Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Mày có biết Giản Tùng Ý là người của ai không?
Có chơi có chịu.
Giản Tùng Ý nhớ ra mình đã từng nói, nếu lần này thi tháng mình đứng thứ nhất, Bách Hoài sẽ phải thành thật trả lời cho mình một vấn đề.
Lần trước sinh nhật Bách Hoài, hắn đã lãng phí một cơ hội để hỏi bởi vì lúc đó hắn thấy chả có gì hay mà hỏi cả.
Nhưng chỉ ngắn ngủi nửa tháng sau, hắn lại chủ động đòi lại cơ hội này, bởi vì có rất nhiều chuyện thật sự hắn nghĩ mãi cũng không ra.
Ví dụ như rốt cuộc vì cái gì đột nhiên Bách Hoài quay lại Nam thành.
Lại ví dụ như suy cho cùng thì vướng bận ở Nam thành mà anh nhắc tới là gì.
Ví dụ như tại sao anh lại phải đối xử tốt với mình như vậy.
Lại ví dụ như vài lần mình tới kì phát tình anh cũng không chạm tới, không phải anh xem hắn là anh em chân chính thật chứ?!
Ừ, còn cái kia nữa, có phải đúng là như vậy hay là anh chỉ tùy ý đặt chơi thôi.
Mấy vấn đề này vốn có thể đúng lí hợp tình mà hỏi, thế nhưng sao hắn bỗng thấy chột dạ.
Mầm mống chột dạ này theo câu ‘’Có phải anh thích thầm tôi hay không’’ dần lớn lên, dưới tầng tầng lớp lớp nham thạch cứng rắn mà giãy dụa đâm chồi mọc thành cây lớn.
Giản Tùng Ý nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện mặc định kia, im lặng, môi mím thành một đường thẳng tắp. Mí mắt mỏng manh hạ xuống, lông mi cong cong đổ thành cái bóng mờ, che đi một phần con ngươi đen nhánh.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ màn hình, lúc bấm, lúc ngừng, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng không có ai dám qua quấy rầy hắn.
Sau khi vận động kịch liệt, nhịp tim dần trở về trạng thái ổn định, mồ hôi cũng đã được gió hong khô, nhiệt độ cơ thể từ từ đi xuống, hô hấp cũng vững vàng đều đều.
Chỉ có sâu tận đáy lòng vẫn nhấp nhổm không yên.
Giản Tùng Ý nhập vào một hàng chữ, cân nhắc tới lui, cuối cùng lại xóa đi. Dấu gạch đứng cứ nhấp nháy mấy lần nhưng hắn vẫn không thấy đủ thỏa đáng, lại xóa tiếp.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, đột nhiên Giản Tùng Ý thấy mình quay lại là mình ba năm trước kia.
Ngày đó là một ngày rất bình thường, bình thường như bao ngày bình thường khác.
Ánh mặt trời rất đẹp, gió cũng nhẹ nhàng, máy bay trêи bầu trời xanh lúc bay ngang qua cũng sẽ để lại một vệt mây trắng trêи trời.
Gió thổi mây chậm rãi tan đi.
Rồi vào hôm đó, Bách Hoài đột ngột rời khỏi.
Một câu cũng không lưu lại.
Đi là đi, khi nào trở về, không ai biết.
Trò chơi hai người cùng chơi chỉ còn lại một ô cửa cuối. Quà sinh nhật Giản Tùng Ý chuẩn bị tặng cho anh còn chưa kịp mang ra khỏi tủ, bài vở anh sửa sang giúp hắn vẫn còn đặt ở trêи bàn.
Chỉ có chậu tuyết tùng trêи bệ cửa sổ của nhà đối diện lại biến mất.
Đêm hôm đó, Giản Tùng Ý tự mình đi chợ hoa lâu thật lâu, chọn lâu thật lâu, cuối cùng cũng chọn được một chậu tuyết tùng giống như chậu của Bách Hoài nhất.
Hắn mang về nhà, đặt trêи ban công, giả vờ như chưa từng có gì mất đi cả.
Đêm hôm đó, có người đã giấu mình trong chăn, thức trắng một đêm, hắn tự nói với mình, có thể khi máy bay của Bách Hoài hạ cánh rồi, anh về nhà, sạc lại điện thoại thì sẽ gọi cho mình.
Thế nhưng…
Không có.
