uổi, sau đó bản cung mới đón thằng bé về, sẽ không mang nó đi trước thời hạn đâu. Còn nữa, ngươi cũng đừng vội sinh đứa khác, tuy Huyên Nhi là dưới danh nghĩa của ta, nhưng dù thế nào thì nó cũng là đứa con ngươi rứt ruột sinh ra. Giờ thân thể nó như kia, ngươi cứ chăm sóc nó đã, để sức khỏe nó tốt mới được. Về chuyện khai chi tán diệp của Hoàng thượng ấy… không cần thiết phải gấp gáp làm gì, đợi Huyên Nhi khỏe rồi tính tiếp.”
Nghe Trịnh Chước nói vậy, Tề Ngọc Yên ngây ra mất một lúc, sau đó mới ngập ngừng nói: “Nếu ý của Hoàng hậu là vậy, thì… thần thiếp chỉ là có nguyện vọng hơi vô lý nhưng mong Hoàng hậu nương nương đồng ý.”
“Bản cung đã nói sẽ không đòi Huyên Nhi trước kì hạn, ngươi còn muốn nói cái gì nữa?” Trịnh Chước giờ đây như thể hết chịu nổi.
Tề Ngọc Yên ngừng trong giây lát rồi nói tiếp: “Thần thiếp cả gan, muốn mời Hoàng hậu nương nương cùng thần thiếp tới trước mặt Thái Hậu và Hoàng thượng, nói rõ ràng. Để Thái hậu và Hoàng thượng làm chứng, trước khi Huyên Nhi sáu tuổi, Hoàng hậu nương nương sẽ cho con sống cùng với thần thiếp, sẽ không tách con khỏi thần thiếp.”
Nghe Tề Ngọc Yên nói, Trịnh Chước sửng sốt trước tiên, sau đó bừng tỉnh, bỗng chốc nổi giận: “Còn phải tìm nhân chứng? Tề Ngọc Yên, chẳng lẽ lời của bản cung không được tính ư?”
Thấy Trịnh Chước tức giận, Tề Ngọc Yên nhanh chóng quỳ xuống, thỉnh tội nói: “Thỉnh Hoàng hậu nương nương thứ tội! Thần thiếp không giống như Hoàng hậu nương nương, xuất thân từ họ lớn trong kinh thành, tầm nhìn cao xa. Thần thiếp lớn lên ở Mi Dương, chính là loại con gái hộ nhỏ chưa trải qua sự đời, gan nhỏ sợ phiền, luôn sợ hãi đối với những việc không chắc chắn. Kính xin Hoàng hậu nương nương đại nhân đại lượng, thành toàn cho thần thiếp!”
“Ngươi!” Trịnh Chước tức giận tới nỗi đứng bật dậy, chỉ vào Tề Ngọc Yên quát: “Tề Ngọc Yên, ngươi đừng có quá đáng!”
“Thỉnh Hoàng hậu nương nương cảm thông cho thần thiếp.” Tề Ngọc Yên lau nước mắt.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Tề Ngọc Yên, nghĩ tới mình dù sao vẫn cần nàng ta nuôi nấng Lý Huyên thay mình, cũng không muốn mối quan hệ với nàng ta trở nên căng thẳng, Trịnh Chước cố nuốt lửa giận đã tới bên miệng xuống, nói: “Được, nếu Tề quý phi không yên lòng, bản cung sẽ theo ngươi đi một chuyến. Chẳng qua, Hoàng thượng thì không cần đi, bản cung cùng ngươi đến nói rõ chuyện này trước mặt Thái hậu là được.”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương!” Tề Ngọc Yên nhanh chóng dập đầu tạ ơn.
Rất nhanh, hai người liền ngồi trên cung liễn tới Nhân Thọ cung, báo cáo cho Tiêu Thái hậu.
Tiêu Thái hậu lúc đầu nghe chuyện này, cảm thấy có chút giật mình, sợ Tề Ngọc Yên cậy Lý Cảnh che chở tới bức Trịnh Chước theo sự xếp đặt, nên gọi Trịnh Chước vào hậu điện, cẩn thận hỏi han.
Trịnh Chước đương nhiên không dám nói thẳng ra suy nghĩ thật trong lòng mình cho Tiêu Thái hậu, chỉ nói Lý Huyên từ lúc tới Khôn Dương cung, ngày đêm khóc lóc, không chịu bú sữa, có thể rời khỏi mẹ ruột mà không khỏe. Nàng sợ tiếp tục như vậy, Lý Huyên sẽ bệnh mất, đành phải tạm thời đưa Lý Huyên về Trọng Hoa cung, để Tề Ngọc Yên nuôi dưỡng đến năm sáu tuổi rồi nàng lại đem đứa bé về Khôn Dương cung nuôi tiếp.
