Trò chơi Lê Minh.
YWY Studio và trò chơi Lê Minh đã hoàn toàn tách ra trong tuần này, sau khi nhất trí thảo luận, cổ đông chính của studio đã trở thành Bùi Ý, và Lê Vu An trở thành người điều hành chung của studio kiêm một trong những cổ đông.
Về cổ phần " trò chơi Lê Minh", tạm thời không có gì thay đổi, vẫn dựa theo bố trí ban đầu.
Nhờ nhân mạch của Bạc Việt Minh âm thầm tìm, địa chỉ mới của studio đã được xác định, trước mắt đang được tiến hành trang hoàng, đội ngũ nòng cốt của studio sẽ tiến hành chuyển đến trước Tết Âm phòng họp.
Bùi Ý đóng thông tin trò chơi mà cậu đã sớm nhớ kỹ trong lòng: "Hôm nay tôi chỉ phụ trách "điểm bán trò chơi", những việc khác phải giao cho cậu rồi, tiểu Lê tổng."
Trò chơi 《Mạt Vụ》 mà bọn họ đang cùng nhau sắp xếp chẳng mấy chốc sẽ tiến vào vòng ra mắt đầu tiên, cuộc gặp gỡ hôm nay sẽ dành cho các nhà đầu tư của bọn họ——
Đó là báo cáo cuối cùng của trước khi ra mắt.
"Ừm, không thành vấn đề."
Lê Vu An vốn là người điều phối và điều hành studio, nên có mười phần dứt khoát và tự tin.
Bùi Ý trêu chọc: "Lần này không lo lắng nữa sao? tôi nhớ lúc trước đấu thầu, còn có người trốn trong toilet lén lút làm dịu tâm tình mình đấy."
"..."
Lê Vu An nhớ lại tình huống bốn tháng trước, nhẹ nhàng xoay bút trong tay: " Bây giờ không giống lúc xưa, hiện tại tôi cũng không phải chiến đấu một mình."
Kể từ khi chuyển sang nhà mới, Lê Vu An không còn cảm thấy ủ dột nữa, ngược lại như trút được gánh nặng còn có cảm giác nhẹ nhõm, cộng với sự quản lý riêng biệt của YWY Studio, y đã hoàn toàn thoát khỏi xiềng xích của trách nhiệm mà trước đây y phải gánh chịu.
Lê Vu An không còn phải đối mặt với những lời chế giễu và coi thường suốt ngày chỉ để kéo vốn đầu tư, giờ đây y đã có những người bạn, sự nghiệp và đồng nghiệp thực sự của riêng mình, sự tự tin và lòng tự tôn trước đây của y đang dần hồi phục lại như cũ.
Có lẽ nhờ những nguyên liệu được Yến Sầm mua, Lê Vu An cũng sẽ cố gắng làm một bữa tối đơn giản sau khi tan làm trong tuần này.
Mặc dù đều là việc nhỏ không có ý nghĩa, nhưng việc tích lũy những điều nhỏ nhặt như vậy, đã khiến y lần đầu tiên cảm nhận được vẻ đẹp và sự tự do của cuộc sống sau một thời gian dài.
Bùi Ý thấy tình trạng của y ngày càng tốt hơn, cười nói: "Ừm, nên là như vậy, sau khi cuộc họp kết thúc, tối nay tôi mời cậu? Không say không về!"
"Không say không về? Tửu lượng của cậu còn kém hơn cả tôi."
Lê Vu An tiếp tục xoay chiếc bút trong tay, bày tỏ sự nghi ngờ: " Thật sự không cần báo cáo với Bạc tổng nhà cậu sao? không sợ uống say sẽ bị anh ta phạt à?"
Phạt?
Bùi Ý buồn bực ho một tiếng, cảm thấy có chút tự tin nhưng không nhiều: "Không sợ, anh ấy nghe tôi!"
" Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên, kết thúc cuộc trò chuyện vui vẻ giữa hai người.
Nhân viên tiếp tân mở cửa phòng họp, nghiêng người mời người phụ trách được phái tới, đi vào ——
Là Yến Sầm.
Trong nháy mắt thấy rõ người, cây bút đang xoay trên tay Lê Vu An rơi xuống đất, y giả vờ bình tĩnh cúi người nhặt lên, khi nói lại, mang theo một tia câu nệ: " Yến tổng."
Nghe có vẻ như một câu xưng hô bình thường nhưng nhịp tim lại nhanh bất thường.
Sau bữa tiệc lẩu cuối tuần trước, Yến Sầm bất ngờ trở về, đứng trước cửa nhà đối diện với ánh mắt y nói một câu-------
"Ngủ ngon, chúc cậu có một giấc mơ đẹp ở ngôi nhà mới."
