắt ở đó.

Gã đó muốn gì? Lin nghiêng đầu bối rối.

Khi trở về nhà, Lin ngay lập tức bật TV. Đó là chương trình thời sự địa phương, và phát thanh viên đang đọc tin tức. Có một vụ tai nạn do lái xe trong tình trạng say rượu, một học sinh trung học mất tích, và sau đó –

‘Tin tức tiếp theo. Sáng nay thi thể một người phụ nữ được tìm thấy trong một khách sạn ở thành phố Fukuoka. Hiện đã phát hiện danh tính của thi thể là sinh viên du học người Trung Quốc ở thành phố Fukuoka, Qiaomei Lin.’

“Hở”

Lin mở to mắt.

“Qiaomei.” Đó là tên em gái cậu. “Không thể nào.”

Không, không thể nào. Điều đó là không thể. Cậu vội vàng gọi điện cho Zhang. Tay cậu run run.

Zhang ngay lập tức trả lời. ‘Tôi đã nghĩ là cậu sẽ gọi ngay đấy.’

“Chuyện này là sao. Qiaomei Lin này-“

'Đó là em gái cậu đấy.'

“C-Chuyện đó không thể nào…. Tại sao Qiaomei lại ở Nhật Bản?”

‘Cũng giống cậu thôi, cô ta đến chỗ này thông qua buôn bán người. Cô ta bị một tên biến thái mua rồi làm đồ chơi.’

“Hắn mua Qiaomei?” Lin cao giọng. “Không phải ông hứa sẽ không động đến gia đình tôi sao?!”

‘Cậu bị ngu à? Cậu nghĩ môt kẻ không tuân thủ luật pháp có thể giữ lời hứa?’

Cơ thể cậu bùng trong cơn thịnh nộ. Gã này quả thực đáng chết.

“Ai,” cậu buộc phải nói trong khi dập tắt cơn tức giận của mình. “Kẻ nào đã mua Qiaomei?”

‘Tôi không thể nói. Đó là một bí mật phức tạp.’

“Tôi sẽ giết hắn. Tôi sẽ giết ông.” Lin nghiến răng và hét lên. “Ông và cái tên khốn đã làm điều đó với Qiaomei. Tôi sẽ giết hết các người.”

‘Ahh, tôi sẽ nói cho cậu một chuyện khác nữa.’ Zhang ngắt nó bằng một chất giọng thờ ơ. ‘Mẹ cậu đã mất cách đây 5 năm vì bệnh tật rồi. Vì vậy, 1.000.000 mà cậu đã tiết kiệm hàng tháng, tất cả đều được cho vào túi của tổ chức rồi.’

Cậu không còn lời nào để nói tiếp.

‘Tôi đã cảnh cáo cậu rồi. Nếu cậu dám xem nhẹ người lớn thì sẽ phải đối mặt với hậu quả đấy.’

“…Đứng yên ở đó. Tôi sẽ tới kết liễu ông ngay bây giờ.” Cậu ngắt cuộc gọi.

Cậu bắt taxi trong khi vẫn mặc đồ nữ giới và đi đến chỗ Haruyoshi. Khi đến tòa nhà mục tiêu, Lin xuống xe, bỏ tờ 10 nghìn lại và nói không cần tiền thối, rồi cậu chay lên cầu thang của tòa nhà. Cậu đi thẳng lên tầng bốn với những bước chân vội vã không thể cản và sau đó với sức mạnh tương tự cậu lao vào văn phòng. Trong văn phòng có năm người đàn ông mặc bộ vest công sở. Họ là tay sai của Zhang. Họ đang ngồi nói chuyện vu vơ trên ghế sô pha. Cậu không nhìn thấy Zhang. Có lẽ ông ta đang ở phòng trung tâm.

Trước lối vào là Lin trong trang phụ phụ nữ, những tên tay sai đã rất ngạc nhiên. Họ nheo mắt, tự hỏi người phụ nữ này là ai. Một trong số họ đến gần Lin trong khi nở nụ cười đểu cáng.

“Sao vậy cô gái? Cô nhầm tầng sao? Nếu cô đang tìm thẩm mỹ viện, thì nó ở tầng hai đó.”

Lin thực hiện hành động của mình mà không đáp lại lời của người đàn ông đó. Lấy con dao dấu trong người, cậu rách nát cổ họng của hắn. Máu nhuộm đỏ chiếc áo trắng của Lin.

“Mày là cái thứ gì vậy?!” Những gã còn lại hét lên. “Mày định làm gì?!”

Mỗi ngươì thò tay vào trong túi của bọn họ. Có vẻ như họ tính lấy súng của mình. Chỉ bằng thời gian đó, cậu tiếp cận một gã khác và rạch bụng của hắn. Cậu lấy súng từ gã. Đó là một khẩu súng Trung Quốc có gắn một bộ phận hãm và một dấu sao được khắc trên báng súng. Khi sử dụng cơ thể của người đàn ông làm lá chắn, cậu đối mặt với ba người còn lại và bắn. Đã lâu cậu không dùng súng, nhưng cậu đã vượt trội hơn nhiều. Hai phát đầu tiên vào đầu và phát thứ ba thì trúng tim.

Bức tường xung quanh cùng với sàn của văn phòng, và cả quần áo cậu đều dinh máu. Cậu đã tung cánh cửa phòng bên cạnh với mặt ngoài bê bết máu. Cũng như mọi khi, ông ta đang dựa lưng vào chỗ ngồi có gió thổi và đang hút xì gà. Thật thoải mái nhỉ. Mặc dù bây giờ ông ta sẽ chết.

