Người xung quanh trông thấy Lý Huyên bắt lấy đế tỉ, cũng sững sờ, đám đông ồn ào bất chợt trở nên im phăng phắc.
Từ trước tới nay thời điểm các hoàng tử trảo chu, không ai dám lấy đế tỉ làm vật bắt, dĩ nhiên cũng không có chuyện hoàng tử trảo chu trúng đế tỉ. Mọi người thấy tình hình như vậy, cũng không biết Hoàng đế vui mừng hay tức giận, chẳng biết nên chúc hay không, dứt khoát im lặng.
Đúng lúc này, chỉ thấy Lý Cảnh cười to vài tiếng, sau đó ôm lấy Lý Huyên từ trong ngực Tề Ngọc Yên, nói: “Con ta có chí đấy! Phụ hoàng nhất định giúp Huyên Nhi thành nghiệp lớn!”
Lý Huyên vẫn chưa hiểu biết nhiều thứ, thấy phụ thân cười ha hả, thì cũng nhe răng cười khanh khách, hai tay nắm chặt bút lông cùng đế tỉ.
Mọi người thấy Lý Cảnh có vẻ vui, cũng nhao nhao phụ họa theo, khen Lý Huyên thông minh lanh lợi, tài hoa, có chí khí.
Tiêu gia mấy đời thư hương, Tiêu thái hậu thấy Lý Huyên bắt bút, cũng cực kì mừng vui, càng thêm yêu thích Lý Huyên, vội vàng cười nói: “Huyên Nhi là trưởng tử của Hoàng đế, người bình thường sao sánh bằng được.” Lời của Tiêu Thái hậu rất rõ ràng, ám chỉ bởi vì Lý Huyên được nuôi nấng dưới danh nghĩa Trịnh Chước, là đích tử, do đó là Thái tử duy nhất được chọn.
Trịnh Chước nghe vậy, tươi cười, liếc xéo nhìn Tề Ngọc Yên, nhưng không nói gì. Nếu như mình vẫn không được sủng, Lý Huyên là con trai của mình có thể lên làm Thái tử, địa vị của mình sẽ càng được củng cố thêm, như vậy không tệ.
Tề mẫu Lục thị tiến cung thăm Lý Huyên tròn tuổi, vội xuôi theo lời Tiêu Thái hậu: “Thái hậu nói rất đúng, cho dù là thiên gia hay là dân chúng, đích tử tất nhiên cao hơn rồi.”
Lục thị suy nghĩ vô cùng đơn giản. Dù cho Huyên Nhi dưới danh nghĩa của ai, mãi là cháu trai của bà. Cháu trai nhà mình có thể làm Thái tử, sau này kế thừa đế vị, đương nhiên là chuyện tốt.
Tề Ngọc Yên thấy Tiêu thái hậu và Lý Cảnh không hề để ý tới chuyện Lý Huyên bắt đế tỉ, bấy giờ mới thở dài nhẹ nhõm, là mình đã lo lắng nhiều rồi.
Khách khứa ai cũng vui vẻ tại lễ tròn tuổi này. Sắc trời nhá nhem tối, mọi người mới dần dần tản đi.
Trở về Trọng Hoa cung, Tề Ngọc Yên ru Huyên Nhi ngủ ở Thiên điện, rồi dặn dò Hoàng thị dăm ba câu, sau đó mới quay về chính điện.
Lý Cảnh đang ngồi đọc sách tại bàn, thấy nàng tới, vội dời ánh mắt khỏi quyển sách, cười nói với nàng: “Về rồi sao?”
“Vâng.” Tề Ngọc Yên mỉm cười đi qua, ngồi xuống cạnh hắn.
“Ta đọc sắp xong rồi.” Hắn nói.
“Hoàng thượng cứ đọc sách đi, không cần để ý thần thiếp đâu.” Nàng cười lên tiếng, cầm lấy ấm trà đang định rót trà cho hắn, không ngờ trà lại lạnh, nàng cau mày nói: “Mấy người này hầu hạ kiểu gì vậy? Trà nguội lạnh rồi mà không đổi cho Hoàng thượng!”
“Do ta muốn yên tĩnh đọc sách, bảo bọn họ không được tiến vào quấy rầy ta đó.” Hắn nói.
Nàng sửng sốt, vội vàng nói: “Xin Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp không biết đã làm phiền Hoàng thượng.”
“Trừ nàng ra.” Hắn cười nói, “Có người đẹp bên cạnh thêm hương, đó lại là vấn đề khác.”
Tề Ngọc Yên ngây ngốc, nỗi xấu hổ thoa lên hai má nàng: “Nhưng mà, hôm nay thần thiếp chẳng thể thêm hương, chỉ thêm trà cho Hoàng thượng được thôi.” Nói xong nàng đứng lên, pha cho hắn một chén trà Thanh tâm.
