Chương
Một chiếc xe dừng lại ngay cổng.
Mộ Ngọc My cẩn thận im lặng, nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy Bạc Ngạn Thiên xuống xe.
“Ông.
Mộ Ngọc My lập tức thay đổi sắc mặt, ra vẻ tủi thân đi về phía Bạc Ngạn Thiên “Ông à, ông về rồi”
Bạc Ngạn Thiên nhìn cô, khẽ nhíu mày: ‘Đứng ngoài cửa làm gi? Gió to như thế, đừng để bị lạnh.”
“Con nghe nói Vũ Minh và Sùng Bắc quay về, có lòng tốt ra ngoài chào đón, kết quả, bây giờ người lại bị chặn ở ngoài cửa, nói không cho con vào!”
Nói xong, cô kéo lấy Bạc Ngạn Thiên, tủi thân nói: “Ông à, hai đứa nhỏ vẫn xem con là người ngoài…”
Bạc Ngạn Thiên bước đến cửa, nhìn thấy Bạc Vũ Minh và Sùng Bắc đang đứng chặn trước cửa, nhíu mày: “Sao thế? Chặn trước cửa làm gĩ?
Đến cả ông cũng không cho vào?”
“Cô ta, không thể vào” Bạc Vũ Minh chỉ về phía Mộ Ngọc My.
Mộ Ngọc My liền bày ra ánh mắt vô tội: “Ông ơi, ông nhìn xem kìa.
Bạc Ngạn Thiên nói: ‘Đây là mẹ của cháu”
“Không phải cô tai”
“Chính là con bé” Bạc Ngạn Thiên nói: “Ông nói phải là phải”
“Đây là nhà của cháu!”
“Cái nhà này, ông là người quyết định” Bạc Ngạn Thiên nói xong: “Thế nào, đến cả cháu cũng muốn hỗn láo với ông?”
“Đây là nhà của cháu” Khóe mắt Bạc Vũ Minh đột nhiên đỏ lên: “Cháu phải đợi mẹ quay về”
Nói xong, cậu nhỏ giọng cố chấp nói: “Không cho cô ta vào.”
Chưa bao giờ Bạc Ngạn Thiên nhìn thấy vẻ mặt này của Bạc Vũ Minh.
Vừa quật cường nhưng lại vừa bất lực.
Đột nhiên Bạc Ngạn Thiên quát lên: “Tránh rai”
Vai Sùng Bắc run lên.
Cậu nhìn về phía Bạc Vũ Minh, nhưng ánh mắt cậu bé lại thoáng trở nên lạnh lùng, đấu tranh rất lâu, bỗng nhiên buông tay ra, cả người tránh sang một bên.
Bạc Ngạn Thiên nói với Mộ Ngọc My: “Vào đi”
Mộ Ngọc My cười cười, ánh mắt khinh thường liếc sang phía Bạc Vũ Minh, dìu Bạc Ngạn Thiên vào nhà.
Bạc Ngạn Thiên vào đến cửa rồi quay đầu lại, mới phát hiện ra Bạc Vũ Minh và Sùng Bắc vẫn đứng yên ở cửa, không đi vào cùng, ngờ vực nói “Sao bọn cháu còn không vào?”
“Ở đây, đã không còn là nhà cháu nữa rồi”
Bạc Vũ Minh nói: “Cái nhà này, có cô ta thì không có cháu.”