Đầu rất đau, thân thể cũng rất đau, một lòng chỉ nghĩ tới cách nào để thoát khỏi nơi u ám này. . . . . .
Đoạn Cửu Ngân không ngừng nhắc nhở mình, không thể tiếp tục ngủ mê man.
Nàng còn nhớ mình đang trên đường ra biên ải, trúng mai phục của kẻ địch, nàng và ngựa đồng thời rơi vào bẫy rập, cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng luôn cảm thấy có nguy hiểm rình rập bốn phía.
Cho đến khi mí mắt nặng trĩu vô lực mở ra, mơ mơ hồ hồ, nàng nhìn thấy trước mắt xuất hiện một đám nam nhân mặc trang phục quái dị, một người đang nở nụ cười tà khí, trong mắt lóe ra vài tia hưng phấn giống như dã thú bắt được miếng mồi ngon.
"Tỉnh tỉnh." Một người trong đám đi đến trước giường, đưa tay sờ sờ cái trán của nàng."Không có phát sốt, xem ra tạm thời không chết được."
Đoạn Cửu Ngân theo bản năng né tránh bàn tay đưa tới, chán ghét cau mày."Các ngươi. . . . . . Là ai?" Nàng phát hiện cổ họng rất khô và đau rát, ai đó tốt bụng cho nàng chút nước chăng?
Đám người kia cười gian tà rồi đột nhiên kéo nàng một cái, nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, cúi đầu nhìn qua thân thể, phát hiện trên người mình chính là trang phục của một tân nương.
Trang phục tân nương sao? ! Nàng kinh hãi.
"Thật tốt, tới vừa kịp lúc, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, lão đại của chúng ta đã đợi nàng suốt hai ngày nay rồi nha!"
Đoạn Cửu Ngân hoàn toàn bị bọn họ làm cho hồ đồ rồi, nàng chẳng những bị người ta cưỡng bách kéo xuống giường, vừa bị đẩy vừa bị kéo ra ngoài cửa.
"Này, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Còn nữa, các ngươi muốn dẫn ta đến nơi nào?"
Đám người kia cười to một hồi."Tiểu mỹ nhân, chúng ta là thổ phỉ của núi Thổ Đậu này, và nàng đã được lão đại trong sơn trại của chúng ta nhìn trúng, lão đại của chúng ta năm nay sắp bốn mươi tuổi rồi, vẫn chưa có áp trại phu, lão đại đang lo lắng không có nữ nhân nào chịu gả cho hắn, không nghĩ tới nàng - một tiểu mỹ nhân chủ động nhảy vào bẫy rập do lão đại bày ra, ha ha ha. . . . . . Cái này gọi là gì nhỉ?"
Sau lưng có người nói tiếp, "Đương nhiên gọi là đi mòn gót giày cũng không thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu." Một lời vừa nói ra, cả đám cười rộ vui vẻ.
Đoạn Cửu Ngân cả người vô lực, lại nghe bọn họ nói cái gì lão đại sơn trại, cái gì thổ phỉ, trong lòng cả kinh.
Phượng Kỳ sống chết không rõ, mà nàng lại rơi vào tay tặc nhân, làm sao nàng có thể thoát thân đây?
Bọn chúng kéo kéo đẩy đẩy, nàng bị đưa tới trước một căn phòng có dán chữ hỉ đỏ thắm, trong phòng có một bàn gỗ, bên trên có bày tượng phật Quan Âm, hai bên đều là lũ thổ phỉ lâu la, ở giữa có một người chừng bốn mươi tuổi đang được mọi người vây quanh.
"Lão đại, chúng ta đã mang tiểu mỹ nhân đến, ngài có muốn chính thức cử hành lễ thành thân ngay không?"