Tay của nàng vừa đặt chén trà lên bàn, còn chưa kịp nâng lên, đã bị hắn nắm lấy.
“Hoàng thượng.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cười duyên.
“Huyên nhi ngủ có ngoan không?” Hắn nhìn nàng hỏi.
“Ngoan ạ.” Nàng khẽ cười.
“Hôm nay con trảo chu, rất được lòng ta đấy.” Hắn nói.
Nghĩ tới chuyện Lý Huyên bắt đế tỉ, sự bất an nhỏ bé trong lòng Tề Ngọc Yên lại tỏa ra. Nàng lo sợ nhìn Lý Cảnh, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng không tức giận chứ ạ?”
“Tại sao ta phải tức giận?” Hắn ngạc nhiên.
“Huyên nhi không hiểu chuyện, thấy đế tỉ khắc rồng, nhất thời hiếu kì mới túm lấy.” Nàng giải thích.
“Nàng nói cái gì vậy.” Hắn cười không cho là đúng, “Nếu ta để ý việc này, đã chẳng mang đế tỉ tới cho con bắt rồi. Nếu ta cố ý mang đế tỉ tới, đương nhiên muốn con bắt được cái đó.”
“Nhưng… Hoàng thượng còn trẻ mà.” Nàng nói. Dù sao Đại Hiên vẫn luôn là cha chết con nối, luôn cảm thấy không được may mắn.
“Đồ ngốc.” Hắn nhấn nhẹ mũi nàng, “Nếu Huyên nhi giỏi giang thật sự, ta nhường chỗ sớm cho con thì sao nào? Giao quốc sự cho con, thừa dịp hai chúng mình chưa quá già, ta dẫn nàng dạo khắp non sông hùng vĩ của Đại Hiên, chẳng phải càng vui vẻ à?”
“Hoàng thượng…” Tề Ngọc Yên sợ ngây người, “Chàng, chàng có thể buông bỏ tất cả ư?”
“Có gì không được chứ?” Hắn cười nói, “Đời người ngắn ngủi, hưởng thụ vui thú trước mắt mới tốt. Huyên nhi mới một tuổi, ta đã muốn làm biếng rồi, nhưng vẫn phải làm chủ thêm năm nữa. Đến lúc đó, lòng ta cũng mỏi mệt, cũng nên nghỉ ngơi. Có thể dạo chơi các danh sơn đại xuyên. Ngọc Yên, nàng có nguyện ý cùng ta không?”
“Thiếp…” Nghe Lý Cảnh nói như thế, Tề Ngọc Yên vô cùng cảm động, cầm lấy tay áo của hắn, dùng sức gật đầu, “Tất nhiên thiếp nguyện ý.”
“Sau này ra cung, chúng ta sẽ rất vất vả đó.” Hắn dùng tay vuốt ve má nàng.
“Có Hoàng thượng ở bên, thần thiếp không ngại khổ cực.” Nàng nói.
“Tuyệt!” Hắn tươi cười hằn sâu, “Nàng đã hứa với ta, không được nuốt lời.”
“Thần thiếp không nuốt lời!” Nàng nhìn hắn thật sâu.
“Được, Ngọc Yên! Đến lúc đó chúng ta nắm tay nhau, bầu bạn nơi góc trời.” Hắn kéo tay, ôm nàng vào lòng.
Nàng tựa vào, chôn đầu trong ngực hắn, nước mắt vô thức dâng lên.
Hai người cùng dắt tay nhau dạo chơi thế gian!
Vậy mà chàng lại hứa với nàng chuyện nàng chưa bao giờ dám nghĩ.
Thật sự có thể chứ?
Nàng vươn tay, vòng quanh hông hắn, chầm chậm buộc chặt, chẳng hề muốn buông ra.
Vào thu chưa lâu, Phan phủ truyền đến tin, báo rằng lão phu nhân Phan gia bệnh nặng, muốn gặp cháu gái Phan Dửu Quân.
Trong cuộc chiến Đông Linh trấn áp Hàn Thôi lần trước, Tề Thứ lập công lớn. Sau khi đại quân trở về, Lý Cảnh liền phong Tề Thứ làm Vệ Tướng quân chính tứ phẩm, còn Phan Kì biểu hiện bình thường, chỉ được phong làm Kỵ Đô úy lục phẩm. Nghĩ tới con trai không bằng Tề Thứ, con gái trong cung cũng không được sủng ái bằng Tề Ngọc Yên, Phan Báo bất mãn rất nhiều.
