Bên ngoài phòng mổ của bệnh viện.
Lê Vu An ngồi trên chiếc ghế dài ở góc ngoài cùng, kể lại mọi chuyện trong phòng nghỉ——
Bùi lão gia tử lấy quan hệ "Huyết thống" làm điều kiện, muốn Lê Vu An theo ông trở lại nhà họ Bùi, nói muốn "bồi thường", nhưng trong giọng nói lạnh lùng không được từ chối.
Đối mặt với nhà họ Bùi hoàn toàn xa lạ, Lê Vu An vốn không có ý định quay trở về.
Mà y có thể nhìn ra, Bùi lão gia tử và vợ chồng Bùi thị rất bảo vệ Bùi Hoán "không cùng huyết thống", đoán chừng sẽ không để cho đối phương rời khỏi nhà họ Bùi.
Lê Vu An không có cách nào tự thuyết phục mình rằng, mình và Bùi Hoán sống chung một mái nhà, nếu mình đã sai thì thà không sửa cũng được.
Bùi lão gia tử nói một là một hai là hai, Lê Vu An thực chất bên trong là một đứa trẻ bướng bỉnh, hai người có những ý nghĩ hoàn toàn khác nhau, một tới hai đi liền xảy ra tranh chấp.
Nghiêm trọng nhất là lúc, Bùi lão gia tử còn thở hổn hển tiến lên lôi kéo Lê Vu An.
Lê Vu An ngồi ở góc băng ghế dài, nhìn đèn cấp cứu còn bật sáng cách đó không xa, trong lòng tràn ngập tự trách chưa từng có: " Tôi...tôi không phải cố ý, tôi cũng không có bao nhiêu sức lực."
Y chỉ muốn thoát khỏi trói buộc của Bùi lão gia tử, nhưng vẫn chú ý đến phép tắc, nhưng y không ngờ-----
Bùi lão gia tử đột nhiên không thể đứng vững rồi ngã về phía sau, cứ như vậy nặng nề ngã xuống đất.
Bùi Hoán đứng phía sau lưng đối phương chỉ cách đó một bước nhưng không bước tới đỡ mà để mặc ông ngã xuống.
Lúc đó, Lê Vu An kinh hãi đến đầu óc trống rỗng, cho đến khi Yến Sầm cùng Bùi Ý chạy vào, còn Bùi Hoán đỏ mắt đổ lỗi mọi chuyện cho y——
Tựa như một chiếc nồi đen đã được chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ y cõng trên lưng.
Lê Vu An nghĩ tới những ác ý kỳ quặc này, nhịn không được phát run.
Y không hiểu tại sao y đã bắt đầu một cuộc sống mới nhưng những người này, những sự tình này vẫn đeo bám y mãi không buông?
Nếu lần này Bùi lão gia tử xảy ra chuyện, liệu y có gián tiếp gây ra sai lầm lớn không?
Bùi Ý vỗ nhẹ vào bàn tay đang run rẩy của Lê Vu An, thấp giọng an ủi: " Lê Vu An, đừng lo lắng, chúng tôi đều tin tưởng vào cậu."
Yến Sầm đứng ở bên cạnh không nói gì, lông mày nhíu chặt.
Vừa rồi tìm thấy Lê Vu An trong phòng toilet, tình trạng của y còn tệ hơn bây giờ, đương nhiên hiện tại cũng không khá hơn là bao.
Đối phương luôn nhận lỗi về mình.
Nếu như Bùi lão gia tử ngoài ý muốn gặp tai nạn bị ngã, vậy y làm sao có thể trốn sâu trong nội tâm tự trách?
"Không thích hợp."
Lê Vu An liên tục nhớ lại tình huống vừa rồi, lập tức nhìn người bạn mình tin tưởng nhất.
"Bùi Ý, Bùi Hoán khi đó rõ ràng là đứng sau lưng lão gia tử, cho dù có ngã xuống, cậu ta cũng có thể đỡ được ngay lập tức."
Bùi Ý nhận ra điều gì đó kỳ lạ trong lời nói này, quay sang trao đổi ánh mắt mờ mịt với Bạc Việt Minh bên cạnh.
Khi nhận được tin nhắn WeChat từ người yêu, Bạc Việt Minh vừa lúc cũng đang trên đường đón cậu vì thế mới tới nhanh như vậy.
Lê Vu An bất an liếc nhìn Yến Sầm, vẫn như cũ sợ đối phương hiểu lầm mình là đang giảo biện trốn tránh trách nhiệm.
Y nhanh chóng quay mặt đi, che mặt hít một hơi thật sâu: " Nói tới nói lui, tôi cũng không nên cãi vã hay dùng sức với ông ấy."
Yến Sầm nhìn thấy y bất an không thể kiềm chế, ấm giọng an ủi: "Tôi nghĩ Bùi lão gia tử có thể có vấn đề về tim, càng lớn tuổi, càng dễ phát bệnh đột ngột, đừng hoảng sợ cũng đừng gấp."
Giọng điệu vẫn bình tĩnh như mọi khi, mang theo dịu dàng đến cực điểm.
Lê Vu An theo bản năng hướng ánh mắt nhìn Yến Sầm, chợt nhớ tới cái ôm đột ngột cách đây không lâu, cùng những câu nói trong cái ôm đó——
"Đừng sợ, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ bảo vệ em."
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim hoảng loạn của Vu An bị giữ chặt một cách lặng lẽ, một sự ỷ lại mà y không thể khước từ.