Người nọ làn da ngăm đen, trên mặt có rất nhiều vết sẹo, miệng có một nốt ruồi to màu đen, trên nốt ruồi còn có một cái lông dài đen nhánh. Liếc thấy Đoạn Cửu Ngân đã đến thì hắn khẽ nhíu đôi lông mày, dáng vẻ lưu manh nhìn nàng chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
"Còn đứng đó làm gì? Nhanh một chút đưa tiểu mỹ nhân đáng yêu tới đây cho ta bái đường thành thân." Nói xong, người nọ tiến đến gần nàng cười dâm đãng.
Bọn lâu la vừa nghe, vội vàng ép nàng đi vào đại sảnh.
"Buông ta ra, buông ta ra! Ta không muốn thành thân cùng người này. . . . . ." Mặc dù nàng có một thân võ nghệ, nhưng lúc này thân thể lại suy yếu, hơn nữa, nơi này có mười mấy nam nhân cao lớn cường tráng, làm sao nàng có thể địch nổi?
Đám người kia không thèm để ý tới sự phản kháng của nàng, một mực bắt nàng quỳ xuống trước pho tượng Quan Âm, đồng thời tên thủ lĩnh sơn trại cũng quỳ xuống cạnh nàng.
"Nhất bái thiên địa. . . . . . Nhị bái Phật tổ. . . . . . Phu thê giao bái . . . . . Đưa vào động phòng." Cũng không biết là thanh âm của tên lâu la nào, trong giọng nói mang theo nụ cười khó nén.
Đoạn Cửu Ngân không ngừng giãy dụa phản kháng, nhưng vẫn không thể thoát được sự khống chế của đám người kia, cho đến câu phu thê giao bái thì tên thủ lĩnh sơn trại còn nhân cơ hội hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng một cái.
Nàng trợn mắt nhìn hắn, nếu như có thể, nàng rất muốn đánh một quyền thật mạnh vào giữa mặt hắn.
Khi nghe tới đưa vào động phòng, đột nhiên, nàng bị thủ lĩnh sơn trại ôm ngang hông, mặc nàng ra sức kêu gào hắn vẫn không chịu buông nàng xuống.
Hắn ôm nàng đi một mạch vào một căn phòng đơn sơ, cả căn phòng được trang hoàng toàn màu đỏ, trên giường tất cảbchăn đệm cũng là một màu đỏ rực.
"Buông ta ra! Cái tên thủ lĩnh sơn trại buông ta ra, ta đã có phu quân rồi, ngươi không thể cường bạo dân nữ được."
Hắn hoàn toàn không để ý tới sự gào thét của nàng, trực tiếp đặt nàng nằm trên đệm, Đoạn Cửu Ngân chỉ cảm thấy đau nhức cả mông. Người này thật là không hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc!
Không để nàng kịp đứng dậy, hắn mạnh mẽ ấn nàng xuống giường vây khốn nàng giữa hai cánh tay.
"Nàng nói nàng đã có phu quân rồi, vậy phu quân của nàng là người phương nào?"
Đoạn Cửu Ngân lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm."Phu quân ta chính là Đại nguyên soái Lý Đình Lạc - người dẫn dắt bốn mươi vạn đại quân đánh bại Đột Quyết _ Lạc Vương Gia, nếu như ngươi chịu thả ta xuống núi, ta có thể vì ngươi mà xin với triều đình, tha cho ngươi một mạng, nếu ngươi cố ý cậy mạnh cưỡng ép ta, cha ta cùng phu quân ta mà biết, thì nơi đây. . . . ."
"Núi Thổ Đậu."
"Đúng, núi Thổ Đậu cũng sẽ bị san thành bình địa."
Đối phương lại "hừ" một tiếng, trên mặt chẳng những không có bất kỳ sự sợ hãi nào, ngược lại còn thoáng hiện vẻ hài hước.
"Lạc Vương Gia sao? Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc, nếu người mà nàng muốn nói tới là cái tên gì đó thống lĩnh bốn mươi vạn đại quân Đại nguyên soái, thì ta nói cho nàng hay hắn đã chết rồi."
"Ngươi ngươi. . . . . . Ngươi nói người nào chết?"