Nghe Trịnh Chước nói vậy, Tiêu thái hậu có hơi nghi ngờ: “Huyên Nhi bé tí thế kia thì biết cái gì chứ? Có nhũ mẫu là được rồi còn gì? Lúc trước ai gia chăm Hoàng thượng, nó theo nhũ mẫu rất ngoan, chưa từng khóc nháo!”
“Nhưng nhi thần nghe nói Huyên Nhi ở Trọng Hoa cung đều do Tề Ngọc Yên tự mình cho bú. Không biết có phải vì lý dó này mà Huyên Nhi không muốn rời xa nàng ta.” Trịnh Chước hồi đáp.
Nghe Trịnh Chước nói mà Tiêu Thái hậu cũng không khỏi băn khoăn. Dù gì hồi đó bà cũng không tự mình cho Lý Cảnh bú, mà nhũ mẫu Lý Cảnh luôn theo bên nó, không xảy ra chuyện rời xa như này.
Bất quá, đối với chuyện đứa bé vì nhớ mẹ ruột mà khóc nháo, Tiêu thái hậu vẫn cảm thấy có chút khó tin, lại hỏi: “Huyên Nhi nhỏ như vậy, có thể hiểu chuyện thế ư?”
“Hầy, mẫu hậu này! Người đừng thấy Huyên Nhi còn bé, nhưng thông minh lắm đó! Thằng bé cái gì cũng biết hết!” Trịnh Chước nói.
Mặc dù Lý Huyên do Tề Ngọc Yên sinh ra, nhưng dẫu sao cũng là cháu trai ruột của Tiêu thái hậu, có người khen cháu trai mình thông minh, bà cũng xuôi tai, liền không nghi ngờ nữa, gật đầu.Nhưng nghĩ tới vất vả lắm mới giành được đứa bé, nay lại phải giao lại cho Tề Ngọc Yên, Tiêu thái hậu có chút lo lắng cho Trịnh Chước, thở dài nói: “A Chước, con để Tề Ngọc Yên nuôi nấng Huyên nhi, cứ thế, mẫu hậu sợ sau này Huyên Nhi không thân thiết gì với con đâu!”
Nghe Tiêu Thái hậu nói vậy, Trịnh Chước cũng dao động trong lòng, nhưng hiện tại trừ bỏ giao lại Lý Huyên cho Tề Ngọc Yên, nàng cũng chẳng còn cách nào khác. Đành cười gượng nói: “Nhi thần biết mẫu hậu đau lòng cho nhi thần, mẫu hậu cũng đừng quá lo lắng, nhi thần sẽ thường xuyên đi thăm Huyên Nhi, dẫn thằng bé đi chơi. Nhi thần tin tưởng, lòng người là xương thịt, chỉ cần nhi thần thật lòng đối xử tốt với Huyên Nhi, thằng bé chắc chắn nhận người mẹ này.” Nói tới đây, Trịnh Chước còn lau lệ.
“Ai!” Tiêu thái hậu thở dài một tiếng, nói: “Chính con có thể nghĩ thông suốt, mẫu hậu cũng không can thiệp vào chuyện của các con, tự con có chủ ý là được!”
“Đa tạ mẫu hậu.” Trịnh Chước nhanh chóng hành lễ, rồi đỡ Tiêu Thái hậu ra khỏi hậu điện.
Tề Ngọc Yên thấp thỏm chờ tại tiền điện, mãi mới trông thấy Tiêu Thái hậu và Trịnh Chước đi ra, vội nghênh đón hành lễ.
Tiêu Thái hậu cho nàng miễn lễ, sau đó nói: “Tề quý phi, ý Hoàng hậu là ý của ai gia. Nhưng ngươi phải nhớ kĩ, Huyên Nhi trước sau là con của Hoàng hậu, ngươi chỉ là thay thế nuôi nấng, ngươi hiểu không?”
Tề Ngọc Yên nhanh chóng hồi đáp: “Thần thiếp hiểu ạ.”
“Đợi Huyên nhi tròn sáu tuổi, Hoàng hậu muốn lấy lại Huyên nhi, ngươi cũng không được ngăn cản Huyên nhi rời đi!” Tiêu Thái hậu còn nói thêm.
“Dạ, thần thiếp ghi nhớ ạ.” Tề Ngọc Yên đáp liên hồi, “Đến lúc đó nếu Hoàng hậu nương nương muốn mang Huyên Nhi về, thần thiếp tất không cản trở.”