Mối quan hệ "bạn bè" đã được thống nhất nhưng trái tim của Lê Vu An lại trở nên hưng phấn không thể kiềm chế.
Đêm đó Lê Vu An trằn trọc không ngủ được, sau khi ngủ say, bóng dáng Yến Sầm ngập khắp mọi nơi.
Y biết mình vẫn hoàn toàn thất bại, nhưng vẫn không dám có ý nghĩ gì thêm với Yến Sầm.
Lê Vu An chỉ tự thuyết phục mình: Hai người không phải ngày nào cũng gặp nhau, có lẽ thời gian trôi qua, mình sẽ có thể chậm rãi áp chế loại cảm xúc này.
Cứ như vậy "ẩn mình" cho đến lần gặp lại, tất cả chỉ còn lại "bạn bè".
Nhưng Lê Vu An không ngờ rằng "cuộc gặp tiếp theo" sẽ diễn ra vào ngày hôm nay.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ không báo trước, y thậm chí còn không có thời gian để chăm sóc hình tượng bên ngoài của mình.
Trong lúc Lê Vu An đang xuất thần, có người thay mặt y lên tiếng: "Chào buổi chiều mọi người, hoan nghênh đến với studio YWY của chúng tôi."
Bùi Ý mở miệng, còn cố ý hỏi nhiều một câu: " Yến tổng hôm nay có vẻ rảnh, tự mình đến luôn?"
Từ lúc Yến Sầm bước vào cửa, ánh mắt hắn đã khoá chặt mục tiêu của mình.
Nghe được câu hỏi của Bùi Ý, hắn bất đắc dĩ quay đầu lại, giả vờ nghiêm túc: " Tống Từ ban đầu đáng lẽ phải phụ trách về mảng này, nhưng ba cô ấy bị bệnh nên xin nghỉ phép tạm thời để trở về Đức."
" Trò chơi 《 Mạt Vụ 》 là một trong những dự án đầu tư trọng điểm của chúng ta, tôi sẽ thay mặt cô ấy đến xem trực tiếp, hai người có phiền không?"
Bùi Ý nhẹ nhõm đáp lại: " Yến tổng là nhà đầu tư, đương nhiên là anh định đoạt."
Yến Sầm mỉm cười đẩy kính lên, ánh mắt trở lại trên mặt Lê Vu An: " Tiểu Lê Tổng, đã lâu không gặp."
Chỉ mới năm sáu ngày kể từ khi hai người gặp nhau vào cuối tuần trước.
Lê Vu An không biết Yến Sầm đang nghĩ gì trong lòng, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nói: "Yến tổng, chào buổi chiều."
Hai người đã thống nhất, trong công việc không thay đổi xưng hô.
"..."
Bùi Ý nhìn qua nhìn lại giữa hai người, trong lòng cảm thấy như một tấm gương sáng——
Một người nói không hề lo lắng, trên thực tế còn đánh rơi cả bút và giấy.
Một người nói thay người khác đi xem trực tiếp, nhưng khi gặp lại nói đã lâu không gặp?
Nếu cậu nhớ không lầm thì hai người gặp nhau cách đây không lâu vì chuyện " Studio rách ra"?
Chẳng qua trong thời gian làm việc, không nói việc tư, mọi người có mặt đều bước vào báo cáo công việc.
...
Sau một tiếng rưỡi, cuộc họp hoàn toàn kết thúc.
Dưới sự chỉ đạo của Yến Sầm, những nhân sự liên quan của dẫn đầu trở về công ty tiến hành họp tổng hợp, phân chia công việc, đưa ra mệnh lệnh hỗ trợ.
Lê Vu An nhìn Yến Sầm vẫn còn đứng tại vị trí, trong mắt có chút né tránh, không dám nhìn xa hơn: " Yến tổng, anh có cái gì thắc mắc sao?"
Yến Sầm bắt được vẻ mặt của y, hỏi lại: " Nếu không có vấn đề gì, một lát nữa tôi sẽ rời đi?"
"..."
Lê Vu An tạm ngừng, đầu ngón tay cầm văn kiện có dấu hiệu ửng đỏ.
Yến Sầm trong lòng hiểu rõ, không dấu vết nhíu mày——
Trên thực tế, hắn cảm thấy Lê Vu An có chút né tránh câu trả lời WeChat trong tuần này, cho nên mới nhắm chuẩn thời cơ tìm tới.
Yến Sầm chưa bao giờ là người sống tình cảm, trái lại, hắn sẽ đặc biệt tôn trọng cảm xúc của mọi người xung quanh, sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì hấp tấp hay bốc đồng.
