- Hoàn toàn hợp pháp ! Thưa luật sư ! Luật sư có thể mở tủ được rồi ! Xin chờ ột phút, để tôi mời ông Phó giám đốc cho đủ hai người làm chứng ! Luật sư có... chìa khóa tủ đấy chứ ạ ?
Ái Lan cảm thấy trái tim mình như có ai thò tay bóp mạnh một cái. Em không hề có một phút nào nghĩ đến cái chìa khóa mà ông Giám đốc Ngân hàng vừa nói.
Luật sư Minh lắc đầu nhè nhẹ :
- Chìa khóa ?... Dạ tôi không có chìa khoá đâu, thưa ông Giám đốc. Quý sở chắc có loại chìa đặc biệt mở được các loại tủ sắt chứ ạ ?
Điều này luật sư Minh được biết vẫn là thông lệ tại các Ngân hàng, để có thể mở tủ trong những trường hợp khẩn cấp.
Ông Giám đốc Ngân hàng :
- Dạ, thưa, trước đây chúng tôi vẫn làm như vậy đó, nhưng từ hai năm nay, đã sửa đổi đôi chút về phương pháp tàng trữ tiền bạc cũng như các loại giấy tờ quan hệ. Tuy nhiên, luật sư chờ ột chút, tôi có cách giúp luật sư đây rồi !
Dứt lời, ông Giám đốc bước lẹ ra ngoài. Phút sau ông đã trở lại, giơ ra trước mắt cha con Ái Lan một cái phong bì nhỏ gắn si kín đáo. Và ông giải thích :
- Theo thông lệ, khách hàng của chúng tôi bao giờ cũng nhận được hai chiếc chìa khóa. Một cái họ giữ luôn trong mình, một cái gởi tại đây, niêm phong bì gắn si như thế này. Vì lẽ luật sư đã có giấy ủy thác của Tòa án, tôi có đủ thẩm quyền giúp phương tiện để luật sư hoàn tất nhiệm vụ. Đây, luật sư cầm lấy chìa khóa đi !
Luật sư Minh chăm chú đọc hàng chữ đánh máy ngay trên đầu chiếc phong bì : Phạm Trọng Kinh, số tủ . Bên trong không có gì ngoài một chiếc chìa khóa bẹt bằng đồng.
Ông Giám đốc Ngân hàng đi trước dẫn khách tiến ra cửa.
- Xin mời ! Tôi dẫn luật sư cùng cô em đây xuống hầm để tủ sắt.
Đi xuống hết một cái cầu thang dài, ông Giám đốc đưa hai cha con đi trong một cái hàng ba xây ngầm dưới mặt đất, qua một trạm có người gác. Rồi ông ta đích tay mở khóa một căn phòng nhỏ, bốn vách tường xây bằng đá lớn mài nhẵn, sáng lóng lánh dưới ánh đèn nê-ông từ trần nhà hắt xuống. Ông Giám đốc nhanh nhẹn tiến thẳng về phía cuối gian phòng. Ông lùa một chiếc chìa khóa con mở hai chiếc khóa ngoài móc ở cánh cửa tủ sắt mang số . Đoạn lấy chiếc chìa khóa hồi nẫy luật sư Minh đã biết, lùa vào ổ, xoay nhẹ hai ba vòng, rồi ấn mạnh một cái. Cánh cửa tủ bật ra, phát lên một tiếng "tách" khẽ. Ông Giám đốc thò tay vào hộc tủ lôi một cái hộp bằng kim khí nhỏ xinh, bèn bẹt, và đưa cho ông luật sư. Ông Minh trịnh trọng đưa tay lên mở nắp hộp và liếc nhanh mắt vào bên trong. Ái Lan, tim đập rộn ràng, tựa cầm lên vai cha, đôi mắt không hề chớp. Thoáng trông bên trong cái hộp, em có cảm giác là hộp rỗng không. Ngó kỹ, chỉ có mấy tờ giấy gập thẳng nếp nằm bẹp dí dưới đáy hộp. Chợt Ái Lan thảng thốt khẽ kêu :
- Tờ di chúc !
Luật sư Minh lấy tờ giấy, mở ra, liếc mắt đọc nhanh :
- Đúng nó đây rồi !
Tiếng ông Giám đốc Ngân hàng :
- Tờ di chúc ? Vậy thì hay quá rồi ! Và vẻ mặt ông ta cũng vui lây vì cái kết cục quá bất ngờ của một sự việc hết sức bí ẩn.
Luật sư Minh quay lại nhìn ông ta :
- Phiền ông Giám đốc ký tắt quý danh vào mỗi góc trang của tờ di chúc này, đặng về sau có thể nhận ra được nó là bản chính gốc, không bị tráo đổi hay làm giả mạo, bất cứ một trang nào. Cả tôi, tôi cũng cùng ký.
- Xin sẵn sàng, thưa luật sư. Tôi cũng đã từng làm nhiều lần rồi !
Đâu đó xong xuôi, luật sư Minh hết lời cám ơn ông Giám đốc Ngân hàng. Mấy phút sau, hai cha con đã ngồi bên nhau trong chiếc xe hơi sơn màu đen bóng loáng. Đưa tia mắt cho nhau, ông luật sư cùng con gái mỉm cười ranh mãnh, y hệt hai chú học trò đang hân hoan thú vị với sự thành công trong một trò nghịch ngợm tinh quái.
Ông Minh khẽ bảo con gái :
- Sao, Ái Lan ? Kết quả rồi, mà lại kết quả tốt nữa chứ, hả con ?
- Tốt thật đó ba ! Nhưng, ba ơi ! Ba đọc lẹ coi bên trong có cái gì, đi ba ! Con nóng ruột muốn biết quá hà !
Tờ di chúc gồm nhiều trang viết tay, chữ nhỏ nét, xít vào nhau. Luật sư Minh trải rộng nó trên hai đầu gối và Ái Lan cúi thấp đầu, hai cha con cùng lầm thầm đọc. Em đọc líu cả lưỡi mà chẳng hiểu gì những giòng chữ mực đen dày đặc toàn danh từ luật pháp.
Luật sư Minh dịu dàng bảo con :
- Thôi chịu khó chờ về đến văn phòng của ba sẽ hay !
Vừa nói, ông Minh vừa giở tới trang cuối cùng của tờ di chúc, nhìn chăm chú :
- À, trong này có nại ra hai nhân chứng. Một là bác sĩ Ngọc Bằng ! Hừ ! Thảo nào mà không một ai hay biết chút tin tức gì về tờ di chúc này cả. Bác sĩ Ngọc Bằng cũng đã mất rồi còn đâu, sau cụ Doanh hai, ba tháng chớ mấy ! Còn nhân chứng thứ hai, tên Trần Vĩnh Quý ! Chịu ! Ba cũng chẳng biết hoặc nghe nói ông Vĩnh Quý này là ai hết.