Hakata Tonkotsu Ramens

hiệp thứ năm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

❀ Đầu hiệp thứ năm ❀

Banba đỗ xe tại bãi đỗ xe hoạt động bằng tiền xu gần cầu Haruyoshi. Anh bước ra khỏi xe và đi xuống con phố với những quán ăn. Lin đi theo anh. Các chữ cái ‘Genchan’ của một quán ăn có thể nhìn thấy từ phía xa. Khi đến gần, họ nghe thấy một giọng nói hét lên.

“Đồ đần!” Đó là giọng nói của Genzo. Ông ấy nói có vẻ vô cùng đe dọa.

“Không, như tôi đã nói, đó không phải là tôi!” Họ nghe thấy giọng một nam nhân khác. “A-Abe senpai đã nhầm lẫn –“

“Cậu đừng có tới chỗ này nữa!”

Họ nhìn thấy một nam thanh niên bay ra khỏi quán ăn và chạy đi.

Nó chắc chắn có vẻ như không yên bình nhỉ. Chỉ là chuyện gì đã xảy ra vậy? Banba và Lin nhìn nhau rồi nghiêng đầu.

Khi họ ngập ngừng kéo rèm lên, Genzo vẫn mìm cười như thường lệ. “Ồ, là các cậu à.”

Banba ngồi xuống. Lìn thấy một chỗ trống và ngồi xuống. Sau khi họ gọi hai bát ramen, Genzo nhanh chóng đi ngâm mì trong nước nóng.

“… Xin lỗi, ông chú. Tôi thất bại rồi.” Lin nói. “Shindou đã bị giết.”

Là do gã này, cậu vừa nói vừa dùng ngón tay cái chỉ vào người đàn ông bên cạnh. Mặc dù anh ta được gọi là người mạnh nhất thành phố này nhưng cậu vẫn cay cú vì sự thật rằng cậu không thể hoàn thành yêu cầu mà mình đã nhận.

“Cậu đừng băn khoăn về chuyện đó.” Cậu lo lắng ông ấy sẽ tức giận như lần trước, nhưng Genzo đã khoan dung với cậu. “Cú trượt của cậu rất dễ thương mà.”

“Chuyện gì đã xảy ra thế? Có vẻ như lúc nãy hai người vừa có cãi vã à?”

Khi Banba hỏi ông ấy, Genzo thở dài. “Hai sát thủ mà tôi giao việc lại làm rối tung mọi thứ lên.”

“Rối tung mọi thứ sao?”

“Họ đã đi và giết một gã đàn ông không có liên quan do sự nhầm lẫn.”

“Ôi trời.”

Mình hiểu rồi, đó là lý do vì sao ông ấy đã la mắng lúc nãy. Vậy là nam thanh niên vừa bỏ chạy trước đó hẳn là người vừa kể kia.

“Của các cậu đây. Xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu.” Genzo đặt ramen trước mặt họ.

“Trông ngon quá.” Banba chắp hai tay vào nhau trong khi giữ một đôi đũa có thể tách đôi. “Cảm ơn vì bữa ăn.”

Lin cũng làm như vậy. “Cảm ơn vì bữa ăn.”

“ – À, đúng rồi. Banba.”

Sự cố trong phòng VIP đó. Mình nên kể với anh ta về chuyện đó.

“Có ver như anh đang bị truy nã đấy. Bởi Tập đoàn Kakyuu.”

Với sợi mì được húp vào trong miệng Banba nghiêng đầu. “Mm?”

“Ông chủ của Tập đoàn Kakyuu đã đến câu lạc bộ đó. Và gã mang theo cấp dưới và vệ sĩ của mình.” Cậu kể tường tận chi tiết cuộc trò chuyện. “Họ nói rằng họ đang tìm kiếm những sát thủ lành nghề để giết Samurai Niwaka.”

Mặc dù cậu đã thông báo cho anh ta về điều đó nhưng Banba chỉ thì thầm một cách vô tư. “M-hm.” Cậu không nghĩ anh ta sẽ hoảng sợ vì điều đó, nhưng cậu nghĩ anh ta nên quan tâm một chút chứ.

