❀ Đầu hiệp thứ nhất ❀
Các cửa hàng trở nên đông nghẹt người vào buổi tối thứ Sáu. Quán rượu nhỏ nơi những kẻ có thu nhập thấp và học sinh tiêu pha thời gian vào một nửa căn phòng riêng cùng với chỗ ngồi được sắp xếp như horigotatsu [note37836] bị cô lập lại bởi những bức tường có hoa văn sọc vuông ở mọi hướng. Munakata và bạn của gã được dẫn vào trong quán rượu này. Bên cạnh bọn họ là hai người đàn ông nhìn có vẻ như là công nhân viên chức đang ngấu nghiến uống một lượng lớn đồ uống. Bên trong nơi này quá mức ồn ào, cho nên hắn không thể nghe thấy giọng nói của họ, nhưng chắc chắn họ đang càu nhàu than vãn về công việc của mình. Tôi hiểu cảm giác ấy, Munakata gật đầu đồng ý.
"Dẫu sao thì, chúc công việc năm nay tốt lành."
Sau khi đồ uống được mang tới bàn của họ, người lớn tuổi nhất trong nhóm, Munakata, mở đầu với một miếng bánh mì cùng chất giọng khàn khàn của mình. Nâng chiếc cốc lớn đựng bia của mình lên, rồi cụng lại vào bốn chiếc cốc còn lại ở chính giữa bàn. Có ba chiếc cốc là bia, còn lại là một cốc trà Ô Long.
Sau khi nốc một nửa cốc bia vào họng, cùng những bọt bia trắng dính lại xung quanh miệng, "Aah, thật là tuyệt. Vậy là tốt hơn rồi." Munakata nói ra những lời đó chẳng khác nào như một ông già. Thực tế thì đúng là vậy thật. Hắn đã gần bốn mươi tuổi, và những nếp nhăn bắt đầu xuất hiện nơi khoé mắt cùng khoé miệng. Nếu không phải có một chiếc bịt mắt màu đen nơi mắt phải của hắn, thì có lẽ hắn sẽ giống hệt như một lão già tuổi tứ tuần bình thường.
Chưa kể đến, đối với một người trung niên bình thường thì những gì hắn ta mặc đều là đồ vest đắt tiền. Và cả chiếc đồng hồ hàng hiệu lộ ra dưới cánh tay có dưới ống tay áo.
"Munakata-san, vẫn còn tận hai tháng nữa mới có thể rời đi được." Người ngồi bên cạnh hắn, Shinohara, nói sau khi uống trà Ô Long. "Anh không nghĩ là còn quá sớm để quên đi năm này sao?"
Shinohara vẫn còn là một lính mới. Hắn mặc một bộ đồ y hệt như Munakata, nhưng nhìn thế nào cũng giống một sinh viên đại học gần trưởng thành hơn là một nhân viên công ty. Khoảng cách giữa tuổi tác của họ đủ để trở thành cha và con.
“Sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ vô cùng bận rộn và sẽ chẳng còn thời gian để tổ chức tiệc cuối năm nữa đâu."
"Ah, hãy gọi một phục vụ qua đây. Tôi muốn một motsunabe." [note37837]
"Khoan đã."
"Tôi có thể gọi món Gizzards[note37852]?" Người ngồi đối diện với Munakata, Reiko, hỏi hắn lúc đó. Cô ta nhìn săm soi vào trang thực đơn đầu tiên của cửa hàng trong khi đang kéo mái tóc màu nâu lượn sóng đang lỏng lẻo lại bằng một chiếc kẹp tóc. "Cá thu xanh cũng được nốt. Có sao không nếu tôi yêu cầu."
"Đừng hỏi tôi."
"Nhưng mà anh trả tiền mà, phải không?"
Munakata ngậm miệng mình lại trước khi hỏi tiếp, tại sao lại là tôi. Trong số họ, hắn là người lớn tuổi nhất cũng là tiền bối của bọn họ. Ở Nhật Bản thì những người lớn tuổi và tiền bối sẽ hậu đãi những người nhỏ tuổi hơn họ và điều đó khiến hắn khá là bực mình. Hắn xoa bàn tay xung quanh túi cặp da của mình.
"Munakata." Một người đàn ông cao lớn, con lai Nga ngồi bên cạnh Reiko tên là Ivanov nói khẽ với Munakata. "Tôi sẽ trả một nửa."
"Cậu thật là hào phóng." Munakata nhanh chóng nhận xét. Khuôn mặt của người đàn ông trông có vẻ đáng sợ, nhưng gã là một người tốt. "Không sao đâu. Đừng lo về việc ấy. Tôi sẽ trả tiền. Cứ ăn đi."
Munakata tự nguyền rủa mình sau khi nói cái câu đó. Hắn lo lắng rằng với một câu ‘cứ ăn đi’ thì mấy người kia liền sẽ yêu cầu toàn bộ thức ăn trong menu; Ivanov dẫu sao cũng là một tên to lớn. Nhưng thật may mắn khi một gã khổng lồ với chiều cao gần hai mét lại chỉ cúi người xuống và ăn một phần nhỏ của bữa khai vị. Hắn cũng mặc một bộ vest, nhưng không đeo cà vạt. Cùng với một mái tóc màu nâu nhạt được cắt kiểu đầu húi cua với vài vết sẹo trên mặt.
"Shino, tại sao cậu lại uống trà Ô Long vậy? Làm chút bia đi chứ."
Munakata bắt đầu ép hắn từ khi cậu ta hai mươi tuổi, nhưng Shinohara luôn làm ra biểu cảm chống đối với câu nói đó. "Munakata-san, đó là quấy rối đấy."
"Thôi nào."
"Nếu anh đã nói như thế, vậy Ivanov-san," Shinohara nhìn chằm chằm vào Ivanov, "Tại sao anh lại uống bia?"
"Nó là sai sao?"
"Thường thường thì nó là vodka mà, phải không? Vì anh là người Nga, uống vodka."
"Cậu biết không, đó là phân biệt chủng tộc đấy."
"Tôi không phải là người Nga. Tôi đến từ Saitama." Dường như đó là thói quen của Ivanov khi nói chuyện một cách nhỏ nhẹ, chẳng phù hợp chút nào với người hình cao lớn của gã.
"Được rồi, vào vấn đề chính nào." Cho đến lúc bữa ăn mà họ yêu cầu được mang lên, Munakata bắt đầu nói. "Các cậu đều biết sẽ có một cuộc bầu cử thị trưởng vào tháng sau, đúng không?"
"Cuộc bầu cử thị trưởng?" Người hỏi là Shinohara, "Cái chuyện gì thế?"
"Ah, đúng rồi. Vì cậu mới vào nên có lẽ chưa biết."
"Nó là cuộc bầu cử thị trưởng của Fukuoka." Reiko nói ngắn gọn, "Cứ bốn năm một lần sẽ tổ chức. Ông chủ của chúng ta đã đắc cử vào tám năm trước. Lần này là kỳ thứ ba của ngài ấy."
"Vào thời điểm ấy sẽ có rất nhiều thời điểm ông chủ của chúng ta phải đi ra ngoài để gặp mặt trước công chúng cho các buổi tụ họp, bài diễn thuyết, diễn văn."
"Trông có vẻ như khá là phiền phức đấy."
"Ừ, đúng rồi đấy. Sẽ có thể có mấy người có mối thù hằn chống đối lại ông chủ và giả bộ là người cổ vũ để ám sát. Trong thời gian bầu cử chúng ta luôn phải có người để trông chừng ông chủ. Reiko và Shino, hai người là lựa chọn thích hợp nhất."
"Ể." Shinohara tỏ vẻ không tán thành, "Tôi sắp có một bài kiểm tra sắp tới, vậy nên tôi sẽ rất bận rộn."
"Như tôi đã nói, Ivanov và tôi không thể nào lảng vảng lại gần ông chủ được." Một người đàn ông cao lớn với những vết sẹo trên mặt cùng một người đàn ông với băng bịt mắt trên mặt đứng gần một vị thị trưởng, điều ấy chẳng khác nào lôi kéo nghi ngờ. "Chúng ta là sát thủ. Chứ không phải là vệ sĩ. Để cho những người khác phụ trách an toàn của ông chủ, trong khi các cậu tính toán trừ khử những kẻ quấy rối. Hiểu không?"