Tiếng bước chân lại lần vang lên, phá vỡ khoảnh khắc im lặng của hành lang.
Bùi Ý là người đầu tiên nhìn thấy thân ảnh cao lớn đang đi tới, vội vàng đứng dậy vẫy tay: "Anh!"
"Cẩn thận!"
Tần Dĩ Thuấn sải bước đi tới, lập tức bảo vệ Bùi Ý trong phạm vi của anh: "Em không sao chứ?"
Lê Vu An im lặng nhìn khuôn mặt tương đối xa lạ và lạnh lùng trước mặt, trong lòng dâng lên một tia hâm mộ khó tả——
Tần Dĩ Thuấn là quân nhân xuất ngũ, cũng là cháu ngoại của Bùi lão gia tử.
Bùi Ý từng tiết lộ với y, anh họ Tần Dĩ Thuấn mười phần là " ship em trai", anh không hề qua loa trong việc bảo vệ khuyết điểm của mình, ngay cả Bạc Việt Minh cũng phải nể anh ba phần.
Tần Dĩ Thuấn nhạy bén bắt được ánh mắt của Lê Vu An, ánh mắt sắc bén nhìn qua: " Em chính là Vu An?"
Lê Vu An đang định trả lời thì bị một giọng nói lo lắng khác cắt ngang——
"Lão gia tử đâu rồi? Ở chỗ nào?"
Vợ chồng Bùi Như Chương vội vàng chạy vào, phía sau hai người, cũng không biết không biết nhận được tin tức từ đâu chạy tới An Dương.
Hành lang bệnh viện vốn không rộng rãi, lập tức chật kín người.
" Chúng ta gặp nhau ở cổng bệnh viện, anh là người vào trước." Tần Dĩ Thuấn trực tiếp vạch ra ranh giới rõ ràng với ba vị trưởng bối này, nhìn một lượt rồi mới đi thẳng vào vấn đề: "Lão gia tử hiện tại thế nào rồi? "
Yến Sầm không muốn Lê Vu An nhớ lại cảm giác thống khổ vừa rồi, thay thế trả lời: " Vào trong đã nửa tiếng nhưng vẫn chưa ra, tình cờ hôm nay chúng tôi có cuộc họp dự án với Tiểu Lê Tổng, cho nên vừa vặn gặp nhau."
" Ba, mẹ, con xin lỗi, con đã không chăm sóc tốt cho ông nội."
Bùi Hoán im lặng bước ra ngoài, đôi mắt đỏ hoe, cảm giác áy náy tràn ngập khắp cơ thể.
Từ nãy đến giờ gã chỉ đứng một mình ở ngoài cửa phòng cấp cứu.
An Dương đứng ở cuối đám người cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Bùi Hoán, ước gì mình có thể lập tức nhấc chân, chạy đến an ủi con trai.
"..."
Lê Vu An thấy phản ứng của An Dương, tâm lại lạnh một nửa.
Từ lúc quyết định chuyển nhà đến nay, An Dương chỉ đến gặp y một lần, là để xét nghiệm ADN nực cười đó, bây giờ "hai mẹ con" gặp lại nhau, đối phương dường như đã quên y.
Lê Vu An tràn ra một tiếng cười khổ, vô tình rơi vào tai An Dương.
An Dương dừng lại bước chân, chỉ có thể nhượng ngùng mở miệng: "Tiểu An, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Lê Vu An ngoảnh mặt đi, phớt lờ câu hỏi của bà.
Cùng lúc đó, Đặng Tú Á không ngừng nhìn Lê Vu An, cảm xúc chập trùng đến kịch liệt, trái tim vốn đã dần trống rỗng kể từ bữa tiệc sinh nhật, dường như đang nhanh chóng mọc ra bằng máu thịt.
Im lặng tràn ra.
Mỗi người đều có những suy nghĩ của riêng mình, kiếm chế giống như một quả bóng bay càng lúc càng phồng lên, sẽ luôn có một khoảnh khắc nó nổ tung.
Bùi Như Chương nhìn xung quanh nhìn chằm chằm vào Bùi Hoán: " Tiểu Hoán, con nói đi! chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Đôi mắt của Bùi Hoán vẫn đỏ hoe, như đang tự trách mình: " Ông nội, ông nội khăng khăng muốn gặp Lê tiên sinh, con không thuyết phục được nên đã đưa ông đến gặp cậu ấy."
Bùi Như Chương hiểu ra điều gì: "Sáng nay có kết quả xét nghiệm ADN chưa?"
Bùi Hoán gian nan gật đầu.
Kể từ bữa tiệc sinh nhật, Lê Vu An từ chối, không chịu phối hợp xét nghiệm ADN.
Sau đó, An Dương tìm thấy tóc rụng của y trong phòng ngủ, lén đưa cho nhà họ Bùi làm xét nghiệm ADN, sáng nay mới có kết quả giám định cho nên Bùi lão gia tử mới sốt ruột chạy tới cửa.
Sau khi xác nhận triệt để sự thật, Đặng Tú Á bỗng nhiên che miệng của mình, hốc mắt chua trở nên chua xót.
Bà ta thực sự muốn lao tới ôm lấy đứa con trai mà bà ta chưa bao giờ yêu thương kể từ khi sinh ra, nhưng khi bà tanghĩ đến thái độ châm chọc của mình trong ngày sinh nhật đó ——
Bà ta chỉ muốn tát mình hai phát! Sao có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy!
