Mọi người vạn vạn không nghĩ tới, Lạc Vương Gia luôn cự tuyệt kiến giá, cự tuyệt tiếp kiến bất kỳ đại thần nào, nay đột nhiên tuyên bố muốn dẫn binh xuất chinh.
Hoàng thượng đang ở tẩm cung giả bộ thân thể lâm bệnh nhẹ nhận được tin tức này, lập tức triệu kiến Phượng Kỳ, trong lòng vui sướng không nói nên lời, hoàng thượng tự tay giao binh quyền cho hắn, đồng thời cho cử hành hào hoa dạ yến.
Ngược lại, Phượng Kỳ vẫn như thường ngày không chút để ý, tiếp nhận mọi sự an bài của hoàng thượng.
Trước khi xuất chinh, hắn chỉ yêu cầu được trở về Lạc vương phủ ở. Hoàng thượng biết được, trong lòng cực kỳ vui mừng, hạ chỉ thưởng vạn lượng vàng, phái mấy trăm tên gia đinh tới sửa sang quét dọn lại Lạc vương phủ.
Lạc Vương Gia xuất chinh, tất cả thần tử, dân chúng đều là vui mừng khôn xiết, chỉ có Đoạn Cửu Ngân vẻ mặt tiều tụy, cả ngày tâm sự nặng nề.
Bởi vì từ hôm nàng cầu xin Phượng kỳ đồng ý mang binh xuất chinh, hai người không hề gặp mặt nhau.
Phượng Kỳ mỗi ngày đều bận rộn, gặp hoàng thượng, gặp Thái hậu, vội vàng chuẩn bị thủ hạ và chấn chỉnh lại quân doanh.
Nếu như vô tình chạm mặt thì cũng làm như không thấy, biểu hiện của hắn giống như hai người chưa từng quen biết .
Cho đến hai mươi tám tháng tám âm lịch, biên quan truyền đến tin Đột Quyết chính thức tuyên chiến với Uyên Quốc, Phượng Kỳ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả, hắn thân chinh thống lĩnh bốn mươi vạn đại quân, nhằm biên quan đi tới.
Trước khi đi, hoàng thượng suất lĩnh bách quan thành kính đưa tiễn ra tận cổng thành.
Phượng Kỳ trên người khoác chiến bào, tóc đen vấn cao, tay dắt chiến mã, ngoài cổng thành binh lính xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, tinh thần phấn chấn.
Đoạn Cửu Ngân cũng ở trong đám quan viên đi đưa tiễn, nàng đứng cách hắn không xa, nhưng hắn vẫn cố chấp không có liếc nhìn nàng một cái.
Bất cần đời phớt lờ tất cả, Phượng Kỳ giống như chưa từng tồn tại, hôm nay, hắn tay cầm thiên quân vạn mã, một thân chánh khí nghiêm nghị, phong thái vô cùng tự tin, làm cho người ta tự cảm thấy không thể sánh bằng.
Khó trách hoàng thượng rất sủng ái Lạc Vương Gia, người thống lĩnh thiên quân vạn mã nên có cái phong thái tự tin này mới đúng.
"Lạc đệ, mặc dù lần này ngươi cùng trẫm đánh cuộc, trẫm thắng được cũng không quang minh chính đại, nhưng vô luận như thế nào, nhưng cuối cùng ngươi vẫn là người thua cuộc, trẫm chỉ hy vọng. . . . . . Bỏ qua ân oán, ngươi có thể đem tất cả bỏ lại sau lưng, về sau, ngươi cùng trẫm vẫn là huynh đệ tốt." Hoàng thượng thừa dịp đưa tiễn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng thì thầm.
Nhưng Phượng Kỳ vẫn không nhúc nhích vẫn đứng thẳng tắp, hoàng thượng thấy thế lơ đễnh cười, lấy Hộ Thân Phù trong ngực ra đưa cho hắn.
"Lần này xuất chinh, ta và ngươi không biết ngày nào mới có thể gặp nhau, đây là mẫu hậu mong trẫm giao Hộ Thân Phù cho ngươi, xuất binh đánh giặc, dẹp an tất cả, mong ngươi có thể vì bách tính mà suy nghĩ."
