Hakata Tonkotsu Ramens

hiệp thứ tư

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

❀ Đầu hiệp thứ tư ❀

Sau khi trốn thoát khỏi đám Kakyuu, Lin không biết phải làm gì với thời gian rảnh rỗi của mình mà không cần phải tiếp xúc riêng tư với khách hàng. Cậu ngả lưng xuống ghế sô pha trong ngòng chờ và ngáp dài. Là một tiếp viên mới Reiko thì cậu không được bất kỳ khách hàng nào chỉ định để làm việc, và cũng không giống như họ quá thiếu nhân sự đến nỗi bất kỳ ai cũng cần sự giúp đỡ. Cậu nghĩ rằng mình nên tiến hành một số bước tiến trong việc điều tra và giết thời gian, vậy nên cậu tự hỏi bản thân có nên hỏi những nhân viên gần đó, “cô có biết về một vị khách tên là Tadafumi Izuka không?”. Nhưng rắc rối là khách hàng của họ Kumiko không muốn chồng mình phát hiện ra cô ấy đã thuê một thám tử tư vào vấn đề này, vậy nên cậu ta không thể làm diều đó. Điều Lin có thể làm lúc này là thỉnh thoảng giả vờ đi vào phòng vệ sinh và xem chồng của Kumiko đã đến hay chưa.

Vì đang cảm thấy buồn chán, cậu chỉ vừa mới đọc cuốn tạp chí thời trang của ai đó thì người quản lý đến và gọi Lin. “Rinko-chan. Cô có thể về rồi.”

Mình có thể về? Vậy nên, mình sẽ phải về nhà sao? Lin cảm thấy thất vọng. Cậu nhìn đồng hồ trên tường. Vẫn chưa đến mười hai giờ.

“Như thế có ổn không?”

“Hiện tại đang trong tuần, nên sẽ không có nhiều khách đâu.”

Theo lời kể của nữ tiếp viê Kaori trước đó, câu lạc bộ đêm thường được tổ chức và rời đi sớm. Vậy nên họ không phải trả lương theo giờ một cách vô nghĩa, họ sẽ gửi nhân viên không có việc phải làm về nhà sớm. Lin và hai người phụ nữ khác hình như đang có thời gian nghỉ để tan ca.

“Ngoài ra thì,” người quản lý nói một cách hối lỗi. “Tôi xin lỗi, nhưng mọi người có thể bắt taxi để về nhà hôm nay không?”

“Ehh.” Các nữ tiếp viên nói trong sự lo lắng. “Tại sao vậy?”

“Tôi không thể gọi cho Tadafumi-san được.”

Tadafumi – cậu giật bắn mình khi nghe cái tên này.

Lin ngay lập tức đến gần người quản lý và hỏi. “Vậy Tadafumi-san là ai vậy?”

“Anh ấy là tài xế của chúng tôi.”

“Là Tadafumi Izuka-san sao?”

“Là anh ấy nhưng,” người quản lý hơi ngạc nhiên. “Tại sao cô biết anh ta?”

“Khi anh nói tài xế, có nghĩa là anh ta là nhân viên ở chỗ này?”

“Chà, anh ấy giống như một người làm việc bán thời gian đưa các cô gái trở về nhà của họ…”

Gì thế, vậy anh ta chỉ là tài xế của họ thôi sao.

Bây giờ cậu có thể kết nối các điểm lại với nhau. Chồng của Kumiko không đến câu lạc bộ để

giải trí mà anh ta làm việc ở đó. Đó là lý do tại sao anh ta có rất nhiều thông tin liên lạc của các nữ tiếp viên. Điều đó thật khó chịu, nhưng suy nghĩ của Banba đã đúng.

Phát hiện ra sự vô tội của người chồng nên vụ án đã khép lại. Cậu sẽ không làm việc ở câu lạc bộ này nữa. Cậu có lẽ không cần phải quay lại nữa. Lin bắt đầu thu xếp để về nhà. Vậy nên không ai nhìn thấy cậu lén lút thay quần áo trong một căn phòng. Cậu tha một chiếc áo phông và quần đùi rồi nói lời cảm ơn trước khi rời đi.

Ngay sau khi nhận được tiền công theo ngày và rời khỏi câu lạc bộ, cậu đã kiểm tra điện thoại di động của mình. Cậu có một cuộc gọi nhỡ. Đó là Genzo.

“Chào mừng.”

Khi vén bức màn đến quầy hàng ăn Genchan, cậu được ông chủ có mái tóc pha trộn màu trắng chào đón một cách thoải mái.

“…Chào.”

“Ồ? Là cậu sao, Lin? Tôi đã nghĩ rằng cậu là một mỹ nữ từ nơi nào tới đó.” Phong cách trang điểm và làm tóc của cậu ấy khác với bình thường, vì vậy dù là người quen thì tự nhiên ông ấy cũng không thể nhận ra cậu ấy ngay lập tức. “Có chuyện gì xảy ra với việc kia thế?”

“Đó là điều tra một vụ ngoại tình… Vậy thì, ông chú có yêu cầu gì với tôi sao?”

“Tôi có việc gấp cần phải xử lý ngay, nhưng cậu có thể nhận yêu cầu đó được không?”

Cậu không có bất kỳ lý do cụ thể nào để từ chối nó. “… Chà, dù sao tôi cũng tới rồi. Tôi thực sự không bận lắm.”

“Tôi cần cậu đến chỗ này ngay lập tức.”

Trên tờ giấy ông ấy đưa cho cậu là cái tên nguệch ngoạc của một khách sạn gần đó. Lin ngay lập tức chú ý đến những gì được viết bên dưới. ‘Phòng 501, Yasukuni Shindou.’

“Vậy là, tôi chỉ cần giết cái gã Shindou này đúng không?”

“Chờ một chút!” Vẻ mặt của Genzo trở nên dữ tợn. Ông nhanh chóng nắm lấy cánh tay Lin và kéo người cậu xoay lại. “Cậu không được giết anh ta đâu!”

Enokida rời khỏi quán cà phê internet mà cậu ta đang ở và đi đến điểm hẹn đã định. Đó là tại một cửa hàng shio ramen trong một con hẻm hẹp và bẩn thỉu cạnh tòa nhà Gates. Sau khi Enokida mua vé ăn và chỉ gọi món ramen, cậu đi đến bên người đàn ông.