“Sao anh không tránh làm bất cứ chuyện gì khiến anh nổi bật trong một khoảng thời gian đi?”

“Chuyện gì thế. Cậu lo cho tôi à?”

“Coi thế đi.” Cậu khịt mũi. “Nếu anh trở thành mục tiêu, vậy thì cuộc sống của tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

“Không sao đâu. Cậu chẳng cần phải băn khoăn đâu.” Banba mỉm cười. Điều này hoàn toàn khác với Shindou. Mặc dù mạng sống của anh ta đang bị nhắm tới nhưng anh ta vẫn điềm đạm.

“… Những sát thủ có tay nghề cao sao, huh.” Genzo cau mày. “Có ai không?”

“Họ nói rằng họ sẽ tìm thấy một số kẻ từ nơi khác. Tôi đoán họ cũng sẽ liên lạc với một gã nào đó được gọi là G.G.”

“G.G?” Banba và Genzo đồng loạt hỏi lại. Cả hai đều cùng có một biểu hiện hơi sốc.

“Thật sao?” Banba cuối cùng cũng thể hiện rằng anh có quan tâm đến những gì Lin đang nói.

“Đúng.” Không nghi ngờ gì khi Li đã nói điều đó.

“Không phải gã G.G đó đã nghỉ hưu cách đây mười năm rồi sao?” Banba nhìn lên Genzo.

“Đúng là vậy.” Genzo gật đầu.

“Này.” Lin hỏi họ. “Cái gã G.G này có mạnh không?”

“Hiển nhiên là. Họ nói hắn là sát thủ mạnh nhất trong các thế hệ. Ngay cả Samurai Niwaka cũng không có cơ hội chống lại hắn.”

“Điều đó không đúng.” Banba mạnh mẽ phản bác. Anh ta có thể không muốn thừa nhận rằng có một tên sát thủ mạnh hơn mình ngoài kia.

Genzo nói với vẻ trêu trọc. “Có lẽ đã đến lúc để cậu trả tiền cho piper càng sớm càng tốt rồi, Banba.”

“Ông chú đừng có nói với tôi điều đó.” Banba khịt mũi. Anh có một biểu hiện không để lộ trên khuôn mặt của mình. “Tôi sẽ không bị khuất phục bởi mấy kẻ lập dị đó đâu.”

“Khá là đáng sợ khi phải đối mặt với các cựu chiến binh đấy. Cho dù họ là ở lĩnh vực nào đi chăng nữa.”

Lin đồng ý với lời khẳng định của Genzo. Sự khác biệt về kinh nghiệm đôi khi vượt qua sự khác biệt về khả năng của họ. Tốt hơn hết là đừng đánh giá thấp họ không quan trọng bao nhiêu chiến công của họ với tư cách là một sát thủ.

“Bỏ chuyện đó sang một bên.” Banba chuyển chủ đề. “Tôi sẽ nghỉ việc một thời gian.”

“Haa?” Genzo trong mắt. “Tôi chưa từng nghe thấy bất cứ thông tin về chuyện đó.”

“Chà, việc đó bắt đầu từ hôm nay.”

“… Tôi quên mất.” Genzo đã nhận ra và đưa ra sự thông hiểu của mình. “Vậy bây giờ đã đến mùa cho việc đó rồi sao?”

Lin chết lặng. Cậu là người duy nhất ngoài vòng trò chuyện này. “Vậy ‘việc đó’ chính xác là cái gì vậy?”

“Đó là Yamakasa. Yamakasa.”

“Và Yamakasa là?”

“Cậu không biết Yamakasa sao?” Banba đã rất ngạc nhiên. Đó là phản ứng giống hệt như khi Lin hỏi anh ta ‘bunt là gì?’.

“Đó là Hakata Gion Yamakasa.” Genzo trả lời cậu. “Đó là một lễ hội nổi tiếng ở Hakata. Những nam thanh niên mang lên một chiếc kiệu được gọi là Kakiyama và chạy vòng quanh thành phố Hakata.”