Đêm hôm đó hắn cũng giống như bây giờ, nhập chữ vào lại xóa đi, xóa đi lại nhập vào, lặp đi lặp lại mà vẫn không gửi được.
Vài hôm sau, lúc nghỉ lễ, hắn gửi tin nhắn nhóm nhưng nhóm đó chỉ có một mình Bách Hoài. Thế mà cũng không có một câu trả lời cho có lệ, bấy giờ hắn mới biết, lần này Bách Hoài đi, là đi thật rồi.
Sau này sẽ không còn người nhắc mình ăn đúng giờ, một ngày phải ăn ba bữa. Không ai bảo hắn không được uống nước đá khi trời trở gió. Cũng không ai dụ dỗ nuông chiều tật xấu thích kén chọn của mình nữa.
Giản Tùng Ý không thiếu bạn bè, thế nhưng không bao giờ lại có người giống như Bách Hoài xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Ngày qua tháng lại, rồi cũng tới lúc mà Giản Tùng Ý đã từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Hắn thu hồi tin nhắn, xóa bạn bè, giả vờ rằng chính mình chưa bao giờ có một người bạn như vậy. Giả vờ như chưa từng xuất hiện người, người mà khi hắn mới bắt đầu có trí nhớ đã chiếm cứ phần lớn cuộc sống của mình.
Rồi Bách Hoài lại trở về, cũng đột ngột, không hề báo trước, cứ về là về thôi.
Khi đó thật sự hắn rất giận anh.
Thế nhưng người này rất bá đạo, rất vô duyên vô cớ, giống như ba năm kia chưa từng có cuộc chia li vậy. Anh vẫn nhớ rõ mình thích hay không thích cái gì, một thứ cũng không quên.
Bách Hoài đối xử với mình quá tốt, cho nên mình không nỡ tức giận.
Mà mười mấy năm tình ý, Giản Tùng Ý vốn nghĩ cả hai đã sớm vượt qua hữu tình, đạt tới thân tình rồi.
Thế nhưng hiện tại hắn lại không thể xác định rõ.
Không xác định được Bách Hoài, lại càng không xác định được bản thân mình.
Giản Tùng Ý biết mình để ý Bách Hoài, thế nhưng giờ phút này hắn lại không rõ tại sao mình lại để ý anh.
Giản Tiểu Tùng gãi gãi đầu, tiếp tục nhập tin nhắn vào lần thứ mười một.
Thanh thông báo bỗng nhiên đẩy xuống một tin nhắn mới.
Là từ dãy số lạ.
Có liên quan tới Vương Sơn, lại có liên quan tới chuyện Bách Hoài đi tới Bắc thành năm ấy.
Giản Tùng Ý có hứng thú, nhưng lại không có hứng thú nhiều như thế bởi chuyện này hắn có thể hỏi trực tiếp Bách Hoài,
Hắn không hỏi là vì không muốn để cho Bách Hoài nhớ lại những chuyện mất vui khi ấy. Giản Tùng Ý không sợ chuyện gì, hắn chỉ sợ hai anh em nhà họ Vương này lại gây sự gì đó, khiến Bách Hoài lại đi thêm ba năm nữa thì toi.
Hắn quyết định rồi, cứ như vậy đi.
Giản Tùng Ý tắt điện thoại, đứng lên, cầm ba lô đi ra ngoài cửa. Nếu giờ chờ tới lúc Bách Hoài về thì hắn không đi được nữa rồi, cho nên vẫn là giải quyết sớm, về nhà sớm. Dù sao Vương Hải chỉ là một tên Beta, có cánh thì chắc cũng bay lên trời rồi, chắc cũng không gây được chuyện gì to tát đâu.
Đi ra ngoài cửa, Du Tử Quốc gọi hắn lại: ‘’Tùng ca, anh đi đâu đấy?’’
‘’Dù sao hôm nay trường cũng không có giờ tự học buổi tối, tôi đi tìm Bách Hoài rồi đi thẳng về nhà luôn.’’
‘’À, được rồi, bái bai Tùng ca, lễ Quốc khánh vui vẻ nha!’’
Mà Bách Hoài đang ngồi ở trong phòng y tế, chờ cô y tá lấy đường glu cô, nhìn màn hình chat với ‘Trùng cỏ’ và dòng ‘đang nhập…’ cứ chấm chấm mãi, anh mím môi, thản nhiên cười, trong ánh mắt không giấu nổi sự cưng chiều dịu dàng.