" Ông nội đến thuyết phục Lê tiên sinh về nhà, ông nói muốn đền bù tốt những thua thiệt trong mấy năm nay, nhưng Lê tiên sinh dù thế nào cũng không chịu nhận nhà họ Bùi, nói chuyện được một lúc liền có điểm không thoải mái."
"..."
Hai tay buông thõng của Lê Vu An vô thức siết chặt thành nắm đấm, nhưng y không có cách nào phản bác——
Những gì đối phương nói quả thực là sự thật, thế nhưng giọng điệu này sao lại nghe có hơi kỳ quái? Mang lại cho y một loại nghẹn khuất không thể diễn tả!
Bùi Như Chương nhìn thật sâu vào Lê Vu An hỏi lại: "Sau đó thì sao? Lão gia tử ngày thường thân thể cốt cách cường tráng như vậy, làm sao có thể vô duyên vô cớ ngã xuống hôn mê!"
"Lê tiên sinh muốn đi, nhưng ông nội không cho, sau đó liền xảy ra chuyện." Bùi Hoán nói ngắn gọn, lời này mang lại cho mọi người rất nhiều trí tưởng tượng.
Tần Dĩ Thuấn vốn là một quân nhân, không cảm thụ được lời nói nửa nói nửa ẩn này, nhìn thẳng vào Bùi Hoán hỏi lại: "Ý cậu là, nguyên nhân khiến lão gia tử ngã xuống hôn mê, là vì Lê tiên sinh đẩy ông?"
"..."Bùi Hoán nhìn Lê Vu An muốn nói lại thôi.
Ánh mắt ẩn chứa cảm xúc dường như đang che giấu điều gì đó với đối phương, giống như những lời oán trách và lên án trong im lặng.
Lê Vu An chỉ cảm thấy có miệng khó trả lời, một mực thuật lại: " Tôi chỉ tránh ra mà thôi, tôi không cố ý đẩy ông ta!"
Bùi Hoán cụp mắt xuống: "Đúng vậy, là tôi kịp thời ngăn cản, cho dù ông nội có thân thể cốt cách mạnh đến đâu, nhưng sức lực của ông cũng không thể so sánh với người trẻ tuổi chúng ta."
"..."
Bùi Ý nhìn Bùi Hoán diễn kịch, nhắc nhở: " Camera."
Yến Sầm lập tức nắm được mấu chốt, lập tức nói hộ Lê Vu An đang khó khăn giải thích: " Cũng đúng, tôi nhớ rõ trong studio YWY khắp nơi đều có camera giám sát, phòng nghỉ chắc hẳn cũng lắp rồi phải không? đến lúc đó xem camera liền biết."
"Hơn nữa, tôi nghĩ triệu chứng vừa rồi của Bùi lão gia tử giống một cơn đau tim hơn là hôn mê do bị thương."
"..."
Bùi Hoán nhìn ánh mắt Yến Sầm dưới tròng kính, ánh mắt cụp xuống nháy mắt lướt qua một tia kinh hoảng.
Bề ngoài cậu ta vẫn bình tĩnh, nhưng trong đầu cậu ta đang nhớ lại tình huống vừa rồi——
Lê Vu An xác thật đã thoát khỏi tay Bùi lão gia tử, nhưng cường độ không được coi là "đẩy", chỉ là đối phương bị bệnh, không rõ nguyên nhân mà cứng đơ người không thể đứng vững.
Bùi Hoán đứng ở phía sau lẽ ra có thể kịp thời đỡ được ông ta, nhưng ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ xấu xa, không còn thời gian để ngẫm nghĩ nữa.
Bùi Hoán hơi nghiêng người sang một bên, giả vờ như không kịp đỡ lấy, để cho Bùi lão gia tử ngã xuống bàn trà rồi ngã lăn xuống đất.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá đột ngột.
Bùi Hoán trơ mắt nhìn Bùi lão gia tử xảy ra chuyện, hối hận cũng đã muộn!
Vì vậy, cậu ta chỉ có thể thừa dịp Yến Sầm và những người khác chạy tới trước, đem tất cả lỗi đều đẩy lên người Lê Vu An.
Lúc này, trong đầu Bùi Hoán như một cỗ máy vận chuyển tốc độ cao, vô số suy nghĩ hiện lên——
Camera?Tại sao cậu ta không nhìn thấy nó?
Điều gì sẽ xảy ra nếu camera giám sát ghi lại cảnh cậu ta không đỡ lấy ông nội?
Không đúng, nếu có camera làm bằng chứng, Lê Vu An vì sao còn lo lắng như vậy?
"..."
Bùi Ý nhìn chằm chằm vào những thay đổi trên khuôn mặt Bùi Hoán chỉ trong vài giây cậu đã hiểu ra đằng sau nó chắc chắn có quỷ: "Nói dối!"
Có camera trong phòng nghỉ, nhưng góc quay có thể không thu được nhiều.
Sở dĩ cậu chỉ rõ " camera" là để đánh lừa phản ứng của Bùi Hoán, cho dù đối phương có giấu kỹ đến đâu, nhưng với chứng cứ không xác thật phản ứng đầu tiên vẫn là sợ hãi.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Bùi Hoán.
Hô hấp của Bùi Hoán thắt lại, cậu ta lớn tiếng giải thích: " Tôi không làm vậy! tôi có thể nói dối cái gì đây?"
Ánh mắt sâu không lường được của Tần Dĩ Thuấn chuyển từ khuôn mặt của Bùi Ý sang Bùi Hoán, anh sớm đã nhìn thấu cách làm người của cậu ta hơn bất kỳ ai, trầm giọng ép hỏi: "Vậy cậu chột dạ cái gì?"