Theo Genzo, Hakata Gion Yamakasa là một lễ hội truyền thống được tổ chức ở Fukuoka trong hơn 770 năm nay. Với Yamakasa, có bảy đội được chia theo quận được gọi là nagare. Có: Ebisu-nagare, Doi-nagare, Daikoku-nagare, Higashi-nagare, Nakasu-nagare, Nishi-nagare và Chiyo-nagare. Bảy nagare này mỗi đội mang một chiếc kiệu nặng một tấn tại thời điểm cao trào của lễ hội, Oiyama, và chạy quãng đường dài gần 5 km trong khi hét lên câu ‘oissa’. Địa điểm bắt đầu là ở đền Kushida, mà điểm cuối là thành phố Susaki. Tất cả những người tham gia lễ hội đều mặc đeo khăn đầu, mizu-happi [note37612], shimekomi [note37613], và jika-tabi [note37614]. Nó có vẻ như là một lễ hội tốn kém nhỉ. Lin nghĩ.

“Cậu chưa từng nhìn thấy nó sao? Họ sẽ ngừng các chường trình truyền hình cho sự kiện này hàng năm đấy. Khoảng bốn giờ sáng đấy.”

“Như thể tôi sẽ xem nó vậy.” Lúc đó cậu ấy sẽ ngủ hoặc làm việc. Cậu không có sở thích bật TV và xem chương trình phát sóng của một lễ hội nào đó.

“Nó có gì thú vị sao?”

“Cậu chẳng biết gì về nó cả.” Banba nheo mắt.

Thời gian cho Yamakasa là từ hôm nay, ngày 1 tháng 7 cho đến ngày 15; Oiyama sẽ diễn ra vào rạng sáng ngày cuối cùng của lễ hội.

“Có những trường học và công ty sẽ đóng cửa trong thời gian này. Họ gọi đó là thời gian nghỉ ngơi Yamakasa.”

“Cái quái gì xảy ra vậy?” Mặc dù những người ở đất nước Nhật bản này đã làm việc cho đến khi họ gục ngã vì kiệt sức. Vậy mà vẫn có những người sẽ ngừng công việc của mình chỉ vì một số lễ hội. Thành phố này thật lộn xộn. Cậu nghĩ.

“Banba cũng sẽ tham gia vào Yamakasa, vậy nên vào khoảng thời gian này cậu ấy đề sẽ luôn nghỉ việc.”

“Tôi muốn chỉ tập trung vào Yamakasa trong khoảng thời gian này. Nó giống như là một sự tẩy rửa tâm hồn vậy.”

Genzo cau màu. “Điều này vẫn khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi có rất nhiều việc muốn giao cho cậu. Tôi nên làm gì đây…”

“Hãy giao chúng cho Lin đi.”

“Haa? Đừng có áp đặt cái thứ ngu ngốc như vậy.”

Cậu rủa thầm. Tại sao tôi phải làm việc ở vị trí của anh trong khi anh được đi tận hưởng một lễ hội chứ?

Banba cười toe toét. “Đúng rồi. Tôi nghĩ đó là điều mà cậu chẳng thể nào làm nổi đâu.”

“… Anh nói gì cơ?”

“Có quá nhiều trách nhiệm phải gánh lấy, đúng chứ? Những điều mà công việc của tôi đòi hỏi đấy.”

Một nét cau có hằn sâu trên trán Lin trước ánh mắt khiêu khích kia.

“Nếu anh nói như vậy thì tôi đoán tôi sẽ làm chuyện đó.” Sau khi cậu lên tiếng khóe miệng anh ta nhếch lên thành một nụ cười. “ – Đó là những gì anh nghĩ tôi sẽ nói nhỉ? Tôi sẽ không bị lừa bởi thế đâu.”

Ngay khi Banba nghĩ rằng anh ta đã chiến thắng cậu bằng sự khiêu khích của mình, anh ta nhanh chóng bị chứng minh lại rằng bản thân đã sai.

“Cậu chắc chắn đã trưởng thành rồi.” Genzo nói với vẻ mặt như thể đang nhìn đứa cháu của mình.

“… Cậu chẳng dễ thương chút nào.” Banba bĩu môi, hơi bực bội.