Anh gần như có thể tưởng tượng ra sinh vật đơn bào nhà mình đang dần tiến hóa thành động vật bậc cao, vò đầu bứt tóc nhắn tin.
Muốn hỏi anh, nhưng lại xấu hổ, thế như không hỏi không được, mà hỏi cái gì thì lại nghĩ mãi không ra, nghĩ tới nghĩ lui, lo muốn chết. Không những thế, tính của em ấy lại không biết giấu cảm xúc, cái gì cũng viết hết ở trêи mặt.
Lỗ tai nhỏ đỏ bừng, đã thế lại còn mím môi trong vô thức, giả vờ bình giữ lại chút mặt mũi cuối cùng.
Đáng yêu chết đi được.
Bách Hoài nghĩ mình có nên gửi hai chữ [Đáng yêu] trêu em ấy một chút hay không. Thế nhưng anh sợ dưới tình huống tình cảm đang dần tiến hóa cực kì mẫn cảm này, lỡ đâu lại hù bạn nhỏ kia hết hồn, hở một tí là xù lông cho nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Anh chờ xem rốt cuộc là ngúc nghích muốn hỏi cái gì.
Nhưng lúc anh trêи đường trở về lớp, ngay cả dòng ‘đang nhập…’ cũng biến mất, chỉ để lại ava mất dấu chấm xanh bất động của Giản Tùng Ý.
Bách Hoài nhíu mày, bước nhanh về phía phòng học.
Hôm nay vấn đề này, cho dù Giản Tùng Ý không muốn hỏi cũng không có khả năng.
Em bé nhà ai biết ghen rồi, chẳng lẽ giờ lại muốn trốn nợ sao?
Cho tới khi anh trở lại phòng học, chỗ ngồi của Giản Tùng Ý đã trống không.
Trùng cỏ nhà anh muốn lảng tránh?!
Anh quay người, hỏi Du Tử Quốc đang ở bên cạnh.
‘’Người đâu?’’
‘’Hả? Bách gia, sao anh vẫn còn ở đây? Không phải anh Tùng nói tìm anh rồi cả hai cùng về nhà sao?’’
Ánh mắt của Bách Hoài ngay lập tức lạnh xuống.
Đường từ dãy nhà phía Bắc tới phòng y tế chỉ có một, lúc anh quay về cũng không gặp hắn.
Anh không chút suy nghĩ, rút điện thoại ra gọi cho Giản Tùng Ý.
Không bắt máy.
[…]
Bên ngoài Nam Ngoại rất rộng, vị trí lại tương đối hẻo lánh, mấy năm trước người tới đây ở ít đến nỗi đếm trêи đầu ngón tay. Nhưng hiện tại, kinh tế thành phố phát triển, đằng sau lại xuất hiện thêm mấy cái ngõ nhỏ, chuyên buôn bán đồ cho học sinh. Vùng ngoại ô ở sau trường là chỗ cực kì hỗn tạp, dân tứ xứ đổ về.
Thành thị ở phía Nam có đặc trưng là nhiều ngõ ngách nhỏ, chật hẹp, trong đó quy tụ không ít đàn anh đàn chị giang hồ.
Cho nên Vương Hải hẹn Giản Tùng Ý ra đây, hắn cũng không thấy kì quái.
Hắn xịt thuốc kháng lên, định xịt toàn thân nhưng mới nhấn hai cái, Giản Tùng Ý lại ngửi thấy mùi là lạ, hắn tưởng đồ của mình hết hạn sử dụng rồi biến chất cho nên không phun nữa, cất vào cặp rồi đi vào con hẻm.
Chạng vạng vào cuối thu ở Nam thành, trời tối rất nhanh, đương nhiên ánh mặt trời cũng không đủ để chiếu sâu vào trong con hẻm sâu hun hút kia. Dây thường xuân héo rũ từ trêи cao vắt vẻo lay động theo gió, đá gồ thành từng cục thật to trêи đường, rêu xanh mọc thành bụi, không khí cực kì âm u ẩm ướt.
Giản Tùng Ý đứng ở đầu ngõ, thản nhiên nói: ‘’Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.’’
Trong hẻm chỉ xuất hiện mỗi Vương Hải.
Song đằng sau lưng Giản Tùng Ý, lại có ba người lạ mặt.