Hắn khẳng định mình có ấn tượng tốt với Lê Vu An, dự định dùng quan hệ " bạn bè" để khéo léo khép lại mối quan hệ trước khi theo đuổi y.
Tuy nhiên, trong lòng Lê Vu An có nhiều xiềng xích hơn hắn tưởng tượng, cho dù thỉnh thoảng bộc lộ sự thật và tự tổn thương mình, nhưng vẫn có thời điểm trốn tránh giấu giếm
Yến Sầm không yêu cầu xa vời Lê Vu An là người chủ động trong bất kỳ mối quan hệ, vậy chỉ có thể là hắn chủ động trực tiếp.
Nghĩ đến đây, Yến Sầm đem ánh mắt chuyển sang Bùi Ý: "Tối nay cậu có rảnh không? Nếu không ngại, tôi ở đây đợi các cậu tan làm, sau đó gọi Bạc Việt Minh đến luôn?"
Bùi Ý và Lê Vu An quan hệ không tệ, Bạc Việt Minh lại là bạn thân của hắn.
Mượn mối quan hệ bạn bè để có cuộc gặp mặt, khi bữa tiệc kết thúc, đôi tình lữ Bạc Việt Minh và Bùi Ý, chắc chắn sẽ cùng nhau rời đi.
Đến lúc đó " người ở lại " là hai người bọn họ đương nhiên sẽ có cơ hội được ở một mình.Bùi Ý bắt gặp ánh mắt của Yến Sầm dưới tròng kính, bình tĩnh liếc nhìn bạn mình bên cạnh——
Lê Vu An hơi cụp mắt xuống, đầu ngón tay vuốt qua vuốt lại mép văn kiện, từ mang tai treo một màu đỏ ửng.
Bùi Ý nhìn thấu mà không nói gì, vui vẻ đồng ý:" Chẳng qua phải đợi nửa tiếng, trong thời điểm quan trọng, tôi và Lê Viên khó có thể về sớm."
"Lê Viên?"
Yến Sầm mập mờ lặp lại biệt danh này, dưới tròng kính tràn ra một tia thú vị: "Đây là ID diễn đàn của Tiểu Lê Tổng sao? Thật đặc biệt."
Lê Vu An uống một hớp nước: "Để yến tổng chê cười rồi tôi tùy tiện lấy thôi."
"..."
Bùi Ý nhìn hai người qua lại, chợt cảm thấy mình đang " lập loè tỏa sáng", vô cùng nhớ người yêu Bạc Việt Minh lúc này đang bận rộn. ( bóng đèn sáng chói)
Cốc gõ cửa lần nữa vang lên.
Nhân viên lễ tân bước vào, vẻ mặt có chút khó khăn: " Tiểu Lê tổng, ngại quá, xin hỏi các anh đã xong việc ở đây chưa?"
"Có người tự xưng là chủ tịch Bùi thị, không hẹn trước tìm tới cửa."
Cô lễ tân nghĩ đến bộ dáng nghiêm túc không cười của lão gia tử, trong lòng có chút e ngại: " Ông ấy nhất quyết muốn gặp anh, dù có nói thế nào cũng vô dụng, thậm chí còn muốn trực tiếp xông vào."
Vẻ mặt của Lê Vu An hơi thay đổi khi nghe câu nói củ cô lễ tân.
Điều gì lên đến và điều gì không lên đến cuối cùng đã đến.
Bùi Ý và Yến Sầm nhìn nhau, thân là "Người ngoài cuộc" trong lòng bọn họ đều biết rõ——
Lúc này, Bùi lão gia tử đích thân đến thăm, đoán chừng nhà họ Bùi đã tìm ra mối quan hệ huyết thống giữa Lê Vu An và Bùi Hoán, trò hề trong bữa tiệc sinh nhật có lẽ đã được chứng minh.
Lê Vu An trong lòng có chút căng thẳng, nhưng vẫn làm ra quyết định: " Vậy để Bùi lão gia tử cũng vào phòng nghỉ đi, cô xuống nói với bọn họ lát nữa tôi sẽ xuống đó."
" Vâng."
Cô lễ tân nhận được lệnh, vội vàng đi ra ngoài.
Bùi Ý lo lắng: "Vu An, cậu có chắc muốn gặp bọn họ không?"
"Nếu không thể giấu giếm, vậy thì không bằng nói rõ ràng, đáp án của tôi vẫn như cũ, tôi không muốn đi xét nghiệm ADN, chứ đừng nói đến chuyện dính dáng đến mối quan hệ không cần thiết với nhà họ Bùi. Cuộc sống đã định của tôi sẽ không thay đổi."
Sai thì như thế nào?
Có kết quả thì lại đổi về sao?