❀ Cuối hiệp thứ năm ❀

Hắn được cung cấp một vũ khí đặc biệt là một thanh kiếm Ninja và sau đó được đào tạo để ném shuriken. Saruwatari không thể không cảm thấy cuộc đời sát thut của mình đang dần lạc trôi vào một hướng xa lạ. Ngay khi hắn cảm thấy lo lắng về những gì hắn buộc phải làm tiếp theo, Nitta đã yêu cầu hắn đi ‘săn những tên sát thủ’. Chỉ đơn giản là giết vài tên sát thủ; không phải là theo yêu cầu của ai cả. Nó sẽ không được trả tiền. Hắn được đưa cho một danh sách những sát thủ đang hoạt động ở thành phố Kitakyushu và được yêu cầu ‘giết hai hoặc ba nguời ở đó’.

Vậy nên hắn quyết định trừ khử hết tất cả bọn chúng.

Dách sách có tên của một đám mười sát thủ tự do và địa chỉ nơi ẩn náu của chúng. Saruwatari nhắm đến việc loại bỏ từng người một ra khỏi danh sách trong mười ngày. Không ai trong số những tên sát thủ này là đối thủ của hắn.

Cuối cùng trong danh sách này là một nhóm gồm năm tên sát thủ. Hắn cười khi thấy ngành sát thủ lại hợp tác với phe phái của đám cá nhỏ này. Saruwatari bước vào tòa nhà chung cư bảy tầng màu xám tro. Nó nằm ở một góc phố ở Mihagino, phường Kokura ở Kitakyushu. Hắn có thể nhìn thấy một đường đua xe đạp gần đó. Việc thâm nhập vào một căn hộ giá rẻ mà không có cửa khóa tự động ở lối vào cực kỳ đơn giản, và vậy nên Saruwatari đã đến được tầng chỉ định của mình mà không gặp chút khó khăn nào.

Nơi ẩn náu của chúng là phòng 506 của tòa nhà chung cư này. Hắn đi ra khỏi thang máy khi đến tầng năm. Nitta hướng dẫn hắn quấn chiếc khăn quanh đầu như ninja, nhưng hắn cho rằng trông nó không ngầu, nên hắn quấn nó quanh mặt bên dưới mũi. Hắn che mặt thêm nữa bằng cách mặc một chiếc áo khaocs có mũ trùm đầu. Hắn có rất nhiều túi ở bên ngoài và bên trong chiếc áo khoác này là shuriken và kunai nhiều nhất có thể. Mình đóan nếu ninja ở đây thì chắc họ sẽ trông như thế này, Saruwatari bật cười trước vẻ ngoài lố bịch của hắn.

Hắn đã được học trong khóa đào tạo của công ty về cách mở cửa. Hắn dễ dàng mở cửa phòng 506. Hắn bước vào bên trong một cách nhẹ nhàng và lặng lẽ đóng cửa lại. Cách bố trí của căn phòng giống như tạp chí thông tin thuê nhà đã mô tả. Đó là một căn phòn với nhà bếp, phòng ăn và phòng tắm trong một căn phòng riêng biệt với nhà vệ sinh.

Hắn nghe thấy tiếng vòi hoa sen đang chảy. Dường như có người đang ở trong đó. Saruwatari đi tới phòng tắm trước. Hắn nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông qua tấm kính cuả nhà tắm. Không gây tiếng động, hắn mở cửa phòng tắm. Gã đàn ông đang gội đầu và không hề để ý đến sự hiện diện của Saruwatari. Gã đang cúi đầu, xả sạch bọt dầu gội. Saruwatari di chuyển tới đằng sau gã và chém thanh kiếm ninja quay gáy của gã. Hắn nhanh nhẹn lui về phía đằng sau để máu không văn lên người và đóng cửa lại. Tiếng kêu của gã đàn ông bị át đi bởi tiếng nước chảy. Gã đàn ông đó đã chết mà chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với gã hay ai là kẻ đã giết gã.

Hắn đã kết liễu một trong số bọn chúng.

Ngay khi hắn chuyển sang những kẻ tiếp theo; hắn nhận được một cuộc gọi. Đó là từ Nitta. Hắn nhấn nút nhận cuộc gọi và áp điện thoại vào tai. “Có vấn đề gì sao?”