Giản Tùng Ý thấy bóng dáng của mấy người đó, quay người, đánh giá cách ăn mặc của bọn họ. Hẳn đây là đám du côn ở vùng phụ cận, bọn họ đều đeo khẩu trang kín mít, không thấy rõ mặt.
Hắn cười lạnh một tiếng: ‘’Không thích trấn lột nữa nên chuyển sang ăn cướp sao?’’
Giản Tùng Ý thừa biết tình huống như thế này sẽ dẫn tới chuyện gì, có lẽ sau lưng Vương Hải cũng có người giật dây ra lệnh cho nó hẹn mình ra đây tẩm quất.
Thủ đoạn vụng về như vậy thế mà lừa được hắn.
Không có cách nào, người ta bắt thóp được hắn rồi, chính hắn cũng quá khinh địch cho nên không thể trách ai được.
Giản Tùng Ý ném cặp sách, khởi động cổ tay, lười biếng mở miệng.
‘’Nói đi, muốn thế nào, hôm nay tao còn có việc. Thời gian của tao mày không mua được đâu.’’
Vương Hải cười khẩy: ‘’Đừng gấp, chờ chút nữa xem.’’
Cổ tay Giản Tùng Ý ngừng lại.
Hắn biết Vương Hải đang chờ điều gì, bởi vì hắn cảm thấy cơ thể mình khang khác, tin tức tố vốn luôn được áp chế rất tốt vậy mà giờ lại rối loạn. Trong người bỗng quặn lên một luồng khí nóng khiến cho hắn sợ hãi.
Thuốc kháng lúc nãy đã bị kẻ khác tráo đổi.
May mà mình cũng không xịt nhiều lắm.
Vương Hải lấy điện thoại di động ra, đi tới trước mặt Giản Tùng Ý, cười nói sung sướиɠ.
‘’Nếu quay được cảnh đại thiếu gia nhà họ Giản động ɖu͙ƈ chắc là bán được không ít tiền nhỉ?’’
Nó còn chưa nói hết, khớp đầu gối đã bị đạp một cái, quỳ thẳng xuống mặt đá xanh bên dưới. Mái tóc của Vương Hải bị kéo ngược về đằng sau, rồi sau đó đầu nó bị đầu gối của Giản Tùng Ý đè xuống mặt đá.
‘’Mày thử xem.’’
Tốc độ của Giản Tùng Ý rất nhanh, sức lực lại mạnh, Vương Hải chưa kịp ngo ngoe đã bị hắn khống chế.
Giản Tùng Ý sau khi biết ba người tới đều là Alpha, đến đây không chỉ để tẩm quất mình mà còn khiến mình lên cơn động ɖu͙ƈ rồi quay video phát tán trêи mạng.
Cho nên giờ phút này hắn không đi được nữa.
Vậy chẳng bằng mình xuống tay trước, ít nhất có thể hù được đám này, khiến cho tụi nó nghĩ đến thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ không có hiệu quả, chính mình không biết chừng còn có thể mở đường máu thoát ra.
Đúng thật là trò hù này đã dọa được bọn kia, ba tên Alpha đứng trân trối nhìn đồng bọn bị đè xuống kia.
Vương Hải bị đè dưới đất, di động văng ra xa, camera tự động bật lên. Giản Tùng Ý vừa định đứng lên nhặt di động gọi cho cảnh sát thì một tên Alpha đã nhanh chóng phản ứng, vọt về phía hắn.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể từ bỏ.
Hắn quay người, túm lấy cổ tay của người kia rồi bẻ gập lại, giơ chân lên đá thẳng vào bụng tên còn lại. Một cánh tay hắn vươn lên che đầu, đỡ thanh gỗ của một tên khác. Giản Tùng Ý dùng tay không thuận của mình đấm thẳng vào hõm vai của đối phương, lực rất mạnh cho nên thanh gỗ rơi xuống, hắn bắt được, cầm lấy thằng thừng đập vào tên phía sau lưng.
Thiếu niên mặc đồng phục học sinh kia rất gầy, tuy tái nhợt mà cực kì xinh đẹp. Cả người toát ra hơi thở lạnh lùng tàn nhẫn, giữa hai đầu lông mày còn lộ ra khinh thường không thèm để ý. Từng động tác vừa độc vừa nhanh, trong ánh hoàng hôn thê lương nơi hẻm nhỏ đơn thương độc mã, chủ nghĩa anh hùng cá nhân như trong phim.