Người đàn ông châu Á tên Nguyên mà cậu đã biết ngay từ lần đầu gặp vị khách hàng này. Anh ta có lẽ là người Việt Nam, mặc dù anh ta nói thông thạo tiếng Nhật và không có nặng giọng. Nguyên dường như là một trinh sát của một tổ chức nào đó và đang đi khắp các khu vực. Họ tấn công bất ngờ vào những sát thủ đang trao đổi công việc với những người môi giới trong khu vực và kêu gọi bọn họ. Họ hỏi xem liệu những sát thủ đó liệu có hài lòng với hoàn cảnh của mình hay không và thuyết phục họ nếu họ muốn kiếm thêm lương. Và họ thu hút những sát thủ quan tâm đến cuộc trò chuyện đó vào tổ chức của họ. Đó là các mà những trinh sát hoạt động.

“Tôi muốn biết vị trí của ngươi này.”

Nguyên nói. Anh ta đặt một bức ảnh trước mặt Enokida.

“Ah,” cậu vô tình lớn tiếng khi nhìn thấy nó.

Người trong bức ảnh là khuôn mặt của một người mà cậu biết – đó là Saitou. Có vẻ như chuyện này được thực hiện một cách bí mật.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không, không có gì.” Enokida tránh chủ đề bằng một cách diễn đạt điềm đạm. “Vậy người đàn ông này là ai?”

“Người này tên Saitou. Cậu ta đax bỏ trốn khỏi công ty của chúng tôi. Và tôi phải đặt dấu chấm hết cho cuộc đời của cậu ta.”

Vậy thì điều đó có nghĩa là tên Nguyên này cũng là nhân viên của Murder Inc.?

“Tôi muốn cậu tìm ra người này. Cậu có làm được không?”

“Anh nghĩ tôi là ai? Đây là chuyện dễ dãng.” Cậu còn biết cả số điện thoại và điạ chỉ e-mail của anh ta, và họ còn gặp nhau hàng tuần để tập luyện bóng chày. “Có yêu cầu thời hạn không?”

“Không hẳn. Tôi không vội, nên cậu cứ làm đi. Tôi sẽ phải quay lại Tokyo sau khi việc này hoàn thành. Vậy nên tôi muốn tận hưởng trọn vẹn những đêm ở Nakasu.”

Đồ ăn ở thành phố này rất ngon, Nguyên nói khi đang húp mì.

Bây giờ, mình phải làm gì nhỉ?

Enokida nhún vai trong sự trầm mặc trong khi nhìn vào bức ảnh của Saitou.

“Tôi không nhớ là đã cho gọi một cô gái điếm đâu.”

Yasukuni Shindou nói với giọng không hài lòng sau khi nhìn Lin từ trên xuống dưới. Hắn ta là thành viên của bộ phận thứ ba của một tổ chức băng đảng ngầm thậm chỉ còn nổi tiếng ngay cả với Fukuoka, nhưng gã thật khó để tương xứng như thế với ngoại hình tiều tụy như vậy.

“Tôi đã nói tôi là sát thủ được Genzo gửi đến. Đừng có bắt tôi phải nói lại.”

“Có thật không? Cậu thực sự là sát thủ sao?”

Căn phòng mà Shindou đang ở có một chút phong cách hơn so với sự khiêm tốn của một khách sạn cho thuê. Có một chiếc giường lớn và một chiếc ghế sô pha thoải mái. Nhà vệ sinh và phòng tắm của cửa kính, và nếu không đóng rèm thì vẫn có thể nhìn được toàn cảnh bên ngoài. Thậm chí còn có một sân thượng cho phép người thuê có thể nhìn toàn cảnh về đêm của thành phố Canal và Nakasu. Đó là một căn phòng khá cao cấp. Các đồ trang trí bên trong có thiết kế sang trọng với màu đen và trắng. Tất cả ánh sáng đều là ánh đèn gián tiếp, tô điểm cho căn phòng ánh sáng màu cam và mang lại bầu không khí yên tĩnh.

Giữa lúc đó, Shindoi là người kém bình tĩnh nhất. Gã đi đi lại lại trước khi ngồi xuống giường và thả người về phía trước với một nhịp thở ra. Sau đó gã nắm lấy đầu mình bằng cả hai tay.

“… Tôi đã bảo Genzo gửi Samurai Niwaka rồi. Tôi đã nói là không quan trọng nó giá bao nhiều rồi mà.”

“Mặc dù ông chú nói là nó không quan trọng. Nhưng có vẻ như Samurai Niwaka không thể rời khỏi công việc khác được.”

“Đây là điều tồi tệ nhất.” Shindou ngã quỵ vì chán nản. “Genzo bảo ông ấy sẽ cử một sát thủ có tay nghề tốt khác đến thay thế. Và làm sao ông ấy dám cử một sát thủ trông có vẻ sơ sài mà tôi thậm chí không thể biết được đó là nam hay nữ chứ.”

Đó là điều không thể bào chữa. Lin trở nên không vui. Đúng là một gã thô lỗ. Mặc dù mình đến đây tất cả vì gã. Nó làm mình bực mình. “Ông chú không thể phán quyết một sát thủ chiến đấu như thế nào dựa trên vẻ ngoài của họ.”

“Đúng là, vậy…” Shindou lẩm bẩm. Gã nhìn chằm chằm vào Lin để ước tính giá trị của cậu và hỏi. “Cậu có mạnh không?”

“Tôi rất khá.” Cậu trả lời thẳng thừng, và sau khi ngồi xuống và bắt chéo chân lên bàn Lin chuyển sang chủ đề chính đang bàn luận. “Nghe này, hãy nhanh giải thích đi. Các chi tiết về yêu cầu của ông chú.”

Cậu được Genzo bảo là phải tự nghe các chi tiết từ khách hàng. Shindou bắt đầu với vẻ mặt u ám và giọng nói căn thẳng.

“Một sát thủ đang đến. Để giết tôi.”

“Loại sát thủ kiểu gì?” Đó là nam hay nữ? Vũ khí của kẻ đó là súng hay sao? Khi cậu hỏi liên tiếp những câu hỏi này, Shindou lắc đầu hắn từ trái qua phải.