"Tôi Lê Vu An vô luận họ gì tên gì cũng không cần dựa vào cái gọi là huyết thống và gia thế để sống, không phải sao?"
Yến Sầm nghe câu nói có chút kiêu ngạo của Lê Vu An, cười khẽ đồng ý: "Ừm."
Bùi Ý vẫn lo lắng bạn mình không thể một mình giải quyết được: " Lê Viên, cậu một mình giải quyết được không?"Lê Vu An liếc nhìn Yến Sầm đối diện, không muốn lộ ra vẻ do dự: "Bọn họ cũng không phải sài lang hổ báo, có gì mà không giải quyết được?"
Yến Sầm đưa ra đề nghị: " Như vậy đi, chúng tôi đi ra ngoài, tôi và Bùi Ý sẽ tìm một nơi chờ cậu, nếu cậu cần giúp đỡ, chúng tôi có thể giúp cậu bất cứ lúc nào."
Bùi Ý vội vàng gật đầu: " Tôi đồng ý."
Lê Vu An không hiểu tính nết của Bùi lão gia tử, sợ gây ra chuyện ngoài ý muốn cuối cùng đành phải chấp nhận phương án do Yến Sầm đề nghị.
Ba người cùng nhau bước ra khỏi phòng họp, vừa đến gần phòng nghỉ bên ngoài, cánh cửa từ bên trong mở ra——
Ngoại trừ Bùi lão gia tử, còn có Bùi Hoán đi cùng.
Ông cháu hai người nhìn thấy người tới, ánh mắt đồng loạt thay đổi.
Bùi Hoán buột miệng nói: " Học trưởng, sao anh và Tiểu Ý lại ở đây?"
"..."
Học trưởng?
Học trưởng cái gì?
Lúc trước hắn còn chưa nói không đủ hiểu sao?
Yến Sầm đối mặt với Bùi Hoán giả vờ thân cận, cau mày nói: " và YWY có hạng mục hợp tác."
Trong giọng điệu khách sao cùng xa lạ đặc biệt rõ ràng, thậm chí sau khi nói xong còn nhìn thoáng qua Lê Vu An, sợ đối phương hiểu lầm gì đó.
Bùi Hoán nhạy bén nhận thức được tất cả, trong lòng dâng lên một cảm giác ghen tị khó tả.
Lê Vu An có cái gì tốt hơn cậu ta?
Vì sao ánh mắt Yến Sầm nhìn nó lại khác đến thế?
Không đợi ghen tị cùng đố kị lan tràn, Bùi lão gia tử liền nói: " Cháu chính là Vu An?"
"Vâng."
Lê Vu An bình tĩnh quay lại: " Bùi lão tiên sinh, nếu ông tới tìm tôi là vì có chuyện, thì mời ông vào lại nói, sắp đến giờ tan làm, tôi không muốn chuyện riêng tư của mình lọt vào tai các nhân viên khác."
Bùi lão gia tử đánh giá thần thái và thái độ của Lê Vu An khi nói, hiếm khi đồng ý: " Được, nghe cháu, chúng ta đi vào trong lại nói."
"..."
Bùi Hoán nhìn thấy thái độ hợp tác đáng kinh ngạc của Bùi lão gia tử, trong lòng cậu ta có chút bất an.
Cậu ta không có cách nào ngăn cản việc xác định quan hệ huyết thống, chứ đừng nói đến sự thật về thân thế của mình, nhưng chuyện này cậu ta cũng không phải là người vô tội bị hại sao?
Hai ngày trước cậu ta phái người tiến hành bí mật điều tra, nhà họ Lê đã lụi bại, trò chơi Lê Minh cũng không chịu nổi một kích!
Cuộc sống của Lê Vu An đã không như ý từ năm hai đại học, nếu bây giờ thân phận và địa vị của cậu ta bị đảo ngược, người chịu khổ sẽ là cậu ta!
Không được!
Tuyệt đối không được!
Cậu ta nhất định phải nghĩ biện pháp ở lại nhà họ Bùi!
Bùi Hoán một lần nữa đỡ lấy Bùi lão gia tử, cố ý tỏ ra hiếu thảo: "Ông nội, cháu đỡ ông vào nhé?"
"Được."
Bùi lão gia tử không từ chối lòng hiếu thảo của Bùi Hoán mà chỉ chuyển sự chú ý sang "người ngoài" Yến Sầm và phía sau hắn là Bùi Ý.
"..."
Yến Sầm hiểu được ánh mắt đuổi đi của ông ta, hơi đẩy kính lên: " Nếu như vậy, tôi đưa Bùi Ý đi trước, ba người từ từ nói chuyện."
Cửa phòng khách đóng lại, ngăn cách bóng dáng của Lê Vu An.
