Chương
Bàn là kiểu bàn dài, thức ăn tràn đầy một bàn.
Kỳ Thiên Nam vừa xoay mặt đi, Vân Giai Kỳ căng thẳng nhanh chóng cầm súng vào trong tay, lập tức giấy khỏi lòng ngực anh ta.
Cô lùi lại một bên, lùi đến sát vào tường mới có thế đứng vững, tay run rẩy cầm súng chỉ vào anh ta. Chỉ là chuyện trong vài giây nhưng mồ hôi lạnh đã ướt cá lưng cô.
Động tác đoạt súng của cô nhanh không thể tả, nhưng cô cảm giác anh ta rõ rằng có năng lực ngăn cản nhưng lại không làm thế mà đế mặc cho cô cướp súng đi Kỳ Thiên Nam lại làm như không nhìn thấy, càng không chú ý đến cây súng cô đang nắm chặt trong tay mà thờ ơ đứng dậy, cầm đĩa thịt bò cô đã đề cập đến trước đó lên đưa về bên cạnh rồi lại ngồi về vị trí cũ, không ngẩng đầu nói: “Đây là thịt bò”
Tim Vân Giai Kỳ đập nhanh, Vẻ mặt Kỳ Thiên Nam nhẹ nhàng thong thả, không có chút hoảng loạn nào vì bị cô cướp súng, dường như thứ cô cầm cũng chỉ là một món đồ chơi Người đàn ông quay mặt sang nhìn cô, lông mày xinh đẹp cau lại, họng súng đen kịt nhầm chuẩn xác không chút sai lệch vào ấn đường của anh ta.
Kỳ Thiên Nam chống cảm, tư thái nhàn nhã ngồi dựa lưng vào ghế, trong giọng nói lộ ra chút lười nhác: “Sao lại không nổ súng?”
Sống lưng Vân Giai Kỹ tựa sát lên tường, hơi thở khẽ rối loạn.
“Để tôi… đế tôi đi”
Kỳ Thiên Nam cười nhẹ.
“Không phải anh đã nói rồi sao, em trốn không thoát đâu”
Toàn thân Vân Giai Kỳ run lên, tay cầm súng lục đã đố mồ hôi lạnh.
“Vân Mạn Nhi thì sao? Tôi… tôi muốn dẫn con bé đi!”
Kỳ Thiên Nam mim cười nhìn cây súng lục còn chưa lên đạn trong tay cô rồi đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt cô, Vân Giai Kỳ rụt vai lại, kéo cò súng theo bản năng Một tiếng “Lạch cạch” vang lên, giống như bị cái gì đó kẹp lại Cô kinh ngạc trợn mắt, kéo cò lần hai, đến cả gan bàn tay cũng đau mà nòng súng không hề có chút phản ứng nào.
Mãi đến lúc Kỳ Thiên Nam đi đến trước mặt cô, ngực anh ta chắn trước nòng súng, khi Vân Giai Kỳ cảm thấy hít thở khó khăn trong một giây thì người đàn ông đã cúi đầu xuống, giơ tay lên nảm cây súng trong tay cô.
“Đưa cho anh”
‘Vân Giai Kỳ gắt gao nằm chặt, quyết không buông tay.
Kỳ Thiên Nam dịu dàng dùng một bàn tay từng chút từng chút kéo mở ngón tay cứng đờ của cô, một tay khác lấy súng về tay, nẳm chặt nó, quét qua eo và ưu nhã mà lên đạn bãng một tay.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, đưa cây súng đã lên đạn lại cho cô Mặt Vân Giai Kỳ xám xịt nhìn chẩm chẵm cây súng trong tay anh ta nhưng không cầm lấy.
“Không biết chơi?”
Kỳ Thiên Nam nắm chặt súng, đột nhiên đưa súng về phía bộ ấm trà tỉnh xảo đặt trên bàn trà “pằng pằng pằng” ba tiếng.
Vân Giai Kỳ bị tiếng súng chấn động đến mức ù tai, theo bản năng cô che lỗ tai lại “Lách cách” mấy tiếng, tách trà vỡ vụn trong nháy mắt, các mảnh sứ văng khắp nơi.
Ngay lập tức có một đám đàn ông vũ trang đầy đủ phá cửa xông vào, trong tay có súng.