"Chính là Lạc Vương Gia, ba ngày trước, trong rừng trúc, cái tên Lạc Vương Gia kia bị đám lâu la của ta phát hiện lúc ấy thân thể hắn bị trọng thương, toàn thân đều là máu, bọn họ đưa hắn đến núi Thổ Đậu, tìm cả lang trung trong giang hồ tới giúp hắn trị thương, nhưng vết thương của hắn bị kiếm đâm quá sâu, lại tổn thương tới nội tạng, mấy canh giờ sau liền tắt thở."
Không để ý tới khuôn mặt trắng bệch của Đoạn Cửu Ngân khi nghe đến đây, hắn nói tiếp giống như chuyện không hề liên quan tới mình: "Đúng rồi, cái tên Lạc Vương Gia kia trước khi chết còn kêu lên Cửu Ngân...hay là cái gì Chín Ngân?"
Nghe đến đó, Đoạn Cửu Ngân chỉ có cảm giác như đang rơi xuống vực sâu vạn trượng không thể nào thở được.
Phượng Kỳ chết? !
Phượng Kỳ chết!
"Không ──" một tiếng kêu thảm thiết, nước mắt tuôn trào.
Cái tên đó thích gọi nàng là Tiểu Lạt Tiêu, thích lộ ra nụ cười hài hước, động một chút là bắt nàng hôn mãnh liệt cắn mãnh liệt, thỉnh thoảng còn nổi tính trẻ con nũng nịu với nàng, một Phượng Kỳ như thế mà đã chết sao? !
Nàng không thể tin được đây là sự thật, lại không dám tin rằng nam nhân mà nàng hết lòng yêu thương cứ như vậy rời bỏ nàng.
Nhớ lại khoảng thời gian hai người sống bên nhau, từng thề nguyện, cũng đã từng cam kết dưới gốc cây Nhân Duyên hẹn ước sẽ bên nhau trọn đời, tất cả những điều đó khiến đầu nàng như muốn nổ tung.
Phượng Kỳ chết rồi, chỉ còn một mình nàng, nàng sống trên cõi đời này còn ý nghĩa gì?
Đoạn Cửu Ngân thấy cạnh màn treo một thanh trường kiếm, không chút nghĩ ngợi, nàng tung người đoạt lấy, rút bảo kiếm, đặt ngang cổ tự vẫn.
"Nàng muốn làm gì?"
Kiếm tới ngang yết hầu, cổ tay nàng đột nhiên đau nhức, sau một khắc, kiếm đã bị thủ lĩnh sơn trại đoạt lấy, ném xuống đất.
Đối phương hung ác nhìn nàng chằm chằm, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng ngay lập tức:" Dám tự vẫn trước mặt ta! Lá gan nàng cũng không phải là nhỏ."
Không hề sợ sệt, Đoạn Cửu Ngân hung dữ đẩy mạnh cánh tay của hắn."Cút ngay! Phu quân của ta đã không còn, vậy thì ta còn sống để làm gì?"
"Phu quân của nàng còn chưa có chết đâu." Hắn chỉ chỉ chính mình."Ta không phải đang ở đây sao? Nàng cũng đừng quên, chúng ta vừa mới bái đường thành thân đấy. . . . . ."
Nàng vẫn đắm chìm trong bi thương, tự lẩm bẩm."Đều tại ta, hắn chết là tại ta! Nếu như ban đầu không phải ta bức bách hắn, cầu xin hắn ra chiến trường giết địch, hắn sẽ không bị người ám toán, cũng sẽ không bị thương, càng sẽ không mất đi tính mạng, ta đã đồng ý với hắn, cùng hắn chung sống ở đảo Thần Tiên, làm vợ hắn, sanh con cho hắn, nhưng. . . . . ." Nước mắt trong nháy mắt không ngừng tuôn rơi, "Nhưng... thế nhưng hắn lại chết rồi. . . . . ."
