"Nếu có người mà bạn muốn giết bằng bất cứ giá nào. Nó chẳng quan trọng về nguyên nhân đằng sau việc ấy. Cho một ví dụ, kẻ đó có thể là người đã giết người mà bạn yêu, hay bạn là đối tượng ám sát kẻ đó. Dẫu sao thì, bạn phải giết người đó bằng bất cứ giá nào đi chăng nữa. Vậy thì, bạn sẽ làm gì?"
Tất cả những thí sinh nộp đơn xin việc đều rất sốc khi nghe câu hỏi không thể lường trước được này của người phỏng vấn. Bọn họ đều trong một bộ đồ mới - không chút nếp gấp nào hiện ra - cùng sống lưng thẳng tắp một cách hoàn hảo, dẫu vậy khuôn miệng vẫn há ra bởi vì quá kinh ngạc.
Ngài ấy vừa nói gì vậy? Giết ai đó sao? Mình nghe lầm rồi phải không? Tất cả đều có chung một suy nghĩ như vậy.
"Nếu đó là bạn, vậy bạn sẽ giết một ai đó như thế nào?" Người phỏng vấn hỏi lại. Họ thực sự không hề nghe lầm điều ông ta nói.
Bạn sẽ giết một người thế nào, ông ta nói thế? Tôi không thể nghĩ về nó. Tôi không nên nghĩ về điều ấy. Nếu ông ta thực sự nghĩ về hành động đó, thì ngay bây giờ ông ta phải đang là một tù nhân chứ không phải là người phỏng vấn nơi đây.
Saitou bắt buộc bộ não trống rỗng của mình hoạt động và phán xét. Mục đích của câu hỏi này là gì? Tại sao lại hỏi điều như này? Đây là để thử sự thận trọng hay là đạo đức? Câu trả lời mà tập đoàn này muốn từ những sinh viên là gì? Lúng túng nở nụ cười giả tạo trên khuôn mặt, anh đọc sâu vào câu hỏi trong tuyệt vọng.
Chỉ có duy nhất hai câu hỏi được hỏi vào trước đó. "Điểm mạnh và điểm yếu của bạn là gì?" và "Điều mà bạn đã làm được với tư cách là một sinh viên?". Đó là câu hỏi thường xuyên xuất hiện trong các cuộc phỏng vấn.
Ngay cả những sinh viên cuộn tròn mình lại trong lo sợ cũng có thể trả lời bằng những câu trả lời mẫu mà họ đã nghĩ từ trước, cả khi giọng nói đang run rẩy. Nhưng ngay khi họ vừa có chút thời gian để thở và cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút, thì câu hỏi về việc họ sẽ giết người như thế nào liền bất ngờ ập đến. Nó giống như là sau khi dễ dàng đánh lại hai quả bóng thẳng được ném từ trung tâm sau gần một trăm ki-lô-mét thì đột nhiên gặp sự cố, một quả bóng không xoay đi theo lẽ thường va vào chúng.
Saitou đã đọc những cuốn sách về phương thức tìm việc trong những lần phỏng vấn gần đây và có một vài câu hỏi khác lạ làm khó sinh viên.
"Nếu bạn có một tỷ yên, bạn sẽ dùng nó như thế nào?"
"Bạn có thể so sánh mình với loại gia vị nào?"
Hay, "Hãy kể cho chúng tôi một câu chuyện thú vị đi" cũng từng được hỏi trước đó.
Nó là bài kiểm tra cho sự khéo léo của bọn họ trong thời điểm này. Saitou cũng đưa ra quyết tâm của mình để trông như không bị hề hấn gì cho dù câu hỏi có như thế nào. Mặc dù đã chuẩn bị từ trước, điều này vẫn khá là bất ngờ. Đây còn hơn cả việc đẩy ngã một người; phải chăng còn rung lắc mình hơn cả một trận động đất khổng lồ?
Có ba người phỏng vấn, và người đàn ông vừa hỏi câu hỏi kia ngồi ở chính giữa. Đối diện họ là năm sinh viên. Saitou đối diện với nhà phỏng vấn ở mé bìa rìa từ bên phải, ngồi tại chỗ gần nhất với cửa ra. Người đầu tiên trả lời sẽ là người ngồi đầu tiên ở bên trái. Saitou sẽ là người cuối cùng.
Giá mà Saitou có một lời đề nghị dù không chính thức thì anh cũng sẽ từ chối họ và nói rằng, "Tôi không biết", và sau đó rời đi. Nhưng gửi những đơn xin vào làm tới năm mươi công ty bây giờ, đó đã thành điều vô vọng. Gặp tại công ty thứ năm mươi chính là có cuộc phỏng vấn đầu tiên mà anh có được. Nó thật là khó khăn.
Anh vẫn còn có thời gian trước khi tới lượt của mình. Anh phải tìm ra một câu trả lời hay cho dù khung thời gian có như thế nào đi chăng nữa để có thể gây ấn tượng tốt với người phỏng vấn.
Người đầu tiên thành thật trả lời, "Đó là chống lại pháp luật, tôi không thể giết người."
Ở thời khắc đó có một cảm giác khác lạ quét qua những thí sinh.
Đó dường như là loại không khí nhẹ nhõm.
"Ah, vậy thì tốt."
"Vậy có vẻ như là không cần phải nghĩ sâu thêm về câu hỏi này nữa rồi nhỉ?"
Họ cho rằng câu hỏi này với từng người như bài kiểm tra về đạo đức. Ba người tiếp theo cũng nói bằng những từ ngữ cầu kỳ dài dòng, tranh luận chung về một nguyên tắc rằng, chúng ta không thể phạm tội giết người.