‘Chuyện thế nào rồi? Cậu đã thực hiện được bước tiến với việc săn sát thủ chưa?’

Tôi đang ở giữa giai đoạn đấy. “Chờ một chút nữa. Sau bốn tên này thì tôi sẽ hoàn thành tất cả trong số chúng.”

‘Tất cả bọn họ? Ý cậu không phải là –“

Tất cả các thành viên khác đều ở trong phòng khách. Khi hắn mở cửa bước vào hành lang, hắn sẽ phải đối mặt với tất cả bọn họ. Bỏ qua vấn đề dụ từng người ra một bởi giết từng người một không phải là phong cách của hắn. Saruwatari mạnh mã đá tung cánh cửa.

Những gã đàn ông đang xem tivi đồng loại quay lại. Có ba người đàn ông. Có hai người đang ngồi trên ghế sofa và có một người đang ngồi trên sàn. Người cúng cùng đang thực hiện cuộc gọi trên ban công trong khi hút thuốc.

“Cái –“

Những gã đàn ông chết lặng trước sự xuất hiện đột ngột của Saruwatari.

Một trong số đó lấy lại bình tĩnh và hét lên. “Mày là thằng chó nào thế?!”

Khi gã vội vàng rút khẩu súng trong túi thì đã quá muộn. Saruwatari đã chặt đứt cánh tay phải của gã. Bàn tay cầm súng buông thõng xuống sàn. Nhìn thấy máu phụt ra từ chỗ bị cắt đứt, gã tái mặt và hét lên. Mày thật ồn ào, hắn nghĩ. Vì căn phòng rẻ tiền nên những bức tường xung quanh rất mỏng thanh ra hắn muốn giải quyết việc này một cách lặng lẽ. Chuyện gì sẽ xảy tới nếu những tên hàng xóm nghe thấy đây?

“Gwaaa, aa, gah – “

Sau khi hắn thêm đòn kết liễu bằng cách đâm kiếm vào ngực gã đàn ông bằng tay phải của mình, tiếng hét của gã im bặt.

Saruwatari vẫn cầm điện thoại di động bằng tay trái, hắn áp sát tai.

‘Chờ đã, Sarucchi.’ Hắn nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Nitta. ‘Cậu đã giết toàn bộ những sát thủ có trong danh sách sao?’

Giờ thì có hai out rồi. “Còn ba tên.”

“Uwaaa! Đừng có đến gần đâyyyy!”

Những gã trong phòng khách đã mất khả năng di chuyển của mình. Họ cố gắng bỏ chạy, bò trên sàn một cách tuyệt vọng. Hắn đâm xuyên trái tim họ qua lưng khi chứng kiến những nỗ lực thảm hại của họ.

‘Nếu cậu làm thế sẽ chẳng còn sát thủ ở Kokura đâu.’

“Không phải như thế sẽ tốt hơn sao? Nơi này sẽ trở nên yên bình.” Saruwatari bình luận lại một cách bông đùa.

Bây giờ chỉ còn lại một tên thôi.

Hắn đưa mắt nhìn ra ban công. Cửa mở, và gã đàn ông vắng mặt. Tên đó trốn thoát rồi? Hắn tặc lưỡi. Cùng lúc đó hắn nghe thấy một âm thanh ở lối vào. Hắn thấy gã đàn ông bỏ chạy, bỏ lại đồng đội của gã.

“À, anh bạn! Đợi đã nào!”

Saruwatari đuổi theo gã đàn ông và lao ra khỏi phòng.

“He-ee.”

Gã đàn ông lao về phía thang máy. Saruwatari ném một cái shuriken vào lưng gã. Hắn lên tục ném một, hai và sau đó là ba cái shuriken trong khi di chuyển nhanh. Tuy nhiên tất cả chúng đệp đập vào tuownfg của căn hộ và thậm chí còn không sượt qua mục tiêu của hắn. Gã đàn ông đã đi vào thang máy trong khoảng thời gian đó và trốn thoát.

“…Ah, chết tiệt. Tên đó chạy xa rồi.” Hắn khẽ lẩm bẩm.

‘Chuyện gì vậy?’ Nitta lên tiếng. Hắn vẫn đang nghe diện thoại.