"Này, ta đã nói, phu quân của nàng vẫn còn sống, chưa có chết!"
Đoạn Cửu Ngân đột nhiên hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt."Cút ngay! Người nào thừa nhận ngươi là phu quân ta, ta Đoạn Cửu Ngân sống là người của Phượng Kỳ, chết cũng là ma của Phượng Kỳ, ngươi cút ngay cho ta!"
Người nọ lại mạnh mẽ bắt được đôi tay đang vung loạn của nàng."Nàng không thừa nhận? Vậy không được, chúng ta đã thành thân, cũng vào động phòng rồi, chỉ còn thiếu bước cuối cùng này thôi, nào cho vi phu hôn một cái."
Nói xong, liền xông tới, trong nháy mắt, Đoạn Cửu Ngân dường như thấy được Phượng Kỳ, động tác kia, thần thái kia, đều có vẻ lưu manh giống hệt Phượng Kỳ.
Nhưng tên nam tử này chừng bốn mươi tuổi, dáng vẻ lại như một tên thổ phỉ, lời nói thì thô tục, sao có thể so sánh cùng với Phượng Kỳ?
Nàng thầm hận sao tự nhiên mình lại xuất hiện ảo giác, mắt thấy miệng của đối phương đang tiến lại, tuyệt vọng nghĩ tới Phượng Kỳ không còn trên đời này, thì cuộc sống của nàng cũng không còn ý nghĩa.
Nàng thừa dịp người kia vô ý, đôi tay dùng sức siết lấy cổ họng hắn: "Được, nếu ta đây không thể tự sát, vậy thì ta đành giết ngươi để phát tiết mối hận trong lòng ta!"
"Này này. . . . Nữ nhân độc ác này, nàng muốn mưu sát chồng sao?"
"Câm miệng cho ta, ngươi không phải là phu quân của ta, ta chỉ có một phu quân là Phượng Kỳ!"
"Nàng nói không là không sao? Vậy không được, ta nói được là phải được!" Hắn điểm nhẹ tay vào cổ họng mình, đột nhiên giọng nói cũng thay đổi: "Được rồi được rồi, nàng Tiểu Lạt Tiêu này. . . . . . Nàng làm ta sắp tắc thở rồi đó!"
Đột nhiên nghe thấy hắn kêu Tiểu Lạt Tiêu, Đoạn Cửu Ngân lập tức buông lỏng tay.
"Ngươi. . . . . . Ngươi mới vừa gọi ta là gì?"
"Khụ khụ. . . . . . Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa nàng đã mưu sát chồng thành công rồi"
Đoạn Cửu Ngân cau mày nhìn chằm chằm tên nam nhân không ngừng ho khan trước mặt. Mặc dù ngoại hình của hắn giống như hơn bốn mươi tuổi, nhưng. . . . . .nhưng da tay của hắn lại không hề có vết nhăn, còn có hầu kết của hắn tựa hồ nhìn rất quen mắt, điều khiến nàng kinh ngạc nhất là qua lần động thủ vừa rồi chỗ da phía sau tai của hắn tựa như bị xé rách.
"Phượng Kỳ?" Nàng thử kêu tên của hắn, trái tim vô cùng kích động.
Người nọ ho một hồi lâu, khóe môi mỉm cười, hài hước liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng."Nàng đang gọi Phượng Kỳ? Hay là đang gọi phu quân đây?"
Nàng đột nhiên đứng dậy, kéo lấy cổ áo của hắn, bàn tay nhỏ bé không khách khí tóm lấy miếng da bị rách kia giựt mạnh.
Người nọ kêu lên thảm thiết, "Oa! Tiểu Lạt Tiêu, đau muốn chết đấy, nàng có biết không hả?"
Nhìn lại hắn, quả nhiên khuôn mặt xấu xí đã được thay bằng tuấn dung quen thuộc, Đoạn Cửu Ngân định thần nhìn lại. Hắn không phải Phượng Kỳ thì là ai!
