Chương
Súng vang “pảng” một tiếng!
Quạ đen đậu trên nhánh cây đầu đường bị dọa sợ, chúng vỗ cánh phành phạch bay đi.
Bệnh viện.
Cuối cùng Bạc Tiêu Dương đã tỉnh lại Cậu ta mở to mắt, nhìn thấy Bạc Tuấn Phong và Phó Lam Tiêu đang đứng ở một bên. Cả người cậu ta lạnh lẽo, tuy trong phòng đang mở máy sưởi nhưng cậu ta vẫn cảm thấy vô cùng lạnh.
Kim truyền dịch trên cánh tay đang liên tuc truyền từng qiot vào.
“Sao rồi Phó Lam Tiêu thấy cậu ta tỉnh lại bèn căng thẳng cúi người hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
Bạc Tiêu Dương há miệng thở dốc: “Lạnh”
Bạc Tuấn Phong dựa vào mép giường, ấn đường nhíu chặt: “Muộn một chút nữa là cậu đã chết rồi”
Bạc Tiêu Dương nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Cậu trúng thuốc, dược tính không được giải trừ, suýt chút nữa đã suy gan cấp tính rồi”
Suy gan sẽ dẫn tới tử vong, đặc biệt là suy gan cấp tính.
Bạc Tiêu Dương muốn ngồi dậy nhưng cả người lại không có sức, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Mặc dù dược tính đã được giải trừ, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy mình không tài nào điều khiển cơ thể được.
Cậu ta quay đầu thì nhìn thấy Bạc Ngạn Thiên đang đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng.
Bạc Ngạn Thiên cũng không vào trong mà chỉ đứng ở cửa, mặc dù có uy nghiêm của chủ nhân nhà họ Bạc chống đỡ, nhưng ông ta vẫn có vẻ hơi xấu hố.
Ông ta không ngờ tới Bạc Tiêu Dương lại suýt chút nữa mất mạng vì chuyện đó.
Vừa nhớ đến thuốc này là Bạc Minh Lâm cho ông ta, trong mắt Bạc Ngạn Thiên lại hiện lên vẻ phẫn nộ. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lúc Bạc Minh Lâm đưa thuốc này cho ông ta đã từng nói, mặc dù là thần tiên trên đời cũng khó có thể chống cự được dược tính của thuốc này, nhưng không hề nói cho ông ta rằng tác dụng phụ của thuốc này sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Sao ông cụ có thể ngờ được tuy Bạc Tiêu Dương trúng thuốc nhưng vẫn có thể giữ được lý trí chứ.
“Giai Kỳ đâu..” Bạc Tiêu Dương hỏi “ô ấy vẫn ổn”
Nhất định đã bị cậu ta dọa sợ rồi.
Phó Lam Tiêu nói với Bạc Tuấn Phong: “Chỗ này không sao nữa rồi, tôi ở lại chăm sóc Tiêu Dương, ngài đi về trước đi”
Bạc Tuấn Phong liếc nhìn Bạc Tiêu Dương, thấy cậu ta nhắm hai mắt lại, tiếp tục lâm vào hôn mê, anh bèn đứng dậy đi tới cửa Bạc Ngạn Thiên lui nửa bước.
Bạc Tuấn Phong liếc nhìn ông ta: “Ông nội còn muốn ở lại đây à?”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Ông không yên tâm, muốn ở lại chăm sóc nó”
Bạc Tuấn Phong rời đi, gương mặt không có biểu cảm gì Bạc Ngạn Thiên nhìn bóng dáng Bạc Tuấn Phong rời đi với tâm trạng phức tạp, ông ta thở dài một hơi trong lòng.
Bạc Tuấn Phong vừa mới trở lại nhà họ Bạc, lái xe đậu trong gara thì phát hiện thiếu một chiếc xe Rolls-Royce Gusteau.
Thông thường chiếc xe này chỉ có một mình anh dùng thôi, đột nhiên lại không thấy nó nữa là sao.