Yến Sâm bất an cau mày, trong chốc lát liền nghe thấy Bùi Ý nói: "Đi theo tôi, chúng ta trở lại văn phòng trên tầng chờ."
Không gian văn phòng là một căn hộ hai tầng, không chỉ có thể lên xuống từ bên trong công ty mà còn có thể quay lại cửa phụ trên tầng hai và đến văn phòng từ lối đi thoát hiểm bên ngoài.
Yến sầm theo Bùi Ý trở lại văn phòng của Lê Vu An, nhưng trong lòng lại lo lắng về tình hình của đối phương.
" Bùi Ý, theo sự hiểu biết của cậu về Bùi lão gia tử, lần này ông ta đến tìm Vu An...Tiểu Lê tổng là có mục đích gì?"
Yến Sầm không phải là người thích buôn chuyện, nhưng chuyện này có liên quan đến Lê Vu An, hắn không khỏi lo lắng: "Còn nữa, sự tình ngày hôm ấy có phải là sự thật không?"
Bởi vì thân thế đã chạm đến "vết sẹo bên trong" của Lê Vu An nên hắn hạn chế hỏi.
Bùi Ý gật đầu: "Nhìn dáng vẻ lão gia tử tìm tới cửa, còn có thể là giả sao?"
"Vừa rồi ở trong phòng họp, Lê Viên đã bày tỏ suy nghĩ của mình, cậu ấy không muốn bị cái gọi là huyết thống ràng buộc, cũng không nên gánh chịu lỗi lầm trong quá khứ."
Bùi Ý nhìn Yến Sầm, không quên nói những điều tốt đẹp về bạn tốt: " Từ trong xương cốt Vu An là người mạnh mẽ, cũng rất có trách nhiệm trong lòng, tôi tin cậu ấy sẽ xử lý tốt mối quan hệ này."
"Là bạn của cậu ấy, tôi tôn trọng mọi quyết định của cậu ấy."
Yến Sâm cười khẽ, cũng hướng về phía Lê Vu An: "Ừm, cậu ấy rất ưu tú."
Bùi Ý biết chuyện ở tầng dưới nhất thời sẽ không giải quyết được, nên nhân cơ hội này hỏi: "Yến tổng, anh có tình ý với Lê Viên đúng không?"
Yến Sầm không ngờ Bùi Ý lại bắt đầu chủ đề một cách trực tiếp như vậy, hắn sửng sốt hai giây, nhưng không phủ nhận: "Đúng vậy."
Cho dù đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của bọn họ, hay là cuộc gặp gỡ sau nhiều năm, dù Lê Vu An thể hiện ở khía cạnh nào, với hắn mà nói đều có một loại hình dung khó tả đã thu hút sự chú ý của hắn.
Yến Sầm sẽ không phản đối việc bắt đầu một mối quan hệ, nếu người này có thể là Lê Vu An.
"Nhưng tôi có thể cảm thấy cậu ấy dường như cảnh giác với mọi thứ."
Ngay cả khi họ trở thành bạn bè trên danh nghĩa, Lê Vu An vẫn lịch sự mà khắc chế đối với hắn.
Mặc dù hai người đã từng ăn cơm, uống rượu, đi siêu thị, nấu nướng, nhưng sau khi xa nhau vài ngày, Lê Vu An nhanh chóng kéo lại màn ngăn.
"Anh có thể thấy thái độ của cô An Dương với Lê Viên, những năm nay Lê Viên sống dưới sự chèn ép và ép buộc, cậu ấy đối với anh..."
Bùi Ý muốn nói lại thôi.
Là bạn tốt, cậu hy vọng Lê Vu An có thể tìm về sự tự tin, có được hạnh phúc.
Nhưng tương tự là làm một người bạn, cậu không dám dễ dàng tiết lộ bí mật mà Lê Vu An giấu kín trong lòng nhiều năm.
Bùi Ý dừng lại vài giây, thấp giọng nhắc nhở: " Lê Viên bị từ chối quá nhiều lần, cậu ấy đã quen tự tìm lỗi trên người mình."
Những đả kích như vậy trong nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều năm sẽ phát triển tính cách rất mẫn cảm và tự ti.
"Dù là tình bạn hay tình yêu, điều Lê Viên cần là sự công nhận 100%, sự tôn trọng và trả giá trong tình cảm."
" Dù là thiếu một phần trăm, với cậu ấy mà nói đều không được."
"Tôi biết đầu tư tinh lực như vậy sẽ khiến người chủ động cảm thấy mệt mỏi, nhưng chỉ cần trong lòng Lê Viên vượt qua ngưỡng cửa, cậu ấy sẽ trả lại gấp mười, thậm chí gấp trăm lần."