"Phượng Kỳ! Quả nhiên là chàng. . . . . ."
Đoạn Cửu Ngân không biết nên tức hay nên vui mừng, bị cái tên nam nhân này đùa giỡn một hồi, may mà trái tim nàng khỏe mạnh, nếu không khẳng định đã sớm vỡ tim mà chết.
Thấy tận mắt hắn vẫn còn sống, nàng xuống giường, nhìn hắn từ trên xuống dưới, lại đưa tay sờ loạn một hồi, xác định hắn quả nhiên không có bị thương, sống mũi cay cay nhào vào lòng hắn.
"Phượng kỳ, chàng không chết, chàng không chết, thật tốt quá, chàng không chết. . . . . ."
Chợt nhớ tới cái gì, nàng lập tức rời khỏi ngực của hắn, đôi tay dùng sức đánh tới hai vai hắn.
"Cái tên khốn kiếp này, dám gạt ta, hôm nay ta đánh chết ngươi. . . . . ."
Phượng Kỳ chỉ một mực đứng cười, nhìn nàng một hồi khóc một hồi cười, Đoạn Cửu Ngân thường ngày trầm ổn trấn định, hôm nay đúng là đã đem các loại vẻ mặt cùng lúc thể hiện, thật vô cùng đặc sắc.
"Tốt lắm tốt lắm, không nên lộn xộn nữa, mới vừa thấy nàng muốn tự sát, thật dọa ta chết khiếp! Nữ nhân ngốc nghếch này, nếu một kiếm kia thật chém xuống, nàng bảo ta phải làm thế nào?"
"Ai bảo ngươi gạt ta?" Nàng lớn tiếng mắng, "Phượng Kỳ, ta hận ngươi, ngươi đi chết đi!"
Ngoài miệng tuy nói hận, lại không tự chủ ôm chặt hắn, mặc dù chỉ chia lìa hai tháng, nhưng đối với nàng lại dài như cả một đời.
"Phượng Kỳ, ta nghe nói lúc hai quân giao chiến thì quân địch có một nữ tướng dáng dấp giống ta xông tới, vì thế nên ngươi mới bị trọng thương. . . . . ."
Hắn dịu dàng ôm nàng vào trong ngực.
"Đích xác là có một nữ tướng có tướng mạo tương đồng với nàng, Mục Tát Nhĩ là kẻ âm hiểm, người của hắn đã điều tra được mối quan hệ giữa ta và nàng, nên mới sử dụng thủ đoạn mờ ám này hòng lừa gạt ta, nhưng đáng tiếc chính là. . . . . ." Hắn cười tà siết chặt gương mặt của nàng."Nữ nhân kia và nàng mặc dù tướng mạo giống nhau, nhưng phong cách lại khác biệt quá xa, bọn họ cho là tìm một người có tướng mạo giống nàng thì có thể mê loạn tâm trí ta, nhưng hắn ta lại không ngờ tới, điều mà ta yêu thích chính là con người của nàng, tấm lòng thiện lương của nàng, không liên quan tới diện mạo."
"Phượng Kỳ. . . . . ." Đoạn Cửu Ngân nghe vậy, không khỏi khiếp sợ.
"Cho nên, khi nữ nhân kia cầm kiếm đâm tới trước ngực ta thì ta kịp thời tránh thoát, cuối cùng ả chết dưới kiếm của ta, thật đáng tiếc cho gương mặt này." Nói xong, hắn còn không nghiêm chỉnh đùa giỡn nàng một phen.
"Nhưng là, vì sao thơ hỏa tốc báo về nói ngươi bị đâm trọng thương?"
Hắn cười hì hì."Lá thư này là ta tự mình sai người viết, khi đó tinh thần của quân Đột Quyết bị đánh đến tan tác, mà quân ta khí thế như chẻ tre, Mục Tát Nhĩ thật không hề nghĩ tới hắn lại thảm bại như vậy, rốt cuộc phải phái sứ thần nghị hòa cùng quân ta, Uyên Quốc đại thắng, mà ta lại không muốn hồi triều, cho nên sai người viết như vậy, một là muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng triều đình, hai là. . . . . ."