Lý Cảnh cũng rõ suy nghĩ trong lòng Phan Báo, suy xét Phan Báo là trọng thần triều đình, Lý Cảnh cũng muốn tìm cơ hội giải khúc mắc này cho Phan Báo. Bởi vậy, lần này Phan Báo đề xuất với Lý Cảnh, muốn Phan Dửu Quân ra cung thăm lão mẫu thân, hoàn thành tâm nguyện của lão thái thái, Lý Cảnh liền thuận nước giong thuyền đồng ý.
Kết thức buổi triều sớm, Lý Cảnh phái người thông báo việc này cho Phan Dửu Quân.
Phan Dửu Quân được lệnh, gói ghém đơn giản rồi ra cung hồi Phan gia.
Lần này Phan lão phu nhân bệnh tình nguy kịch, chỉ sót lại một hơi, sau khi nhìn thấy cháu gái yêu thương nhất của mình, ấy thế mà chút hơi tàn lại tạm thời quay ngược lại, tinh thần khỏe khoắn hơn.
Bởi Lý Cảnh cho phép Phan Dửu Quân ở lại Phan phủ thêm vài ngày, làm tròn chữ hiếu, vì thế hôm đó Phan Dửu Quân ở lại nhà, định bụng hầu bên tổ mẫu thêm vài ngày cuối.
Sớm hôm sau, Phan Dửu Quân thức dậy tới phòng tổ mẫu thỉnh an. Không ngờ vừa vào phòng, lại bắt gặp có người còn tới sớm hơn cả nàng.
Lúc này trong phòng Phan lão phu nhân là vợ của đường huynh Phan Phong của Phan Dửu Quân – Lưu Tĩnh Chi.
Thấy Phan Dửu Quân vào phòng, Lưu Tĩnh Chi vội xua tay, ý bảo nàng đừng lên tiếng.
Phan Dửu Quân ngó qua, thấy tổ mẫu đang nằm trên giường, có vẻ chưa dậy, nhanh nhẹn gật đầu với Lưu Tĩnh Chi.
Lưu Tĩnh Chi vội làm động tác tay, bảo Phan Dửu Quân theo mình ra ngoài phòng.
Ra tới ngoài cửa, bấy giờ Lưu Tĩnh Chi mới hành lễ với Phan Dửu Quân.
Phan Dửu Quân vội vàng đỡ Lưu Tĩnh Chi lên, kéo tay của nàng ấy, nói: “Tam tẩu không cần đa lễ thế.”
“Đa tạ quý nghi.” Lưu Tĩnh Chi đứng lên, cười nói: “Từ lúc quý nghi vào cung, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau.”
Lưu Tĩnh Chi xuất thân danh môn, chỉ lớn hơn Phan Dửu Quân ba tuổi, quan hệ hai người luôn tốt đẹp. Lần này xa cách lâu ngày gặp lại, tự nhiên cực kì thân thiết.
“Vẫn chưa chúc mừng tam tẩu thêm nam đinh cho Phan gia chúng ta đấy.” Phan Dửu Quân tủm tỉm cười nói, “Phải rồi, ta tặng ngọc Như Ý cho cháu trai, không biết tam tẩu có thích không?”
“Thích! Thích!” Lưu Tĩnh Chi nó tới tấp.
Từ lúc Lưu Tĩnh Chi vào Phan phủ, thai đầu sinh nữ nhi, thai thứ hai mới có nhi tử, đương nhiên vô cùng coi trọng nhi tử này. Lúc ấy tuy rằng Phan Dửu Quân không về, vậy mà lại tặng lễ trọng, trong lòng Lưu Tĩnh Chi hết sức vui sướng.
“Tam tẩu thích là được.” Phan Dửu Quân cười nói.
“Quý nghi, người cũng phải nhanh chút mới được đó.” Lưu Tĩnh Chi tiếp tục nói.
“Nhanh cái gì?” Phan Dửu Quân sửng sốt.
“Đương nhiên là khai chi tán diệp cho Hoàng thượng rồi!” Lưu Tĩnh Chi nói, “Phải ha, quý nghi tiến cũng cũng đã hai năm, sao vẫn chưa có tin gì nhỉ?”
Nghe vậy, Phan Dửu Quân ngây ra, sau đó cười khổ, nói: “Cái này, không vội.”
Trước giờ chưa từng thị tẩm, sao có thể có tin chứ?
“Sao lại không vội?” Lưu Tĩnh Chi oán trách nhìn nàng một cái, “Người nhìn cái cô Tề Ngọc Yên kìa, nếu không phải là vì sinh hạ hoàng tử duy nhất cho Hoàng thượng, nàng ấy có thể lên làm quý phi ư? Nếu như quý nghi cũng có thể sinh hạ Lân nhi cho Hoàng thượng, nhất định có thể đứng hàng tứ phi.”