Giản Tùng Ý và Bách Hoài từ bé đã cùng nhau lớn lên ở trong quân đội, đánh nhau kịch liệt như thế này đã sớm nhuần nhuyễn, kĩ thuật đánh cũng rất giỏi.
Nhưng thật ra Giản Tùng Ý không đánh nhau nhiều lắm, phần lớn đều là chỉ dọa người một chút thôi, hoặc nhiều lắm là ẩu đả một tí với bạn học. Tất cả đều hành động theo cảm tính, xong là xong cho nên không có ai sẽ xuống tay ngoan độc, liều mạng như vậy.
Tổng cộng liều mạng vì người ta hai lần.
Lần thứ hai là bây giờ, vì Bách Hoài.
Còn lần đầu tiên là lúc cấp hai, cũng vì Bách Hoài.
Khi đó Bách Hoài còn chưa phải là Alpha, anh rất xinh xẻo, trắng trắng mềm mềm, nhìn rất chi là con nhà gia giáo. Hôm ấy Giản Tiểu Tùng rủ anh trốn học đi cắm net, không ngờ anh lại lọt mắt xanh của thằng dê xồm nào đó, đã thế nó còn dám nói lời dơ bẩn đùa giỡn Bách Hoài. Khi ấy, Giản Tiểu Tùng một lời cũng không phí, trực tiếp cầm bàn phím bổ lên đầu nó luôn, thế là bàn phím gãy làm đôi.
Lúc đó Bách Hoài cao có một mét bảy tám thôi, Giản Tùng Ý vẫn còn là thẳng nhóc dài lêu nghêu như cái que, cũng không biết lấy đâu lá gan lớn thế, dám đánh nhau với đám đầu xanh đầu đỏ đó.
Nếu không phải ông chủ quán net phát hiện, cả đám xúm lại đánh nhau ra kết cục gì thì tác giả cũng không biết.
Tóm lại liều mạng hai lần cũng chỉ vì Bách Hoài.
Tay không thuận của Giản Tùng Ý cầm thanh gỗ, chẳng hiểu vì sao đột nhiên hắn lại nở nụ cười.
Giản Tiểu Tùng thấy mình đối xử với Bách Hoài nào có tệ đâu.
Mấy người ở phía đối diện thấy Giản Tùng Ý thế mà vẫn còn cười được, nhất thời máu dồn lên não, đồng thời thả ra tin tức tố muốn chèn ép, muốn Omega cứng đầu kia phải quỳ xuống dưới chân bọn họ.
Chỉ tiếc rằng chúng nó chỉ là Alpha hạ đẳng, tin tức tố của cả đám người cũng không bằng năm mươi phần trăm của Bách Hoài, sức ảnh hưởng đối với Giản Tùng Ý rất thấp, còn không bằng lúc nãy hắn xịt thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ kia.
Ba người hợp lực mà vẫn không chiếm được thế thượng phong.
Bọn họ khó mà tin được trêи đời này tồn tại Omega không bị tin tức tố của Alpha áp đảo. Hơn nữa Omega này còn sử dụng thêm một ít thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, tại sao vẫn còn sức lực như vậy?
Bọn họ nghĩ tới những Omega nhu nhược, không có chủ kiến, sinh lí bị ɖu͙ƈ vọng chi phối hoàn toàn.
Giản Tùng Ý là một Omega hoàn toàn khác biệt.
Đã vậy Omega này dưới sự tấn công của ba Alpha mà còn cười một cách không thèm quan tâm thế, kiêu ngạo quá mức.
Điều này rất khiêu khích, rất châm chọc đến lòng tự tôn ngút trời của đám du côn này. Bọn họ cũng chẳng chịu sự ràng buộc cuả pháp luật, nhất thời trong lúc mất trí cũng chẳng nhớ tới Giản Tùng Ý là ai, muốn bẻ gãy sự ngông nghênh, vấy bẩn hắn.
Cả đám nhìn nhau với ánh mắt ngầm hiểu, đồng thời phóng ra tin tức tố hướng dẫn.
Tuy không mạnh nhưng thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ đã thấm vào người Giản Tùng Ý bắt đầu kết hợp với tin tức tố của bọn họ khuếch đại ɖu͙ƈ vọng của một Omega trong thời kì kết hợp nhiệt.