Hắn búng nhẹ lên mũi của nàng."Đương nhiên là muốn biết ở trong lòng nàng, ta rốt cuộc có quan trọng hay không? Nếu như nàng biết tin trong thư có còn quan tâm tới ta, nhất định sẽ đi tìm ta, cho nên ta đánh cuộc, xem là nàng có xuất hiện hay không."
"Chàng. . . . . . Ý chàng muốn nói là, cái bẫy rập chết tiệt kia, còn có cái gì mà gặp thổ phỉ núi Thổ Đậu, đều là do chàng một tay bày kế?" Đoạn Cửu Ngân quả thật giận điên lên.
Thấy hắn không khách khí gật đầu, nàng tức giận nâng nắm đấm.
"Cái tên khốn kiếp này, chàng có biết suốt dọc đường đi ta đã lo lắng sợ hãi đến độ sắp phát điên hay không hả?"
Phượng kỳ nhanh tay bắt lấy nắm đấm của nàng, ánh mắt tĩnh mịch."Ai bảo nàng chỉ cho ta một góc nhỏ trong trái tim nàng. Nàng chẳng lẽ không biết lòng ta sẽ rất đau? Nàng cho là ở nơi biên quan, ta không nhớ tới nàng sao? Nhưng nàng thà tình nguyện hy sinh hạnh phúc của chúng ta, cũng nhất định phải giữ được Uyên Quốc, nàng như vậy không tin tưởng ta? Cho ta là một người xấu không tim không phổi, không nghĩ tới an nguy của đất nước?
"Phượng Kỳ ta làm việc luôn luôn tự có chừng mực, nếu như ta không quan tâm tới Uyên Quốc, không quan tâm tới dân chúng trong thiên hạ, lần đó khi cha nàng bị tập kích, tại sao ta lại theo nàng trở về? Nếu đã lựa chọn hồi kinh, thì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ra chiến trường, thế nhưng nàng lại hành động như vậy. ."
Đoạn Cửu Ngân cảm thấy mình rất uất ức."Làm sao ta biết được ý nghĩ của chàng? Lúc ấy, vì sao chàng lại tuyệt tình như thế, hơn nữa còn cùng hoàng thượng huyên náo như vậy, khiến ta cho là. . . ."
"Ta chỉ muốn dạy dỗ hoàng thượng một chút, ai bảo năm đó hắn dám khi dễ ta, thậm chí còn động sát cơ muốn giết ta, mặc dù tên kia đối với ta bất nhân, không có nghĩa là ta sẽ đối với hắn bất nghĩa, lấy quốc nạn làm đầu, dẫu gì hắn cũng là ca ca của ta, ta có thể nào không giúp hắn."
"Hừ! Nợ cũ giữa huynh đệ chàng có quan hệ gì với Đoạn Cửu Ngân ta? Nhưng hiện tại, tất cả thành ta như vậy đều là do ta không phải." Nàng bĩu môi oán trách.
Nàng đã từng nghĩ, làm sao Phượng Kỳ lại tuyệt tình như vậy, thì ra là hai huynh đệ người ta đang bát nháo, lại lôi người vô tội như nàng vào cuộc .
Khó thấy được dáng vẻ nũng nịu của nàng - một dáng vẻ vô cùng đáng yêu, khiến trái tim Phượng Kỳ nóng lên, nhằm cái miệng nhỏ nhắn của nàng hôn rồi lại hôn.
"Tốt lắm tốt lắm, hiện tại Đột Quyết đã lui binh, quốc thái dân an, nàng cũng không phải ngu ngốc nghĩ tới cái gì mà đền đáp quốc gia nữa, đừng quên, nàng đã cùng ta bái đường thành thân, từ nay về sau, chính là người của ta, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì đều phải nghe lời của ta, không cho phép nàng rời xa ta, không cho phép nàng không tin tưởng ta, lần này coi như cho nàng một bài học, để xem sau này nàng có còn dám không quan tâm tới ta!"