“Tôi không biết. Nhưng tôi biết người đã yêu cầu chuyện đó. Đó là Kitaguchi.”

“Kitaguchi?”

“Takashi Kitaguchi. Tên đó là cấp dưới cùng tổ chức với tôi. Chúng tôi đã tranh chấp vị trí đứng đầu gia đình khi cha chết.”

“Vậy là đó là một âm mưu để loại bỏ đối thủ của mình bằng cách thuê một tên sát thủ để cố gắng và đứng đầu… Tên đó hẳn có vẻ nhỏ mọn.”

“Về chuyện đó.” Mặt Shindou nhăn nhó vì bực bội. “Vì lý do nào đó mà người nhỏ mọn lại là tôi.”

“… Ý ông chú là gì?”

“Bang hội của chúng tôi đã quyết định là chừng nào mà không có lý do chính đáng nào thì chúng tôi không được giải quyết các vấn đề bằng lực lượng vũ trang. Sẽ có vấn đề nếu có tranh chấp nội bộ xảy ra và bang sẽ bị tiêu diệt. Vậy nên tôi đã cố nói chuyện với Kitaguchi nhiều lần

để tìm ra một giải pháp hòa bình.”

“Vậy thì tại sao Kitaguchi lại cố giết ông chú?”

“Cách đây không lâu văn phòng của Kitaguchi đã bị tấn công. Thủ phạm là hai người đàn ông. Kitaguchi không có ở đó nên hắn vẫn ổn, nhưng một số người của hắn đã bị giết. Có vẻ như những kẻ gây ra vụ tấn công đã hỏi, ‘Kitaguchi ở đâu?’”

“Đó là tác phẩm của ai?”

“Tôi không biết… Nhưng Kitaguchi đang nghi ngờ tôi. Tôi đã nhận được một cuộc gọi ngay lập tức sau khi sự việc xảy ra với hắn. ‘Cuối cùng thì mãy cũng làm được rồi hả.’ ‘Tao đã thuê một sát thủ. Chuẩn bị cho bản thân mình đi.’ Hắn nói vậy. Nhưng đó không phải là tôi. Tôi không biết gì về chuyện đó cả.”

Vậy nên kể từ lúc đó Shidou đã chuyển từ khách sạn này đến khách sạn khác, tiếp tục sống trên đường chạy trốn. Nhận được cảnh báo về vụ ám sát gã, gã không có cách nào để giữ được bình tĩnh nữa. Cuối cùng thì cậu cũng hiểu được tại sao gã quá thận trọng và bồn chồn.

“Có phải lúc đó thuộc hạ của ông chú đã quá tận tâm với ông chú không nhỉ?”

“Tôi không nghĩ như thế. Họ nên biết rằng nếu họ nhúng tay vào Kitaguchi thì điều đó sẽ khiến tôi rơi vào tình thế nguy hiểm.”

“Vậy thì có lẽ Kitaguchi đã tự tấn công vào văn phòng riêng của mình. Để có cớ giết ông chú đó.”

Vẻ mặt của Shindou dao động. “Không đời nào… Tên đó nghĩ gì về cuộc sống của những thuộc hạ của mình chứ?”

Gã này có một trái tim lương thiện.Gã xét đoán như cho bản thân mình. Và đó là lý do tại sao gã bị gài bẫy. Thật khó để những người tốt sống trong cái ngành công nghiệp này. Tuy nhiên, vẫn có những trường hợp ngoại lệ.

Shidou ngẩng đầu lên. “Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này…”

Cậu khẳng định lại các chi tiết của yêu cầu. “Bằng mọi giá tôi chỉ cần đánh bại tên sát thủ đến ám sát anh trong trò chơi của chính họ phải không?”

“Đúng vậy.” Shindou gật đầu. “Tôi sẽ chạy ra nước ngoài vào sáng ngày mai bằng máy bay. Vậy nên tôi cần được bảo vệ cho đến lúc đó.”

“Thời gian của chuyến bay là khi nào?”

“Tám giờ.”

Ngay bây giờ mới là một giờ sáng. “Đó sẽ là một trận chiến lâu đấy.”

Lin nhìn Shindou bằng một cái liếc mắt. Gã yakuza hơn năm mươi tuổi đang làm một biểu hiện đáng thương như một con chó bị vứt bỏ. Có lẽ cho quá căng thẳng mà nước da của gã nhợt nhạt, dưới mắt có quầng thâm. Cậu nhìn gã bằng sự thương hại. “Dù sao thì cũng nên nghỉ ngơi một chút. Ông chú chưa ngủ đúng không? Nếu hiện tại không bồi dưỡng thể lực, ông chú sẽ không thể chạy trốn đâu.”

“… Tôi không thể.”

Chà, mình đoán là ông ta không thể ngủ được nếu không cẩn thận trong tình huống như thế này, cậu mỉm cười

“Vậy thì ăn gì đó đi.” Thực ra bây giờ nhắc đến điều đó, cậu mới nhớ mình đã không ăn gì từ trưa. Cậu mở chiếc tủ lạnh được cung cấp sẵn trong phòng. Bên trong chỉ có bia long, trà xanh và nước khoáng PET dạng chai và không có thứ gì có thể thỏa mãn cơn thèm ăn của cậu.

“… Này.” Shindou đột nhiên ngẩng đầu. Gã đưa mắt nhìn về hướng sân thượng bên kia tấm rèm. “Có phải vừa mới có âm thanh bên ngoài kia không?”

Lin nghiêng đầu bối rối. “Không hẳn thế.”

“Cửa sổ rung chuyển đó.”

“Đó không phải chỉ là gió sao?”

“Xin hãy kiểm tra đi.” Shindou nói với giọng đầy nước mắt.

Gã đã quá căng thẳng. Lin cũng không ngạc nhiên khi bị kích thích bởi một cơn gió mạng đập vào cửa sổ khi mạng sống của gã đang bị truy lùng. “Ông chú thật quá lo rồi.” Vừa nói vừa bực tức, cậu kéo rèm lại.

Khi cậu mở rèm, khung cảnh bên ngoài không còn gì che dấu. Và cửa kính trước mặt cũng vỡ tan tành cùng lúc đó.

“Cái-“

Lin ngay lập tức nhảy lùi ra xa khỏi cửa sổ.