Phượng Kỳ khom người nhận lấy, đem đạo phù giắt trên người, mặt không chút thay đổi nói: "Hoàng thượng, lần này cùng Đột Quyết giao chiến, thần nhất định không làm nhục sứ mạng, chiến thắng trở về. Nếu nếm mùi thất bại, thần. . . . . . Đời này kiếp này, sẽ không bước vào Kinh Thành nửa bước."
Hoàng thượng nghe vậy sắc mặt cứng đờ, đôi tay ôm hai vai của hắn."Trẫm không cho phép! Mặc kệ là bại hay là thắng, trẫm đều muốn ngươi còn sống, trẫm sẽ ở nơi này chờ ngươi chiến thắng trở về, sau đó tự mình làm tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi. Còn nữa, trẫm càng hy vọng một ngày kia. . . . . . Ngươi có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình."
Nói xong, ánh mắt xa xa nhìn về phía quần thần nơi Đoạn Cửu Ngân đang đứng.
Hắn như thế nào lại không biết, Lạc đệ lần này xuất chinh chính là có liên quan tới Đoạn tiểu tướng quân kia.
Phượng Kỳ cũng không quay đầu nhìn tới ánh mắt nóng rực kia, chỉ cười nhạt một tiếng." Hạnh phúc cả đời của thần cũng không nhọc đến hoàng thượng quan tâm, mặc dù hiện tại nói những lời này có chút tục khí, nhưng thần hi vọng. . . . . . Hoàng thượng có thể chăm sóc thật tốt cho Thái hậu, thần hàng năm không có ở trong cung, tương lai, làm phiền hoàng thượng chăm sóc cho Thái hậu." Lời nói mặc dù xa lánh lạnh nhạt, nhưng vẫn lộ ra một cỗ thân tình.
Nghe vậy, hoàng thượng nhíu mày, trong lòng hoan hỉ hỏi: "Lạc đệ. . . . Ngươi tha thứ cho sự hồ đồ của trẫm năm đó rồi hả ?"
Phượng kỳ chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, đột nhiên quỳ xuống hành đại lễ."Thần ở chỗ này xin từ biệt."
Đứng dậy kéo cương ngựa, quan viên ở hai bên ánh mắt cung kính, hắn thẳng tắp đi đến trước đại quân.
Khi bước chân của hắn đi qua bên cạnh Đoạn Cửu Ngân thì hơi dừng lại.
Hai người cùng nhìn nhau, Phượng Kỳ nhìn chằm chằm, nàng đang cắn chặt môi dưới.
Đột nhiên, hắn nở một nụ cười hấp dẫn, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, đột nhiên kề sát vào tai nàng nói: "Cửu Ngân, mặc dù ta rất thất vọng đối với lựa chọn ban đầu của nàng, cũng rất tức giận nhưng ta vẫn muốn nói, coi như ban đầu, sự lựa chọn của nàng là ta không phải là giang sơn Uyên Quốc, ta cũng sẽ vì nước xuất chinh, bởi vì ta chỉ muốn chứng minh ở trong lòng nàng đến tột cùng là ta quan trọng, hay là trách nhiệm trên người nàng quan trọng hơn?"
Đang trong lúc Đoạn Cửu Ngân vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nháy mắt Phượng Kỳ đã nhảy lên lưng ngựa, cờ xí tung bay, bá quan cùng hô to: "Lạc Vương Gia Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế! Chúng thần xin đợi Lạc Vương Gia sớm ngày chiến thắng trở về ﹒. . . . ."
Thanh âm kia vẫn còn vang vọng, bóng dáng của hắn trong tiếng cung tiễn của mọi người cũng càng lúc càng xa.
Đoạn Cửu Ngân cao ngạo đứng nghiêm trong gió, từng cơn gió thổi rối loạn tóc của nàng, mặc cho nước mắt tùy ý chảy xuôi, trong lòng nàng đã sớm tan nát thành từng mảnh vụn. . . . . .
Nháy mắt đã qua hơn một tháng, biên quan liên tiếp truyền tin chiến thắng, Lạc Vương Gia dụng binh như thần đem đại quân Đột Quyết đánh lui liên tiếp như thế nào, ngưng chiến liên tiếp.