Có mùi chua của chanh, mùi rỉ sắt, mùi rượu mạnh, tất cả đều trộn lẫn trong không khí, kϊƈɦ thích thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ trong người hắn phát huy dược tính nhanh hơn. Giản Tùng Ý cắn răng cố gắng phản kháng thế nhưng bản năng ɖu͙ƈ vọng sinh lí nguyên thủy không ngừng quấy nhiễu, ép hắn thần phục, ép hắn phải khát khao, lại đồng thời ép hắn phải khẩn cầu sự an ủi.
Thế nhưng hắn thà chết còn hơn là khuất mình như vậy.
Giản Tùng Ý cảm thấy mùi của đám Alpha này thật hôi, so với mùi của Bách Hoài thì thua xa.
Cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương, máng mương mà đòi tương đương với thủy điện à?!
ɖu͙ƈ vọng quay cuồng bên trong thật mãnh liệt, hắn chỉ có thể nhớ tới mùi tuyết tùng mát mẻ của anh.
Còn mùi của bọn kia, quá rác rưởi.
Vì thế hắn cắn răng, quăng ngược được một tên về phía đằng sau.
Chỉ có điều hắn không khống chế nổi tâm trí của mình, lại không khống chế được bản năng sinh lí. Mềm yếu chậm rãi thẩm thấu vào tứ chi, lực công kϊƈɦ của hắn dần chậm lại, không còn mạnh mẽ như trước.
Mùi của hoa hồng hoang cũng không thể kìm được nữa thoát ra ngoài, bồi hồi luyến lưu quanh quẩn trong con ngõ hẹp, dụ hoặc người ta đến ngắt xuống.
Một tên du côn trong ba tên đã nhận ra được biến hóa này, mừng như điên, gồng mình tăng cường nồng độ tin tức tố. Bọn họ liên tục không ngơi nghỉ, hơn nữa thế công kϊƈɦ từ trực tiếp muốn hạ gục sang muốn khống chế để làm chuyện đồi bại.
Dù sao cũng là Omega mà. Tuy rằng tên Omega này không giống các em mềm mềm ngọt ngọt ngoài kia nhưng quả thật khuôn mặt rất được.
Hơn nữa nhìn cặp chân kia, cái eo sau lớp áo, cũng cứng như bình thường thôi.
Mà ngay cả mùi tin tức tố cũng có thể kϊƈɦ hoạt được ɖu͙ƈ vọng muốn chinh phục của kẻ khác.
Một Omega ngon lành như vậy, gặp dịp mà không chơi thì quá ngu rồi.
Muốn trách thì chỉ có thể trách hắn không khống chế tin tức tố của mình cho tốt, kϊƈɦ thích Alpha khác động ɖu͙ƈ, ngay cả pháp luật cũng không thể bảo vệ cho hắn dưới loại tình huống đặc biệt như vậy được.
Cho nên vận may của gã không tệ, chỉ cần thuần phục Omega này là được.
Cho dù đeo khẩu trang, cặp mắt lộ ra bên ngoài kia cũng không giấu được suy nghĩ bẩn thỉu.
Mắt của Giản Tùng Ý và mắt gã chạm nhau, hắn chợt nhận ra được điều đó, phút chốc cảm thấy ghê tởm muốn nôn, thẳng tay nhấc thanh gỗ đập thẳng vào hông của gã, hung hăng giày xéo, chỉ hận không thể một phát phế gã luôn.
Nhưng vì sử dụng lực quá mạnh cho nên hắn hơi mất sức, lảo đảo một chút.
Một tên khác thấy thế vội vàng tranh thủ bật người cầm thanh gỗ lên, từ phía sau mà đánh thẳng lên lưng hắn.
Một tiếng va chạm da thịt vang dội, đau nhức ra sức đánh úp về phía hắn.
Giản Tùng Ý nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt đường, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, bật người quay lại dùng chân gạt ngã tên này. Ngay lúc đó, một Alpha ở phía sau bò dậy, ý đồ muốn khống chế tuyến thể của Giản Tùng Ý nhưng Giản Tùng Ý may mắn thoát được, lưng tựa lên tường, tay úp vào tuyến thể để bảo vệ nó.
Nhưng tên Alpha thứ ba mang theo mùi tin tức tố nồng nặc hơn dồn tới trước mặt hắn.
