Chương
Đứa trẻ này có vẻ là điểm yếu của cô.
Tất nhiên là anh ta phải cẩn thận nắm lấy điểm yếu này rồi Vân Giai Kỳ giở tính trẻ con ra: “Tôi không muốn đi!”
Kỳ Thiên Nam nói: “Em không muốn đi cũng phải đi”
“Tại sao“
Tôi nói rồi” Kỳ Thiên Nam rất thích sự giận dỗi trên gương mặt cô, anh ta mỉm cười: “Cứ quyết định vậy đi, ăn cơm thôi Nói rồi anh ta làm động tác đầu tiên.
Vân Giai Kỳ lấm bẩm: ‘Dù thế nào thì tôi cũng không muốn rời xa Mạn Nhỉ đâu”
Dưới gầm bàn, hai bàn tay của Vân Giai Kỳ và Mạn Nhi cùng siết chặt lại với nhau.
“Ăn cơm tối xong có muốn đi dạo không?”
Kỳ Thiên Nam đột nhiên nói Vân Giai Kỳ ngẩng đầu, không nói gì.
Mạn Nhỉ nói: “Chú đi dạo ở đâu?”
Kỳ Thiên Nam nói: “Ở bên ngoài.”
Mạn Nhi vừa nghe thấy có thể đi ra bên ngoài thì vô cùng kích động.
Từ khi đến nơi này đến nay, cô bé luôn ở trong phòng nên buồn bực sắp đổ bệnh rồi Nếu như có thể ra ngoài đi dạo cũng tốt.
Nói không chừng có thể suy nghĩ ra con đường chạy trốn.
“Được thôi ạ”
Mạn Nhi nhìn về phía Vân Giai Kỳ: “Mẹ à, chúng ta cùng đi dạo đi.”
Vân Giai Kỳ lơ đãng mà gật đầu.
Sau khi ăn bữa tối xong.
Ba người cùng đi ra ngoài tòa thành.
Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối.
Lúc ra khỏi toà thành, lúc này Vân Giai Kỳ mới được thấy thế giới ở bên ngoài toà thành.
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy lạnh đi.
Vào giây phút đó cô chỉ cảm thấy mình không còn hy vọng để chạy trốn nữa.
Kế hoạch đã tan vỡ rồi.
Đây là một hòn đảo tư nhân vô cùng to lớn.
Bên ngoài tòa thành còn có một đội quân tư nhân canh giữ và đề phòng rất nghiêm ngặt.
Hòn đảo cũng được phân ra cao thấp rất rõ ràng.
Chỗ cao là một cánh rừng mưa nhiệt đới lớn, còn chỗ thấp lại là con đường vùng duyên hải.
Toà thành nằm giữa cánh rừng và con đường nên phong cảnh của nó đẹp tuyệt trần Ngoại trừ bến cảng thì bãi đậu máy bay và con đường ven bờ ở phía xa xa còn có một mặt biển dài vô tận.
Trái tìm Vân Giai Kỳ bỗng đập “thình thịch”
Chẳng trách vì sao Kỳ Thiên Nam lại nói em không chạy thoát được đâu”.
‘Sao cô có thể chạy thoát được chứ?