"Hiểu rồi." Reiko nói khi bỏ miếng cá hồi xanh vào trong miệng.
Shinohara vẫn không hài lòng. Hắn lầm bầm một lời than phiền, "Danh dự của tôi cũng quan trọng nữa mà."
Chiếc lò nướng nhỏ được đặt ngay trung tâm của bàn, motsunabe đang sục sôi chín trước mặt bốn người bọn họ. Khi lửa được bật nhỏ đi một chút, cuộc nói chuyện lại bắt đầu.
"Công việc chính của chúng ta không phải là đảm bảo mạng sống của ông chủ. Mà là đảm bảo vị trí của ông ta. Bất kỳ nhân tố nào xuất hiện trong cuộc bầu cử thị trưởng đều có thể tạo nên scandal và trở thành một sai lầm tai hại. Hãy cảnh giác xung quanh ông chủ và hãy trừ khử bất cứ vật gì ngáng đường. Tiêu diệt mọi thông tin bất lợi trước khi nó bị phát tán."
"Như mọi khi, anh thật độc ác." Shinohara nói khi đang sửa cặp kính của mình.
"Đúng vậy. Cho nên việc cần làm đầu tiên trong danh sách của chúng ta chính là gã này." Munakata lấy ra một bức ảnh và một vài tài liệu khỏi cặp sách của mình. "Đây là cảnh sát ngầm của Hakata. Hắn có vẻ như đang bí mật tìm kiếm mối liên hệ giữa ông chủ và tập đoàn tội phạm."
"Để tôi giết hắn thì sao?" Ivanov đề nghị và cầm lấy tài liệu. "Tôi có thể bóp chết hắn chứ?"
"Bóp cổ và treo cổ hắn lên. Và rồi còn có cái vụ của con trai của ông chủ-"
"Có vẻ như đã đến thời điểm cho món lẩu nóng ngon tuyệt, nhỉ?" Shinohara phá vỡ cuộc nói chuyện và bắt đầu sửa soạn món motsunabe của mình.
"Nghe này."
"Chúng ta làm gì với món ăn này? Đối với những phần còn lại."
"Nó chỉ là súp miso thôi mà, phải không?"Reiko nhận xét. Đó là thái độ như thể chúng chẳng là gì ngoài thứ súp miso.
"Nó là ojiya.[note37838] " Ivanov phản bác lại.
Sao cũng được. Munakata thở dài. "Tôi đoán chúng ta sẽ để công việc ra sau và ăn trước vậy.”
❁
❀ Cuối hiệp thứ nhất ❀
"...Ể? Tôi phải chuyển đi sao?"
Thông báo về sự thay đổi đột xuất này được đưa ra khi anh đang mặc đồ bảo hộ để tập bắn súng. Đôi mắt của Saitou trừng lớn nhìn cấp trên mà mình kính trọng trước mặt. Với mái tóc được vuốt sang một bên, ngả lưng chống lên cái bàn.
"Phải, chuyển vị trí. Vào sáng ngày mai."
Cấp trên của anh gật đầu một cách vô cảm trong khi liên tục dùng khăn lau bụi bẩn trên mắt kính. "Chúng ta đã có đủ người ở đây rồi. Họ nói muốn chuyển cậu đến chi nhánh của công ty với tư cách là người mới."
Saitou có một dự cảm chẳng lành.
Anh vừa mới mắc một lỗi lầm rất lớn vào ngày làm việc của hôm qua. Anh đã chuẩn bị cho việc phải nhận trừng phạt. Nhưng không ngờ đó lại là chuyển giao công tác.
"Tôi nghe rằng những người mới khá là vô dụng, nhưng không ngờ lại đến mức này."
"....Là lỗi của tôi."
Sau nửa năm huấn luyện anh đã phá hỏng công việc đầu tiên được phân cho mình. Vậy đấy. Như một lời trừng phạt cho người mới vào công ty năm đầu tiên, không phải như thế là quá nặng hay sao? Giống hệt như đối diện với một người ném bóng mới vào đại học khi thua ba lượt ghi điểm với ba trận đấu trong một trận đấu chuyên nghiệp và nói, 'Cậu hoàn toàn đã vô dụng rồi, vậy nên sao cậu không vào đội khác nhỉ?' như một cuộc thương mại không trách nhiệm.
Tất nhiên đó là điều vô cùng tệ cho anh khi đã mắc lỗi. Saitou xin lỗi một cách nghiêm túc tới cấp trên và khách hàng của mình. Anh thậm chí còn quỳ gối xuống và xin lỗi. Nhưng cho dù là vậy, nói một cách thẳng thừng thì, nó có vẻ không bình thường chút nào khi công ty sẵn sàng giáng cấp một người mới chỉ vì một lỗi lầm. Nhưng anh đã biết điều này sớm hơn rồi. Công ty này vốn dĩ không bình thường.
"Nếu cậu để lại bất kỳ hậu quả nào kể cả sau khi chuyển giao, cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi chứ, nhỉ?"
"Vâng." Anh đáp lại, nhưng anh thực sự không hề biết. Anh không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra cả.
"Ít nhất hãy chuẩn bị mất đi cái đầu của mình đi (kubi wo kirakeru)."
Được rồi, sau khi bị hạ cấp thì tôi sẽ chẳng còn trở thành trách nhiệm nữa. Sau cuộc giao dịch tự do tôi sẽ trở thành một DFA. "...Tôi sẽ ghi nhớ điều ấy."
"Cậu có biết ý nghĩa của từ kubi wo kiru?"[note37839]
Ngài ấy đang trêu mình, Saitou nghĩ. Anh biết ít nhất là vậy. Nó không phải là loại biểu hiện không ai biết ngay cả với những người đến từ trường học hạng ba.
"Tôi biết. Nó nghĩa là tôi sẽ bị sa thải, đúng chứ?"
"Không." Nó thực sự không phải là một từ ngữ đơn thuần, "Ý trên mặt chữ. Nghĩa là đầu của cậu sẽ bị cắt rời bởi thứ vũ khí sắc nhọn chết người."
Saitou rùng mình. Anh hoàn toàn biết rằng những lời mà cấp trên nói không phải là một lời đe doạ. Thực tế trong tháng trước có một người nhân viên tham gia cùng thời điểm với Saitou sau khi tiết lộ về công ty này liền đột nhiên chết vì tự tử. Nếu bạn ỷ lại công ty này thì cái chết nhất định sẽ chờ đợi bạn. Bọn họ không phải tổ chức xã hội đen - bọn họ là tổ chức bóng tối.
"Vậy, tôi sẽ được chuyển công tác tới đâu?"
"Chi nhánh tại Fukouka."
"Ể?" Anh vô thức thốt lên, "Fukouka?"
Anh không hề được nghe về nhiều thứ tốt tại Kukouka. Bề ngoài đó là một thành phố du lịch thanh bình với thức ăn ngon cùng với chỗ ở dễ dàng sống, nhưng bên dưới mặt của nó tội phạm hệt như một kẻ điên cuồng vậy. Fukouka chính là một chiến trường của ngành sát thủ. Nó giống như là anh bị gửi đến ngay vạch vào của chiến trường vậy.
"Hãy cẩn thận. Dường như tại Fukouka có một tên sát thủ giết sát thủ đấy."
"Một sát thủ giết sát thủ?" Satou nghiêng đầu bối rối, nghĩ rằng nó có lẽ là loại tên của loài ma quỷ nào đó như korobokkuru [note37840] và kesaran pasaran [note37841]. "Đó là gì vậy?"
"Đó là sát thủ sẽ giết các sát thủ khác. Một sát thủ chuyên giết những sát thủ chuyên nghiệp. Dường như ngay cả vài người của chúng ta đều chịu phải tại hoạ ấy."
Tâm trạng của anh chẳng tốt hơn chút nào về điều ấy.
Murder Inc. [note37835]
Công ty mà Saitou làm việc được gọi như thế trong thế giới ngầm. Bên ngoài thì họ giả vờ như một người làm công ăn lương bình thường, nhưng bên trong tất cả đều là những sát thủ được thuê để giết người. Dường như đây là một công ty được mô phỏng lại từ những tổ chức tội phạm từng tồn tại trong quá khứ.