Trong triều vô cùng sung sướng, ai ai cũng khen ngợi Lạc Vương Gia anh dũng thần vũ, là rường cột nước nhà; ở dân gian, bách tính nói hắn là Chiến thần, là cứu thế của Uyên Quốc.
Đoạn Cửu Ngân nghe, tâm tình cũng càng ngày càng ngày càng cô đơn hơn. Từ sau khi Phượng Kỳ đi, nàng đều là nhớ nhung hắn mà sống qua ngày, hơn nữa cứ đến đêm khuya, nàng sẽ lại nhớ lúc hắn tới gần nói ra những lời kia.
Trong lòng nàng đến tột cùng là trách nhiệm quan trọng hay là hắn quan trọng? Lúc ấy, nàng bỏ qua tình cảm cá nhân lựa chọn trách nhiệm quốc gia nặng nề.
Nàng đã quên, mặc dù thời gian đó hắn mỗi ngày đều núp ở trong Đoạn phủ không chịu gặp người, lại không chịu đồng ý với hoàng thượng sẽ xuất chinh, nhưng dù sao hắn là Lạc Vương Gia của Uyên Quốc, là đệ đệ ruột Đương kim hoàng thượng, là con ruột Thái hậu, làm sao có thể không để ý tới hưng vong quốc gia?
Mà nàng chẳng những không đủ tin tưởng hắn, ngược lại vào lúc quan trọng, quẳng lời thề của bọn họ ra sau lưng, khiến hắn tổn thương, nếu hắn không bao giờ tha thứ cho nàng, nàng cũng không có lời nào để nói.
Nàng ngày ngày chờ đợi tin tức, nghe được biên quan truyền đến tin chiến thắng, chân mày vô thức giãn ra; nếu biên quan mấy ngày chưa có tin trở về, nàng liền ngày đêm ăn ngủ không yên, nguyên bản là thân thể gầy mòn, cơ thể nàng đã gầy đến đáng sợ, sắc mặt cũng không còn sắc đỏ thắm kiều mỵ.
Phụ thân Đoạn Tĩnh Minh cũng chỉ có thể ở một bên đau lòng cho sự ngu dại của nữ nhi, cũng tự trách mình không thể giúp gì cho nữ nhi.
Mà Đoạn Cửu Ngân cũng nhân dịp này dâng tấu xin từ quan.
Hoàng thượng mặc dù không nỡ nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của nàng. Bãi triều, hoàng thượng cố ý lưu nàng ở lại.
"Trẫm biết trong lòng nàng có tình cảm với Lạc đệ, hiện nay hắn đang ở biên quan ra sức vì nước, nhi nữ tình trường, tự nhiên sẽ muốn ở bên cạnh hắn. Đoạn tiểu tướng quân, trẫm cũng biết nàng tại sao khăng khăng từ quan, nhất định là Lạc đệ đã làm khó nàng, nàng mới có thể hạ quyết định ấy."
Đối mặt Đương Kim Thiên Tử, Đoạn Cửu Ngân cũng không có nửa phần sợ hãi."Hoàng thượng, Cửu Ngân đã từ quan, về sau liền không còn là Đoạn tiểu tướng quân rồi, nhưng thân là con dân Uyên Quốc, về sau nếu hoàng thượng có chuyện gì cần Cửu Ngân dốc sức, Cửu Ngân nhất định dốc toàn lực mà làm."
Hoàng thượng cười cười ôn hòa."Trẫm sao còn dám làm phiền Đoạn tiểu tướng. . . . . . Ách, Đoạn cô nương vì trẫm dốc sức, lần này Lạc đệ chịu mang binh xuất chinh, đều là nhờ Đoạn cô nương dốc sức giúp đỡ, nàng biết tính khí Lạc đệ. . . . ài. ." Than nhẹ một tiếng, "Đều là do hồi trước, trẫm cùng mẫu hậu đã làm hắn hư rồi, hắn mới tùy hứng lớn lối như vậy , thôi, không đề cập tới cũng được."