Một hình bóng nhảy vào tầm nhìn của Lin. Không thể nào, mắt cậu mở to.

Có người ở đây.

Một người đàn ông đang đứng đó ở trên sân thượng. Tên đó đang cầm một cây gậy bằng kim loại tỏng tay phải của mình. Hắn dùng dùi cui của mình để phủi sạch sẽ mảnh kính còn sót lai trên mép cửa sổ. Hắn bước vào phòng khi giẫm phải những mảnh vỡ văng tung tóe.

“Hee.” Shindou khóc từ phía sau. Gã bị hụt chân và ngã xuống sàn.

“Cút.” Hắn nói và lao vào Lin.

Cơ thể cậu hạ xuống và Lin đáp xuống giường. Mình đã có cảm giác, cậu nghĩ. Cậu ngạc nhiên và suy nghĩ của cậu bị đình chỉ. Nhờ khoảng thời gian trôi đi mà .. Tên sát thủ mà Kitaguchi thuê cuối cùng đã đến. Hắn lao vào từ một căn phòng bên cạnh hoặc ngay trên căn phòng này và dùng gật đập vỡ cửa sổ.

“Mặc dù mạng sống của mày đang bị nhắm tới mà mày vẫn có thể mang phụ nữ vào khách sạn?” Tên sát thủ từ từ tiếp cận Shindou. “Mày thật là ngây thơ.”

Cứu tôi với, Shindou kêu lên van xin. Gã lùi lại về phía sau và dính chặt vào sàn. Tuy nhiên, lưng gã nhanh chóng chạm vào tường. Cơ thể không còn chỗ để chạy của gã run rẩy sợ hãi.

Đây là lỗi của ông chú. Lin bực bội với Shindou trong đầu. Vì ông đang ở một căn phòng đẹp lại có sân thượng nên đã tạo điều kiện để tên đó vào một cách dễ dàng. Cậu muốn sỉ nhục gã một câu, nhưng yêu cầu bây giờ với cậu là giết tên sát thủ trước mặt. Mặc dù lần này phương pháp của cậu đã khác. Bây giờ cậu phải lấy mạng của một tên trong khi bảo vệ mạng sống của một tên khác.

Mình nên làm gì? Lin tự suy ngẫm. Chiến đấu với một gánh nặng khiến cậu rơi vào tình thế bất lợi. Vậy nên đánh phía trái một đường. Lin đập mạnh vào sườn hắn khi hắn nâng cao cây gậy.

Không thể chống lại lực đập bất ngờ bên người hắn mất thăng bằng và gục xuống.

Câu ra lệnh cho Shindou ngay lúc đó.

“Tôi sẽ cau giờ. Nhân cơ hội đó mau chạy đi.” Lin nắm lấy cánh tay Shindou. Vậu thô bạo kẽo gã lên và khiến gã đứng vững. “Ông chú có xe hơi không?”

Shindou lắp bắp trả lời. “Ở-ở ga-ra b-bên d-dưới-“

“Nhanh lên và đi đi!”

Shindou lao đi sau tiếng hét của Lin. Gã vội vã chạy ra khỏi phòng.

“Giờ thì chuyện gì đây?” Tên sát thủ đứng dậy và giữ vững bằng cây gậy. “Mày là vệ sĩ của tên đó sao?”

Lin đã dành một chút thời gian để phân tích đối thủ của mình. Hắn có một gây gậy bóng chày bằng kim loại để làm vũ khí. Điều đó thật độc đáo, cậu tự ngạc nhiên với chính mình. Vũ khí cùn không được ưa chuộng trong ngành côn nghiệp này. Những sát thủ thường thích vũ khí sát thương hoặc vũ khí giết người hàng loạt cao cấp để giết người bằng một đòn với sự chắc chắn tuyệt đối. Thay vì là một người đàn ông khoe mạnh, cơ bắp với thân hình như một vận động viên thể hình thì người đàn ông trước mặt cậu lại là một thanh niên có thân hình trung bình. Do ngẫu nhiên hay vì lý do gì cho việc sử dụng vũ khí cùn? Hắn thích đập vào đầu hoặc mặt của ai đó cho đến khi hắn thấy xương của họ lòi ra ư? Tên này thực sự là sát thủ? Cậu không định đánh giá thấp hắn, nhưng hắn xuất hiện rất nghiệp dư.

Cậu chỉ có thể nghĩ rằng hắn là một tên lưu manh manh đi lại và thể hiện sự tàn bạo của mình.

Lin lén lút lấy vũ khí của mình ra. Đó là một khẩu dao - súng lục Trung Quốc ưa thích của cậu. Như cái tên đã gợi ý nó thoạt nhìn giống như một con dao bình thường, nhưng có đạn trên trong tay cầm nhỏ với cò súng trên bao để bắn ra các viên đạn. Số lần bắn là ba lần. Nó được sử dụng cho thời điểm quan trọng khi gặp khó khăn.

Tên sát thủ vung gậy về phía Lin. Cậu lăn đi và tránh đòn. Cây gậy bóng chày đã đánh trúng và làm gẫy một chiếc bàn gỗ làm hai tại chỗ của Lin. Sau đó quay cây gậy sang một bên. Thật dễ dàng để né tránh nó. Nó không gây ấn tượng như một cú vung gậy đánh bóng. Nó chậm và chẳng tinh tế chút nào.

“Tao biết một người nhanh hơn mày rất nhiều.” Lin cười toe toét với hắn. “Giống như người đánh thứ tư của bọn tao vậy.”

Đoán trước đòn tấn công của kẻ thù, cậu tiếp cận chiếc giường trong khi liên tục né tránh. Cậu nắm lấy các mép của tấm trài giường và kéo chúng lên. Tấm vảo trăng rơi trong không khi và rơi xuống đầu tên sát thủ kia.

“Mày biết đấy, một cây gậy bóng chày –“ Khi câụ chặn chuyển động của tên đó bằng tấm trải giường, Lim đâm mũi dao vào cổ gã đàn ông đang vật lộn. “ – Nó không phải thứ để đánh người đâu.”

Máu phun ra. Tấm trải giường trắng tinh lập tức bị nhuộm thành màu đỏ. Sau một lúc, mọi hành động của tên sát thủ đều dừng lại. Tiếp đó gã rơi xuống sàn một cách bất thường.