Trong lúc bị rung lắc bởi con tàu cao tốc shinkansen từ Tokyo đến Hakata, Saitou nghĩ về điều ấy một lần nữa. Tại sao mình lại làm việc cho một công ty như vậy? Mình đã đi sai chỗ nào trong cuộc đời mình? Nếu mình nghĩ về điều ấy, thì vào lúc đó - lúc mà mình bị hỏi bởi người phỏng vấn ấy - có lẽ cuộc đời mình đã đi theo một chiều hướng vô cùng điên rồi.
Ai biết được công ty mà mình được nhận mời vào lại là nơi hoá ra lại là nơi thực hiện giao ước với sát thủ chứ. Đã qua nửa năm kể từ khi được nhận vào công ty, Saitou sau khi qua khoá huấn luyện đã trở thành một sát thủ thực sự. Sử dụng vũ khí như thế nào, làm thế nào để theo dõi kẻ khác, và làm thế nào để cạy khoá. Anh thậm chí còn tham gia một trại huấn luyện cho cơ thể. Hơn một nửa số người tham gia đã chết sau vụ ấy.
Trong cuộc phỏng vấn ấy nếu mình đã trả lời rằng 'Tôi không làm những điều xấu xa như việc giết người khác', liệu mình có thể có một kết cục khác tốt đẹp hơn? Anh dần dần trở nên mệt mỏi với việc nghĩ về những điều đã chẳng còn quan trọng nữa. Sự rung lắc nhịp nhàng của con tàu khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Con tàu cao tốc di chuyển thẳng tới Fukouka.
✿
Mi mắt của mình nặng quá. Chúng nặng đến không thể tin được. Nhưng chúng tất nhiên không phải vì mình buồn ngủ. Tất cả là vì cái lông mi giả. Lông mi giả quá nặng, khiến nó giống như thể nếu mình không giữ được nữa thì cái mí mắt sẽ sụp xuống vậy. "Với điều này sức mạnh của đôi mắt bạn sẽ được nâng lên gấp đôi." nó được nói như vậy trong món hàng, nhưng cái này có phải có tác dụng ngược lại? Thay vì tăng lên gấp đôi thì nó giảm đi một nửa thì có.
Phụ nữ thường dựa dẫm vào thứ ngu ngốc này, nhỉ? Xianming Lin bắt tàu đi tới ga Nagasu-Kawabata trên tuyến đường sắt của thành phố và đi thẳng tới cửa ra thứ sáu trong khi ngưỡng mộ mấy người phụ nữ đó. Âm thanh của gót giày vang lên trên con ngõ nhỏ. Mỗi lần cậu di chuyển, mái tóc màu nâu nhạt của cậu lại chạm vào khuỷu tay rồi khẽ đung đưa như đã được lập trình sẵn.
Cậu nghe ngóng xung quanh khu vực mục tiêu của mình. Khu đầu tiên của Suzaki, phường Hakata, thành phố Fukouka. Đó là một căn hộ, East Teijin Heart. Từ nhà ga đi đến đấy chưa mất tới mười phút đi bộ. Cậu quyết định đi bộ thẳng tới đó, không cần bắt taxi. Nó sẽ là một rắc rối nếu tài xế nhớ được khuôn mặt của cậu. Trong khi đang di chuyển trên đường, cậu đi thẳng xuống con phố nằm kề sát bên cạnh Nhà hát Hakata-za. Phản chiếu qua tấm gương trên tường chính là hình ảnh của cậu. Mặc một chiếc váy màu đen cùng đôi bốt cùng màu. Việc trang điểm khiến cậu trông nhỏ tuổi hơn một chút so với thường ngày, chưa kể đến việc cậu hoàn toàn giống con gái. Được rồi, mình có thể đi. Cậu gật đầu đồng ý.
Trước mặt là một con ngõ nhỏ thứ ba trên đường Showa ở bên cạnh, và cậu băng qua vạch sang đường tẻ ngắt dài dẵng. Băng qua phố Showa và tiến sâu hơn vào trung tâm cậu tìm thấy một căn hộ xây bằng gạch sơn màu nâu sáng được xây dựng tại góc đầu tiên của tiểu khu. Cụm từ "East Teijin Heart" được viết ngay tại lối vào.
Lin đi thẳng lên tầng bốn bằng thang máy. Nơi mà mục tiêu của cậu thuê trọ. Phòng 405. Khi cậu ấn chuông cửa, cánh cửa chính hé mở ra một chút. Dây xích khoá cửa vẫn được đặt tại chỗ. Khuôn mặt của người phụ nữ hé ra qua khe hở. Hơn nữa, đó là một người phụ nữ trông ngu ngốc đến nỗi dù là một gã ngu ngốc cũng có thể lừa gạt. Cô ta hẳn vừa mới ngủ dậy. Mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, trơn bóng, và mái tóc màu vàng hoe của cô ta được cuộn là thành từng vòng cuốn. Ngay cả khi không trang điểm, mình cũng xinh đẹp hơn cô ta nhiều, cậu nghĩ.
"Cô là ai?" Người phụ nữ hỏi Lin.
Nếu Lin là một người đàn ông trông đáng sợ trong bộ đồ màu đen thì cô ta nhất định sẽ không mở cửa. Cô ta sẽ giả bộ là mình không có ở đó cho đến khi Lin rời đi. Nhưng người phụ nữ đó đã mở cửa. Đơn giản là bởi vì người trong câu hỏi kia cùng giới tính với cô ta.
Bỏ mặc câu hỏi của người phụ nữ, Lin hỏi lại, "Takashi có ở đó chứ?"
"A-ai vậy? Hả, Takashi là ai?" Người phụ nữ giả bộ không biết. Đó là vì cô ta đang giấu giếm gã. "Tôi không biết người đó."
Thật là diễn xuất hết sức tồi tệ, cậu muốn cười. Bỏ mặc người phụ nữ, Lin hướng vào bên tròn căn phòng và la lớn. "Này, anh đang ở đó đúng chứ? Takashi! Anh có thể nghe thấy tôi có đúng không?! Chuyện gì đang xảy ra thế này? Đưa cho tôi lời giải thích mau lên! Người đàn bà này là ai! Anh đang định bắt cá hai tay với tôi?!"
"Chờ một chút." Sắc mặt của người phụ nữ biến đổi. "Ý cô ‘bắt cá hai tay’ là sao?"
"Cô không biết sao? Anh ta đang hẹn hò với tôi."
"Không thể nào."
Nó là một lời nói dối. "Takashi ở đâu?"
"Ở đây, anh ấy đang tắm."
Cậu tất nhiên có thể nghe rõ ràng âm thanh từ phòng tắm phía sau người phụ nữ.
"Tôi muốn chia tay với anh ta, cô sẽ để tôi vào chứ?"
Người phụ nữ gật đầu ngay lập tức và di chuyển sợi xích. Cánh cửa rộng mở, mời Lin đi vào.
Lin không thể kìm nén lại nụ cười hé miệng của mình.
Cậu đột nhiên nhớ tới câu chuyện về bảy chú cừu con. Cậu hiểu rất rõ cảm giác của con sói ngay bây giờ. Con sói hẳn phải có chút thất vọng về sự dễ dãi của những chú dê mở cửa cho mình khi nó giả bộ làm mẹ chúng. Thật quá dễ dàng. [note37842]
Cách sắp xếp tại East Teijin Heart quả là tuyệt. Ngay lập tức tiến vào căn hộ 1LDK [note37843], nơi đó có nhà bếp cùng với những con dao đặt kia. Sử dụng một con ngay tại đây sẽ không để lại dấu vết thay vì sử dụng vũ khí của bản thân mình. Khoảnh khắc đẩy người phụ nữ ra để tiến lên phía trước, Lin với tay lấy con dao làm bếp. Với bàn tay được đeo găng tay da đen bịt lấy miệng người phụ nữ từ đằng sau và con dao xé toạc cổ họng của cô ta.
Bên cạnh nhà bếp chính là nhà tắm, và người đàn ông vừa mới ra khỏi đó. Máu chảy ồ ạt ra sàn từ cổ họng của người phụ nữ. Kẻ vừa mới tắm xong liền được chứng kiến khung cảnh người yêu của mình đang trào từng giọt máu ra bên ngoài. Cơ thể gã ướt vì nước, và tấm khăn tắm màu trắng tinh quấn quanh thắt lưng được nhuốm đỏ màu máu. Người yêu đột nhiên chết ngay trước mắt mình, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, gã lùi về phía sau, đầy hoảng sợ.