"Trẫm nghe mẫu hậu nói, Lạc đệ cùng nàng dự định bên nhau cả đời, cho nên trẫm đã quyết, nhất định đợi đến lúc Lạc đệ thu quân hồi Triều, trẫm sẽ hạ chỉ, cử hành hôn lễ cho các ngươi."
Đoạn Cửu Ngân cung kính từ chối nhã nhặn, "Hoàng thượng, chuyện này. . . . . . Còn chờ Phượng Kỳ hồi triều sau đó hãy bàn tiếp."
Coi như từng ước định cả đời thì như thế nào, hiện tại Phượng Kỳ cùng nàng đã đến mức này, sợ rằng trong lòng hắn, sớm không thừa nhận quan hệ này nữa rồi.
Nhưng nàng không trách hắn, bởi vì người ban đầu lựa chọn buông tay, là nàng.
Là nàng vào thời điểm mấu chốt lựa chọn quốc gia mà bỏ qua tình yêu, Phượng Kỳ oán nàng hận nàng, cũng là điều hết sức bình thường mà thôi.
Hoàng thượng nghe vậy cười."Chẳng lẽ nàng không muốn gả cho Lạc đệ, không muốn làm phu nhân của Lạc đệ ?"
Đoạn Cửu Ngân trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.
Hoàng thượng bước tới gần nàng." Nàng vẫn lo lắng, Lạc đệ sẽ trách nàng đã buộc hắn xuất chinh?"
Bị nói trúng nỗi đau trong tim, nàng không dám ngẩng đầu, nắm chặt hai tay, cố nén chặt nỗi lòng.
"Đoạn cô nương, Lạc đệ mặc dù tùy hứng bá đạo, nhưng tâm địa cũng vô cùng thiện lương, chuyện của các ngươi, trẫm ít nhiều cũng biết một chút, mặc kệ như thế nào, trẫm hi vọng nàng có thể đặt niềm tin ở Lạc đệ. . . . . . Dĩ nhiên, nếu có một ngày Lạc đệ không chịu cưới nàng làm thê tử, trẫm sẽ hạ chỉ đưa nàng vào hậu cung làm phi tử của trẫm."
"Hoàng thượng. . . . . ." Đoạn Cửu Ngân kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hài hước của hoàng thượng, bộ dáng này, cùng Phượng Kỳ có chín phần tương tự.
"Xem đi, trẫm vừa nói muốn đem nàng chọn vào hậu cung nàng lại bị hù thành bộ dáng này, nếu người nào không biết chuyện, còn tưởng rằng trẫm có bệnh không tiện nói ra đấy."
"Hoàng thượng, Cửu Ngân cảm thấy chuyện đùa này tuyệt không buồn cười." Nàng vô lực nhìn hoàng thượng một cái. Nàng đã sớm quen biết hoàng thượng, khi đó hoàng thượng mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế , Thái hậu từng cười nói muốn nàng tương lai vào cung làm phi tử.
Sau nàng lại theo cha nhập ngũ, nếu không gặp Phượng Kỳ, sợ rằng cuộc đời này cũng sẽ không chạm đến chuyện nhi nữ tình trường.
"Trẫm không nói giỡn với nàng. Tóm lại nàng phải tin tưởng trẫm, nếu nàng cùng Lạc đệ tan rã không thể ở bên nhau là do trẫm tạo thành, vậy trẫm sẽ cho nàng hạnh phúc."
Mục Tát Nhĩ không nghĩ tới lần này xuất chiến, mình sẽ bị bại thê thảm như thế, càng không nghĩ tới, trải qua kiếp sống mấy năm làm Hải Tặc, binh pháp của Phượng Kỳ chẳng những không có kém đi, ngược lại càng ngày càng tinh xảo.
Trên chiến trường tràn ngập xác người ngựa, chiến bào của hắn đã rách, binh lính Đột Quyết vẫn theo sát phía sau, muốn đánh một trận cuối cùng.