Trong khi đá mũi giày mule vào xác chết của tên sát thủ cậu suy ngẫm. Không phải đầu óc tên này quá đơn giản sao? Hắn thật yếu đuối. Hắn chỉ như một đứa trẻ du côn với cây bậy bóng chày. Cậu cảm thấy xấu hổ khi một người thế này tự nhận mình là sát thủ như cậu. Nếu Shindou, người đang điên đầu vì tính mạng của mình bị nguy hiểm, có thể chuẩn bị thuê bảo vệ, thì người kia nên chuẩn bị một tên sát thủ thích hợp hơn chứ. Mình đoán rằng cái tên Kitaguchi cũng không thông minh đến thế, cậu nghĩ vậy.

Vứt xác tên sát thủ, Lin rời khỏi phòng và đi tìm Shindou. Cậu gọi cho gã trong khi bước vào thang máy. Trước đó cậu đã nhận được số của tên đó từ Genzo.

Cuộc gọi ngay lập tức được kết nối. “Ông chú hiện tại đang ở đâu?”

‘… Trên cầu thang thoát hiểm. Tôi đang đến chỗ để xe.’ Shindou thở gấp gáp; dường như gã đã chạy suốt thời gian vừa rồi.

“Bây giờ tôi sẽ qua đó.”

Lin nhấn nút cho tầng một. Thang máy bắt đầu đi xuống.

“Khi ông chú tới nơi, hãy lên xe. Cúi đầu thấp xuống và trốn cho kỹ.” Sau khi ra lệnh cho gã, cậu cảm thấy có một linh cảm đáng lo ngại.

Tên sát thủ trước đó đã biết phòng của Shindou ở đâu. Vậy thì có lẽ hắn cũng biết về chiếc xe của Shindou. Có thể có một kế hoạch thứ hai được thực hiện sau khi kế hoạch đầu tiên thất bại. Tên Kitaguchi đó có vẻ không thông minh đến vậy, nhưng đó cũng là mọt suy nghĩ cần xem xét. Lin tự sửa lại. “ – Chờ đã, đừng lên xe. Đó có thể là một cái bẫy.”

Có thể sẽ có một vụ nổ ngay khi cửa xe được vở. Và xác thịt của Shindou sẽ bị biến thành những mảnh vụn. Cậu có thể tưởng tượng ra một viễn cảnh như vậy.

‘V-vâng. Tôi hiểu rổi.’

“Khi ông chú tới đó, hãy kiên nhẫn chờ đợi.”

Thang máy đang chạy qua tầng ba.

‘… Kể cả vậy tại sao tung tích của tôi lại bị phát hiện?’

“Có ai biết ông chú đang ở khách sạn này không?”

‘Chỉ có một vài thuộc hạ của tôi. Tôi chỉ nói với những người mà tôi đã quen biết từ lâu và có thể tin tưởng.’

“Một trong những người mà ông chú tin tưởng chắc chắn đã để lộ chuyện này. Ông không bị phản bội sao, chắc chứ?”

‘Tôi không nghĩ như thế.’ Shindou khẳng định với cậu. Gã chắc chắn có vẻ như quan tâm tới cấp dưới yêu quý của mình.

“Vậy chắc là họ bị buộc phải làm thế. Không thể phản đối nếu như họ bị tra tấn về chuyện này.”

‘Chuyện đó là không thể -“

Lời nói của Shindou bị cắt ngang.

Đó là khi ngay lúc đó.

‘Hee!’

Cậu nghe thấy tiếng kêu của gã.

“Có chuyện gì vậy?” Cậu đã có một cảm giác tồi tệ về chuyện này.

“D-dừng lại, làm ơn, gya – ah – “

“Này, Shindou! Cái quái gì đang xảy ra thế!”

Thang máy tới tầng một và cửa trượt mở ra. Lin lách qua khe hở giữa cánh cửa và lao tới gara đậu xe từ lối vào bên hông.

Có một số chiếc xe đậu ở bãi đậu xe ngoài trời được khách sạn xây dựng. Chống lên một trong những chiếc xe cao cấp màu đen trong số đó là Shindou, đang đứng thẳng.

Nhưng có cái gì đó đã đứt đoạn.

“… Shindou?”

Cậu gọi tên gã, nhưng không có trả lời. Shindou mở to mắt và chân tay run rẩy. Thứ gì đó dài lấp lánh ánh bạc đang nhô ra khỏi bụng hắn.

“Ah, gha”

Shindou thở hổn hển. Điện thoại di động của gã tuột khỏi tay hải. Một vũng nước đang hình thành dưới chân gã. Đó là một chất lỏng sẫm màu – là máu. Một lưỡi dao đâm xuyên tim gã từ đằng sau. Máu chảy xuống càng nhiều hơn.

Có sự xuất hiện của một người đằng sau Shindou.

Lưỡi kiếm nâng đỡ cơ thể gã bị rút ra, và Shindou bất ngờ ngã xuống đất. Gã bất động.

Hình dạng của người đàn ổng ẩn sau Shindou được phơi bày dưới ánh đèn huỳnh quang, bại lộ anh ta ra tầm nhìn.

Anh ta là một người đàn ông cao lớn trong bộ vest đen tuyền.

Người đàn ông từ từ quay về phía cậu. Khuôn mặt của anh ta bị che một nửa bởi chiếng mặt nạ. Nó có mắt mà lông mày nhướn lên – biểu cảm ngu ngốc của chiếc mặt nạ Hakata Niwaka.

Sau tất cả mọi chuyện, ai biết được người này sẽ xuất hiện.

“… Là anh? ( Samurai Niwaka )”

Mình đã bị lừa. Vậy là con cá nhỏ với cái gậy kim loại kia là một cái bẫy? Vậy là mình là người đã tạo thời cơ cho tên đó. Hàm răng của Lin nghiến chặt vào nhau, và cậu giữ chặt tư thế của mình.

Samurai Niwaka di chuyển cổ tay và vung thanh katana. Sau khi lau sạch máu của Shindou dính trên lưỡi kiếm, anh ta đặt thanh kiếm trở lại bao kiếm của nó. Mặc dù anh ta biết sự hiện diện của Lin nhưng anh ta không thể hiện bất cứ ý định nào chống lại cậu. Lin không thích thái độ của anh ta.