"Tôi không thích giết phụ nữ cho lắm." Cái nhìn chăm chú của Lin chuyển dời từ trên người phụ nữ đã ngã xuống trong phòng bếp tới cái gã đàn ông vừa bước ra khỏi phòng tắm. "Tất cả đều không có vấn đề gì nếu có một lý do để giết một người. Ngay cả khi đó là một gã mạnh mẽ."
"Ng-ngươi." Khuôn mặt của gã trai trẻ dần trở nên méo mó một cách chậm rãi như việc gã cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi của mình, "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Tao(ore)?"[note37845] Lin cười. "Một sát thủ."
"Không thể nào, mày là một kẻ đến từ bang Kakyuu?" Gã có vẻ như cuối cùng cũng nắm bắt được tình hình. "Mày giả trang thành phụ nữ để giết tao?"
"Giả trang sao? Không hẳn. Đó chỉ đơn giản là một sở thích thôi. Tao thích nó; việc ăn vận như một người phụ nữ. Mặc dù tao ghét lông mi giả."
Gã chạy thẳng vào trong phòng. Lin bước qua xác chết của người phụ nữ, cẩn thận để không dẫm lên vết máu trên sàn, đồng thời di chuyển đến gần chỗ gã. "Nói này, mày hẳn là biết Miroir Club là một phần của bang Kakyuu, phải không? Mày nên biết là chạy trốn với một số tiền lớn sẽ cho mày một kết cục không mấy tốt đẹp đâu, nhỉ?"
"Tôi-tôi xin lỗi! Tôi sẽ trả lại tiền mà!"
"Ahh, không. Việc đó không cần nữa rồi. Tiền chẳng còn quan trọng nữa. Vả lại tao cũng chẳng nói là tới và cần trả lại chúng đâu. Hơn nữa sẽ tốt hơn nếu đó là tiền từ cái chết của mày ha. Với mày." Cậu chỉ ngón cái vào nhà bếp. "Và chia cho cả cho cô gái đã chết đằng kia nữa. Cái giá hẳn là đủ rồi, nhỉ?"
"X-xin hãy tha cho tôi." Gã đàn ông như đã thể mất đi đôi chân của mình. Gã di chuyển về phía sau đầy khó nhọc tựa như một con sâu bướm đang cố gắng để chạy trốn khỏi Lin.
"Để thứ này rời đi sẽ khiến cho những kẻ khác ở trong bang học theo mất. Vậy nên như tao đã nói bất cứ kẻ nào bất tuân lệnh với bang Kakyuu đều sẽ có kết cục như thế này; tao phải đến giết mày để làm gương cho kẻ khác."
"Tôi có món nợ, cho nên tôi không thể không làm vậy. Tôi sẽ không làm như thế nữa đâu."
"Ahhh, nợ nần, hử? Tao hiểu cảm giác của mày. Tao cũng bị nợ đấy."
Đó là lý do vì sao tao làm loại việc như thế này, Lin nhếch mép cười trong khi xoay tròn con dao bếp.
"Số tiền mà mày trộm là mười triệu, đúng không? Lớn thật đấy. Tao chỉ được trả một triệu yên để giết hai người mà thôi. Đó là một triệu. Một triệu. Có nghĩa là mạng sống của mày chỉ đáng giá một triệu thôi đấy. Cảm thấy thật đau đớn làm sao?"
"N-nếu đã vậy, chúng ta làm thế này đi." Giọng của gã đàn ông đột nhiên bật lại. "Tôi vẫn còn lại bốn triệu. Tôi sẽ đưa cho cậu toàn bộ chỗ đó. Cậu sẽ để cho tôi rời đi chứ. Đúng không? Cậu muốn nó mà, phải không?"
"Mày thật nhanh nhẹn làm sao khi làm điều bất thiện và nếu bỏ qua khuôn mặt ngu ngốc của mày. Thật ấn tượng làm sao."
Lin khẽ nhún đôi vai của mình. Cậu cảm thấy đồng cảm với người phụ nữ kia. Gã đàn ông này chỉ nghĩ tới việc làm thể nào để bản thân gã sống sót. Gã chẳng hề quan tâm tới việc cô đã chết. Chà, người phụ nữ nào dám dựa dẫm vào một gã như thế này sẽ phải nhận được cái giá mà cô ta đáng nhận.
"Nhưng, đây không phải là vấn đề chính. Tao phải hoàn thành công việc của mình một khi tao đã nhận nó." Cậu nắm lấy tóc người gã và thì thầm vào tai hắn. "Bởi vì tao là một sát thủ chuyên nghiệp."
Và rồi cậu rạch thẳng cổ gã đàn ông đó chỉ với một đường cắt.
Mình đã nói rằng mình không thích giết phụ nữ cho lắm, những hãy để điều ấy lại sau. Lin lập tức bị hứng thú ngay sau khi nhìn thấy tủ quần áo trong phòng. Người phụ nữ này có con mắt khá tốt trong việc chọn trang phục. Cậu nhét khá nhiều quần áo mình hợp ý vào trong túi đồ của mình. Nếu cậu giết phụ nữ, cậu sẽ lấy đi đồ của bọn họ nữa. Đó gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Rời khỏi căn hộ trung cư, cậu đi bộ trên đường Showa thẳng tiến tới quận Tenjin. Và trong lúc đi trên đường tới Tenjin, cậu muốn đi ngang qua công viên và ngắm nghía vài cửa hàng một chút.
Cậu không có nhiều tiền đến độ có thể mua đồ mới, cho nên cậu chỉ thử đồ mà thôi. Nhưng mặc dù vậy, Lin vẫn luôn thích nhìn xem thứ gì hợp với bản thân mình cho dù thứ cậu mặc là loại gì đi chăng nữa. Mình rất đẹp, đúng không? Mình là người đẹp nhất trên thế giới này phải không? Cậu cảm thấy vui vẻ mỗi khi nhìn thấy mình trong gương, tựa như bà hoàng trong câu chuyện cổ tích. Mỗi lúc ấy cậu đều nhớ đến em gái của mình. Cậu đã không gặp em ấy mười năm rồi, nhưng cậu vẫn luôn tưởng tượng rằng bây giờ em ấy đang sống tại Trung Quốc và lớn lên ngày càng xinh đẹp. Mỗi khi cậu nhìn vào gương khi bản thân mặc như một cô gái, cậu cảm thấy như bản thân mình được gặp lại em gái mình.
Lin, cao một mét sáu lăm, sẽ trở thành một tâm điểm nổi bật mỗi khi bước dạo quanh thành phố với đôi giày cao gót. Cậu có chiều cao của một người phụ nữ. Vậy nên có vô số lần cậu thu hút sự chú ý của người xung quanh và bị gọi lại bởi họ. Cậu từng bị giữ lại bởi một gã chỉ tại một buổi biểu diễn và thậm chí còn từng bị ve vãn. Tất cả đều không nhận ra rằng Lin là nam nhân. Nó thật là hài hước khi cười vào mặt những gã ngu ngốc đó và nói, 'Mày là một gã ngu xuẩn.'
Trong ngày thứ bảy, Taijin trở nên đông đúc hơn ngày thường. Có rất nhiều xe và người đi lại. Còn có cả âm thanh của những chiếc xe tải vang lên mọi nơi. Có vẻ như sẽ có một cuộc bầu cử sớm thôi, nhưng điều ấy chẳng liên quan tới Lin. Lin mới chỉ có mười chín tuổi, và cậu vẫn chưa có sổ hộ khẩu Nhật.
Nữ nhân phát thông báo lặp lại, 'Cảm ơn rất nhiều,' vô số lần trong khi đang vẩy vẫy đôi tay của mình từ bên trong chiếc xe tải. Cái tông giọng cao đó thực sự rất ồn ào, cho nên cậu chạy ngay vào một cửa hàng thời trang dành cho giới trẻ. Tại đó rốt cuộc cậu mới nhận ra chiếc điện thoại của mình đang reo lên. Một cuộc gọi từ sếp của mình. Cái tên 'Zhang' hiển thị trên màn hình điện thoại khiến khuôn mặt của cậu bỗng chốc trở nên cáu kỉnh. Bất đắc dĩ cậu nhận lấy cuộc điện thoại. "Có chuyện gì sao?"