Đối mặt với âm thanh ép hỏi, Bùi Hoán mượn đề tài nói chuyện của mình: " Anh! Em biết anh luôn thiên vị Tiểu Ý, nhưng tại sao anh có thể nghi ngờ em chỉ vì lời buộc tội không rõ ràng của cậu ta?"
" Em luôn coi anh và lão gia tử như người thân của mình, nếu ông ấy xảy ra chuyện gì thì có chỗ tốt nào cho em? Em và ông không có quan hệ huyết thống cho nên em đáng trách sao?"
Bùi Hoán đỏ mắt không cam lòng lên án, giống như là nhận ấm ức rất lớn.
" Xem như người thân?"
Tần Dĩ Thuấn có thể nhìn ra Bùi Hoán đang âm thầm thay đổi chủ ý, hoàn toàn không bị mắc lừa: " Cậu khi còn nhỏ, đẩy Bùi Ý xuống cầu thang, cậu có bao giờ nghĩ tới em ấy là người thân cậu không?"
"..."
Bùi Hoán nghe vậy biến sắc.
Ở đây ba vị trưởng bối lần đầu tiên biết chuyện này, lực chú ý của bọn họ không khỏi tập trung vào Bùi Hoán.
Tiếng nói chuyện của Tần Dĩ Thuấn vẫn còn tiếp tục, "Bởi vì đố kị mà sinh lòng ác độc, Bùi Hoán, từ nhỏ cậu đã được nuôi thành người bạc tình bạc nghĩa, chẳng qua chỉ là muốn lấy lòng lão gia tử, mặt ngoài để cho ông ấy xem mà thôi!"
"Lão gia tử xảy ra chuyện gì cũng không có chỗ tốt cho cậu, nếu ông bị bệnh rồi té ngã, ông ngoại đúng thật không có gì thể trách cậu!"
"Nhưng cậu nhất định muốn đổ hết chuyện này cho Lê Vu An? Cậu ấy dựa vào cái gì phải cõng cái nồi này?"
"..."
Câu chất vấn bình tĩnh và mạnh mẽ này khiến Bùi Hoán không nói nên lời, cậu ta nhanh chóng nhìn xung quanh đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhắm ngay vào người không nên xen vào việc của người khác An Dương.
An Dương còn đang sững sờ, lần đầu tiên cảm nhận được xin giúp đỡ của con trai mình, trong lòng run lên.
Bà không cần suy nghĩ vòng qua Lê Vu An, kích động đi đến trước mặt Bùi Hoán: " Yến tổng không phải đã nói rồi sao? lão gia tử rất có thể có vấn đề về tim, vấn đề bây giờ là tình trạng của ông ấy, cậu ở chỗ này nói lung tung chỉ trích làm cái gì?"
Bùi Hoán nhân cơ hội giả vờ ngoan ngoãn, thấp giọng tủi thân: " Con thật sự không có."
Đối mặt với "đứa con" mà bà ta đã nuôi nấng hơn 20 năm, Đặng Tú Á cũng vô thức bảo vệ cậu ta; "Đúng vậy, Tiểu Hoán là đứa trẻ mà chúng ta nhìn thằng bé lớn lên, sẽ không làm tổn thương lão gia tử."
Hai bà mẹ một trái một phải đứng bên cạnh Bùi Hoán, với thái độ bảo vệ giống như trong bữa tiệc sinh nhật.
Tia sáng trong lòng Lê Vu An hoàn toàn bị dập tắt, mang theo một tia trào phúng đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn tám trăm: " Thời điểm tôi bị cậu ta vô tình cố ý nghi ngờ, mấy người có ai tin tưởng tôi không, hay có ai đứng ra nói một câu cho tôi không?"
"Tiểu An."
"Vu An."
An Dương và Đặng Tú Á đồng thanh nói, chỉ là người trước chột dạ áy náy, người sau đau lòng tự trách.
Lê Vu An không để ý đến trong mắt bọn họ có bao nhiêu cảm tình, ngữ khí bình thản như người ngoài cuộc: "Dù mấy người có tin hay không, tôi không đẩy lão gia tử, cũng chưa bao giờ nghĩ tới tổn thương ông ta."
"Bây giờ mọi người đã đến đông đủ, vậy để tôi lại nói một lần cuối cùng——
" Tôi căn bản không muốn biết mình là con của ai, cũng không muốn trở thành thiếu gia của nhà người khác vì một cái hư danh!"
" Bùi tổng, Bùi phu nhân, bữa tiệc sinh nhật mà hai người chuẩn bị kỹ lưỡng cho Bùi Hoán là thứ mà tôi không bồi thường nổi, nếu không có mối quan hệ huyết thống này, tôi ở trong mắt mấy người như cũ vẫn là một đứa trẻ vô danh tiểu tốt."
"Không phải, Vu An!"
Đặng Tú Á hoảng hốt xua tay, muốn chạm vào y nhưng lại sợ Lê Vu An không vui: "Hôm đó tâm tình mẹ cực kỳ không vui, nói chuyện không dễ nghe, con đừng..."
Giải thích được nửa đường, bà bị ánh mắt lạnh lùng của Lê Vu An cản trở về.
Lê Vu An nhìn An Dương đang bảo vệ Bùi Hoán, trong lòng một tia lưu luyến cuối cùng hoàn toàn biến mất: " Bà cũng vậy, nếu không có mối quan hệ huyết thống, tôi trong mắt bà cũng chỉ là một kẻ vô dụng."