“Sao có thể dễ dàng vậy được!” Phan Dửu Quân thở hắt ra, nói: “Cũng không biết ả Tề Ngọc Yên có yêu thuật hay gì mà mê hoặc được Hoàng thượng, đến Hoàng hậu cũng không chạm được vào người Hoàng thượng, huống hồ ta đây!”
“Ý quý nghi là Hoàng thượng không cho gọi người…” Lưu Tĩnh Chi giật mình, sau một lúc mới lên tiếng: “Cái cô Tề Ngọc Yên này có bản lĩnh như vậy thật ư, khiến Hoàng đế say như điếu đổ?”
“Đúng thế! Tam tẩu, tẩu nói xem, có ả Tề Ngọc Yên đấy, làm sao ta có thể có thai long duệ chứ!” Phan Dửu Quân yếu ớt nói.
Lưu Tĩnh Chi nói: “Mặc dù ta chưa từng gặp qua Tề Ngọc Yên, nhưng mà, ta đoán được, nàng ta hẳn là một nữ tử khiến nam nhân yêu thích! Bằng không, lúc trước một nam tử tốt như Chung Dục cũng đã…” Nói tới đây, Lưu Tĩnh Chi giống như phát hiện mình lỡ lời, ngừng giữa chừng.
Phan Dửu Quân vừa nghe, nhạy cảm được bên trong có vấn đề, vội hỏi: “Tam tẩu, Chung Dục làm sao cơ?”
Lưu Tĩnh Chi lúng túng cười, nói: “Không, không có gì.”
“Tam tẩu có lời gì không thể nói với ta sao?” Phan Dửu Quân sầm mặt, hỏi, “Hay là tam tẩu không tin tưởng ta, không chịu nói?”
“Không phải như vậy.” Nghe Phan Dửu Quân nói, Lưu Tĩnh Chi vội vàng xua tay nói: “Hiện giờ Tề Ngọc Yên kia là quý phi, ta chỉ không muốn nói năng bậy bạ về nàng ta.”
Nghe vậy, Phan Dửu Quân giật mình. Nàng chợt nghĩ tới, tỷ tỷ của Lưu Tĩnh Chi là Lưu Tĩnh Ly chính là phu nhân của thế tử Hoài Dương hầu – Chung Minh, đại ca của Chung Dục, nàng ấy đang nói tới Tề Ngọc Yên lại nhắc tới Chung Dục, chẳng lẽ ý của nàng ấy là giữa Chung Dục và Tề Ngọc Yên có gì đó?
Nghĩ đến đây, Phan Dửu Quân giật nảy trong lòng, vội hỏi: “Chẳng lẽ tam tẩu muốn nói, Chung Dục từng có ý với Tề Ngọc Yên?”
Thấy Phan Dửu Quân đoán được, Lưu Tĩnh Chi sửng sốt, sau đó cười nói: “Quý nghi, chuyện năm xưa cũ, đừng nên đề cập tới!”
“Nói vậy là sự thật ư?” Phan Dửu Quân lóe lên ánh sáng trong mắt.
“Ha ha.” Lưu Tĩnh Chi cười, nói tiếp: “Tứ muội muội, người biết là được, đừng nói lung tung!”
“Sao ta có thể nói lung tung được?” Phan Dửu Quân cười nói, “Chẳng qua, làm sao mà tam tẩu biết được? Chẳng lẽ phu nhân thế tử kể cho?”
“Ừm.” Lưu Tĩnh Chi gật đầu, nói: “Quý nghi, người hồi cung rồi tuyệt đối không được kể ra việc này nhé.”
“Tất nhiên rồi.” Phan Dửu Quân cười nhẹ nói, “Chỉ là ta có hơi tò mò, trước khi Tề Ngọc Yên tiến cung, nàng ta và Chung Dục có tình ý với nhau sao?”
Lưu Tĩnh Chi do dự một hồi rồi nói: “Chuyện này ta không rõ lắm, ta chỉ biết Chung Dục chắc hẳn có ý với Tề quý phi.”
Nàng nâng mắt quan sát sau khi Phan Dửu Quân nghe mình nói, mặt mũi tựa hồ có vẻ thất vọng, tiếp tục nói: “Song, ta nghe nhị tỷ lén kể với ta, trước khi Tề quý phi tiến cung, hình như Chung Dục có tặng cho cô nàng một tín vật đính ước, nàng ta nhận lấy, không biết như vậy có tính là có tình ý với nhau không nữa?”
Nghe kể vậy, Phan Dửu Quân thoắt cái tỉnh táo: “Hửm? Tín vật đính ước gì vậy?”