“Tôi sẽ giết anh.” Cậu thu hẹp và vung con dao qua đầu anh ta.

Samurai Niwaka nghiêng người sang một bên và né đòn. Anh ta đã tạo một vài khoảng cách giữa họ. Cậu cũng cảm thấy kinh hãi vì điều đó. “Đồ khốn nạn!”

Cậu mạnh lẽ tiến lên một bước thì bất chợt.

“Oh, wah.”

Cảm nhận được có thứ gì đó đột ngột kéo chân mình lại, Lin kêu lên.

Cậu nhìn xuống chân mình. Giày cao gót bên phải của cậu bị mắc vào lưới cống có hoa văn dạng lưới. Cậu đã vô tình bước vào lưới vào một lúc nào đó.

Cậu nghiêng ngả về phía trước. Lin cố gắng lấy lại thăng bằng, nhưng cậu không thể ngăn được đà và ngã xuống. Mặt của cậu chạm vào đất, và cậu phát ra một tiếng kêu thảm thiết khi cậu bị thế. “Bu – heh.”

“Ow…” Tay trái của cậu xoa vào mặt cậu khi cậu rên rỉ.

“Cậu ổn chứ?”

Samurai Niwaka, Zenji Banba, cuối cùng cũng lên tiếng, ngôn ngữ Hakata nhẹn nhàng của anh ta tuôn ra từ phía trên cậu. Anh ta đưa tay phải về phía Lin. “Đó là lý do vì sao tôi luôn bảo với cậu, phải không? Cậu phải kiểm soát mọi thứ xung quanh mình chứ.”

Nhìn xung quanh cậu nhiều vào. Mở rộng tầm nhìn của cậu đi. Cậu không được hoàn toàn chỉ tập trung vào đối thủ của mình. Cũng giống như lỗi của cậu trong quá trình bảo vệ của trận đấu đó. Banba tiếp tục với vài giảng của mình.

Hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, Lin thì thào nói nhỏ. “…Câm miệng.”

Cậu gạt bàn tay đang vươn ra của Banba và đứng dậy bằng chính sức lực của mình. Khi cậu nhìn thấy xác của Shindou nằm trên mặt đất, cậu bị tấn công bằng cảm giác chán chường. Đáng ra mình không nên để ông chú đi một mình, cậu có chút hối hận. Trong lòng cậu xin lỗi gã. Xin lỗi. Tôi không thể bảo vệ ông chú.

“Vậy bây giờ.” Banba đề nghị với một giọng điệu vô tư. “Sao chúng ta không đi ăn chút ramen rồi về nhà nhỉ?”

❀ Cuối hiệp thứ tư ❀

Khi làm việc tại Murder Inc., Saruwatari không chọn bất kỳ vũ khí nào làm vũ khí chuyên dụng.

Hắn nghiêng về chiến đấu cận chiến hơn, nhưng nếu hắn chỉ chuyên về điều đó thì hắn sẽ phải tiếp cận vấn đề liên quan đến khả năng của mình nhiều hơn. Để tránh điều đó, hắn chọn thay đổi vũ khí hàng ngày; thứ phù hợp cho công việc ở mỗi một thời điểm. Có những lần hắn sử dụng dao và có những lần hắn sử dụng súng. Súng trường, dao ném và thậm chí cả cuốc băng. Hắn thích sử dụng loại vũ khí mà bất kỳ ai cũng có thể lấy được một cách dễ dàng. Đối với những nơi mà hắn không thể mang vũ khí sát thương như thế thì hắn sử dụng độc dược và thậm chí chiến đấu bằng tay không. Về cơ bản thì hắn cân nhắc ý kiến của khách hàng hơn sở thích của bản thân.

Hắn cảm thấy có nhiều lợi thế hơn khi sử dụng vũ khí mà bản thân quen dùng, nhưng cũng có nhược điểm là dễ phát hiện ra kẻ phạm tội nếu hắn giết nhiều mục tiêu bằng cùng một phương pháp mỗi lần. Hơn nữa, hắn đã được dạy trong chương trình đào tạo của công ty rằng có thể sử dụng bất cứ loại vũ khí nào cũng là một phần của tư cách của sát thủ. Saruwatari cũng đồng ý với quan điểm này một cách đáng ngạc nhiên.

Hắn đã nói về điều đó cùng ngày hắn gặp Nitta. Nhưng Nitta lắc đầu không đồng ý.

“Không, không. Cậu phải sử dụng cùng một loại vũ khí. Mỗi lần.”

Suy nghĩ của Nitta hoàn toàn trái ngược với Saruwatari. Đã rất lâu rồi họ không gặp nhau, nhưng lần này Saruwatari đã rất ngạc nhiên.

“Điều đó sẽ để lại một ảnh hưởng mạnh mẽ. Nó chó phép bất kỳ ai cũng biết được cách thức của cậu.”

Đây là lần thứ hai hắn gặp Nitta kể từ khi ký hợp đồng tư vấn. Hắn được thông báo điểm hẹn và được đưa đến quán bar phi tiêu Lady Madonna ở thành phố Konya.

Hắn bước vào quán bar của nữ chủ nhân lần trước. Cô hướng ánh mắt về phía Saruwatari và dùng ngón tay cái ra hiệu cho hắn đi về phía trung tâm của cửa hàng. Trước mặt hắn là một cảnh cửa kim loại chắc chắn. Có một tấm áp phích ‘chỉ dành cho nhân viên có phận sự’ trên cửa, nhưng Saruwata đã bất chấp mở nó ra. Hắn đi xuống cầu thang hướng xuống tầng hầm.

Tầng hầm được bố trí như tầng một. Có một số ghế đẩu ở quầy và gian hàng. Sự khác biệt lớn chính là ba hình nộm người thay cho bia phi tiêu. Có một vài người đàn ông ném dao vào người nộm hay dùng súng có nòng giảm thanh để bắn chúng. Đây dường như là tầng cho những sát thủ sử dụng.

“Sarucchi! Ở đây, chỗ này!” Nitta đang vẫy tay với hắn từ một chỗ tại gian hàng ở trung tâm.

Hắn ngồi xuống hướng bên cạnh anh ta và gọi đồ uống của mình. Hắn có tửu lượng kém vậy nên hắn đã gọi một ly cola để thay thế.