Cùng một câu có nhiều ý nghĩa khác nhau.
Lê Vu An nhớ lại tất cả những gì An Dương đã làm với mình trong những năm qua, đẩy mọi chuyện về cội nguồn.
"Ngay từ năm thứ hai đại học, khi bà đưa cho Bùi Hoán bản kế hoạch thi đấu của tôi, bà đã lựa chọn vứt bỏ tôi."
Lê Vu An hiểu rõ hơn ai hết, nhưng y không bao giờ muốn thừa nhận——
Nhiều năm qua, An Dương mang cho y không còn sự dịu dàng và yêu thương nữa mà là sự kiềm chế áp bức vô tận về mặt tinh thần.
"Nếu đã như vậy, hãy đem sổ sách tính triệt để rõ ràng đi, tôi sẽ trả lại trò chơi Lê Minh cho bà, để bà tiếp tục có đồ vật tặng cho đứa con trai yêu quý của mình."
"Tiểu An, con?"
An Dương hoảng sợ tiến lên một bước, Lê Vu An dứt khoát lui về phía sau: " Yên tâm, trò chơi Lê Minh hiện tại so với lúc trước tôi tiếp quản đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất bà cũng có thể cho đi."
Lê Vu An từng cảm thấy vô cùng áy náy, thân là con trai, y không thể giúp đỡ Lê Khiếu khi ông bị bệnh nặng, cũng tùy ý để phần áy náy này tiếp tục khóa trên người An Dương.
Y từ bỏ nghề nghiệp yêu quý, từ bỏ phẩm giá của mình, cố gắng hết sức để giữ được công ty mà "mẹ" mong muốn, ròng rã bốn năm, Lê Vu An cảm thấy mình đã làm hết sức.
Lê Vu An nhìn Bùi Hoán, lần đầu tiên không giấu được vẻ chán ghét.
Đúng vậy, hai người bọn họ từ khi sinh ra đã bị ôm nhầm, trong chuyện này, năm đó là "trẻ sơ sinh", bọn họ quả thực vô tội.
Nhưng điều này không có nghĩa sau khi Bùi Hoán trưởng thành sẽ vô tội!
" Bùi Hoán, từ ngày cậu lấy đi kế hoạch thi đấu của tôi, cậu đã định là một tên trộm ti tiện!"
"..."
Kế hoạch thi đấu? có ý gì?
Yến Sầm ở bên cạnh Lê Vu An sắc mặt đột nhiên thay đổi, sóng biển trong lòng chợt nổi lên.
Lê Vu An không có thời gian quan tâm đến biểu tình của những người xung quanh, nhìn chằm chằm Bùi Hoán, ý định trút bỏ những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay: " Tôi từ trước tới nay không phải vật hy sinh!"
"Cho dù bọn họ có yêu thương hay bảo vệ cậu đến đâu, tôi Lê Vu An đều sẽ vĩnh viễn căm hận những hành động của cậu!"
Nói xong những lời cuối cùng này, Lê Vu An quay người rời đi, không quay đầu lại cũng không luyến tiếc, y sẽ không bao giờ đi về phía vực sâu sau lưng nữa.
Yến Sầm nhìn bóng dáng Lê Vu An với vô số suy nghĩ.
Nếu là trước đây, nhất định hắn sẽ đuổi theo y mà không chút nghĩ ngợi, nhưng giờ hắn có nhiều chuyện quan trọng hơn cần xác nhận.
Nhất định phải xác nhận!
Yến Sầm im lặng tiến lên hai bước, nhìn thẳng vào mắt Bùi Hoán: " Kế hoạch thi đấu vừa nhắc đến là như thế nào? Vu An có phải là chủ sở hữu thực sự của tài khoản đó không?"
Trong cuộc thi vô danh trực tuyến năm đó, " Bùi Hoán" mà hắn chú ý đã bất khuất khi gặp sóng gió, ngoan cường đến đập nồi dìm thuyền, giỏi đến mức chuyển bại thành thắng, một đường "giết" đến tận ván cuối cùng.
Sự xuất sắc này đến từ sức mạnh và sự tự tin, đồng thời đi kèm với sự kiêu ngạo của một con người!
Lẽ ra hắn nên phản ứng từ lâu——
Hắn trước kia thưởng thức và tán thành " Bùi Hoán" với bây giờ trong lòng tràn đầy tâm tư xấu xa, Bùi Hoán làm sao có thể là cùng một người?
"..."
Trong lòng Bùi Hoán căng thẳng, không biết nên trả lời thế nào: " Học trưởng...học trưởng em."
"Đừng gọi tôi như vậy, tôi đảm đương không nổi tiếng gọi này!"
Đôi mắt dưới tròng kính mất đi vẻ dịu dàng từng có, sắc mặt Bùi Hoán trắng bệch, cậu ta thật sự có cảm tình với Yến Sầm, nhưng cậu ga không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bị bại lộ!"
Yến Sầm nhớ lại lúc đầu mình thưởng thức người trước mặt, hiện tại chỉ cảm thấy phá lệ châm chọc: "Lấy thành tích của người khác để nói chuyện với tôi? Còn nói mình đã làm việc chăm chỉ như thế nào mà không biết ngượng?"
Dưới tròng kính phản ra sự lạnh lùng tàn nhẫn.
An Dương nhìn thấy thái độ của Yến Sầm, tim đập nhanh như trống, "Yến...Yến Tổng, cuộc thi đầu tư đó rất quan trọng sao?"
