Họ trở lại Alterna, bán hết chiến lợi phẩm thu được, chia tiền và cùng về khu nhà trọ thân yêu dành cho Quân Tình Nguyện tập sự. Sau khi tắm rửa, ăn tối, cả nhóm lên phòng và đi ngủ. Nhưng Haruhiro không có mấy tâm trạng để làm như thế.
Ngọn đèn treo trên tường được thắp lên. Căn phòng giản dị hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo, với hai chiếc giường tầng nhồi đầy rơm khô.
Nhiều lúc, tôi đã định từ biệt nơi này mà kiếm một chỗ nghỉ chân khác tốt hơn. Nó là một lựa chọn hoàn toàn khả thi, nhưng sao lòng tôi vẫn nhức nhối như thể lưu luyến điều gì.
Căn phòng bốn người nay chỉ còn mỗi ba người. Nó đã từng ấm cúng nhiều hơn thế.
Haruhiro định gọi thầm tên người đồng đội đã khuất, nhưng rồi cậu đã không.
Và khi cậu lẻn ra khỏi giường...
"Haruhiro-kun?" Moguzo hỏi. "Khó ngủ à?"
Ranta đang ngáy như sấm. Cu cậu hẳn đã chìm vào giấc mộng đẹp.
"Không hẳn..." Haruhiro cố nặn ra một câu trả lời nào đó thích hợp "Uh.. Không có gì đâu."
Thốt ra xong những lời ấy, cậu mới thấy mình ngu kinh khủng khi không bịa được cái cớ tử tế như đi toilet chẳng hạn.
"...Cậu tính đi đâu à?"
"Huh? Tớ có đi đâu đâu... Chỉ là... hít thở tí khí trời á?"
Haruhiro nói đại bất cứ lí do nào xuất hiện trong đầu, và cho dù cái lí do ấy nghe có vẻ hơi dị hợm, Moguzo đã ngưng đào sâu hơn vào việc này.
"...Ừm."
Haruhiro thở phào nhẹ nhõm. "Phải rồi, cậu đã vất vả nhiều. Ngủ ngon nhé."
"Ngủ ngon."
Sau khi rời phòng, cậu đắn đo không biết mình có thật sự nên đi 'hít thở tí khí trời' không. Nếu Moguzo sẵn lòng nói chuyện, cậu cũng chẳng cần cất công ra ngoài làm gì.
Tôi có thể xin Moguzo một vài lời khuyên?
Nên hay không?
Haruhiro lưỡng lự. Cậu không thể nói với Moguzo. Vì sao ư? Chuyện đấy chừng như lí giải được, chừng như mơ hồ.
Moguzo là người tốt, cậu ấy rất biết giữ bí mật. Nhưng, vấn đề không nằm ở đó.
Haruhiro ngồi tựa người vào hành lang tiền sảnh. Dọc dãy phòng treo lủng lẳng các ngọn đèn cũ, mập mờ nửa sáng nửa tối.
Còn có ai khác để cậu giãi bày ngoài Moguzo?
Ranta ư, nằm mơ đi. Còn với Yume, trò chuyện cùng cô nàng một hồi sẽ khiến chủ đề lạc đi đâu mất, thật vô nghĩa. Shihoru thì---
Hmm... Nghĩ lại mới thấy, mình với cậu ấy chưa bao giờ có cuộc trao đổi nào kéo dài quá mười phút. Thật khó tưởng tượng cái cảnh hai người ngồi riêng mà nói chuyện với nhau.
Merry chắc chắn sẽ nghe Haruhiro tâm sự.
Nhưng ổn chứ? Tâm trí cậu không cho phép điều đó. Cậu không muốn Merry biết điểm yếu của mình. Cậu muốn tỏ ra thật ngầu trước cô ấy, và còn nhiều cảm xúc lẫn lộn khác nữa, nhưng trên hết:
Merry tham gia nhóm một hồi lâu sau khi nó được thành lập. Thế nhưng cô ấy lại rất nhiệt tình, giống như Merry cảm thấy mình có trách nhiệm phải góp sức nhiều hơn nữa cho nhóm vậy. Điều đó làm bản thân tôi cứ như đang lợi dụng lòng tốt của cô ấy. Hay là tôi lại nghĩ quá rồi?
