Chương
“Cô ta chính là con chuột phải trốn chui trốn nhủi trong bóng tối! Cô ta và Mạn Nhi đều như thế! Bắt đầu từ tối ngày hôm qua bọn họ đã bặt vô âm tín, sống không thấy người, chết không thấy xác! Rất nhanh thôi các người sẽ trở thành những đứa trẻ không có mẹ, ha ha ha ha!”
Dừng một chút, Mộ Ngọc My nói: “Bây giờ cô ta đã trở thành một người thiểu năng, một người ngụ! Ngay cả lời nói cô ta còn không nói rõ được, các người muốn nhận một người thiếu năng làm mẹ sao?”
“Thiểu năng?”
Người giúp việc lập tức giải thích: “Hai cậu chủ nhỏ, lúc hai người không ở trong nước đã xảy ra rất nhiều chuyện, cô Vân Giai Kỳ bởi vì… bởi vì dùng thuốc quá liều mà tư duy bị giảm sút, thật sự đã ngốc rồi “Giải thích cho chúng nhiều thế đế làm gĩ?” Mộ Ngọc My khinh thường nói: “Dù sao thì bọn nó muốn nhận một kẻ đã trở nên ngốc làm mẹ thì để chúng nhận đi”
Bạc Vũ Minh túm chặt ống tay áo người giúp việc: “Cô ta nói mẹ của tôi sống không thấy người, chết không thấy xác, còn Mạn Nhi nữa, hai người họ ấy sao rồi?”
Không đợi người giúp việc trả lời, Mộ Ngọc My đã cắt ngang: “Có khả năng bọn họ đã chết từ lâu rồi”
Bạc Vũ Minh nhìn cô ta: “Làm sao cô biết?”
“Người cho đến bây giờ như bốc hơi khỏi thế gian, bặt vô âm tín, không phải chết thì là gì?”
Mộ Ngọc My nói xong thì muốn đi vào.
Nhưng Bạc Vũ Minh chặn tại cửa một cách gắt gao.
Mộ Ngọc My mất kiên nhắn nói: “Tránh ra”
Bạc Vũ Minh ngẩng đầu lên, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “Không cho”
“Để tôi vào”
“Cô đừng hòng vào” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Dựa vào cái gì?” Mộ Ngọc My lớn giọng nói: “Đây là nhà tôi”
“Đây là nhà tôi!” Bạc Vũ Minh nụ ôi không cho phép cô vào nhà tôi.”
Mộ Ngọc My nói một cách giêu cợt: “Tôi đã gả vào nhà họ Bạc, nhóc có tư cách gì mà đuổi tôi đi?”
“Đây là nhà của tôi” Bạc Vũ Minh nhắc lại một lần nữa: “Tôi không.
thích cô, tôi không hoan nghênh cô, cô cảm thấy, tôi có tư cách này không?”
Mô Ngọc My nói: ‘Nhóc không chào đón tôi thì cũng phải chào đón thôi. Sớm muộn gì sau này cái nhà này cũng do tôi làm chủ, tôi là người quyết định! Nhóc không cho tôi vào, thấy nực cười không? Tôi được Tuấn Phong trịnh trọng rước vào nhà!
Người giúp việc vội nói: “Cậu chủ nhỏ, tránh ra đi, mau để mợ chủ vào nhà, cậu cũng mau vào đi, bên ngoài lạnh lảm.
Bạc Vũ Minh đứng yên tại chỗ, một bước cũng không nhường Cậu sống chết đứng chặn ở cửa Mộ Ngọc My bước đến phía trước: “Tránh ra”
Bạc Vũ Minh một tay chống lấy khung cửa, không cho cô vào.
Mộ Ngọc My giơ chân lên, đá cậu một cái.
Sùng Bắc lại hung hãng xông lên, đẩy Mộ Ngọc My ra, chẩn trước mặt Bạc Vũ Minh, ánh mắt đầy kiên định, nhưng cũng không kém phần chán ghét “Được lảm, hai đứa nhãi ranh này…’ Lời còn chưa dứt.