“Tôi đã bỏ mất một tên còn lại rồi.”

‘Đó không phải chuyện to tát gì. Để tên đó đi đi. Tốt hơn hết là theo cách đó.’

“Tốt hơn?”

‘Tin đồn sẽ bắt đầu dễ dàng hơn khi có kẻ chứng kiến.’ Nitta vui vẻ thốt lên. ‘Tuy nhiên cậu đã hoàn thành việc đó chỉ trong nháy mắt. Không hổ danh là cựu át chủ bài của Murder Inc. tại trụ sở chính ở Tokyo. Cậu đang làm rất tốt ngay cả ở Kitakyushu.’

“Không hẳn.” Saruwatari trả lời đơn giản. “Tất cả bọn chúng đều yếu thôi.”

‘Hiển nhiên năm con cá nhỏ không thể có cơ hội chống lại một thiên tài như cậu được.’

“… Vậy tôi nên tiếp tục trong bao lâu? Làm cái việc săn sát thủ này ấy.”

Sự thật là hắn đã có đủ. Mặc dù đối thủ của hắn đều là những sát thủ nhưng họ chỉ là những kẻ yếu đuối không có xương sống. Chẳng có gì thay đổi so với thời hắn ở công ty như thế này. Hắn chỉ đơn giản là chèn ép những kẻ yếu đuối.

‘Điều quan trọng là tạo ra danh tiếng ổn định như thế này… Chà, tôi cá là có tổ chức nào đó nên bắt đầu để mắt đến cậu ngay lúc này đấy.’ Nitta đã đưa ra một tuyên bố chắc nịch.

“Các cậu sẽ không làm loạn chứ? Tôi đã nghe từ Genzo-san đấy.” Một người phụ nữ trung niên đầy đặn làm việc tại quầy vé số cười nói. Từ quan điểm của hắn, đó là một người môi giới khá giả. Giữa việc bán những mảnh giấy vụn chứa đầy ước mơ thì bà ta cũng giao việc cho những sát thủ.

Tuy nhiên bà ta không giao bất cứ thứ gì cho Abe.

“Chúng tôi sẽ không thuê những kẻ nhầm lẫn mục tiêu. Đi chỗ khác đi.”

Có vẻ như người môi giới Genzo là người có ảnh hưởng khá lớn trong ngành này. Sai lầm của Yamamoto đã lan đến tất cả những người môi giới của Fukouka trong nháy mắt, vả cả hai bị đuổi ra ngoài. Họ đã đi khắp nơi để tìm việc ở thành phố Fukuoka, nhưng họ không thể tìm thấy bất kỳ người môi giới nào sẽ giao việc cho họ.

Bị ngừi cuối cùng quay lưng, Abe buông thõng vai và quay trở lại xe. Chiếc xe tải màu trắng mà hắn đậu tại một nhà để xe gần thành phố Canal có một vết lõm ở mặt trước và bên của của nó. Chúng là dấu vết của vụ tai nạn mà Yamamoto gây ra. Và cậu ta đang ngủ gạt trên ghế phụ một cách uể oải. Đã được một thời gian kể từ lúc hắn bắt đầu sống chong chiếc xe của mình, nhưng hắn cảm thấy chán nản khi quay lại với nó vào thời điểm này. Hắn cảm thấy như thể hắn đang đi lại với một con dao đã đâm vào người hắn và cảm thấy không thoải mái chút nào. Hắn muốn sớm sửa chữa hoặc mua một chiếc xe mới từ một đại lý bán ô tô bị trộm, nhưng bây giờ hắn không có tiền cho việc đó. Hắn hiện tại không có việc làm. Thêm nữa hắn cảm giác khao khát muốn đốt cháy chiếc xe ô tô và đồng đội của hắn để loại bỏ cả hai luôn.

Sau khi Abe mở cửa và ngồi xuống ghế lái, Yamamoto tỉnh dậy. “… Ah, thế nào rồi? Anh đã nhận được bất kỳ công việc nào chưa?” Cậu ta lơ mơ hỏi hắn.

