Chương
“Vâng ạ”
“Mẹ với anh ta… trước đây từng là người yêu sao?”
Mạn Nhi gật đầu.
“Vậy tại sao anh ta lại kết hôn với người phụ nữ khác?”
“Bởi vì người phụ nữ đó đã lừa cha”
Vân Giai Kỳ đột nhiên nhớ đến chuyện mà Bạc Tuấn Phong từng nói.
Câu chuyện về hoàng tử và công chúa.
Trong câu chuyện có một mụ phù thuỷ đã dùng ma thuật hắc ám tà ác để mê hoặc hoàng tử.
Lẽ nào câu chuyện mà anh kể chính là câu chuyện của cô và anh?
Vân Giai Kỳ nửa tin nửa ngờ.
Nhưng đó là truyện cổ tích mà…
Trên thế giới này làm gì tồn tại thứ gọi là ma thuật hắc ám.
“Là do anh ta đã không cần mẹ! Anh ta không cần mẹ, mẹ cũng chẳng cần anh ta.”
Mạn Nhi sốt ruột: “Mẹ không thể không cần cha được, nếu không con sẽ thành đứa trẻ không có cha mất?”
Vân Giai Kỳ bật cười: “Tại sao chứ?”
“Nếu mẹ rời xa cha thì chắc chắn con sẽ đi theo mẹ chứ không theo.
cha rồi, nhưng… con cũng muốn có cha, các bạn khác đều có cha có mẹ nên con cũng muốn có…”
Mạn Nhi càng nói thì giọng cô bé càng nhỏ đi.
Vân Giai Kỳ đau lòng ôm con vào trong lòng: “Mẹ biết rồi, con yên tâm. Mẹ sẽ không thích và cũng không ở bên cạnh chú này đâu. Anh ta là người xấu, mẹ thì lại không thích người xấu.”
Mạn Nhi bị cô chọc cười nên vui vẻ ôm lấy cô, nhưng trên gương mặt của cô bé nhanh chóng hiện lên vẻ rầu rĩ: “Nhưng mà… khi nào thì cha mới có thể đến đón chúng ta nhỉ? Chú đó nói răng chắc chẩn cha sẽ không tìm được nơi này… nhưng con không tin đâu! Cha tài giỏi như vậy, nhất định cha có thể tìm ra chúng ta”
Vân Giai Kỳ nói: ‘Mẹ nghĩ rắng, nếu không thì chúng ta lén chạy đến bờ biến rồi gửi vài tín hiệu cầu cứu cũng được.”
“Tín hiệu là cái gì được ạ?”
Vân Giai Kỳ nghĩ đến một cách: “Chai trôi dạt”
“Mạn Nhi lập tức ngây người: “Thật sự sẽ tác dụng sao?”
Nếu không thì sao? Sóng điện ở đây đã bị phá nhiễu rồi, hay nói cách khác là, khi chúng ta gọi điện ra ngoài thì sẽ bị nghe lén nội dung trong điện thoại đấy ạ”
Tuy cách dùng chai trôi dạt này có vẻ hơi vô lý, nhưng trước mắt đây là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra.
“Biến rất rộng lớn, trước đây mẹ từng nói với Mạn Nhi rằng diện tích của biển khoảng ba trăm sáu mươi triệu km vuông. Hơn nữa chúng ta cũng không biết mình đang ở đâu, dù có thả chai thì sao có thể chắc chản nó nhất định sẽ đến tay cha ạ?”
Đôi mắt Vân Giai Kỳ đột nhiên trở nên u ám.
Lúc này suy nghĩ của cô cũng chỉ có thể nghĩ được cách như vậy thôi Nhưng lời nói của Mạn Nhi thật sự đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng của cô.
Mạn Nhi nghe vậy thì mỉm cười, cô bé chủ động nhón chân và khế hôn lên gương mặt của Vân Giai Kỳ: “Được rồi, con sẽ nghe lời mẹ. Ngày mai sau khi mẹ và chú xấu xa rời đi thì con sẽ nghĩ cách để đến bờ biển và thả chai”