Mấy ngày này, Lạc Vương Gia Uyên Quốc quả thật như thần tiên hạ phàm, sử dụng các loại trận pháp làm cho bọn họ thua tan tác, rõ ràng binh lính Đột Quyết vượt quá trăm vạn, mà hắn chỉ dẫn theo bốn mươi vạn tinh binh, nhưng không tới hai tháng ngắn ngủn , bọn họ lại bị bại thê thảm.
Mục tát Nhĩ trời sanh có sức mạnh phi thường, những năm qua luôn cố công học tập binh pháp Trung Nguyên, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng đánh cho Uyên quân thất bại thảm hại, không nghĩ tới Lạc Vương Gia lại sử dụng mấy cái trận pháp mà hắn đều là chưa từng thấy qua .
Hai bên giao chiến, Phượng Kỳ ở trước mấy vạn đại quân, cưỡi chiến mã, tay cầm trường kiếm, uy phong lẫm liệt, thu hút mọi ánh nhìn, binh lính Đột Quyết nhìn thấy, cũng không khỏi kinh sợ.
"Lạc Vương Gia, ngươi không phải ở đảo Thần Tiên làm Hải Tặc rồi sao, tại sao lại vì triều đình Uyên Quốc mà xuất binh chinh chiến? Năm đó ngươi đánh bại ta, nhưng sau khi hồi triều, bị đối xử ra sao, ngươi nghĩ là ta không biết? Hoàng đế Uyên Quốc tuy là ca ca ngươi, nhưng hắn vô cớ hoài nghi ngươi sẽ đoạt quyền soán vị, hắn nhốt ngươi ở trong vương phủ không được ra ngoài nửa bước."
"Hiện tại Đột Quyết chúng ta hướng Uyên Quốc tuyên chiến, tên Hoàng đế nhát gan lại sợ phiền phức mới biết là ngươi quan trọng, sai người tìm ngươi trở về, lợi dụng ngươi đối phó đại quân Đột Quyết ta, ngươi cam tâm tình nguyện vì tên Hoàng đế ngu ngốc đó bán mạng sao?"
Cưỡi trên chiến mã, chiến bào Phượng Kỳ lồng lộng đón gió, tay kéo dây cương, hắn nghe những lời nói khích bác này, chẳng những không tức giận, ngược lại, ưu nhã cười một tiếng.
"Mục Tát Nhĩ, ngươi không có quyền ở chỗ này nói người khác hèn hạ, ngươi hãy tự nghĩ lại mình xem? Ta còn nhớ ngày đó, chúng ta cùng đánh một trận trên biển, ngươi nói rõ không dùng mánh khóe đánh lén, lại lén lút sai người bắn tên độc, nếu ngươi thật có đạo nghĩa, tại sao còn sử dụng loại hành vi của lũ tiểu nhân?"
Nghe hắn nói một hồi, Mục Tát Nhĩ vốn sắc mặt đã khó coi lại bị phủ thêm mấy phần lo lắng.
Hắn cắn răng tay cầm thiết chùy, mắt lộ ra hung quang."Hừ! Ta thừa nhận vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, vốn tưởng rằng mũi tên độc lần trước có thể lấy được cái mạng nhỏ của ngươi, không nghĩ tới ngươi phúc lớn mạng lớn, còn có thể sống tới ngày hôm nay, nhưng ngươi không phải là quá kiêu ngạo rồi chăng, không tới phút cuối, ai chết vào tay ai, còn rất khó nói."
"Mục Tát Nhĩ, ta khuyên ngươi bỏ bớt hơi sức đi, tám năm trước thảm bại như vậy còn chưa đủ nhục nhã sao? Chẳng lẽ ngươi muốn lần nữa quỳ gối trước mặt của ta cầu xin tha thứ?"
Những lời này ừa nói ra quả thật đã dẫm vào chỗ đau của hắn, khiến hắn giận đến cực độ, đột nhiên nhấc thiết chùy, giục ngựa chạy thẳng tới trước mặt Phượng Kỳ.
Tướng lãnh hai quân giao chiến, dù Phượng Kỳ so sánh với Mục Nhĩ Tát dáng người có nhỏ hơn mấy phần, nhưng hắn thuở nhỏ tập võ, cộng thêm kinh nghiệm nhiều năm làm hải tặc, trên phương diện võ học hắn càng ngày càng tinh tiến hơn, Mục Tát Nhĩ mặc dù có sức khỏe kinh người nhưng thiếu các chiêu thức cùng kinh nghiệm giao chiến nên không thể địch lại sự khôn khéo của hắn.