“Một khi đã vậy, ai gia chuẩn cho ngươi nuôi dưỡng Huyên Nhi đến sáu tuổi.” Tiêu Thái hậu nói.
“Dạ.” Tề Ngọc Yên đáp, “Thần thiếp nhất định sẽ cố gắng hết sức chăm sóc Huyên Nhi.”
“Tốt lắm, ai gia cùng Hoàng hậu còn có chuyện cần nói, ngươi xuống trước đi!” Tiêu thái hậu phất tay.
“Thần thiếp tuân mệnh!” Tề Ngọc Yên kìm nén vui mừng trong lòng, hành lễ với Tiêu Thái hậu và Trịnh Chước, lúc này mới từ từ lui từ trong điện ra.
Lúc ra ngoài cửa, nàng cố ý thả chậm bước đi, không muốn mọi người phát hiện mình quá sung sướng mà nghi ngờ.
Nàng thong thả ra cửa, chầm chậm lên nghi liễn, rồi mới trở về Trọng Hoa cung.
Vừa tiến vào cửa cung, nàng không còn kiềm chế được kích động trong lòng, chạy nhanh tới hậu điện để gặp Huyên Nhi.
Vào cửa điện thì thấy Trúc Vận đã xua nhũ mẫu Hoàng thị ra, gọi Vương Vị cho Huyên nhi uống thuốc giải. Cô vội lên chào đón.
Bởi vì sợ Hoàng hậu tìm ra được manh mối gì đó, Vương Vị không dám giải hết dược tính ngay lập tức, chỉ chia thành mấy lần giải.
Sau khi dùng thuốc giải, mặc dù Huyên Nhi đã chịu bú sữa hơn dạo trước, nhưng thân mình vẫn còn chút không thoải mái, thỉnh thoảng lại khóc gào.
Tề Ngọc Yên nhìn Huyên Nhi khóc mà xót xa, vội đón Huyên Nhi từ tay Trúc Vận, ôm chặt vào ngực. Dỗ hồi lâu, Huyên Nhi cuối cùng cũng nín, ngủ thật say.
Nàng đặt Huyên Nhi lên giường, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, trong lòng xúc động không thôi.
Nàng dán bên má lên trán bé con, thầm nghĩ trong lòng: Huyên nhi, cuối cùng con đã trở về rồi, cuối cùng đã trở lại với mẫu thân. Huyên nhi, mẫu thân hứa với con, từ nay về sau, sẽ không để con rời khỏi mẫu thân nữa. Bây giờ không! Sáu năm sau, sẽ càng không! Không ai có thể cướp con khỏi mẫu thân!
Nghĩ đến đây, nàng nghiến chặt hàm răng. Trịnh Chước, sáu năm sau, xem ngươi còn đủ sức để cướp con từ ta không!
Lý Cảnh xử lý xong công chuyện, liền tới Trọng Hoa cung. Hắn đã biết Huyên Nhi trở về với Tề Ngọc Yên từ trước, tâm trạng cũng hết sức kích động, vào cửa cung, chẳng chờ đợi gì tới thẳng Thiên điện nơi Huyên Nhi ở.
Vừa vào cửa liền trông thấy nhi tử đang thiu thiu ngủ trên giường, vẻ mặt yên bình. Còn Tề Ngọc Yên ngồi cạnh bên thằng bé, bên môi mang nụ cười, nhìn thằng bé không chớp mắt, quạt tròn trong tay nhẹ nhàng quạt mát cho đứa nhỏ.
Tuy rằng vẫn là mùa xuân, thời tiết chưa nóng hẳn, nhưng trẻ con hay đổ mồ hôi, nhất là lúc mới ngủ, mồ hôi nhiều vô cùng. Tề Ngọc Yên sợ con nóng, luôn trông coi bên nó, phe phẩy quạt.
Hắn trông thấy hình ảnh này, khẽ bước chân qua.
Tề Ngọc Yên nghe thấy động tĩnh, xoay đầu lại lướt qua hắn, ngón trỏ đặt lên môi, khẽ “suỵt”. Sau đó đặt quạt tròn xuống, định đứng dậy hành lễ.
Lý Cảnh vội đi tới, ấn nàng xuống, thấp giọng nói: “Ngọc Yên, đừng đa lễ thế.”
Tề Ngọc Yên giật mình, dịu dàng cười với hắn, chẳng nhiều lời thêm, nhặt lấy quạt tròn tiếp tục quạt cho con.
“Ngọc Yên, để cung nữ quạt cho Huyên Nhi đi.” Hắn choàng tay lên vai nàng, nói, “Nàng đừng vất vả quá.”