'Tại sao cậu không trả lời điện thoại?' Tông giọng cao của Zhang đục khoét vào màng nhĩ của cậu.
"Âm thanh của xe cộ quá ồn ào khiến tôi không thể nghe thấy."
'Đặt ở chế độ rung đấy. Đó là nguyên tắc nghề nghiệp, đồ đần.'
Câm miệng. Ông mới là đồ đần. Chết đi, cậu thì thầm điều ấy trong đầu. "Vậy, có chuyện gì sao?"
"Tất nhiên là công việc rồi. Cậu nghĩ tôi rảnh rỗi đến độ tám chuyện với cậu sao?"
"Thật đáng tiếc. Ngày hôm nay tôi đã xong rồi."
'Nếu sát thủ có giờ làm việc và giờ nghỉ ngơi.' Zhang nói một cách ngạo mạn, "Đó sẽ là một ngành công nghiệp mở của tất cả các ngày trong năm, hai tư trên bảy.'
"Trong cam kết với sát thủ ghi làm việc năm ngày trong một tuần."
'Đó tất nhiên là một lời nói dối. Công ty tất nhiên phải có một trích dẫn điều kiện hợp lý.'
"Tôi là chủ của bản thân. Và tôi sẽ nghỉ bất cứ khi nào tôi muốn."
Zhang khịt mũi, 'Một kẻ mang nợ không có ngày nghỉ đâu. Nếu cậu có thời gian để nghỉ, làm việc mau lên. Tôi nghĩ cậu nên biết ơn khi tôi thuê một thằng nhóc nghiệp dư như cậu.'
Tôi không phải là kẻ nghiệp dư. Tôi là người chuyên nghiệp. Lin sưng sỉa.
Từ ngữ của cậu thường rất báng bổ, "Câm miệng. Chết đi. Chết xuống địa ngục ba lần càng tốt." Nhưng hôm nay tâm trạng cậu rất tốt. Cậu có vài bộ đồ đẹp, và cậu cuối cùng có thể tìm thấy lối ra của địa ngục nợ nần chết tiệt. Nếu cậu trả nợ được năm nghìn nữa cậu sẽ có thể thoát khỏi Zhang. "Chà, gì cũng được. Tôi sẽ nhận nó. Rất nhanh đó sẽ là lần cuối cùng tôi nhìn thấy khuôn mặt mỡ màng của ông nữa. Vậy nên, tôi sẽ giết ai?"
'Tôi sẽ gửi qua thư điện tử. Đó là thám tử của một nhóm yakuza tên Takeda.’
Cuộc gọi kết thúc tại đó.
Giết một cảnh sát ngầm hoặc thành viên của bang hội thường không chỉ đơn giản là một cuộc trả thù. Chuyện này ít nhất đáng giá năm đến sáu nghìn. Có nghĩa là nhiệm vụ lần này sẽ là điểm cuối cho công việc của cậu. Khuôn mặt của cậu dần trở nên sáng sủa hơn.
Tại quảng trường đối diện với khu mua sắm Mitsukoshi, một người phụ nữ đang mặc một chiếc váy liền ngắn đang tặng những chiếc bóng bay nhiều màu sắc cho lũ trẻ. Có vẻ như sự kiện dành cho gia đình đã bắt đầu. Khi lướt qua nữ cổ động ở bên cạnh, Lin cảm thấy mình đã thắng. Mình có một phong cách đẹp hơn, và mình cũng đẹp hơn nữa. Nghĩ như vậy, cậu cảm thấy vui vẻ trở lại. Cậu cảm thấy tốt.
Khi cậu nhìn vào điện thoại, tin nhắn từ Zhang được gửi tới. Địa chỉ nằm trong đó. Địa điểm mục tiêu tiếp theo chính là Hakozaki. Bắt tàu từ ga Tenjin tới sân bay Fukouka, cậu phải đi ngược lại con đường về chỗ nhà ở của mình. Đến ga, cậu lấy ra một chiếc hộp được cố định trong giày của mình. Bên trong là thẻ ngân hàng cùng với một tấm ảnh.
Trong khi chiếc tàu di chuyển, Lin ngắm nghía bức ảnh. Trong bức ảnh cũ, đã có phần nhàu nát là hình ảnh một người phụ nữ cùng với hai anh em nhỏ tuổi. Đó là mẹ của cậu, Lin, cùng với em gái, Qiaomei. Đã mười năm rồi kể từ khi Lin chín tuổi - kể từ ngày cậu phải rời nhà và nói lời tạm biệt với bọn họ. Cha của họ là một gã nghiện ngập rượu và cờ bạc để rồi cuối cùng bỏ trốn, để lại một đống nợ lớn cho họ. Gia đình nghèo có khó Lin không có sự lựa chọn khác nào ngoài việc bán đi con của mình để có thể tiếp tục sống. Kể từ ngày đó Lin phải tiếp tục làm công việc của một sát thủ để trả nợ cho công ty lẫn gửi tiền hàng tháng về nhà.
Lin thì thầm với bức ảnh. Mẹ, Qiaomei. Con sẽ ở đó sớm thôi. Rất nhanh mọi thứ sẽ được sắp xếp. Rốt cuộc con có thể đi gặp hai người.
Cậu đối chuyển tàu từ Ga Nakasu-Kawabata tới tuyến Hakozaki. Trong khi cậu đang nghĩ về quá khứ, rất nhanh con tàu đã đến nơi. Cậu xuống sau bốn trạm dừng từ Ga Nakasu-Kawabata đến Ga Hakozaki-Miyamae. Đi lên cầu thang thoát hiểm thứ nhất, cậu nhìn thấy một cổng vòm torii màu xám bạc qua khu vực để xe đạp. Có rất nhiều bồ câu tại nơi đó. Nếu cậu làm tròn số lượng chúng, có thể sẽ là hai mươi hoặc là ba mươi.
Lin cau mày. Mình ghét chim bồ câu. Mỗi lần cậu nhìn thấy những con chim bồ câu, cậu đều sẽ nhớ lại quá khứ của mình, sự khốn khổ. Cậu nhìn thấy bản thân mình khi còn nhỏ tuổi sẽ tụ bám theo sau những người tham quan thành phố và những con bồ câu cũng y như vậy. Hình ảnh những con chim bồ câu mổ lên mặt đất lẫn hình ảnh bản thân cậu vồ lấy những thứ thức ăn bị vất ra trên đường chồng chất lên nhau.
Cậu vô thức lắc đầu mình. Không, đó không phải là mình. Đó không phải là mình. Cậu nghiêm túc bảo bản thân mình. Mình đã hoàn toàn khác với lúc đó rồi. Bây giờ mình đã trở nên mạnh mẽ. Mình đã có thể tự sống mà không cần dựa dẫm vào ai cả. Mình đã hoàn toàn khác biệt với bản thân bẩn thỉu đó? Mình thực sự sạch sẽ, và mình đang đi trong bộ dáng tuyệt vời.
Thời điểm cậu đến Đền Hakozaki nơi đó được xây một căn hộ trung cư mười tầng với sắc màu xám xỉn giữa trắng và vàng đang được cho thuê. Đây là vị trí của mục tiêu khó nhằn tiếp theo, nhưng dường như đã có chuyện gì đó xảy ra. Có một đám đông đứng trước cửa khu trung cư. Còn có một vài chiếc xe tuần tra đỗ tại nơi đó nữa. Sợi dây ghi cấm vào được chăng lên, có vẻ như chẳng có ai có thể đi vào.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu nghiêng đầu tự hỏi.
"Có vẻ như anh ta bị treo cổ."
Một người phụ nữ mặc váy trông như tầm năm mươi tuổi nói với cậu mặc dù cậu không hề hỏi. "Tự sát bằng cách treo cổ. Đó là điều mà tôi nghe được từ chủ căn hộ này khi thông báo về vụ việc đó."
"Tự sát? Họ không nói là ai sao?"
"Có vẻ như là Takeda ở phòng 309."
Takeda ở phòng 309. Đó không phải là người mà mình định giết sao? Hắn tự sát? Chuyện quái gì vậy? Lin thất vọng. Ý định giết chóc của cậu hoàn toàn bị sụt giảm đi.