“Nó chẳng có ích gì cả.” Hắn lườm Yamamoto từ một bên khi trả lời cậu ta. Cậu ta là một gã không thể nhìn thẳng được. Mặc dù có người đang di chuyển chuyển xung quanh với cái đầu cúi thấp thì cậu ta vẫn ngủ trong khi chảy nước dãi.

“Là vậy sao?” Yamamoto thì thầm và đặt điếu thuốc nhét đầy cỏ vào miệng như mọi khi. Mặc dù hắn đã măng cậu ta phải dừng với đám thuốc đó nhưng cậu ta chẳng nghe theo chút nào.

Mình đã hết kiên nhẫn rồi, hắn nghĩ.

“… Yamamoto.” Cuối cùng đã đến lúc hắn phải nói ra điều hắn muốn nói vào một ngày nào đó. “Tôi sẽ không hợp tác làm việc với cậu nữa.”

Yamamoto lên giọng một cách ngu ngốc. “Hả?”

“Đây là chấm dứt cho mối quan hệ hợp tác của chúng ta.”

“K-không thể nàoo.” Màu da của Yamamoto thay đổi. Cậu ta kêu lên với một giọng thảm hại. “Đừng vứt bỏ tôi lại mà.”

“Tôi chẳng nhận được điều gì tốt lành khi ở với cậu cả.”

Đó là một trở ngại khi nói điều đó một cách công khai. Nếu mọi chuyện diễn ra như thế này thì hắn sẽ vẫn ổn khi luôn làm mọi việc một mình mà chẳng cần tìm đồng đội làm gì. Hắn không cảm thấy hối hận gì cả. Hắn luôn là một người đàn ông có rất nhiều sự kiên nhẫn, nhưng hắn nghĩ ngay cả đối với tên đó thì hắn cũng có đủ rồi.

“Nhưng nếu không có anh thì tôi không thể làm chuyện gì cả.” Yamamoto rơm rớm nước mắt.

Vậy tại sao đó lại là vấn đề của tôi vậy? Hắn cười đáp lại.

Yamamoto im lặng. Sau một lúc cậu ta nói.

“… Nếu anh định chấm dứt quan hệ hợp tác của chúng ta thì tôi sẽ đến gặp cảnh sát.”

“Ha?”

“Tôi sẽ nói với cảnh sát rằng anh là một sát thủ.” Đối mắt cậu ta đục như thủy tinh. Ai mà biết được cậu ta sẽ uy hiếp hắn chứ. Điều đó nằm ngoài dự đoán của hắn.

“Nếu cậu làm điều đó thì cậu cũng biết bản thân mình chẳng thể thoát khỏi, đúng chứ?”

“Tôi biết.”

Dù Yamamoto có thông minh đến đâu, thì cậu ta cũng sẽ không làm điều gì đó ngu ngốc như thế, đúng không? Nó hắn là một gã đần. Cậu ta có thể làm chuyện không tưởng trong một lúc nào đó. Nhưng đó chỉ là cơ hội chiếm một phần một triệu.

Bằng cách nào đó hắn đã rơi vào một tình huống rắc rối. Abe thở dài và bỏ qua chủ đề. Vậy là mình phải tiếp tục mối quan hệ này với Yamamoto và bị cậu ta dắt lòng vòng xung quanh một lần nữa?

Hắn phát cáu. Đó có thể là do cái bụng đói của hắn. Bụng hắn réo lên trong sự tĩnh lặng của chiếc xe. Hắn đã chẳng có một bữa ăn đúng nghĩa dạo gần đây. Hắn tính ra ngoài mua gì đó ăn.

“Chết tiệt.” Hắn nhìn vào ví của mình và nguyền rủa. Hắn không có tiền. “Như thế này tôi thậm chỉ chẳng thể mua bất cứ thứ gì để ăn cả.”

Lúc đó Yamamoto mới lên tiếng.

“Tôi sẽ đi mua một cái gì đó.”

Abe nghiêng đầu trước câu nói của Yamamoto. Tên này chắc cũng không có một xu dính túi. Liệu cậu ta có cất giữ ở chỗ nào không?

“Làm ơn đợi ở đây một chút.” Yamamoto nói với hắn và đi mua đồ ăn.

Truyện Chữ Hay