Tại sao cậu cứ trằn trọc hoài như thế?
Vào sinh ra tử không biết mấy phen, nhưng bằng vận may thần kì, họ vẫn đang tiến hành công việc khá suôn sẻ. Gặp Death Spots là xui rủi, nhưng nhờ may mắn nên Haruhiro đã hạ được nó. Tất cả đều tự cân bằng với nhau.
Sau cùng, chỉ là Haruhiro cảm thấy hơi thất vọng.
Cậu nghĩ rất nhiều, rất nhiều về nhóm mình. Từ tận đáy lòng, cậu cảm thấy bế tắc biết bao, đầu óc như đang thét lên đầy đau đớn. Lúc nào cũng phải vắt óc mà chu toàn cho tính mạng đồng đội, lúc nào cũng phải cân nhắc trước mọi tình huống có thể xảy ra. Còn đồng đội cậu thì làm gì? Tỏ ra thoải mái vô cùng. Ai ai cũng đi học kĩ năng mới, ai ai cũng có trang bị mới, và dường như, ai ai cũng mạnh lên.
Nhưng đã vậy thì sao, thì sao chứ? Nhóm của Haruhiro vẫn bị xếp ở level thấp nhất trong Hội. Ở trận chiến với Death Spots, cậu không phải là người duy nhất mang công trạng, còn nhờ Kemuri của nhóm Day Breakers đã cứu họ lên mặt đất. Đấy chẳng phải là tài cán gì của Haruhiro, đấy là "hên". Sao cả nhóm không ai chịu hiểu điều đó chứ? Chẳng lẽ có mỗi Haruhiro nhận ra sự mười mươi ấy? Rằng ta sẽ cứ "ổn" như thế này?
Nếu mải mê tự sướng với năng lực hiện tại, đó sẽ là thảm họa.
Những sự kiện tệ hại luôn diễn ra.
Mọi người nên lấy làm rõ.
Chưa hết...
"---Ah... Geez." Haruhiro vò đầu bứt tóc.
Một mớ lộn xộn.
Suy nghĩ lung tung cũng chẳng giải quyết được gì. Nếu nhóm cho là ổn thì có lẽ nó ổn thật.
Khi cậu định đứng dậy, từ sau lưng bỗng phát ra tiếng động đậy. Chính xác hơn là tiếng bước chân. Có ai đó đang tiến lại đây.
Dưới ánh đèn, cậu trông thấy bọn họ. Gồm hai người. Tất cả đều là nữ. Nhưng không phải Yume và Shihoru. Là những Quân Tình Nguyện mới?
Cậu biết có nhiều người mới trở thành Quân Tình Nguyện tập sự sau này, và trong lúc tắm, cậu đã trò chuyện một chút với vài đứa con trai giống cậu. Nhưng còn con gái thì chưa bao giờ gặp.
Mình có nên té về phòng không?
Nhưng Haruhiro không di chuyển. Vì cả hai là con gái? Vì cậu muốn xem thử họ có dễ thương không để rồi làm quen và kết bạn? Khó mà nói đúng được ý cậu muốn gì bởi chính cậu còn chẳng hiểu nổi bản thân.
Hầy, cái gì tới sẽ tới.
Haruhiro vẫn cúi gằm mặt xuống, cậu muốn tránh ánh nhìn của họ. Cậu làm bộ như mình dán mắt đăm đăm vào bức tường.
Trông có giống thằng ngu không trời? Chắc chắn họ đang tự hỏi cái đứa tửng tửng nào ngồi đây. Nhịp chân của bọn họ đã nói lên tất cả. Dù ít hay nhiều, cả hai cô gái đang đề cao cảnh giác.