✿
Có rất nhiều người tập trunh tại trung tâm của Công viên Kego. Ngài thị trưởng đương nhiệm đang làm công việc của mình, Shotarou Harada, đối diện với những người ủng hộ mình với một cái míc trên tay, đang đọc bài diễn thuyết của mình. Tự nhiên như một diễn viên lão luyện, khả năng nói của ông ta vô cùng tuyệt vời. Có rất nhiều người xung quanh là những người được thuê đến để bợ đỡ, cũng có không ít những người đi ngang qua dừng lại và quay lại khung cảnh ấy.
Mặc dù vậy vẫn còn tới mười phút nữa mới tới cuộc hẹn của mình, anh đã đợi sẵn tại nơi hẹn. Đó là một người đàn ông tên Banba, làm việc tại một phòng thám tử gần với ga Hakata. Anh ta trẻ tuổi hơn Shigematsu, nhưng với sự bình tĩnh lẫn thành thục của mình khiến anh trở nên trông già hơn tuổi thật của mình. Cấu hình khuôn mặt dễ nhìn, cùng với thân thể thon dài, song anh ta lại mang vẻ của một gã ăn hại. Mặc dù anh ta hoàn toàn có thể hấp dẫn phái nữ nếu sửa lại dáng đi cúi người xuống và hành động cho đúng đắn hơn, dẫu vậy dường như anh ta thực sự không hề quan tâm tới điều ấy. Mái tóc của anh luôn trong trạng thái bù xù và quần áo thì cẩu thả. Hôm nay là áo top trắng cùng quần jeans cũ. Quả thực là lãng phí. Một tài năng bị lãng phí.
Nơi gặp mặt là tại một góc của công viên Kego, và có lẽ Banba đang cảm thấy nhàm chán nên đã xẻ nhỏ từng vụn bánh mì đang ăn của mình và ném cho lũ bồ câu. Dưới chân của Banba, ba con chim bồ câu đang ngấu nghiến tìm kiếm thức ăn. Dường như chúng không hề nghĩ đến việc di chuyển xa khỏi Banba. Có vẻ như chúng hoàn toàn thích anh ta. Tóc của Banba trông khá dày khiến đầu anh ta trông hệt như một cái tổ chim, cho nên những con chim bồ câu hoàn toàn có thể đẻ trứng lên đó. Suy diễn qua một suy nghĩ quá lố như vậy, Shigematsu cười khẩy bản thân mình.
Banba, khi nhìn thấy Shigematsu, đưa tay lên vẫy chào hỏi. Shigematsu lại gần anh trong khi đang kéo một chiếc va li lớn đựng tiền mặt. Nó lớn đến độ có thể khiến người ta cảm thấy dễ dàng nhét một người vào trong đó cho nên mang thứ đó tới đây quả thực có chút khó khăn.
"Cậu đến sớm thật đấy, Banba."
Nhờ ơn sự hiện diện của Shigematsu, lũ bồ câu bay đi mất. Banba cười có chút gì đó buồn buồn. "Người Hakata luôn đến sớm hơn so với lịch hẹn."
Không giống như Shigematsu đến đây sống sau khi học đại học, Banba đã sinh ra và lớn lên ngay tại Hakata và sống ở Fukuoka hai mươi tám năm liền. Anh ta nói với chất giọng trầm thấp. "Shigematsu-san, trông anh có vẻ mệt mỏi. Anh chưa nghỉ ngơi chút nào sao?"
Đúng như những gì Banba nói. Bởi vì tội phạm xuất hiện liên tiếp không ngừng nghỉ, và hắn không có chút thời gian nào để ngủ. "Khi cậu có có miếng mồi ngon, bồ câu bay tới. Tội phạm cũng y như vậy."
Như hiện tại, tỷ lệ ngoại dân ở Fukouka ngày càng tăng lên. Thành phố này thường được nói chính là cửa vào của Châu Á. Kế hoạch của thị trưởng không chỉ là hấp dẫn các doanh nghiệp ngoại quốc vào đầu tư mà còn có cả những tổ chức ngầm ngoại quốc nữa. Không chỉ là bang xã hội đen trong thành phố, mà còn có cả mafia Châu Á cũng tham gia, thành ra ngành kinh doanh trong thế giới ngầm càng thêm bành trướng.
"Thành phố đã phát triển và thay đổi." Banba thành thật nhận xét. "Thành phố lẫn những con người ở đây đều dần biến mất và thay đổi."
"Những thứ chẳng hề thay đổi chính là cậu và torimon [note37846] đấy." Ngồi bên cạnh Banba, Shigematsu nói vào vấn đề chính. "Buổi sáng ngày hôm nay, xác mật thám của chúng tôi đã bị phát hiện."
Banba dường như không quá ngạc nhiên. "À, vậy giờ sao rồi?"
"Anh ấy treo cổ trong nhà. Đó là vị mật thám mà tôi đã nợ ơn rất nhiều."
"Treo cổ? Tự sát sao?"
"Nghe có vẻ là vậy. Anh ấy sợ hãi vì việc đánh cắp bằng chứng bị phát hiện, vậy nên anh ấy chết."
"Phải sao, tôi đoán là không rồi." Banba liếc nhìn thẳng vào người bên cạnh. "Đó có phải là điều anh nghĩ?"
Shigematsu gật đầu. "Nếu có tiền và có quyền thế, mọi thứ đều có thể trở thành sự thực ở nơi đây."
Trả tiền cho sát thủ để họ động thủ; trả tiền cho cảnh sát và dựng lên một câu chuyện để dễ dàng bao che mọi thứ.
"Anh ấy là một người tốt bụng. Anh ấy cũng rất tệ trong việc nói dối nữa. Nếu anh ấy muốn ném một cú folkball [note37847] , anh ấy nhất định sẽ ném thẳng nó đi hơn là để nó rơi xuống. Hơn nữa, anh ấy hoàn toàn không giống một người sẽ đánh cắp bằng chứng."
"Tôi hiểu rồi."
"Nhìn cái này đi." Shigematsu lấy ra một bức ảnh từ túi quần đồng phục của mình. "Đây là ảnh hiện trường tôi lấy được từ đội pháp lý, sau khi trả họ 100,000 yên."
Đó là ảnh chụp gần tại cổ của người mật thám. Dấu vết của một sợi dây thừng lớn in sâu trên làn da xung quanh vùng cổ. "Ngoài dấu vết của sợi dây thừng, có rất nhiều vết bầm tím lốm đốm, đúng không? Đây không phải là tự sát. Anh ấy bị bóp cổ. Còn có rất nhiều vết bầm trên điểm yếu của cơ thể nữa : cổ họng, động mạch lẫn tĩnh mạch."
"Hẳn nhiên điều ấy được làm bởi một kẻ chuyên nghiệp."
"Yeah."
Lúc đó hắn lấy ra một chiếc phong thư. Một chiếc phong thư màu trắng có phần xù xì cùng cỡ với một bức ảnh. "Ngày hôm qua, tấm phong thư này được gửi đến nhà tôi. Một bức thư nặc danh, nhưng người gửi chỉ có thể là anh ấy. Bên trong là một bức ảnh. Hơn nữa còn là một bức ảnh vô cùng đáng quan ngại."
"Vậy có nghĩa là tiền bối của anh biết là anh ấy sẽ bị trừ khử sao?"
"Nói này, Banba." Hắn đưa thẳng phong thư cho Banba và yêu cầu anh. "Cậu sẽ làm việc này chứ?"
Đó là một vụ án chết người. Hắn nghĩ có lẽ người trước mắt sẽ có chút lưỡng lự, nhưng Banba đồng ý nhanh hơn cả hắn tưởng tượng. "Được thôi."
"Cậu thực sự rất hữu dụng. Chúng ta không thể để những kẻ kia tiếp tục làm những điều mà chúng muốn. Tôi đã trả trước một khoản bằng tiền mặt để cậu có thể sử dụng nó bất cứ khi nào. Nếu không đủ, cứ gọi cho tôi."
Đồng thời hắn đưa chiếc va li qua. Banba hé mở nó và quan sát những thứ bên trong. Ngay khi anh ta xác nhận được số lượng tiền mặt lớn được đặt bên trong, anh mở chiếc phong thư ra.
Nhìn thấy những thứ ở bên trong tấm ảnh, đôi mắt Banba mở lớn; một biểu cảm hiếm thấy của anh ấy. Sau khi so sánh người đàn ông xuất hiện trong bức ảnh với người đàn ông đang đọc bài diễn thuyết tại trung tâm công viên ngay lúc này, anh ấy nói với một chất giọng thật nhẹ. "Đó có phải là thị trưởng Harada?"