Nàng ngẩng đầu lên, cười nói với hắn: “Thần thiếp không mệt.”
“Nàng là quý phi, không phải cung nữ, làm mấy việc nặng nhọc này làm gì? Cho người tới làm thay đi!” Quạt lâu thế rồi, tay nhất định sẽ vừa đau vừa mỏi, sao có thể không mệt?
“Nhưng thần thiếp là mẫu thân của Huyên Nhi!” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cười nhẹ nói, “Ai cũng không thể thay thế được.”
Nghe Tề Ngọc Yên nói, Lý Cảnh sửng sốt, môi hơi mở, nhưng không thốt ra được lời nào.
Hắn quay đầu, nhìn Huyên Nhi nằm trên giường. Chỉ thấy mắt bé nhắm chặt, lông mi dài che con mắt, theo nhịp thở mà rung rinh như cánh quạt nhỏ.
Nhìn bé con nhỏ xíu, một cảm giác diệu kỳ nảy nòi trong lòng hắn. Đứa bé này, là con của hắn và Ngọc Yên, là mối liên hệ mật thiết giữa hắn và nàng.
Hắn ngồi cạnh Tề Ngọc Yên, tay nhẹ nhàng ôm chặt eo nàng, sau đó đoạt lấy quạt khỏi tay nàng, tự mình quạt cho Lý Huyên.
Thấy thế, Tề Ngọc Yên ngẩn ra, khẽ giọng thốt lên: “Hoàng thượng…”
“Ta là phụ thân của con, chuyện này không ai thay thể được.” Hắn không nhìn nàng, chăm chăm quạt cho Huyên nhi.
Nghe vậy, nàng ngẩn ngơ, sau đó quay mặt nhìn đứa bé, cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ là, ý cười tại khóe miệng kia, dường như không thể nào giấu nổi, bứt nở ra trên môi.
Giờ phút này, nàng thật sự cảm thấy hai người giống như một đôi phu thê bình thường, ở bên cạnh đứa con thương yêu nhất, quạt mát cho con, ngắm con ngủ, hưởng thụ niềm vui thú gia đình.
Nhũ mẫu của Lý Huyên, Hoàng thị phát hiện, từ lúc Lý Huyên trở về Trọng Hoa cung, thân thể tiểu chủ tử này ngày một chuyển biến tốt đẹp hơn, chưa tới nửa tháng, Lý Huyên đã ăn ngon ngủ kỹ, không còn ngày đêm khóc gào nữa.
Thấy vậy, trong lòng bà không khỏi thầm thấy kỳ lạ: Lý Huyên còn bé vậy, thế mà đã hiểu chuyện rồi. Thằng bé biết đã được trở về với mẹ, có thể gối đầu ngủ ngon, mới không khóc làm khó ư?
Bất quá, dù như thế nào, Hoàng thị vẫn vui vẻ trong lòng. Bây giờ thân thể Lý Huyên khỏe mạnh, làm nhũ mẫu của thằng bé, sẽ không cần lo lắng thằng bé xảy ra chuyện gì không hay, mình sẽ bị Hoàng đế trách tội.
Vì thế, Hoàng thị càng chăm sóc Lý Huyên kĩ càng hơn.
Trong lúc mọi người chuyên tâm chăm sóc, Lý Huyên ngày một lớn dần.
Đến cuối hè, cũng là lúc Lý Huyên tròn một tuổi.
Lý Cảnh cũng làm một cái lễ trảo chu cho đứa con trai độc đinh của mình là Lý Huyên, còn mang cả đế tỉ của mình đến. Lý Huyên cũng chẳng vừa, tay năm tay mười, một tay bắt bút lông, một tay chộp lấy chính đế tỉ.
(Trảo chu: chọn đồ vật đoán tương lai.)
Lúc Tề Ngọc Yên thấy con tóm lấy đế tỉ, ai cũng sững sờ. Kiếp trước Lý Cảnh không mang đế tỉ tới cho Lý Huyên trảo chu. Nhưng hiện tại, Lý Huyên lại bắt được đế tỉ. Thế nghĩa là thằng bé muốn làm Hoàng đế ư?
Mặc dù là cha con, việc này cũng nên kiêng kị chứ?
Kế vị ở Đại Hiên, luôn là cha chết con nối.
Cho nên, Lý Cảnh nay cũng mới hơn hai mươi, Lý Huyên đã muốn là Hoàng đế, là rủa phụ thân chết sớm, hay muốn phụ thân mau mau thoái vị?
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên thấp thỏm trong lòng.