"Yến Sầm, cứ cho là tôi ích kỷ vì Lê Viên đi—— "
Bùi Ý do dự một chút, sau đó dứt khoát thay mặt người bạn đang lo lắng về chuyện lo được lo mất của mình nói: "Nếu không thể cho cậu ấy 100% thì tốt nhất anh nên từ bỏ ý định theo đuổi cậu ấy ngay từ đầu. "
Chính vì Bùi Ý nhìn thấy tầm quan trọng của Yến Sầm với Lê Vu An nên mới nói ra những lời này.
"Đến lại đi" sẽ chỉ đau hơn là "không bao giờ đến".
Yến Sầm bắt gặp ánh mắt vô cùng chân thành, trầm ngâm của Bùi Ý trước khi hắn kịp nói "được".
Cửa văn phòng đột nhiên bị người mở ra: "Tiểu Ý tổng, dưới tầng đã xảy ra chuyện! Cậu có tiện đi xuống xem tình hình không?"
Yến Sầm và Bùi Ý đều quay mặt qua: "Sao vậy?"
Hướng Nam Sinh nói ngắn gọn: " Cụ thể không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng động ầm ĩ bất thường. Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn nên đẩy cửa đi vào—— "
"Vị lão gia tử kia ngã trên mặt đất, hình như là tim bị kích thích, tôi sợ một mình Tiểu Lê tổng ứng phó không được, nên......"
Lời còn chưa dứt, Yến Sầm bằng tốc độ nhanh nhất chạy xuống dưới.
Bùi Ý lập tức yêu cầu: " Anh Hướng, giúp tôi gọi xe cứu thương! sau giờ làm việc để tất cả nhân viên rời khỏi bằng cửa hông của công ty, không được tụ tập, không được phép để lộ bất cứ tin tức nào."
Đối phương phối hợp vô điều kiện: "Được!"
...
Phòng nghỉ ngoài cùng ở tầng một rất bừa bộn.
Đồ gốm trang trí trên bàn trà rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.
"Ông ơi! Đừng làm cháu sợ!"
Bùi Hoán ngồi quỳ trên mặt đất, hoảng sợ đỡ lấy Bùi lão gia tử sắp ngất đi, còn không quên quát Lê Vu An.
"Lê Vu An! cậu còn đứng ngây ra đó làm gì! mau tới đây hỗ trợ đi!"
Lê Vu An hô hấp có chút dồn dập, vừa định tiến lên hỗ trợ, Yến Sầm biết tin lập tức xông vào.
"Xảy ra chuyện gì?"
Yến Sầm ban đầu là quan tâm Lê Vu An, kết quả Bùi Hoán giống như đã nhìn thấy cọng rơm cứu mạng nên lên tiếng trước: " Học trưởng, giúp em gọi xe cứu thương với."
Nói xong, cậu ta lại đưa mắt nhìn về phía Lê Vu An, vừa tức giận vừa khó hiểu.
"Ông nội từ đầu đến cuối chưa bao giờ có ác ý với cậu, cho dù cậu có bất mãn cũng không nên trút giận lên ông ấy!"
Đôi mắt của Bùi Hoán đỏ hoe, cậu ta thiết tha chân tình chất vấn: " Lê Vu An, nếu ông ấy xảy ra chuyện gì, lương tâm của cậu không phải bị chó ăn sao?"
"..."
Đối mặt với lời chất của Bùi Hoán, Lê Vu An vô thức liếc nhìn Yến Sầm, không kịp nói câu "Tôi không có"——
Yến Sầm nhận ra có điều gì đó không ổn, bước nhanh đến ngồi xổm bên cạnh Bùi Hoán và Bùi lão gia tử.
Hắn nhìn Bùi Hoán, dùng giọng trầm trầm bình tĩnh nói: " Vu An không phải loại người như vậy, đây là công ty, cậu ăn nói cho cẩn thận!"
Mở miệng nói ra câu đầu tiên, hoàn toàn hướng về Lê Vu An..
Bùi Hoán khẽ giật mình: " Học trưởng?"
Yến Sầm lạnh lùng liếc nhìn Bùi Hoán, vẻ mặt chán ghét không giấu giếm.
Nếu như có thể, hắn nhất định sẽ dùng những lời nhận xét thẳng thắn để đâm thủng xưng hô không phù hợp của Bùi Hoán, nhưng lúc này cứu người quan trọng hơn——
Giờ phút này, đầu óc Lê Vu An hoàn toàn trống rỗng.
Nếu như Bùi lão gia tử thật sự ở nơi này xảy ra chuyện, cho dù không phải lỗi của Lê Vu An, đối phương cũng sẽ rơi vào tận cùng đau khổ và áy náy.