Sau ba mươi bốn mươi hiệp đấu, Mục Tát Nhĩ liền bị đánh rơi thiết chùy xuống mặt đất, hắn thấy thế cả kinh, suýt nữa té ngựa, một hồi chê cười của binh lính Uyên Quốc vang vọng khắp chiến trường, làm hắn tức sùi bọt mép.
Nhưng vào lúc này, trong đám tướng sĩ Đột Quyết đột nhiên có một tiểu tướng tuổi còn rất trẻ phi ngựa lao tới.
Người này mặc chiến bào màu đỏ, tay cầm bảo kiếm, mi thanh mục tú, trên mặt tràn đầy căm hận, thẳng hướng Phượng Kỳ mà đến.
"Phượng Kỳ, nạp mạng đi....."
Một tiếng kêu to duyên dáng, chân mày hắn khẽ nhúc nhích, theo tiếng kêu nhìn lại, hiện lên ngũ quan tinh xảo xinh đẹp . . . . . .
Cửu Ngân? !
Vô luận là vóc người, tướng mạo, ngay cả anh khí giữa hai lông mày, đều giống Đoạn Cửu Ngân như đúc.
Điều càng làm cho hắn kinh ngạc chín là người này không gọi hắn là Lạc Vương Gia, mà lại gọi Phượng Kỳ.
Ở nơi chiến trường này, hắn chỉ dùng danh hiệu Lạc Vương Gia để phát hiệu lệnh, ngay cả binh lính Uyên Quốc tất cả đều xem hắn là Lạc Vương Gia anh minh thần võ.
Kể từ hôm từ biệt đã hai tháng, hắn mặc dù oán Cửu Ngân vô tình nhưng lòng vẫn không thể nào hận nàng.
Mỗi ngày sau khi cùng thuộc hạ bàn luận về chiến sự, một mình hắn nằm ở doanh Nguyên soái, dù hắn muốn đọc sổ sách nhưng trong đầu đều hiện lên hình ảnh tiểu nữ nhân chết tiệt nọ.
Ngay từ lúc nàng bị Thái hậu gọi vào cung, Thái hậu vừa đấm vừa xoa mà nhờ cậy nàng khuyên hắn mang binh xuất chinh, hắn biết nàng đứng trên lập trường của mình khó xử vô cùng.
Trong lòng, hắn đã chuẩn bị tới đầu hàng hoàng thượng, nhưng hắn vẫn muốn biết suy nghĩ trong lòng nữ nhân ngốc nghếch đó, bản thân mình cuối cùng chiếm bao nhiêu phân lạng?
Hai nước giao chiến, tư tình nhi nữ vốn cũng không nên so đo quá nhiều, hắn cũng biết Cửu Ngân là một người cố chấp, trong lòng nàng lúc nào cũng canh cánh chuyện quốc gia đại sự.
Nhưng hắn không cam lòng! Hắn muốn được đứng thứ nhất trong lòng nàng, cho dù bị người trong thiên hạ coi là tùy hứng làm bậy cũng được.
Hắn thua, thua chật vật như vậy lại càng không cam tâm.
Hai tháng này , nói không nhớ nhung nàng là gạt người, hơn nữa trước đây không lâu hoàng thượng phái người chạy qua năm trăm nghìn dặm đưa tin, Cửu Ngân đã từ quan, chính thức cùng quan trường không hề có liên quan gì nữa.
Hắn càng muốn mau sớm đánh thắng trận này tưởng tượng cảnh thu quân hồi Triều, sau đó hắn bắt tiểu nữ nhân khiến hắn thương tâm, hại hắn khổ sở, dạy dỗ một phen thật tốt.
Nhiều ngày nhớ nhung, đã thành sự thật sao?
Nhìn thẳng vào khuôn mặt giống Đoạn Cửu Ngân như đúc của tên tiểu tướng Đột Quyết, hắn chợt thất thần, chỉ kịp thấy thanh trường kiếm của đối phương đâm thẳng vào hắn.