Với một con dao ở tay trái vào một khẩu súng ở tay phải, Lin chậm rãi hướng về phía Zhang. “Ông có vẻ bình tĩnh nhỉ.”

Nhìn Lin, Zhang bật cười như thể đó là trò đùa. “Cái bộ dạng gì thế? Cậu định cải trang à?”

“Ai?” Cậu dí nòng súng vào trán Zhang và hỏi. “Ai đã mua Qiaomei?”

“Ai biết.” Sự bình tĩnh của Zhang không hề sụp đổ.

“Ông không định nói?”

“Tất nhiên.”

“Vậy thì chết đi.” Hãy chuộc lỗi với cô bé bằng cái chết của ông.

“Cậu không thể. Tôi sẽ không bị cậu giết đâu.”

“Ha, ông có phải là đồ ngốc không? Ông nghĩ tôi có tình cảm với ông sao? Ông thật đặc biệt đó.”

“Ý tôi không phải là vậy. Cậu không thể giết tôi. Rốt cuộc, cậu cũng chẳng phải là sát thủ.”

“Ông đang nói cái quái gì vậy?” Tôi không phải là sát thủ, ý ông là sao? Cho dù ông có nói thế nào thì hiện tại tôi vẫn là một sát thủ.

“Cậu không phải là sát thủ. Cậu chỉ là một kẻ giết người thôi. Những sát thủ chuyên nghiệp nói nằng kẻ đó cũng làm việc giống như cậu mà thôi. Hãy nhớ lấy điều đó.”

Kẻ đó? Ông ta đang ám chỉ ai?

Ông ta nhìn về phía sau Lin. Cậu sửng sốt. Khi cậu quay lại thì đó là bức tường. Khi cậu nhìn kỹ hơn thì đó là một người. Tại thời điểm đó, người đàn ông đã đứng sau Lin. Đó là một gã vô cùng to lớn. Gã trông y như quái vật Frankensein trong mấy bộ phim vậy. Gã này cũng là sát thủ do Zhang thuê?

Người đàn ông đó khiên Lin mất cảnh giác. Cánh tay của cậu bị đánh. Khẩu súng rơi khỏi lòng bàn tay.

Zhang nói với gã, “Tôi sẽ để việc còn lại cho cậu,” và rời khỏi phòng một cách bình tĩnh.

“Đứng lại đó, tên khốn!”

Cậu đưa tay về phía Zhang, nhưng cậu ngay lập tức bị kéo lại bở gã đắng sau. Đầu cậu bị kẹp ngửa ra sau. Tay phải của gã quàng ngay trước mặt cậu, và cậu quàng lại tay về cổ của gã.

“A, gah”

Hơi thở của cậu bị ngắt mất. Cậu chuyển con dao trên tay trái sang tay thuận. Câu đâm lưỡi kiếm vào cánh tay của gã đang siết cổ mình. Gã bình tĩnh. Cậu cũng không hét hay rên rỉ một tiếng.

“Vô dụng thôi. Dao không có tác dụng với tôi.” Gã nói với chất giọng nhỏ.

“T-Tại sao-“ Tại sao nó lại không có tác dụng?

“Điều mà sát thủ cần là một cơ thể bền bỉ.” Người đần ông to lớn nói, thì thầm vào tai Lin. “Một sát thủ phải có khả năng giết một ngươì trong bất kỳ tình huống nào. Ngay cả khi, ví dụ, một nơi mà anh ta không thể mang vũ khí vào.”

“Kah, ha.” Thật khó thở.

“Một sát thủ luôn phải ở trong trạng thái dùng cơ thể của mình làm vũ khí bất cứ lúc nào. Vậy nên tôi đã xây dựng cơ thể của mình. Để có thể giết đối thủ chỉ bằng cánh tay này. Để có thể chịu đựng bất cứ sự tấn công nào.”

Ngay bây giờ mình phải sửa lại lập trường của mình. Lin rút dao ra khỏi cánh tay của gã. Lần này cậu quyết đính nhắm đến khu vực nguy hiểm và nâng nó hướng về cổ họng của đối thủ. Người đàn ông nắm chặt lấy tay cầm dao của Lin và tăng lực đạo. Gã đang cố gắng vặn nó theo hướng ngược lại. Đúng như cậu nghĩ tay mình sắp gãy mất, cậu đã mắc lỗi. Mũi dao hưỡng ngay về phía bụng của mình. Vì sức lực khá lớn của gã đàn ông mà cậu không thể thả dao xuống cũng như thay đổi quỹ đạo của nó.

Con dao mà cậu đang càm cứa ngay vào hông, và Lin hét lên. ‘Ugwaah.”

Trong khi cơ thể đang run lên vì đau, gã đã tấn công từ phía trước. Hẳn đẩy cậu vào tường và nắm lấy cái cổ gầy của cậu bằng hai tay. Ngon tay của gã thọc sâu vào cổ họng của cậu. Các ông phế quản và tĩnh mạnh của cậu đang bị đè lên; cậu không thể thở được. Đau.

Không còn oxy lưu thông trong não, cậu trở nên choáng váng. Đột nhiên, những lời của Zhang lướt qua tâm trí của cậu.

Cậu không phải là sát thủ. Cậu chỉ là một kẻ giết người.

Cậ cảm thấy buồn nôn. Cái quái gì thế? Tôi có phải là một kẻ giết người á? Không. Tôi là một sát thủ chuyên nghiệp, chính hiệu. Tôi không phải là nô lệ hay một con chó. Tôi là người chuyên nghiệp. Một sát thủ chuyên nghiệp.

Lin thì thầm điều đó nhiều lần trong đầu.

Truyện Chữ Hay