"Được được được, ta về sau cũng không dám đắc tội với Kỳ đại thiếu gia nữa, chàng hãy tha thứ cho ta một lần này thôi."
Nàng bỏ qua sự tùy hứng của hắn, mặc dù bản thân tức gần chết, còn bị trêu cợt, nhưng hành động của hắn là toàn tâm toàn ý vì nàng, nàng cảm động vô cùng, trong lòng cũng thấy ấm áp.
"Phượng Kỳ, hiện tại Uyên Quốc đã thắng, nhưng thân là Đại nguyên soái, chàng cứ như vậy bỏ lại đại quân mà đi, có phải là hành động thiếu trách nhiệm không?"
"Ta chỉ đồng ý với hoàng thượng sẽ đánh thắng trận, chưa từng đồng ý với hắn sẽ mang binh hồi triều, bọn họ cứ việc yên vui mà sống nào có quan hệ gì tới ta đâu? Ta chỉ muốn cùng áp trại phu nhân của ta trở về đảo Thần Tiên, ta lại là Kỳ thiếu, còn lão bà của ta sẽ sinh cho ta thật nhiều tiểu oa nhi chơi cùng ta, như vậy là ta đã hài lòng rồi."
Đoạn Cửu Ngân dựa vào hắn cười, ôm chặt hông hắn."Phượng Kỳ, đời này kiếp này, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa!"
Phượng Kỳ cũng ôm lấy nàng, nở nụ cười mê người."Được, đời này kiếp này, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa!"
Ba năm sau
Ngự thư phòng của Uyên Quốc, hoàng thượng xem tấu chương trong tay, bên trong viết, các quan viên vùng Tứ Xuyên Vân Nam khi đi biển du ngoạn bị một đám Hải tặc trừng trị, chẳng những lấy đi toàn bộ tài sản, đám quan lại kia còn bị Hải tặc tra ra tội chứng bọn chúng tư thông cùng nhau cắt xén quân lương.
Rất nhanh, những tội chứng này liền được dâng lên triều đình, chờ đợi hoàng thượng điều tra.
Tục truyền, bên cạnh thủ lĩnh đám Hải tặc kia còn mang theo hai tiểu hải tặc, dáng dấp hết sức đáng yêu, còn có một người thiếu phụ mang lục giáp, hành động cử chỉ đối với thủ lĩnh Hải tặc rất ân ái ngọt ngào.
Hoàng thượng nhìn tấu chương trong tay, lắc đầu cười.
Lạc đệ, ngươi ở nơi đó có khỏe không? Có thỉnh thoảng nhớ tới trẫm không?
Trẫm mỗi ngày đều nghĩ đến các ngươi!
Mùa xuân Uyên Quốc năm thứ mười sáu, sứ giả Đột Quyết chính thức đem hàng thư đưa tới triều đình Uyên Quốc, công bố năm mươi năm tới tuyệt không tuyên chiến, hơn nữa còn bồi thường hơn hai ngàn vạn lượng vàng, vải vóc cùng vô số châu báu. . . . . .
Các nước lân bang đều sợ thực lực Uyên Quốc, không dám đắc tội, quan hệ hữu nghị giữa các nước bỗng chốc trở nên hài hòa trước nay chưa từng có .
Từ đó, bách tính Uyên Quốc an cư lạc nghiệp.
Một năm sau, hoàng hậu sanh hạ vị hoàng tử thứ mười, Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, đại xá thiên hạ!
Ở đảo Thần Tiên xa xôi, Phượng Kỳ cùng Đoạn Cửu Ngân cũng trải qua một cuộc sống ân ái thần tiên khiến người người đều ngưỡng mộ.
~ Hết trọn bộ ~