Yến Sầm cảm thấy cần phải cho An Dương biết hành vi này tệ đến mức nào: "Với khả năng của Lê tiên sinh, một trận thi đấu hàm kim lượng cũng đủ "trò chơi Lê minh" trong tương lai tăng vốn đầu tư nhiều gấp bội, thậm chí gấp trăm lần!"
Bùi Như Chương và Đặng Tú Á nhìn nhau, hoàn toàn không biết sự việc năm đó!
Bọn họ luôn cảm thấy Bùi Hoán học đại học rất tốt, nhưng không nghĩ tới sự xuất sắc này thực sự đã cướp đi nỗ lực và thành quả của con ruột bọn họ?
" Cô An, cô suýt nữa đã hủy hoại cuộc đời và tiền đồ của em ấy, vậy mà bây giờ lại yêu cầu em ấy chấp nhận cõng cái nồi này? có khả năng sao?"
Yến Sầm vứt xuống một tiếng này, ẩn chứa tức giận vì bị lừa gạt, đồng thời cũng tràn ngập cảm giác tội lỗi và ảo não.
Hắn chợt nhớ ra bữa tiệc do nhà họ Bạc tổ chức rõ ràng là buổi gặp mặt giữa hai người——
Nhưng tâm tình Lê Vu An khi nhìn thấy Bùi Hoán nói chuyện vui vẻ với mình là như nào? Cảm giác thế nào khi nhìn hắn khen ngợi một "kẻ trộm"?
Yến Sầm luôn tỏ ra "lịch sự và dịu dàng", cố gắng hết sức để tránh những cảm xúc tiêu cực có thể gây ra trong giao tiếp giữa hai người, hắn cho rằng mình chưa bao giờ gây ra bất kỳ tổn hại nào cho Lê Vu An, nhưng bây giờ sự thật đã nói với hắn rằng——
Hắn đã làm tổn thương Lê Vu An! lấy sự ngu xuẩn của mình tạo ra một thanh kiếm sắc bén, tạo thành một vết thương mà ngay cả chính hắn cũng không hề nhận ra!
Chẳng trách Lê Vu An luôn chống cự và né tránh sự tiếp xúc của hắn, luôn ngăn hắn bằng một rào cản vô hình!
Bùi Ý nói với hắn rằng Lê Vu An phải có 100% sự công nhận, tôn trọng và trả giá tình cảm, dù chỉ thiếu 1% cũng không được.
Cuộc cạnh tranh năm đó là một cái gai trong lòng Lê Vu An không thể loại bỏ hoàn toàn, đối phương tin rằng hắn cũng như những người khác cũng ưu ái Bùi Hoán trong lần " hai chọn một" này?
Khi Yến Sầm nghĩ tới khả năng này, hắn không thể ở lại nơi này nữa, quay người đuổi theo.
Hồi đó hắn đã " tán thành" nhầm người, bây giờ hắn quyết tâm không phạm sai lầm lần thứ hai!
...
Tiếng gọi cứ vang vọng bên tai nhưng không có ai trả lời.
Yến Sầm nhìn cuộc gọi WeChat không có người trả lời, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Lê Vu An sẽ đi đâu?
Với tình trạng thể chất và tinh thần hiện tại của y, y có thể làm gì?
Yến Sầm cảm thấy mình luôn nhất quán về lý trí, nhưng bây giờ hắn lại loạn tay không kiểm soát, ngay khi cuộc gọi Wechat bởi vì thời gian hạn chế mà kết thúc——
Yến Sầm rốt cục cũng nghe thấy một tiếng gọi yếu ớt quen thuộc.
"Yến Sầm, anh đang tìm tôi sao?"
"..."
Yến Sầm vội quay người lại, phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên băng ghế cạnh bãi đậu xe bên cạnh bồn hoa.
Sắc trời đã hoàn toàn tối xuống.
Thân hình Lê Vu An được bao bọc dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi mắt muốn khóc cũng không khóc được lộ ra chút bất lực và bất an.
Bởi vì từ công ty đi ra ngoài quá gấp nên thậm chí còn không mang theo áo khoác, lúc này cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy lạnh lẽo.
"Ừ, tôi đang tìm em."
Yến Sầm nhanh chóng cởi áo khoác, đi đến gần, khoác lên người đối phương: " Có lạnh không?"
Lê Vu An vẫn nắm chặt hộp thuốc lá trong tay, hộp thuốc lá bị ép tới có chút dẹp, y thở ra một hơi lạnh, suy nghĩ ngưng đọng lại: "Tôi chạy ra ngoài mới nhớ ra mình không lái xe, ứng dụng gọi taxi cũng không đặt được."
"Tôi muốn ngồi xuống hút một điếu thuốc, nhưng tôi lại không tìm thấy bật lửa."
Yến Sầm lấy thêm áo khoác cho cho y lần lượt trả lời: "Bật lửa ở trong xe của tôi, vừa rồi quên trả lại cho em, em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi. "
Lê Vu An cụp mắt nhìn hộp thuốc lá của mình, sự tự trách trong lòng không thể tiêu tan: "Nếu hôm nay Bùi lão gia tử thật sự không qua khỏi, thì tôi vẫn phải chịu trách nhiệm, đúng không?"
Chuyện này lại nối qua chuyện khác, hôm nay y cũng không phải hoàn toàn không sai.
" Tôi không nên cùng lão gia tử cãi nhau, thậm chí không nên tránh thoát khỏi tay ông ấy, cho dù tôi không phải là nguyên nhân trực tiếp khiến ông ấy ngã xuống hôn mê, nhưng tôi cũng đã gián tiếp gây ra thương tích cho ông ấy, đúng không?"