Hắn không hề né tránh, trong miệng không tự chủ được thì thầm: "Cửu Ngân. . . . . ."
Người nọ nhếch môi, cười đến cực kỳ mị hoặc."Phượng Kỳ, thì ra ngươi còn nhớ rõ ta."
Phượng Kỳ trong lòng cả kinh, mất đi sức phán đoán, cho đến khi thanh trường kiếm kia nhẫn tâm hướng thẳng ngực hắn hung hăng đâm tới. . . . . . .
Đoạn Cửu Ngân không thể tin vào tin tức vừa nghe được, thời gian trước còn liên tiếp truyền đến tin chiến thắng, sao đột nhiên trong thơ hỏa tốc chạy suốt ngày đêm lại báo tin Đại nguyên soái Lạc Vương Gia bị người Đột Quyết ám toán, thân trúng một kiếm.
Rồi lại truyền đến Mục Tát Nhĩ đột nhiên ngưng chiến đồng ý cử người tới nghị hòa cùng Uyên Quốc, năm mươi năm tới tuyệt không tuyên chiến nữa, còn đưa ra điều kiện bồi thường rất lớn, cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần với Uyên Quốc.
Cũng có nơi đưa tin, cuối cùng, Mục Tát Nhĩ sợ hãi thần uy của Lạc Vương Gia, tự động bỏ qua lần giao tranh này.
Đại quân Uyên Quốc chuẩn bị trở về, nhưng vào thời khắc này ── Lạc Vương Gia lại biến mất không thấy!
Nghe nói, Lạc Vương Gia bị trọng thương, là vì trên chiến trường, đột nhiên xuất hiện một tiểu tướng Đột Quyết có dáng dấp giống nhau như đúc với Đoạn Cửu Ngân, khi hắn đang thất thần không kịp ứng phó, tên tiểu tướng này đã đâm hắn trọng thương.
Trong lòng nàng lo lắng, nhịn không được hồi tưởng lại sự gian trá của Mục Tát Nhĩ. Chẳng lẽ. . . . . .Tên tiểu tướng đó cùng mình dáng dấp giống nhau như đúc, là quỷ kế của Mục Tát Nhĩ?
Nếu đó là sự thật, Mục Tát Nhĩ lợi dụng người giống nàng tới mê hoặc Phượng Kỳ, và Phượng Kỳ đã trúng quỷ kế của tên tiểu tướng đó, vậy Phượng Kỳ có phải vẫn quan tâm nàng như cũ.
Nghĩ tới đây, Đoạn Cửu Ngân nhịn không được xao động trong lòng, liền bái biệt cha mẹ và huynh trưởng, quyết định đơn độc đi ra quan ải tìm kiếm tung tích của Phượng Kỳ.
Đời này kiếp này, nàng sống là người của Phượng Kỳ, chết là ma của Phượng Kỳ, nếu như hắn thật sự xảy ra gì việc không hay, như vậy nàng. . . . . . sẽ không chút do dự đi theo hắn.
Liên tục hai ngày, dọc theo đường đi, nàng giục ngựa chạy như điên, trong đầu tất cả đều là bóng dáng của Phượng Kỳ.
Không biết hắn hiện tại như thế nào? Có nguy hiểm tính mạng không?
Nếu như ban đầu không phải nàng khổ khổ cầu khẩn hắn xuất chinh, như vậy hắn sẽ không gặp phải nguy hiểm; nếu như hắn xuất chinh mà mình cố ý đồng hành, vậy sẽ không khiến hắn cả ngày nóng ruột nóng gan, ăn ngủ không yên.
Trong lòng nàng càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng tự trách. Phượng Kỳ, mặc kệ như thế nào, cầu xin chàng chờ ta!
Trong lúc này, đầu nàng chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ tới Phượng Kỳ, bỗng cảm thấy phía dưới chợt hụt hẫng, con ngựa vốn đang chạy như bay bỗng hí lên một hồi dài chói tai.
Sau một khắc, Đoạn Cửu Ngân cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, người và ngựa cùng nhau rơi vào cạm bẫy.