"Đừng nói nhảm nữa, để ông ấy nằm xuống trước đi."
Lần đầu tiên, Bùi Hoán cảm nhận được sự thờ ơ của Yến Sầm ẩn dưới vẻ ngoài ôn nhu, trái tim gã run rẩy: "...Được."
Y chỉ có thể ngơ ngác đứng đó, nhìn hai vai Yến Sầm và Bùi Hoán gần như chạm vào nhau, sự tủi thân vì bị vu khống, sự bất lực, thậm chí còn có nỗi chua xót khó tả.
Muốn giải thích? Làm thế nào để giải thích đây?
Nếu như Bùi lão gia tử xảy ra chuyện? sẽ không còn ai tin tưởng y nữa?
Lê Vu An bỗng nhiên muốn chạy thoát khỏi nơi này, giây tiếp theo, Bùi Ý đi tới nắm lấy cổ tay y, nói: " Lê Viên!"
Đồng tử Lê Vu An run rẩy một cái:" Bùi Ý? tôi..."
" Tôi tin cậu."
Bùi Ý nhìn Yến Sầm đang sơ cứu, nhẹ giọng lại hữu lực ngăn chặn những lời giải thích không cần thiết của bạn tốt.
"Đừng hoảng, tôi đã nhờ anh Hướng gọi xe cấp cứu rồi, dù có chuyện gì xảy ra tiếp theo, tôi đều đứng về phía cậu."
Trái tim Lê Vu An vốn sắp đóng băng lại tràn ra một dòng nước ấm: "Ừm."
Vừa dứt lời, Yến Sầm liền trở về: " Gọi xe cứu thương rồi?"
Bùi Ý nhìn hắn bằng ánh mắt khẳng định.
Một giây sau, Hướng Nam Sinh mang theo thiết bị sơ cứu của công ty bước vào: "Người đó thế nào rồi? Tôi gọi xe cấp cứu ở bệnh viện gần nhất rồi, chắc phải bảy tám phút mới tới."
Yến Sầm nhìn hộp sơ cứu trong tay anh ta, nghiêm túc nói: "Tới đây giúp đỡ!"
Hướng nam sinh không nói hai lời chạy tới, lấy ra thiết bị hô hấp đơn giản.
"..."
Lê Vu An nhẹ nhàng thoát ra khỏi tay bạn tốt, thấp giọng cầu xin: "Thật xin lỗi, tôi thật sự không có cách nào ở lại chỗ này."
"Không sao, cậu đi ra ngoài trước hít thở không khí đi, có chúng tôi ở đây."
Bùi Ý hiểu ý tứ còn dang dở của bạn mình, thấp giọng an ủi: "Chờ xe cấp cứu tới tôi sẽ gọi cậu."
Lê Vu An không nói thêm gì nữa, bước chân hỗn loạn rời khỏi phòng nghỉ.
...
Vào đông nước lạnh thấu xương.
Lê Vu An dùng nước lạnh rửa mặt hết lần này đến lần khác, nhưng không gì có thể dập tắt được ngọn lửa thiêu đốt kỳ lạ trong lòng y.
Giống như lấy đi oxy trong y, không chết không dừng.
Hô hấp hỗn loạn, tim đập loạn xạ.
Lê Vu An nhìn mình trong gương, tự hỏi sao mọi chuyện lại phát triển như thế này?
Y thừa nhận vừa rồi y và Bùi lão gia tử cãi nhau trong phòng nghỉ vì bất đồng quan điểm, nhưng y không bao giờ có ý làm tổn thương đối phương!
Y chỉ muốn thoát khỏi cái nắm tay đột ngột của Bùi lão gia tử, nhưng y không ngờ tới người bên kia sẽ ngã thẳng xuống.
Những lời buộc tội gần như vu khống của Bùi Hoán vẫn vang vọng bên tai y.
Lê Vu An cảm thấy tuyệt vọng gần như không thể kiểm soát được từ tận đáy lòng——
Ngoài Bùi Ý, còn có người tin tưởng y sao?
Không, không còn nữa, An Dương và vợ chồng Bùi gia đều hướng về Bùi Hoán, nếu xảy ra chuyện gì, y không thể liên lụy đến Bùi Ý, y chỉ có thể một mình gánh chịu.
Nhưng y thực sự còn khả năng đi giải quyết tất cả sao?
Sẽ chết đi?
Không bằng hiện tại liền...
Lê Vu An cảm thấy trước mắt mình tối sầm, không tự chủ được ngã về phía sau.
Một giây, hai giây.
Không hề có cảm giác đau đớn khi ngã xuống đất.