Không sao đâu mà. Tớ hoàn toàn vô hại - Haruhiro nghĩ thầm - Tớ sẽ không làm gì hết, được chưa? Cứ tiếp tục đi đi. Đừng có ngó ngàng đến tớ làm gì.
Tốt hơn là cậu nên rời khỏi đó.
Lạ nhỉ? Tôi tự thấy hành tung của mình thật đáng ngờ. Thường vậy. Không biết nữa. Hmm...
Bọn họ dần bước qua trước mặt Haruhiro.
---Đột nhiên, một trong hai người dừng lại.
Có lí nào...
Hơ?
Ai đó đang nhìn chằm chằm mình sao?
Haruhiro ngẩng đầu lên và chạm mắt bọn họ. Cậu sững người.
Một cô gái để tóc bob cùng cặp mắt to tròn.
Thật sự rất tròn. Tròn đến mức làm người ta có cảm giác chúng có thể rơi ra bất cứ lúc nào.
Bọng mắt hiện rõ, làn môi mỏng, nét mặt đầy tâm trạng, toát khắp người cô ấy là luồng không khí khó gần. Thế nhưng cậu lại rất thích những đặc điểm đó.
Chờ một chút, cô ấy nhìn mình như vậy không phải là hơi lâu rồi ư?
"Choco?" Cô gái tóc ngắn còn lại lên tiếng, đặt tay lên vai bạn mình. "Có chuyện gì à?"
"Huh?" - người trả lời lại là Haruhiro - "...Choco sao?"
Choco.
---Có phải cô ấy vừa nói Choco?
"Vâng?" Cô gái tóc bob nghiêng đầu.
Tôi bỗng thấy mình bị cuốn vào một cái hộp trắng xóa.
Có ai đó, có ai đó đang ngồi cạnh tôi, một cô gái tóc bob.
---Choco.
Tôi gọi cô ấy như thế.
...Gì đây?
Kí ức. Những mảnh kí ức. Tôi đang nhớ lại gì đó sao? Không biết nữa. Nhưng. Choco.
Choco.
Cái tên. Chỉ có mỗi cái tên? Không, không, không.
Đôi mắt to và những túi nhựa đặt bên cạnh. Làn môi mỏng. Kiểu tóc. Để bob mái.
Tôi biết cô ấy.
"Này."
Nhưng tôi có nên nói với cô ấy?
Cậu có quen tớ không? Đại loại vậy? Nếu thật sự biết nhau, cô ấy hẳn đã có hành động khác. Tình hình hiện tại chẳng ra dáng một cuộc đoàn tụ giữa những người bạn cũ chút nào.
Nhưng cô ấy đang chăm chú quan sát Haruhiro. Bất cứ ai cũng bị mất trí nhớ về quãng thời gian trước kia của họ khi tới thế giới Grimgar. Cô không là ngoại lệ, nhưng giống Haruhiro, vẫn có gì đó giằng xé dữ dội trong đầu cô. Nếu thế thì...
"Cậu... là Quân Tình Nguyện luôn à? Có gì cần trao đổi sao?" Cô gái tóc ngắn xen vào giữa hai người.
"Không, không có chi."
"Thế, tạm biệt nhé."
"Ah... ừm..."
"Đi thôi Choco."
"Okay."
Cả hai cô gái nhanh chóng rời đi.
Đột nhiên Choco ngoái đầu lại. Ánh mắt hai người chạm nhau. Nhưng ngay lập tức, cô lại ngoảnh sang chỗ khác.
Họ có nghĩ mình giống dân creepy không nhỉ?
Nếu thật, chắc có sốc một chút. Mà không, sốc nhiều chút mới đúng.
"...Choco," Haruhiro thì thào và chợt nghĩ: Nếu cô ấy mà nghe được, chắc sẽ hoảng vía lên mất.
Cô ấy có phải là Choco mình biết?
"Chỉ là... trùng hợp cả thôi, đúng không?"