Nitta dang uống một ly cocktail đã pha nước cùng với anh đào bên trong. Trong gian hàng bên cạnh họ có những người đàn ông đang trao đổi súng.

“Tôi đã chuẩn bị vũ khí hoàn hảo để cậu sử dụng bây giờ.” Nitta nói với hắn khi anh ta lấy ra một mòn đồ dài trong túi hành lý màu đen của mình và đặt nó lên bàn.

Saruwatari đã quen với mọi loại vũ khí có thể có từ lâu. Bất kể Nitta chuẩn bị vũ khí gì cho hắn thì hắn vẫn tự tin rằng mình đã thành thạo nó. Đó là điều hắn nghĩ.

Nhưng sự tự tin của hắn hơi dao động. Vũ khí này nằm ngoài dự đoàn của hắn.

“Ah?”

Hắn nhìn chằm chằm vào món vũ khí dào trên bàn. Nó trông giống như một thanh katana. Nhưng so với một thanh katana thì chiều dài ngắn hơn một chút và nó dạng thẳng. Và lưỡi kiếm chì dài bằng một thanh kiếm ngắn.

“… Cái này là cái gì?”

“Cậu nhìn nó mà không biết sao?” Nitta trả lời hắn. “Đó là một thanh kiếm ninja.”

“Haa?”

Vừa rồi cậu ấy đã nói gì? Một thanh kiếm ninja? Hắn xem xét biểu cảm của Nitta và nghi ngờ đôi tai của mình. Bỏ qua sự bối rối của Saruwatari, Nitta nói một cách hào hứng. “Nó có ngầu không?”

Liệu đây có phải là một khẩu súng lục được ngụy trang thành một thanh kiếm ninja hay thứ gì đó tương tự? Hắn cân nhắc và rút lưỡi kiếm ra. Chỉ cần nhìn thấy màu thép bạc lấp lánh của lưỡi kiếm, hắn có thể xác nhận đó thực sự là một thanh kiếm ninja.

“Tôi cũng có một số vũ khí khác.” Saruwatari càng thêm kinh ngạc khi nhìn thấy những đồ vật mà Nitta lấy ra từ túi xách của anh ta và bày ra bàn.

“Tôi có rất nhiều vũ khí giống của ninja cho cậu. Tôi đã đặc biệt cho làm chúng. Tôi có shuriken, kunai – “

“Cậu đang trêu đùa tôi ấy hả?” Có phải cậu ta đang nghiêm túc bảo mình thay đổi nghề nghiệp từ một sát thủ sang làm một ninja?

“Chà, có một sát thủ ở Fukuoka dưới danh nghĩa của một samurai, thì một sát thủ ninja cũng có thế, đúng chứ? Nó sẽ để lại ảnh hưởng và cậu sẽ được mọi người nhớ đến. Và bên cạnh đó, vũ khí của ninja không phải ngay từ đầu đã thích hợp để ám sát sao? Đây chẳng phải là một mũi tên trúng hai con nhạn sao?”

Cậu ta đang nghĩ cái quái gì vậy? Hắn không biết anh ta đang nói đùa hay đang nghiêm túc. Khi hắn đang cố gắng xoay chuyển não bộ với sự bối tối tột độ. “À, đúng rồi.” Nitta nói trước khi lấy ra một tấm vải đen và đưa nó cho hắn. “Quấn cái này quanh đầu của cậu.”

“Cái này là cái gì?”

“Đó là một chiếc khăn quàng cổ. Những thứ này thường được mặc bởi các ninja đúng chứ? Như thế này cậu có thể giấu khuôn mặt của mình và thực sự trông giống ninja đó. Và sẽ thế nào nếu, ‘Tao đến để lấy mạng sống của mày!’ như một cụm từ biểu tượng cho cậu? Điều đó chẳng phải rất hay sao?”

Và cái thể loại vở kịch lịch sử có từ đời nào đó? “… Cậu đang đùa cợt tôi ấy hả, phải không?”

Hắn đột nhiên cảm thấy vừa bực mình vừa vô lý.

“Cậu chẳng có vũ khí hiện đại nào khác à?”

“Tôi đã chuẩn bị một số bộ đàm và thiết bị nghe để giúp cậu hoàn thành công việc, nhưng đối với vũ khí tôi chỉ có những thứ này.”

Hắn có vẻ như sẽ phải gắn bó với hình ảnh của một ninja.

“Chúng ta có thể để cậu thực hành ném shuriken. Nó sẽ chẳng thú vị nếu cậu bở lỡ chúng. Hãy thử ném chúng qua đó với một đường đi.” Nitta nói và chỉ vào những hình nộm người.”Chọn cái nào cậy thích ấy. Tôi có shuriken ba cánh, shuriken bốn cánh… sáu cánh, tám cánh, và thậm chí cả shuriken chữ thập.”

“Tuyệt đối không.” Tại sao mình phải sử dụng một thứ ngu ngốc như thế này? Hắn bác bỏ nhưng Nitta mạnh mẽ kiên quyết.

“Không sao đâu, cứ tự nhiên đi. Đi nào, nhanh lên.”

Dưới áp lực, Saruwatari miễn cưỡng đứng dậy. Hắn đứng cách xa các hình nộm khaonrg hai mươi mét và một cái shuriken bốn cánh được cầm trong tay.

Hắn đã là sát thủ một thời gian dài cho tới hiện tại, nhưng hắn chưa bao giờ ném một cái shuriken trước giờ. Đây là lần đầu tiên hắn chạm vào nó. Mình nên ném nó như thế nào? Hắn dường như đã tập trung vào mục tiêu của mình. Trong thời gian đó, hắn quyết định ném chúng bằng cách cầm như búng tay như với phi tiêu. Có một tiếng vang; shuriken đập vào tường của quán bar.

“Khả năng kiểm soát với cú ném đầu của cậu vẫn tệ như mọi khi nhỉ.”

Bị trêu trọc bởi người đứng phía bên tay phải của mình trong quá khứ, Saruwatari tặc lưỡi khó chịu. “… Im đi.”

“Sao cậu không thử ném nó từ bên dưới?” Nitta đề nghị. “Ý tôi là cậu luôn là một tay ném bóng thấp mà.”