Yến Sâm cau mày, tiếng trả lời lại kiên định: "Không đúng, cũng không phải!"
"Vu An, chuyện này không liên quan đến em, em không nên đổ hết trách nhiệm lên đầu mình."
" Bệnh viện có người trông coi, tôi sẽ giúp em nghe ngóng tình huống thân thể của Bùi lão gia tử, em trước tiên có thể buông mọi thứ xuống trước."
"..."
"Em đói không? Tôi dẫn em đi ăn nhé?"
Lê Vu An lắc đầu, một lúc sau mới cẩn thận từng li từng tí cầu xin: "Yến Sầm, anh có thể đưa tôi về nhà được không? Tôi có chút mệt mỏi."
Yến Sầm không chút nghĩ ngợi: "Được, tôi đưa em về."
...
Hai người vừa trở lại xe, Yến Sầm nhanh chóng khởi động máy sưởi.
Lê Vu An cứ như vậy ngồi yên lặng, thần sắc chết lặng không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên, từ khóe mắt thoáng thấy Yến Sầm đang cúi người.
Lông mi cong dài lóe lên một cái, theo bản năng muốn trốn tránh.
Yến Sầm đoán trước được Lê Vu An có khả năng trốn tránh, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay y: "Đừng cử động, tôi chỉ đang thắt
dây an toàn cho em thôi."
"..."
Răng rắc.
Đã thắt dây an toàn.
Lê Vu An lại nhìn xung quanh, phát hiện ngay cả tựa lưng của ghế cũng đã được hạ xuống.
Yến Sầm đối đầu với ánh mắt mê mang của y, dịu dàng dụ dỗ nói: " Thời gian này từ bệnh viện đi ra ngoài sẽ có hơi tắc, em có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, về đến nhà tôi sẽ gọi em?"
Lê Vu An xác thật cảm thấy đầu óc choáng váng.
Trước kia y có thể cố gắng giữ mặt mũi trước mặt Yến Sầm, nhưng bây giờ y đã kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, không thể giả vờ được nữa.
Lê Vu An không từ chối lòng tốt của Yến Sầm, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe chậm rãi khởi động.
Bị rung lắc nhẹ và ghế ngồi tự động sưởi ấm, Lê Vu An gần như không còn sức chống cự, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
...
Nhà mới của Lê Vu An ở cùng khu vực với bệnh viện, nhưng điều kiện đường xá đúng như Yến Sầm dự đoán, có hơi tắc.
Đợi đến khi xe dừng lại ở một khu dân cư thì mất gần nửa tiếng.
Lê Vu An hình như theo thói quen ngủ nghiêng về một phía, hiện tại quay lưng về phía Yến Sầm, đối mặt với cửa xe ngủ thiếp đi.
Yến Sầm không có ý định đánh thức y, chỉ cố gắng hạ thấp động tĩnh xuống xe, đi vòng sang phía bên kia rồi mở cửa ra.
"Huh."
Tiếng mở cửa khiến Lê Vu An hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy có chút yếu ớt.
Yến Sầm dùng đèn xe nhìn rõ tình huống của Lê Vu An, trong lòng chợt cảm thấy có gì đó không đúng——
Lê Vu An vẫn như cũ nhắm hai mắt, lông mày nhíu lại, sắc mặt đỏ bừng dị thường, nhưng môi lại trắng bệch, có chút khô khốc.
"Vu An?"
Yến Sâm cúi người sờ lên trán Lê Vu An, quả thực có chút nóng.
Lê Vu An khó khăn mở mắt ra, suy nghĩ hỗn loạn: "Gì vậy?"
Yến Sầm cởi dây an toàn, không nói hai lời đem y bế lên: "Em bị sốt, tôi đưa em trở về trước."
"..."
Lê Vu An chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội, sau đầu dày đặc đau nhói, y hít sâu hai hơi, trong lúc nhất thời không thể thốt nên lời.
Lê Vu An sống ở tầng ba, cũng có thang máy đi thẳng lên trên.
Yến Sầm nhanh chóng đưa y đến cửa nhà, nhưng lại gặp khó khăn khi đối mặt với cánh cửa điện tử: "Vu An, em đặt mật khẩu mới chưa?"
Lần trước khi thuê nhà, chủ nhà đã chỉ Lê Vu An cách đặt mật khẩu.
Lê Vu An áp vào lòng ngực hắn, không còn khí lực suy nghĩ được gì nữa, lẩm bẩm một dãy số.
"..."
Yến Sầm nghiêng tai lắng nghe: "Cái gì?"
Lê Vu An vô thức lặp lại: "Không hai một chín."
Yến Sầm nghe rõ ràng mật mã điện tử y nói, con ngươi ẩn dưới tròng kính hiện ra một tia kinh ngạc.
Hắn nhập dãy số mà hắn không thể quen thuộc hơn.
0,2,1,9.
"Leng keng."
Tiếng cửa mở nhẹ gõ vào trái tim Yến Sầm, khiến trong lòng hắn run lên.
Yến Sầm ôm lấy Lê Vu An sắp ngã, nhanh chóng ôm y vào phòng ngủ.
Có lẽ chạm vào chiếc gối quen thuộc nên Lê Vu An đang sốt cao cuối cùng cũng phát ra một giọng nghẹn ngào, mềm đến mức khiến người ta không có cách nào không thương.
"Em ngoan, nằm một chút đi."