Một luồng khí nóng hôi hổi quét qua cơ thế khiến hắn sợ, gần như phát run.
Buổi sáng bốn trăm mét, buổi chiều ba ngàn mét, tuột huyết áp còn chưa kịp bổ sung đường glu cô, bây giờ lại tiếp tục đối kháng với tin tức tố của ba Alpha.
Trong nháy mắt, Giản Tùng Ý có cảm giác hôm nay mình có lẽ phải gãy tại chỗ này rồi.
Hắn cắn nát khóe môi, dùng đau đớn và máu tanh để duy trì sự tỉnh táo cho mình, thanh gỗ chắn trước người. Giản Tùng Ý một tay chống tường, nhấc chân đá văng tên xông tới đồng thời sử dụng thanh gỗ đánh lùi tên còn lại. Sự tập trung đều dồn hết lên hai tên kia cho nên hắn quên mất vẫn còn một tên Alpha thứ ba đang thèm khát mình.
Gã bấu cổ hắn, muốn tiến hành kí hiệu.
Giản Tùng Ý nghĩ, cùng lắm thì phế đi tuyến thể, đồng quy vu tận với gã. Hắn tuyệt đối không có khả năng để kẻ dơ bẩn này xuống tay chạm vào hắn.
Giản Tùng Ý ném gậy gỗ xuống đất, cũng bóp lấy cổ đối phương, tận dụng không gian chật hẹp, tay còn lại cũng đặt vào nơi sau cổ của mình. Hắn chuẩn bị tư thế sẵn sàng, nếu cả đám kia cùng nhau tiến lên, nếu hắn thật sự đánh không lại, vậy thì cái tuyến thể này cũng nên chết quách đi cho rồi.
Cho dù là ích kỉ cắt đi tuyến thể, hắn cũng không muốn bị kí hiệu.
Cá chết lưới rách, không ai sợ ai.
Cho dù kết quả ra sao, hắn cũng sẽ không hối hận, người đã sống thì phải chịu trách nhiệm cho bản thân tới cùng. Hắn lựa chọn hi sinh để bảo vệ Bách Hoài, vậy nên hắn không sợ.
Giản Tùng Ý cười thờ ơ, mới chuẩn bị dùng sức thì ngay sau đó tên đang đứng trước mặt bị đá bay ra. Vào thời khắc không ai kịp phản ứng thì đã bị ghim lên tường tàn bạo, trán ngay lập tức máu chảy xối xả, phần cổ bị bóp chặt, da xuất hiện màu tím đỏ cực kì ghê rợn. Cả mặt mũi gã đều đỏ gay lên, vùng vẫy không thở được.
Giống như là gã không chết thì không bỏ qua.
Trong con hẻm tối đen, tất cả đều ngây ngấn cả người.
Đột nhiên ở khoảnh khắc ngộp thở lúc cuối cùng, thiếu niên đeo đôi mắt kiếng gọng vàng nhìn qua hào hoa phong nhã, trong trẻo lạnh lùng. Anh thả lỏng tay, chậm rãi liếc bọn họ một cái, giọng điệu lạnh lùng: ‘’Bọn mày dám động vào em ấy thử xem.’’
Lãnh đạm, lại cực kì uy hϊế͙p͙, không có kẻ nào dám lên tiếng.
Thấy Bách Hoài tới, Vương Hải vốn đang ôm bụng co rút nằm ở một bên không dám cử động bỗng nhiên cười vang một tiếng.
‘’Giản Tùng Ý thả tin tức tố của nó không đúng chỗ, tự nó lẳng l…’’
Không kịp nói xong, nó đã bị một cước đá văng trêи mặt đất, đế giày tàn nhẫn giẫm lên vùng xương ngực khiến cho nó không nói thêm được chữ gì nữa.
Từ trước đến giờ Bách Hoài rất lạnh. Thế nhưng đó là trong trẻo lạnh lẽo cách xa, hiếm khi mang theo sát ý như bây giờ. Hai đầu lông mày mang theo ý sát phạt, âm điệu hờ hững không có bất kì cảm xúc lại khiến cho đám người thấp kém kia sợ hãi bất an.