Lê Vu An cảm giác được một đôi tay vững chắc ôm lấy eo mình, vừa liếc mắt đã bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.
Sự lo lắng, hiện rõ dưới tròng kính.
"Vu An, cậu không sao chứ?"
"..."
Lê Vu An không nói gì, trong lúc nhất thời không biết đây là ảo giác hay là hiện thực.
Y và Yến Sầm đang đối mặt nhau, tay đối phương vẫn đặt trên eo y.
"Chóng mặt sao? hít một hơi thật sâu——"
Lê Vu An lùi lại nửa bước, thoát khỏi sự hỗ trợ của Yến Sầm, ép eo vào bồn rửa tay để làm bệ đỡ.
Sự lo lắng trong mắt Yến Sầm tràn ra hiện rõ trên toàn bộ khuôn mặt hắn.
"..."
Lê Vu An không để ý phản ứng của Yến Sầm, thậm chí còn quên mất cái gọi là hình tượng bên ngoài của mình, từ trong túi móc ra một hộp thuốc lá và bật lửa, lấy ra một điếu bỏ vào miệng.
Không biết là do ngâm trong nước lạnh quá lâu hay là do lo lắng.
Hai tay Lê Vu An run rẩy không tự nhiên, y không còn sức lực để ấn bật lửa nữa.
"Vu An, hút thuốc có hại cho sức khỏe."
"..."
Lê Vu An không trả lời, chỉ là hai tay y mất đi sức lực.
Yến Sầm lấy chiếc bật lửa ra khỏi tay y, khi lên tiếng giống như vừa hối hận vừa áy náy, lại giống như đang dỗ dành: "Xin lỗi, hôm nay tôi không mang theo kẹo, lần sau nhất định sẽ chú ý."
Vẻ mặt chết lặng của Lê Vu An vì những lời này mà thoải mái hơn một chút, y ngậm điếu thuốc trong miệng, ngước mắt nhìn Yến Sầm.
Ngón tay thon dài của đối phương ấn vào công tắc bật lửa, cẩn thận bảo vệ ngọn lửa rồi đưa ra.
Một vệt ánh sáng tràn ra từ tàn thuốc.
Lê Vu An theo bản năng hít một hơi thật sâu, mùi thuốc lá xộc thẳng vào cổ họng, giống như một loại thuốc độc tinh thần, lặng lẽ làm tê liệt mọi dây thần kinh đau đớn.
Thuốc lá rất nhanh liền đốt hơn phân nửa.
Lê Vu An thổi một làn khói trước mặt Yến Sầm, cố ý dùng cách này đuổi hắn đi, cho dù y sẽ rất chán ghét.
Nhưng Yến Sầm chỉ đứng bất động cho đến lúc y đốt điếu thuốc.
"Xe cứu thương đã tới rồi, Bùi lão gia tử sẽ không sao đâu, đừng sợ."
"..."
"Vu An, cậu thấy khá hơn chút nào không?"
"..."
Khói thuốc tan đi.
Lê Vu An hai mắt đỏ hoe, thanh âm khàn khàn run rẩy: "Yến Sầm, Bùi Hoán và tôi, anh tin ai?"
Y dường như đang đứng trên rìa của một vách đá, với những tảng đá lỏng lẻo dưới chân, một cơn gió lạnh gào thét có thể dễ dàng khiến y rơi khỏi vách đá.
Vốn tưởng rằng hỏi câu buồn cười như vậy sẽ gặp phải ánh mắt kinh ngạc của Yến Sầm, nhưng câu trả lời của đối phương tới nhanh mà kiên định: "Tôi tin em."
Con ngươi Lê Vu An chớp chớp, cho rằng mình đang nghe nhầm.
Đột nhiên, bàn tay lạnh đến mức gần như tê dại của y đột nhiên lộ ra một tia ấm áp——
Yến Sầm nắm lấy tay y.
"..."
Lê Vu An theo bản năng muốn vùng ra, lại bị Yến Sầm nắm chặt hơn: " Lê Vu An, đừng trốn --"
Vừa dứt lời, Lê Vu An liền cảm giác được có người kéo mình trở lại vách núi, toàn bộ gió lạnh đều bị một vòng tay ấm áp chặn lại, ấm áp đến mức suýt chút nữa khiến người ta bật khóc.
Lê Vu An nhắm mắt lại, mất đi sức lực giãy giụa: "Yến Sầm."
"Tôi tin em."
Yến Sầm nghiêng đầu ghé vào tai y nhắc lại, sự dịu dàng trong mắt người ngoài giờ đây chỉ có mình y.
"Đừng sợ, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ bảo vệ em."
Chỉ cần Lê Vu An nguyện ý, y sẽ không bao giờ đơn độc một mình.