Yến Sầm cởi áo khoác và giày của Lê Vu An, đắp chăn cho y: "Tôi đi lấy nước và thuốc cho em."
Lê Vu An không trả lời, theo thói quen nghiêng người sang một bên.
Yến Sầm không chậm trễ thời gian mà nhanh chóng đi ra ngoài tìm thuốc.
Hắn lục tung hầu hết các tủ có thể cất đồ nhưng không tìm thấy hộp dụng cụ y tế nào.
"..."
Tại sao lần trước bọn họ đi mua sắm lại quên mất một điều quan trọng như vậy?
Yến Sầm ảo não vì sự sơ suất của hắn, tháo kính xuống sau lại nhanh chóng lấy điện thoại ra đặt thuốc, trong khi chờ đợi còn không quên đun nước ấm cho Lê Vu An.
Yến Sầm đặc biệt trả thêm tiền cho việc chạy việc vặt, thuốc hắn cần cũng tới nhanh chóng.
Hắn lấy nhiệt kế ra, đo nhiệt độ cơ thể của Lê Vu An là ba mươi tám độ năm.
"Vu An, tỉnh lại, uống thuốc rồi lại nghỉ ngơi được không?"
"..."
"Vu An?"
"..."
Yến Sầm gọi mấy lần, Lê Vu An mới trì hoãn cho ra phản ứng.
Y cố gắng nhấc mí mắt nặng trĩu lên, phải rất lâu sau y mới nhận ra người trước mặt: " Hửm?"
"Ngoan, dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp."
Yến Sầm chủ động đỡ Lê Vu An lên, đưa thuốc đã chuẩn bị sẵn.
Lê Vu An ngửi thấy vị đắng của thuốc, chính mình cũng không có ý thức được yếu ớt: "... Tôi không uống có được không?"
"Không được."
Yến Sầm từ chối, giọng điệu có vài phần dỗ dành: " Nghe lời, sẽ không đắng đâu, tôi còn chuẩn bị sẵn kẹo cho em."
Vừa nói, hắn vừa lấy ra chiếc kẹo vừa mua.
"..."
Lê Vu An hơi yết hầu, tựa hồ có chút khát vọng với viên kẹo đột nhiên xuất hiện này.
Y hơi do dự một lúc rồi nuốt luôn thuốc hạ sốt vào.
Đáng tiếc, viên thuốc hạ sốt không hề thuận lợi rơi vào dạ dày mà bị mắc kẹt trong cổ họng, vị đắng của thuốc rất nhanh liền lan rộng.
Lê Vu An vội vàng uống thêm hai ngụm nước, đôi mắt vốn đỏ bừng vì sốt lại càng ươn ướt.
" Đắng quá."
" Ngậm kẹo đi."
Lê Vu An không nghe hắn sắp xếp, dùng hết sức lực còn lại bóp chặt viên kẹo trong lòng bàn tay: "...Không được."
Không ăn, y muốn giữ lại.
Đáng tiếc, sức lực hiện tại của Lê Vu An không thể so sánh với Yến Sầm, lòng bàn tay của y dễ dàng mở ra, viên kẹo lấy được lại rơi vào tay đối phương.
Lê Vu An nhìn Yến Sầm nhanh chóng bóc vỏ kẹo ra, siêu nhỏ giọng nói: "Của tôi mà."
Yến Sầm khó được tràn ra một tiếng cười, đút vào miệng y: " Biết là của em, đừng bảo vệ đồ ăn, về sau sẽ cho em thêm."
"..."
Vị ngọt lan tỏa trong miệng, dần dần tan đi vị đắng.
Lời oán trách nho nhỏ của Lê Vu An lập tức biến mất, y ấn viên kẹo vào đầu lưỡi, chậm rãi hoà tan.
Yến Sầm vòng qua người y không thả: "Còn muốn uống nước không? Có đói không?"
Lê Vu An hậu tri hậu giác phát hiện tư thế của hai người, lắc đầu, kéo chăn co rúm người xuống.
Yến Sầm biết thân thể và tinh thần của y đã quá tải nên cũng không ép buộc: "Vậy em nghỉ ngơi trước đi, chờ em tỉnh lại tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn cho em?"
Lê Vu An ngậm kẹo trong miệng, vẫn có chút mơ hồ và choáng váng: " Tôi không sao."
Yến Sầm điều chỉnh lại tư thế ngồi, cúi người nhặt góc chăn của Lê Vu An, tay hắn đặt ở hai bên gối, phảng phất ôm Lê Vu An vào trong vòng bảo vệ của mình.
Ánh mắt Lê Vu An muốn tránh cũng không được, trong lúc nhất thời không có cách nào nghiêng người sang một bên, không biết là do sốt cao hay là bị người trước mặt ở gần như vậy ảnh hưởng.
Tim đập thình thịch, đầu óc choáng váng.
Lê Vu An miễn cưỡng lên tiếng: "Yến Sầm, đã muộn rồi, anh..."
Yến Sầm ôn nhu ngắt lời: "Đã muộn rồi, nhưng tôi không có ý định rời đi."
Đôi mắt không bị tròng kính che lại càng thêm thâm thúy, Lê Vu An vẫn có thể nhìn thấy trong mắt hắn một tia ảo giác thâm tình, khẽ thở ra một hơi.
Đầu ngón tay của Yến Sầm nhẹ nhàng chạm vào gò má nóng bừng của người bên dưới, đó là điểm mà hắn chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
"Ngủ đi, tối nay tôi sẽ trông em, không đi đâu cả."
_______