‘’Tốt nhất bọn mày một câu cũng đừng nói, một ngón tay cũng đừng cử động, nếu không dù có tàn phế thì hành động sắp tới của tao cũng chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi. Hiểu không? Tao khuyên chúng mày không cần có tâm lí may mắn, tao có thể cho bọn mày nguyên vẹn bò ra khỏi cái ngõ này thì trong lòng chúng mày tự biết.’’
Không kẻ nào dám hoài nghi cũng không có tư cách hoài nghi những lời này. Trêи người anh tản ra tin tức tố khuấy động trời đất, tuyệt đối áp chế. Bọn họ nằm rạp xuống đất, chỉ có thể nằm yên trêи mặt đất nghe tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng gần, hai mắt nhắm nghiền đầy tuyệt vọng.
Bách Hoài thấy thế mới buông Vương Hải ra, đi về phía Giản Tùng Ý, làn da nơi khóe mắt hơi hồng hồng lên.
Giản Tùng Ý dựa tường, đứng yên tại chỗ thở hồng hộc, khóe môi lại kéo lên một nụ cười xấu xa, tựa như muốn nói mình không có việc gì. Chỉ là cái nhếch môi này khiến cho vết rách mà hắn tự cắn mình ban nãy nứt ra, máu thẩm thấu da thịt mong manh mà chảy ra bên ngoài.
Máu mang theo mùi hoa hồng mê hoặc, tô điểm thêm cho khuôn mặt đẹp đẽ, diễm lệ động lòng, khiến cho người khác rung động mãnh liệt.
Hắn lại hồn nhiên không biết được, tự cười trêu mình: ‘’Anh lại tới cứu tôi rồi.’’
Bách Hoài không trả lời, mặt mày lạnh tanh, đi về phía hắn từng bước một.
Giản Tùng Ý cảm thấy Bách Hoài thực sự rất giận mình, dù sao mình hành động thiếu suy nghĩ, khinh địch lại không biết lượng sức, yêu nhất là gây phiền toái cho anh đi giải quyết.
Bách Hoài cứ im lặng đi tới trước mặt người đang tựa trêи tường kia, đưa tay cố định lại cái gáy của hắn thật chặt, nhắm mắt, cúi đầu, dịu dàng ʍút̼ đi giọt máu đang rỉ ra kia.
Thanh âm trầm thấp tiếng được tiếng không rơi vào tai Giản Tùng Ý.
‘’Không phải, là tôi tới đón em về trong chiến thắng.’’
╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆:・゚
Chủ nhà: Chúc mọi người / vui vẻ, mạch truyện ở tuần này ( chương tiếp theo) hơi nặng về tình cảm cho nên đọc cũng không quá là vui vẻ gì cho cam. Nói chung chương sau nhớ chuẩn bị khăn giấy để lau nước mắt là được rồi, mình ngồi làm mà cũng gớt nước mắt luôn đó hic.
Vì chương này đăng ở bên Trung có một số độc giả góp ý rằng tác giả viết cho có lệ, thiếu logic nên tác giả đã phản hồi lại. Phản hồi này nằm ở chương nhưng mình nghĩ nên khiêng nó qua chương này, tiện thể giải đáp thắc mắc logic của các bạn luôn. Phần dưới đây là lược dịch.
Tác giả có chuyện muốn nói: […] Nhưng từ góc nhìn của Giản Tùng Ý, hắn không nhớ ra Lý Đình, cũng không biết Lý Đình học ở Nhất Trung, càng không có khả năng nghĩ gã quen Vương Hải, đồng thời cũng không tưởng tượng được chuyện Vương Hải biết hắn là Omega.
Hắn đi vội như vậy là vì muốn đi trước khi Bách Hoài quay lại, anh quay lại thì sẽ không cho phép hắn đi. Hắn cũng đã che giấu lần mình thay anh đi gặp Vương Sơn trước đó là vì hắn tưởng vì tên này mà anh lại rời khỏi nơi đây, đi thêm ba năm nữa.
Tóm gọn lại là Giản Tùng Ý sợ Bách Hoài không vui.
Mà Vương Hải chỉ là một Beta, hắn cảm thấy rằng tên này chỉ muốn đòi tiền cho nên không tự lượng sức mình trước, ai cũng từng có những quyết định nông nổi, và ai cũng cần có quá trình thích ứng với việc phải trưởng thành.
Tôi xin lỗi vì đã không thể viết ra câu từ rõ ràng, là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ trau chuốt hơn.
Cúi đầu xin lỗi […]