Đó là sự thật. Saruwatari là một cầu thủ kém còi thời trung học. Những người đánh bóng luôn phải hứng lấy những cú ném mà hắn chỉ ném cao hơn mặt đất 5 cm. Mặc dù vậy nhưng thứ mà hắn đang cầm lúc này không phải là một quả bóng chày mà là shuriken.

Hắn lại giơ chiếc shuriken bốn cánh lên. Saruwatari bắt đầu di chuyển để ném nó, nhớ lại cảm giác ném bóng của mình từ những ngày đó. Hắn đá chân trái lên, sau đó thả thẳng người xuống và tiến lên một bước. Đồng thời cơ thể cúi xuống và hạ tư thế xuống. Hắn vung tay phải của mình sát đất. Toàn bộ cảnh tay của hắn vung ra như một chiếc roi mà ném shuriken.

Cú ném của Saruwatari lao thẳng vào mục tiêu của hắn. Lần này nó đâm trúng hình nộm chứ không phải bức tường. Nhưng dẫu vậy thì chiếc shuriken chỉ ném trung đùi phải của nó.

“Ohh, tuyệt vời đấy!” Nitta vỗ tay. “Đó là một hướng đi tốt từ góc bên ngoài đấy.”

“Hướng đi tốt chỗ nào? Tôi đã đánh trượt điểm yếu của nó.”

Điều này thật là buồn cười. Saruwatari nhún vai. Đáng lẽ mình không nên ký hợp đồng với cậu ta, hắn hối hận. Liệu mình sẽ gặp rắc rối khi làm những việc như thế này không? Khi hắn bày tỏ những mối quan tâm và nghi ngờ của mình một cách trung thực, Nitta đã khoe khoang. “Không sao cả. Chỉ cần cậu làm đúng như những gì tôi đã nói, cậu chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng.”

Saruwatari nhăn mặt, tưởng tượng bản thân đang khoác một chiếc khăn quàng cổ và chiến đấu như một sát thủ trong khi ném shuriken. Bất kể hình ảnh trong tâm trí hắn hiện ra như thế nào, hắn chỉ nghĩ rằng bản thân mình sẽ là một trò cười. Mình sẽ nổi tiếng là một tên sát thủ ngu ngốc. Hắn hoàn toàn không hài lòng.

Abe hoàn toàn không biết bản thân nên làm gì trong khi họ nhét thi thể vào ghế sau của xe tải. Hắn nghĩ họ có thể vứt xác bằng cách vứt nó xuống vịnh Hakata. Nếu thi thể không được tìm thấy, nó sẽ không trở thành một vụ án. Và ngay cả khi nó được tìm thấy, miễn là họ che đậy bằng cách thi thể bị giết bằng các biện pháp bạo lực như chặt ngón tay hoặc khoét mắt thì đó sẽ bị coi là vụ án liên quan đến mafia.

Vấn đề là với khách hàng của họ. Nhiệm vụ giết một tên giết người mà họ nhận được từ Genzo. Họ đã lên kết hoạch theo dõi tên đó và rồi sau đó giết tên đó, những nhờ ơn đồng đội của hắn, họ đã mất dấu tên đó.

Và bây giờ sẽ rất khó để họ tìm ra mục tiêu chỉ với khả năng của mình. Vậy nên điều đó có nghĩa là họ cần sự hỗ trợ từ Genzo. Họ phải dụ mục tiêu bằng cách bảo ông ấy nói rằng “Tôi có tiền bồi thường cho cậu” hoặc “Tôi sẽ lần nữa cho cậu một công việc”.

Khi hắn giải thích ý tưởng đó với Yamamoto, cậu ta gật đầu đồng ý một cách lơ đãng. “Ừ, đó là một kế hoạch tốt.” Hắn lại phát cáu với giọng điệu đó, như thể cậu ta không hiểu sức nặng của nhiệm vụ này.

“Đằng nào thì, tôi sẽ nói chuyện với ông chủ.”

Ngay khi hắn đặt tay lên cửa xe, Yamamoto ngăn hắn lại.

“Không, tôi sẽ đi. Dù sao đó cũng là lỗi của tôi.”

Chính là như thế, hắn nghĩ. Đó là lỗi của cậu. Cậu kém cỏi trong mọi thứ. Vậy mà tại sao tôi phải dọp dẹp mớ hỗn độn của cậu chứ? Nó khiến hắn tức giận rằng hắn phải đi xin lỗi vì những sai lầm của cậu ta trong việc đánh mất mục tiêu.

“Thôi được. Cậu đi đi.” Hắn tiến Yamamoto bằng một giọng lạnh lùng.

Yamamoto ngay lập tức đến chỗ của Genzo.

Vài phút sau Yamamoto quay lại xe. Cậu ta có một ánh mắt tuyệt vọng.

“Thế nào rồi?”

Khi cậu ta bị hỏi như thế, cậu ta sụp vai lại và trả lời hắn.

“Ông ấy nói sẽ không làm chuyện đó. Khi tôi nói với ông ấy rằng chúng ta đã giết nhầm người, ông ấy đã nổi điên lên.”

Abe nói không thành lời trước lời nói của Yamamoto. “… Ha?”

“Ông ấy nói, ‘Tôi không còn nhiệm vụ cho các cậu nữa’. Và ‘đừng có đến chỗ này lần nào nữa’… Điều này thật tệ.”

“Cậu là thằng ngu à?!”

Hắn đánh vào đầu Yamamoto.

“Tại sao cậu lại đần độn đến như vậy!”

“Hở?”

Không ai bảo rằng hãy nói cho ông ấy nhiều đến như vậy. Cậu ta không nên nói rằng họ đã đánh mất mục tiêu.

Genzo đặc biệt coi trọng vấn đề không được để những người ngoài cuộc bị lôi vào trận hỏa hoạn. Hiển nhiên ông ấy đã tức điên lên. Sao cậu dám nói cho ông ấy một chi tiết không cần thiết như thế. Abe kẹp lấy đầu mình và dựa vào bánh lại.

“… Tại sao chuyện lại trở thành như thế này?”

Lúc này hắn tái mặt. Tại sao mình không tự đến dặp Genzo chứ? Tại sao mình lại để cho Yamamoto chứ? Ngay cả khi hắn hối hận, mọi chuyện cũng không còn là vấn đề nữa.

Truyện Chữ Hay