"Ngay cả khi bạn ở trong trường hợp nếu không giết người đó thì bạn sẽ chết?" Một người phỏng vấn đặt tiếp câu hỏi cho thí sinh ngồi bên cạnh Saitou. Lượt của anh sắp tới.
Thí sinh nữ mặc quần âu với mái tóc dài được buộc gọn lên. Cô gật đầu với vẻ đầy tự tin. "Vâng. Ngay cả khi như vậy, tôi cũng sẽ không chống lại pháp luật."
Saitou cười thầm trong lòng vì sự đơn giản kia.
Họ thực sự đang kiểm tra về đạo đức? Mặt khác, đó thực sự là vấn đề? Saitou sẽ không cho rằng là như vậy. Phải chăng họ đang tìm một thí sinh xuất sắc trong khía cạnh ‘không thể giết người’? Bạn không thể giết người; đó là điều mà ngay cả học sinh mẫu giáo cũng biết. Vấn đề không phải chỉ là như vậy. Anh cảm nhận được từ những biểu cảm chán chường của người phóng vấn đang nói lên điều đó.
"Được rồi, tiếp theo, Saitou-kun. Hãy trả lời câu hỏi."
Lượt của anh cuối cùng cũng tới.
Nếu anh nói những điều tương tự như những người kia thì không một chút ấn tượng nào có thể để lại với người phỏng vấn cả. Bởi vậy, Saitou quyết định trả lời một câu trả lời khác với những người kia. Điều gì sẽ xảy ra, ai quan tâm chứ.
"Tôi đã từng suýt giết chết một người trước kia."
Những khuôn mặt bình tĩnh của những thí sinh kia hoá đá ngay tức thì. Anh có thể tưởng tượng được biểu cảm bất ngờ của họ trong đầu, tự hỏi rằng. Cái gã này đang nói thứ gì vậy?
"Oh?" Người phỏng vấn nâng cao tông giọng của mình lên và ngả về phía trước, rất hứng thú. "Cậu có thể kể chi tiết chứ?"
"Khi còn ở cao trung tôi có tham gia vào một câu lạc bộ bóng chày. Đó là một trường kỳ cựu nổi tiếng ngay cả khi ở vùng Kantou, và tôi là một ACE pitcher [note37834] ( người có kỹ thuật ném bóng )." Anh nói với một chút tự hào với vẻ tự nhiên. "Tôi cũng đã từng tham gia tại Koshien."[note37832]
"Vậy sao? Nhưng bạn lại không viết điều ấy vào đơn xin việc của mình."
Đúng như người phỏng vấn nói, "bóng chày" không hề được ghi lại dưới ô sở thích hay khả năng đặc biệt.
"Mặc dù bạn là một ACE pitcher tại một ngôi trường kỳ cựu, bạn lại không tham gia vào bất kỳ câu lạc bộ bóng chày hay một nhóm bóng chày nào tại đại học. Đó thật là điều đáng buồn."
"Tôi đã không còn có thể ném bóng được nữa."
"Đó là do vết thương gì sao?"
"Không." Sau khi thở ra một hơi, anh tiếp tục. "Khi đánh tại Koshien tôi đã ném trúng vào đầu một batter. Cậu ta ngã sụp xuống và không còn cử động nữa. Sau đó cậu ta được đưa ra ngoài bởi cáng nâng và được đưa đến bệnh viện bằng xe cứu thương. Nơi mà cậu ta bị ném trúng rất nguy hiểm, và anh ta trở nên nghiêm trọng, trong trạng thái hôn mê."
Batter[note37833]
đó đã khoẻ mạnh lại một cách thần kỳ sau một thời gian, nhưng anh ta không thể dùng gậy bóng chày qua mùa hè và mùa xuân vào năm thứ ba của họ nữa.
"Vào lúc đó thực sự tôi đã nghĩ bản thân sẽ trở thành một kẻ giết người. Tôi đã không thể chịu đựng được nữa và hoàn toàn không thể ném bóng được nữa. Kể từ đó tôi không thể kiểm soát được và cũng không thể ném về phía mọi người. Tôi còn không muốn chơi bắt bóng nữa."
"Tôi hiểu rồi. Vậy là cậu bỏ bóng chày."
"Đúng vậy. Vì vậy tôi không thể trở thành sát nhân." Saitou mỉm cười một cách tự ti. "Tôi không có can đảm hay kỹ năng về điều ấy, cho nên nếu vào trường hợp có người mà tôi muốn giết không quan trọng là vì điều gì thì có lẽ tôi nghĩ mình sẽ trả tiền cho kẻ khác và để hắn làm thay mình."
Đó là một thái độ vui vẻ. Anh không hề biết công ty đang tìm kiếm câu trả lời như thế nào hay một sinh viên như thế nào. Cho dù là vậy, anh đã làm những điều mà anh có thể. Anh đã thể hiện điều tốt nhất của mình. Anh sẽ không hề cảm thấy hối hận chút nào cho dù có bị trượt đi chăng nữa. Anh đã nghĩ là như vậy.
Hai tuần sau đó, một thông báo đề nghị không chính thức được gửi tới Saitou. Anh đã rất hào hứng, suýt nữa nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Saitou lúc ấy hoàn toàn không biết câu trả lời mình đưa ra lúc ấy - 'trong trường hợp có người mà tôi muốn giết bằng bất kỳ giá nào, tôi nghĩ mình sẽ trả tiền cho kẻ khác và để hắn làm thay mình' - lại là triết lý quản lý của công ty này.