Có vẻ như tấm ảnh được chụp trộm tại một quán bar đêm ở đâu đó. Hẳn nhiên tấm ảnh này đã được mua từ một trong những gã làm trong quán đó. Ngay chính giữa bức tranh là thị trưởng của thành phố Fukouka, Shotarou Harada, lại đang nói chuyện với một gã đầu trọc. Nhưng bởi vì nó chỉ được chụp từ đằng sau lưng, cho nên hắn không thể xác định được gã đó là ai. Dường như một tên trong quán bar đã bắt lấy người phụ nữ ở bên cạnh thị trưởng đi. Sự thật thì vị thám tử bị giết vì có tấm ảnh chụp này trong tay đã có một kết cục đầy ý nghĩa.
"Nói theo cách khác, tiền bối của anh đang cố gắng khiến những việc làm sai trái của thị trưởng bị lộ ra ngoài ánh sáng để rồi bị giết. Vậy nên sự giận dữ đổ lên đầu chúng ta để dọn dẹp sạch sẽ."
"Đúng vậy."
Những lời đồn đen tối đằng sau tấm hình không hề dừng lại mà đến thẳng tai thị trưởng Harada. Là một diễn viên kỳ cựu, điều cho phép một kẻ không hề có mối quan hệ với chính trị nào có thể thắng cuộc bầu cử thị trưởng không chỉ đơn giản là vì danh tiếng. Đó chính là do sự dính líu của ông ta với thế lực ngầm tại thành phố Fukouka. Ông ta không chỉ có một kẻ cầm đầu thế lực đó. Nếu xét theo tỉ lệ hiện tại, bọn họ hoàn toàn không thể chống lại nguyện vọng của thị trưởng.
"Xin lỗi, Banba. Luôn bắt cậu phải làm những công việc dơ bẩn như thế này."
"Đừng lo về việc đó. Hơn nữa, không phải anh cũng đã làm những công việc dơ bẩn để có được số tiền này hay sao?"
"Để chống lại tội phạm, bạn trước hết phải trở thành tội phạm đã."
Banba quan sát người phụ nữ ở trong bức ảnh. "Anh có đoán được người quan sát này là ai không? Cô ta không hề giống một nữ tiếp viên chút nào."
"Ai mà biết? Đó không phải là thư ký của thị trưởng hay sao?" Shigematsu chỉ vào chỗ trung tâm của công viên. "Nhìn xem, chính là người phụ nữ ở đằng kia."
Bài phát biểu của thị trưởng Harada đã kết thúc, ông ta đang lại gần những người ủng hộ mình và bắt tay với họ. Đằng sau ông ta là một người phụ nữ trẻ. Không biết làm sao, hắn cảm thấy người cô ta có vẻ giống với người ở trong bức ảnh.
"Tôi sẽ thử kiểm tra vài thứ."
Banba định di chuyển. Hắn đứng dậy và đi thẳng về phía trước.
"Này, cậu định đi đâu vậy?"
Shigematsu gọi lớn, nhưng không có âm thanh đáp lại.
Trước mắt Banba là một đứa trẻ. Đó là một đứa bé tầm tuổi học mẫu giáo, và xung quanh hoàn toàn không có người giám hộ. Đứa bé đó đang nhìn lên trên một thân cây cao lớn. Nó đang tìm kiếm quả bóng bay của mình. Có vẻ nó đã làm tuột sợi dây bóng bay của mình, và rồi nó mắc kẹt trên cành cây.
"Cậu bé nhỏ." Banba nói lớn với đứa trẻ. "Đợi một chút. Chú sẽ lấy được đó."
Banba thực hiện một cú chạy gần cách đó vài bước chân rồi nhảy lên cao. Bởi vì ưu thế về chiều cao, tay trái của hắn dễ dàng với lấy được sợi dây của quả bóng bay.
Đứa trẻ đã ngừng khóc, "cảm ơn ông chú," đứa bé nói một cách vô cùng vui vẻ. Quả là một hình ảnh hài hoà, Shigematsu tự nhiên cũng nở nụ cười.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc tiếp theo thứ không thể lường trước được liền xảy tới.
Banba dẫm mạnh vào quả bóng. Giống như hành động dập tắt những đốm lửa từ thuốc lá xung quanh mặt đất, anh ta dẫm bẹp nó bằng gót chân của mình.
Shigematsu đã bị sốc bởi cảnh đó.
Quả bóng vang lên âm thanh lớn. Âm thanh sắc bén vang lên khắp nơi, xung quanh trở nên im lặng.
Sau đó, đứa trẻ phá oà lên khóc. Tất nhiên là nó sẽ khóc, Shigematsu cũng nghĩ vậy. Hắn phát hiện một trong những ba mẹ phát hiện ra đó là con mình liền nhanh chóng chạy sang từ phía bên kia. Như thế này không tốt chút nào.
"Ahhh, cháu đừng khóc nữa. Chú sẽ cho cháu thứ tốt hơn nhiều." Banba nói có phần phiền não.
Lấy ra mười nghìn yên từ trong ví, nói nhẹ với đứa trẻ trong khi lén lút đưa cho nó. "Giờ cháu có thể đi và mua kẹo hay gì cũng được nhé."
Đứa trẻ ngay lập tức ngừng khóc, Shigematsu cảm thấy hắn không biết nói gì trước cảnh ấy nữa. Tất nhiên với mười-nghìn yên nó có thể mua đủ loại bóng bay, nhưng thật sự thế không tốt chút nào.
Theo một chiều hướng khác, Banba nở nụ cười hài lòng. "Quả là một cậu bé dễ thay đổi. Cậu nhóc đó rất thích hợp với công việc tại thế giới ngầm đấy, tôi có thể nói thế."
Dẫu vậy, như mọi khi, hắn không thể nào hiểu hoàn toàn gã đàn ông Banba này đang nghĩ cái gì. Shigematsu yêu cầu một lời giải thích tại sao Banba lại làm một hành động kỳ lạ như vậy khi làm vỡ một quả bóng. "Cậu làm hành động ấy để làm gì? Chẳng phải cậu không thích được gọi là ông chú lắm đâu?"
"Tôi muốn nhìn thấy hành động của người phụ nữ đó khi nghe thấy tiếng bóng bay nổ."
"Hành động của người phụ nữ đó?"
"Tôi rất hứng thú muốn biết người phụ nữ đó sẽ phản ứng ra sau khe nghe thấy tiếng súng, cho nên tôi thử làm vỡ quả bóng đó như một bài kiểm tra."
Quả như vậy, âm thanh quả bóng bay vỡ ra hệt như tiếng súng ngắn khai nòng. Vả lại gần đây có không ít những cuộc đụng độ giữa những bang phái của Fukouka, cho nên số lượng súng ngắn xuất hiện ngày càng nhiều. Nếu đột ngột xuất hiện một âm thanh lớn, tự nhiên ai cũng nghĩ rằng đó là do tiếng súng. Đặc biệt là với những người cho rằng mạng sống của mình là mục tiêu của âm thanh đó.
"Nếu bị sốc, thì cô tả chỉ là một thư ký. Nếu chạy ra đằng sau đám bảo vệ hoặc núp sau lưng của thị trưởng, thì cô ta là người tình. Còn nếu cô ta che chắn cho thị trưởng, thì cô ta là bảo vệ."
"Vậy nên, kết quả là?"
"Cô ta đưa tay lên trước ngực và nhanh chóng nhìn xung quanh. Đó là thói quen của sát thủ."
"Tôi hiểu rồi, vậy là thị trưởng thuê một sát thủ, huh. Tuy nhiên, người giết tiền bối không phải là người phụ nữ, đúng không?"
"Đúng vậy."
Người phụ nữ trong bức ảnh có móng tay dài và được chăm sóc cẩn thận. Nếu cô ta đã làm với thủ pháp giết người như vậy, nhất định sẽ có vết cào xước trên cổ nạn nhân."
"Hẳn ông ta phải có một sát thủ khác làm việc cho mình. Tôi sẽ nhờ Enokida-kun xem hộ việc này." Banba đề nghị.
Enokida đã làm việc như một kẻ chuyên rao bán thông tin từ lâu trước đây. Enokida đã từng là là một thành viên của một nhóm hacker thiên tài bên ngoài với tiếng đồn là không một thông tin nào mà cậu ta không thể lấy được.
