Hai Tờ Di Chúc

chương 57

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ái Lan lo lắng :

- Thây kệ ! Ba ! Ba coi xem Mỹ Ngọc, Mỹ Liên và bà cụ Sáu Riệm có được ghi tên trong đó không ba ?

Luật sư Minh chỉ ngón tay vào một trang :

- Đây ! Có đây con ! Tên của mấy người đó có đây rồi !

Em mừng rỡ cười to, ánh mắt sáng lên :

- Vậy là con yên trí rồi ! Yên trí lắm rồi !

Bây giờ thì con có thể ngồi ngoan cho ba lái xe về Đà Lạt, tới văn phòng sẽ coi nốt mấy điều chi tiết nữa !... À, này ba ! Ba bảo cô thư ký đánh máy chép lại cho dễ đọc hơn, được không ba ?

- Sao lại không được ? Cần phải đánh máy là khác ấy chứ ? Ba còn phải xem xét, nghiên cứu, cân nhắc từng chữ cụ Doanh đã viết trong này. Đúng như lời ông cụ đã nói với luật sư Công : cụ đích thân tự tay viết lấy tờ di chúc. Vậy việc cần là phải kiểm soát kỹ lại coi những câu viết trong này có hợp thể thức không ?

Vừa nghe hết lời cha nói, nét mặt Ái Lan hiện rõ niềm lo lắng :

- Ba cho rằng lá chúc thư này có thể bị coi là không có giá trị đối với luật pháp ?

- Ba chưa dám nói chắc trước khi nghiên cứu thật tỉ mỉ. Nhưng có một điều rõ rệt là trong này không hề đả động gì đến nhà ông Phàm hết. Vậy, cần phải đề phòng kẻo họ sẽ tìm chỗ sơ hở mà phá tờ di chúc mới này đó. Bởi thế cho nên, ba cần cứu xét thật kỹ, chỉ khi nào biết chắc được là nó không còn điểm nào sơ hở nữa, lúc đó mới cho xuất hiện được.

Dứt lời, ông Minh trịnh trọng nhẹ tay gấp gọn tờ di chúc để vào túi áo trong. Rồi ông đưa tay mở chìa khóa máy xe hơi. Ái Lan quay nhìn cha, cười khẽ :

- Phen này nhà Phạm Văn Phàm mà không làm gì được tờ di chúc mới thì chắc họ chỉ còn nước đấm ngực kêu trời thôi, hả ba ? Con khoái nhất là được xem thái độ của nhà ấy khi tờ giấy động trời này xuất hiện... À ba ơi ! Ba có mời tất cả mấy người bà con thân thích của cụ Doanh đến để cùng chứng kiến việc mở và đọc lá chúc thư này không ba ? Nếu có, thì mời họ tới nhà mình, nghe ba ! Trời ơi, vậy thì vui quá hả ba !

Luật sư Minh vừa lái xe vừa nheo mắt ngó đứa con yêu, mỉm cười, lây cái vui sướng hồn nhiên của con trẻ :

- Cưng của ba hồi này hóm lắm đó nghe ! Nhất định là sự việc rồi sẽ phải diễn theo đúng như ý con nghĩ. Ba sẽ nghe con mà làm y như thế, và hơn thế nữa, nghĩa là : nhà Phạm Văn Phàm bất nhân ác đức sẽ đấm ngực la trời... ngay trước mặt con !

- UẤT ỨC KÊU TRỜI

- Ba ơi ! Sắp sửa hai giờ rồi mà ba còn làm gì vậy ? - Ái Lan giọng lanh lảnh kêu lớn, - Sửa soạn tiếp khách đi chớ hả ba ! Mấy phút nữa là họ rồi ! Trời ! Con đứng không yên chỗ nữa ba !

Luật sư Minh quần áo chỉnh tề, miệng ngậm ống vố, đứng khuất sau một cây cột bằng đá mài lặng ngắm qua cửa sổ mấy bông thược dược lả ngọn theo làn gió nhẹ thoảng trong vườn. Chợt nghe tiếng con gái, ông quay lại. Ái Lan trông thật xinh trong cái áo blouson đen dài tay, sơ mi đỏ, chiếc xiêm màu hồng nhạt chấm vừa đầu gối để lộ đôi bắp chân khỏe mạnh. Em lượn quanh phòng khách như con bướm, kéo ngay ngắn một chiếc ghế, sửa lại một cành hoa trong bình, đưa tay vuốt tấm màn gió cho thẳng nếp. Người cha mỉm cười âu yếm nhìn con :

- Ối chà ! Làm gì mà con gái ba nôn nóng như chính con sắp sửa được hưởng gia tài của cụ Doanh vậy ?

Ái Lan thú thực :

- Đúng đó, ba ! Con nóng ruột chờ đợi mọi người ghê vậy đó ! Sự ngạc nhiên mừng rỡ của họ chắc phải "kinh khủng" lắm hả ba ? Và gia đình Phàm mới lại còn ngạc nhiên, à không, lại còn kinh ngạc sửng sốt phải biết... Nhưng, chắc họ có dám tới không ba ?

- Con yên trí đi mà ! Thế nào gia đình Phàm cũng tới. Và ba chắc có cả luật sư của họ cũng đi theo nữa đó ! Sau khi biết tin tờ di chúc mới đã xuất hiện, họ ăn không ngon ngủ hết nổi và để tâm đề phòng dữ lắm rồi đó !

Ái Lan hỏi cha, giọng em lo lắng :

- Ba đã chắc chắn tờ di chúc mới này không còn chỗ nào sơ hở hết chớ, hả ba ?

- Chắc chắn rồi con à ! Ba đã nghiên cứu từng chi tiết một, kỹ lắm, không có một điểm nào sơ suất hết. Chà ! Cụ già Doanh quả là một người kỳ lạ ! Cụ cứ làm ra vẻ ngớ ngẩn, cổ hủ, quê mùa, nhưng thực ra thì ba thấy rằng ông cụ đúng là một tay thông minh lạ lùng. Do đó, nếu nhà Phàm có định giở trò khiếu nại gì thì cũng chỉ uổng công vô ích mà thôi !

Ba ngày sau khi đi từ Di Linh về, Luật sư Minh khi hoàn tất việc nghiên cứu tỉ mỉ tờ di chúc, đã gửi giấy mời tất cả mấy người thừa kế, họ hàng thân thích của cụ Doanh tới... có việc cần. Vậy thôi, ông không hề đả động gì đến lý do quan trọng của buổi họp mặt đặc biệt này. Ngoại trừ bà cụ Sáu Riệm còn ốm yếu liệt giường, hết thảy mấy người kia đều hứa là sẽ có mặt. Hai chị em Mỹ Ngọc, Mỹ Liên, tuy không phải thân thích của cụ Doanh, cũng nhận được giấy mời và hứa sẽ tới tham dự.

Truyện Chữ Hay