Chương
“Ông Kỳ.”
Bọn họ nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng súng nên mọi người đều nâng cao cảnh giác.
Kỳ Thiên Nam nhìn cũng không thèm nhìn, anh ta hô lên: “Cút”
“Vâng…”
Một đám người cúi đầu lui ra khỏi phòng.
Đại não Vân Giai Kỳ hoàn toàn chết máy.
“Có biết không?” Kỳ Thiên Nam nói xong lại cúi đầu xuống, hàm răng trắng như tuyết nhẹ nhàng cần lên bao súng, dùng sức kéo một chút, chỉ nghe tiếng “lạch cạch”, súng đã được nạp lại và đây đạn.
Người đàn ông nằm lấy tay, kéo mở năm ngón đang nằm lại của cô ra rồi đặt súng vào trong.
Sau mấy phát đạn lúc nãy thì nòng súng đã nóng lên.
Vân Giai Kỳ cảm thấy hơi phỏng tay.
Trong chốc lát cô chợt không đoán được người đàn ông này đang nghĩ gì.
Anh ta lại đang dạy cô bần súng, Vân Giai Kỳ cầm cây súng, cố gắng kiềm chế để không run tay, giơ súng lên lần nữa nhầm ngay vào anh ta nhưng lại chậm chạp không dám nổ súng.
Hơi thở của người đàn ông này mạnh mẽ đến mức đáng sợ, cực kỳ áp bách.
Thậm chí Vân Giai Kỳ còn không dám hô hấp.
Anh ta chắc chẩn cô không dám nố súng nên mới thế, đây là một cơ hội Vân Giai Kỳ đặt ngón trỏ lên cò súng, nhưng cảm giác toàn thân cô như nhữn ra Sắc mặt Kỳ Thiên Nam vẫn như cũ, đang đứng trước mặt cô, đột nhiên anh ta lại tiến đến gần hơn.
Miệng súng đang đặt ở vị trí tim anh ta lún vào thêm mấy phần.
“Còn chưa học được sao?”
Kỳ Thiên Nam dịu dàng nói: “Vậy có cần phải dạy lại cho em một lân nữa không?”
“Tôi… tôi muốn gặp Mạn Nhi!”
“Được” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Kỳ Thiên Nam nói: “Em ngoan ngoãn ăn xong đồ ăn đi rồi tôi dẫn em đi gặp”
Anh ta nói xong thì giơ tay lên đè cái tay đang nâng cao của cô xuống: “Em đừng chơi thứ đồ nguy hiểm như thế này”
Dứt lời, anh ta lấy súng trong tay cô lại.
Vân Giai Kỳ bất lực hạ tay xuống, ngực phập phồng lên xuống.
Anh ta thấy cô đã bị doạ như vậy thì lại hơi đau lòng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tay khẽ vuốt ve tóc cô.
Anh ta bật cười một tiếng: “Lá gan nhỏ đến thế à?”
Vân Giai Kỳ bị anh ta đẩy về trước bàn, Kỳ Thiên Nam ôm cô ngồi vào lòng, tiện tay đóng chốt an toàn rồi nhét súng ra sau thắt lưng, tay còn lại cầm rĩa đút thịt bò vào miệng cô.
Vân Giai Kỳ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, ăn một chút rồi xoay đầu đi không chịu ăn nữa.
Thấm thoát mà bình minh đã lên. Trong nhà lớn Thiên Ngạo, toàn bộ không gian đều tối đen Lúc Tân Khải Trạch quay về lân nữa, đẩy cửa tiến vào thì Bạc Tuấn Phong vân duy trì tư thế ngồi trước bàn như cũ Anh thấy Tân Khải Trạch quay về thì không đợi anh ta nói tiếng nào đã hỏi: “Có kết quả DNA rồi?”