"Được rồi. Nếu đã là lĩnh vực chuyên môn tìm chứng cứ của cậu ấy, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Nếu tôi nhận được tin gì, tôi sẽ gọi lại cho anh."
Để lại câu nói ấy, Banba bỏ lại công viên Kego ở đằng sau lưng trong khi đang kéo chiếc vali lớn của mình.
✿
Có lẽ anh đã ngủ được một lúc. Khi Saitou tỉnh dậy, tàu điện đã đến Hirochima. Anh có thể nhìn thấy sân vận động bóng chày bên ngoài ô cửa kính. Vẫn còn chút thời gian cho đến lúc trận đấu bắt đầu, nhưng có vẻ như đã có vô số những khán giả ở bên trong. Thật ra thì, đã đến đầu tháng chín rồi. Đó chính là mùa của vô số trận đấu bóng chày chuyên nghiệp tại Nhật Bản. Và trận đấu năm nay chính là đội Carps đấu với đôị Hawks. Đó là một sự sắp xếp khá hiếm gặp nên anh nghĩ nó có thể sẽ rất thú vị, nhưng anh không nghĩ mình sẽ đi xem nó.
Khi anh xem một trận bóng chày, ký ức quá khứ liền ùa về. Tại một trong những trận đấu tại Koshien thời cao trung. Đội địch là một trường đến từ Kyushu. Anh đang đứng tại gò đất chính giữa sân kim cương. Hai out trong đầu hiệp ba, thứ tự đánh số 9, với tay ném bóng tấn công. Saitou đã cố gắng ném thẳng quả bóng. Dẫu vậy, nó đã trật khỏi đường bay mà nhắm thẳng vào đầu của người đánh kia với một cú hiểm hóc. Người đánh bóng bên địch ngửa người ra, ngã rơi về đằng sau, và đổ ầm xuống. Mặc dù đồng đội cùng chủ nhiệm gọi to tên của anh, Saitou chẳng thể di chuyển nửa bước. Người kia được đặt lên cáng và được mang đi. Vào khoảnh khắc đó thì người đánh bóng kia chẳng động đậy lấy một chút mà trông y hệt như xác chết đang được mang ra ngoài.
Mặc dù đó chỉ mới là hiệp ba, cả người Saitou ướt đẫm ra như thác nước. Trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng, và anh đứng đó một cách trống rỗng, sợ đến điếng cả người. Tay trái của anh nắm chặt lại vì sốc. Nếu đây là một trận đấu bóng chày chuyên nghiệp, anh có thể sẽ bị buộc tội một cú beanball [note37851] và sẽ bị loại bỏ. Nhưng sau đó học sinh cao trung Saitou vẫn được tha thứ vì cú ném đó. Dẫu vậy, điều đó vẫn không thể thay đổi cảm giác của anh được. Sự nhiễu loạn bởi việc đã ném vào người đánh bóng kia khiến cho Saitou chẳng thể ném bóng được nữa. Việc kiểm soát của anh không còn trôi trảy nữa, anh thậm chí còn chẳng thể làm một cú strike [note37848]. Nghĩ tới việc mình sẽ có thể ném thẳng vào đối thủ của mình một lần nữa, quả bóng liền cứ vậy bị ném xa ra khỏi người đánh bóng. Tự nhiên, họ đã thua trận đấu đó. Với foul balls [note37849] [note37850] và người chạy chiếm gôn liên tiếp, Saitou rời khỏi vị trí gò đất trung tâm.
Bởi vì ngay từ đầu Saitou được coi như là ace của đội, nên sau khi anh rời đi nó chẳng khác nào tạo nên sự hỗn loạn. Người ném bóng thứ hai đã bị vùi dập bởi những lời phê bình gay gắt, và không còn cơ hội để lấy được điểm thứ ba nữa. Không thể nào ngăn lại được đà tiến của đối thủ, trước khi họ nhận ra được điều ấy thì chỉ trong một hiệp đã có sự khác biệt là bảy điểm tuyệt đối. Saitou chẳng thể làm gì ngoại trừ việc ôm đầu mình ngồi trên ghế dài trong khi lắng nghe lượt thứ chín của đối thủ đã vào đánh.
"Đừng bỏ cuộc cho đến khi kết thúc." Chủ nhiệm của anh đã nói. Đó là thói quen của ông ấy. Huấn luyện viên ngồi bên cạnh Saitou đang ôm lấy đầu mình và lặp lại điều ấy vô số lần như một nghi thức vậy. "Em sẽ không biết điều gì sẽ xảy đến cho đến tận khi kết thúc."
Tuy nhiên, bị qua mặt bởi bảy điểm liền, ông vô cùng hiểu rằng đó hoàn toàn là điều không thể. Đội của Saitou đã mất đi điểm quan trọng để có thể bảo vệ giữ lại được những điểm số ít ỏi còn lại mà bọn họ phải có để thắng khi không có ace Saitou. Bọn họ không hề có một nỗ lực chiến đấu nào để có thể lấy lại khoảng cách điểm lớn đến như vậy. Màn quay lại hoành tráng với sự tách biệt những bảy điểm - tựa như một khả năng kỳ diệu khó tin - là điều không thể. Saitoi cắn môi.
Đôi mắt của huấn luyện viên người đã nói rằng "đừng từ bỏ cho đến phút cuối cùng" trở nên trống rỗng. Đối với Saitou, ông ấy dường như chính là người đầu tiên bỏ cuộc.
Cuối cùng, cả đội thua cuộc. Sau khi trận đấu kết thúc, Saitou được huấn luyện viên của mình đưa tới thăm cầu thủ đã bị mình đánh vào. Cậu ta đã tỉnh táo lại được, nhưng bác sĩ nói vẫn phải cần một khoảng thời gian dài để có thể hồi phục lại hoàn toàn như bình thường. Cậu ta sẽ không thể vào được vòng kế tiếp nữa. Cú ném của anh đã cướp đi tuổi trẻ của cậu ấy. Không quan trọng bao nhiêu lần anh đến thăm cậu ấy, cậu ta đều thẳng thừng từ chối, cậu ta hoàn toàn không muốn nhìn thấy mặt anh. Nhưng đó không phải là tất cả. Vấn đề dần xuất hiện bên trong Saitou. Anh nhận thấy sự không bình thường của cơ thể mình trong buổi luyện tập đầu tiên sau trận đấu kia. Đặc biệt là khi anh muốn ném bóng vào trong, nó luôn trở thành một cú ném khó kiểm soát. Một đoạn ký ức đầy sợ hãi lướt qua, khiến anh sợ việc ném thẳng vào một ai đó. Bên cạnh đó, anh cũng chẳng thể kiểm soát được việc bắt bóng của mình.
Nghĩ lại về việc ấy, tại thời khắc đó, khi anh ném trái bóng vào đầu của cầu thủ kia, cuộc đời anh có lẽ đã đi theo một chiều hướng điên rồ rồi. Nếu không phải vì cú ném đó, có thể anh đã chiến thắng tại Koshien, có thể hấp dẫn những ánh mắt của người tìm kiếm tài năng, và có thể tham dự vào đội chuyên nghiệp quốc tế. Cuộc đời anh trở thành vô nghĩa chỉ vì cú ném ấy. Mình lại nhớ lại mấy thứ không vui vẻ rồi, Saitou thở dài. Cố ngăn cản tâm trí mình nghĩ lại về bóng chày, anh di chuyển tầm nhìn của mình từ cửa kính xe đến chỗ ngồi bên cạnh mình. Một người làm công ăn lương ngồi bên cạnh anh đang đọc báo. Nó là một tờ báo địa phương đến từ miền tây Nhật Bản. Anh cảm thấy nhàm chán, cho nên anh vớ lấy và đọc một tờ báo. Những nhân vật khó hiểu xuất hiện trong tầm nhìn của anh. Cuộc xung đột giữa các bang phái, cuộc đụng độ súng, tấn công và giết người ngoại quốc, cưỡng hiếp và giết phụ nữ, vụ giết những động vật lang thang. Đó là những tiêu đề về những việc đang xảy ra tại Fukouka. Thành phố Fukouka này rốt cuộc là gì? Sự lo lắng của anh dần trở nên tồi tệ.