Chương
Bạc Tuấn Phong vào cửa, nghe thấy tiếng trấn an của người giúp việc truyền đến từ phòng khách.
“Bà chủ, bà đừng tức giận… bà thật sự không cần tới bệnh vi ư? Bị thương nghiêm trọng như vậy…”
Mộ Ngọc My đáp: “Không cần! Tôi phải đợi Tuấn Phong trở về”
Bạc Tuấn Phong vừa bước vào phòng khách thì đã nhìn thấy cả người Mộ Ngọc My toàn là vết thương.
Người giúp việc sợ hãi hô lên: “Bạc gia”
Mộ Ngọc My ngẩng đầu lên, vừa thấy Bạc Tuấn Phong đã trở lại thì lập tức đứng dậy: “Tuấn Phong…”
Bạc Tuấn Phong chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, hoàn toàn không quan tâm rốt cuộc tại sao trên người cô ta lại có thương tích, chỉ hỏi: “Vân Giai Kỳ đâu?”
Vừa nghe thấy câu nói đầu tiên của anh là hỏi Vân Giai Kỳ ở đâu, Mộ Ngọc My không kìm nối nữa, cô ta khóc lóc kế lể: “Anh vừa trở về đã quan tâm đến cô ta? Cô ta đánh em thành như vậy, anh lại chẳng quan tâm đến em! Cô ta suýt chút nữa đã bóp chết em rồi!”
Bạc Tuấn Phong nghỉ ngờ nhìn về phía cô ta.
Người giúp việc lập tức mở miệng làm chứng: “Bà chủ nói đúng đấy ạ!
Cô Vân Giai Kỳ cứ như phát điên vậy, đột nhiên đánh đập bà chủ, nếu không phải chúng tôi chạy tới kịp, chỉ e cô ta đã nhẳn tâm bóp chết bà chủ thật rồi!”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng đưa mắt nhìn: “Tôi đã cho phép các người nói chuyện chưa”
Người giúp việc sợ tới mức lập tức im miệng Sắc mặt Mộ Ngọc Mỹ trắng bệch: “Tuấn Phong, anh còn bảo vệ cô ta như vậy ư? Cô ta là tội phạm giết người, cô ta đã suýt chứt nữa giết chết em. Anh nhìn vết hẳn trên cổ em xem…”
Cô ta lập tức đi đến trước mặt Bạc Tuấn Phong, kéo cố áo xuống, cho anh xem vết hắn trên cổ mình.
Bạc Tuấn Phong nhìn lướt qua, trên cổ cô ta có dấu vết đỏ thẫm, trông giống như đã bị ai đó bóp.
Hơn nữa còn ra tay rất tàn nhẫn.
Người đàn ông nâng tay lên, lòng bàn tay quẹt thử qua vết bóp cổ, đó là dấu vết bóp cố thật.
“Anh nghỉ ngờ là em bịa đặt để vu hãm cô ta sao? Mộ Ngọc My cần răng nói: “Cô ta muốn bóp chết em! Người phụ nữ này như bị điên vậy, không biết cô ta bị cái gì kích thích, đột nhiên bạo lực với em! Tuấn Phong, anh đưa cô ta đi bệnh viện tâm thần khám xem rốt cuộc cô ta có phải bị bệnh tâm thần gì hay không, nếu không cô ta mà ở trong nhà như này giống như một quả bom hẹn giờ vậy, em sợ hãi…”
“Cô ấy đâu”
“Cô ta chạy rồi”
Màu mắt Bạc Tuấn Phong như càng đen hơn: “Chạy rồi?”
Mộ Ngọc My gật gật đầu: “Đương nhiên cô ta muốn bỏ chạy! Cô ta là tội phạm giết người, nếu cô ta còn không chạy ở lại để cảnh sát à?”
“Cảnh sát?” Bây giờ, mắt Bạc Tuấn Phong mới nhìn về phía cô ta “Cảnh sát ở đâu”
Người giúp việc lấy dũng khí lên tiếng lần thứ hai: “Bạc gia, tình huống lúc ấy ngài không thấy được, quả thật cô ta như người phát bệnh chó dại vậy, chúng tôi chưa gặp trường hợp như vậy bao giờ, sợ tới mức nhanh chóng báo cảnh sát, chúng tôi thật sự sợ bà chủ bị cô ta bóp chết!”
Đám người giúp việc khoa tay múa chân, thêm mầm thêm muối Bạc Tuấn Phong nghĩ đến chiếc xe đột nhiên chạy ra từ ga ra, nhất định là Vân Giai Kỳ lái đi Anh quay người muốn ra ngoài Mộ Ngọc My giữ chặt cánh tay anh, khấn trương hỏi: “Tuấn Phong, anh muốn đi đâu?”
Bạc Tuấn Phong muốn bỏ tay cô ta ra, Mộ Ngọc Mỹ lại càng giữ chặt hơn: “Tuấn Phong, anh ở lại với em được không? Em rất sợ hãi, ông nội không ở nhà, anh cũng không ở, trong nhà chỉ có một mình em, em sợ người phụ nữ kia quay lại muốn giết em thì làm sao bây giờ?”